Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 322
Ngày hôm nay Lạc Ninh Hinh đã gọi cho Vũ Đình rất nhiều lần, nhưng điện thoại mãi vẫn không liên lạc được. Cô có chút bồn chồn khó chịu, nhưng lại không biết tại sao lại như vậy.
Buổi chiều, cô để Tiểu Duệ ở nhà cùng Lê Như Nhã, cô muốn ra ngoài mua chút đồ cần thiết, sắn tiện cô muốn đến Vũ Gia xem thử. Xe lái đến con đường ngày trước hai người vẫn hay đi dạo cùng nhau, Lạc Ninh Hinh xuống xe, cô đến chỗ bán kem trước đây vẫn thường hay ăn.
" Ông chủ, cho một kem socola như cũ!" Cô nhẹ mỉm cười lên tiếng.
Ông chủ bán kem thấy cô liền nhận ra ngay, ông ấy nhanh tay làm cho cô." Cô gái, diễn viên xinh đẹp hay đi cùng cô số cũng thật là tội nghiệp! Tôi thật sự lấy làm tiếc cho cô ấy!" Ông chủ bán kem đột nhiên nói.
" Ông chủ, ông có hiểu lầm gì không? Đình Đình như thế nào mà tội nghiệp?" Lạc Ninh Hinh không hiểu, cô thắc mắc hỏi lại.
" Cô không biết gì sao? Cô gái vẫn hay đi cùng cô đã chết rồi! Cả nhà cô ấy đều không còn nữa, tin tức đó rất lớn cơ mà!" Ông chủ ngạc nhiên đáp.
" Cái gì? Làm sao có chuyện đó? Đình Đình!" Lạc Ninh Hinh bị câu nói của ông chủ làm cho chấn kinh, cô xoay người chạy đi.
Cô lái xe một đường đến thẳng biệt thự Vũ Gia, nhưng nơi này bây giờ lại giống như nhà hoang. Bên ngoài dán niêm phong, trong nhà là một mảnh u tối đáng sợ. Lạc Ninh Hinh sững sờ, cô như muốn khụy xuống vậy, hai chân đều bủn rủn.
" Đình Đình!" Lạc Ninh Hinh lấy điện thoại ra, cô tìm tất cả thông tin của Vũ Gia. Tin tức như vũ bão mà xuất hiện, Lạc Ninh Hinh cảm thấy cổ họng đắng chát, cô không biết mình là đang xem cái gì nữa đây?
Theo tin tức trên mạng, cô lại di chuyển đến mộ viên, trời lúc này đã sập tối, nhưng cô lại không hề cảm thấy sợ hãi. Vì là ban đêm, nên cô phải mất khá lâu để tìm thấy mộ phần của Vũ Đình.
Nhìn đến dòng chữ khắc trên bia mộ, Lạc Ninh Hinh cả người sụp đổ, trên mộ thật sự là tên và ảnh của Vũ Đình." Chuyện gì thế này? Đình Đình, tại sao cậu lại dại dột như vậy?" Cô không kiềm chế được mà khóc nấc lên.
Vũ Đình là khuê mật, cũng là người bạn tâm giao của cô, và hơn hết cô đã xem cô ấy như là chị em của mình. Cô không nghĩ mình bị bắt đi một tháng, lại xảy ra biến cố lớn đến như vậy.
" Cậu sao có thể bỏ lại mình mà đi được chứ? Đình Đình, cậu chắc là đã đau đớn lắm có đúng không?" Lạc Ninh Hinh bò lê trên đất, đau khổ nói.
Không biết đã qua bao lâu, cô khóc đến cạn nước mắt, mệt nhoài tựa đầu lên ngôi mộ. Cô nhớ lại mọi thứ, đều là những hồi ức tốt đẹp nhất của cả hai người. Khi chưa gặp Âu Dương Tư Thần, Vũ Đình chính là người duy nhất thật lòng với cô, cũng là người đối xử với cô tốt nhất. Nhưng bây giờ người ấy lại đang cô đơn nằm dưới đất lạnh lẽo như thế này, người tốt thật sự sẽ không có kết quả tốt hay sao?
Âu Dương Tư Thần trở về dinh thự không tìm thấy cô, anh lo lắng bật định vị tìm kiếm. Nhìn thấy cô ở mộ viên, anh liền hiểu tại sao bây giờ cô vẫn chưa chịu về nhà.
Ban đêm ở nghĩa trang gió thổi lạnh lẽo, lá cây xào xạc đến rợn người, chốc chốc còn có những âm thanh kỳ quái. Âu Dương Tư Thần nhanh chóng đến nơi, anh ngồi xuống ôm cô vào lòng an ủi.
" Bảo bối, anh không muốn em phải như thế này, nên mới lừa dối em! Anh thật sự rất tiếc khi không bảo vệ được cô ấy! Mọi chuyện cũng qua rồi, người chết không thể sống lại được, em phải mạnh mẽ lên!" Giọng anh vẫn ấm áp như vậy, xua tan giá lạnh trong lòng cô lúc này.
" Lục Thần Vũ đã ở đâu? Hắn đã ở đâu khi Đình Đình tuyệt vọng nhất? Hắn đã ở đâu khi cậu ấy cần hắn bên cạnh nhất!" Lạc Ninh Hinh thấp giọng hỏi anh.
Âu Dương Tư Thần không thể trả lời, anh biết cô đang rất tức giận, nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào cho cô hiểu.
" Đồ tồi!" Lạc Ninh Hinh như hiểu ra, cô phẫn nộ mắng Lục Thần Vũ.
" Về nhà thôi! Về rồi em muốn mắng chửi thế nào cũng được, ở đây lâu sẽ không tốt!" Âu Dương Tư Thần lo lắng cho sức khoẻ của Lạc Ninh Hinh, anh ôm cô đứng lên đi nhanh ra xe.
Lạc Ninh Hinh cả đoạn đường trầm mặc, cô không muốn nói gì cả, tâm trạng bây giờ rất tệ. Nếu như cô có thể gặp Lục Thần Vũ ngay lúc này, cô nhất định sẽ đấm cho hắn thành một cái đầu heo.
Lê Như Nhã ở dinh thự cũng sốt ruột, bà ấy đứng ngồi cũng không yên. Thấy Âu Dương Tư Thần ôm cô trở về, bà ấy liền mừng rỡ." Ninh Hinh, con đi đâu vậy? Có thấy không khoẻ ở đâu không?" Bà ấy lo lắng hỏi.
" Lâm phu nhân, Ninh Hinh bây giờ đang không khoẻ, cô ấy cần nghỉ ngơi! Nhưng cũng không có gì đáng ngại đâu, bà không cần lo lắng!" Anh nhìn Lê Như Nhã nói.
" Hạ quản gia, sắp xếp cho Lâm phu nhân một phòng ngủ đi! Bây giờ cũng tối rồi, đi về cũng không an toàn!" Âu Dương Tư Thần nhìn Hạ quản gia dặn dò.
Trên phòng ngủ, anh lấy nước ấm lau mặt cho cô, nhưng Lạc Ninh Hinh vẫn cứ thẫn thờ ra. Vũ Đình chết rồi chính là cú sốc lớn với cô, nhất thời cô không thể chấp nhận được.
" Tư Thần, anh có thể ôm em được không?" Lạc Ninh Hinh thỏ thẻ nói, cô muốn có một người để dựa dẫm.
_____** To Be Continued **_____
Buổi chiều, cô để Tiểu Duệ ở nhà cùng Lê Như Nhã, cô muốn ra ngoài mua chút đồ cần thiết, sắn tiện cô muốn đến Vũ Gia xem thử. Xe lái đến con đường ngày trước hai người vẫn hay đi dạo cùng nhau, Lạc Ninh Hinh xuống xe, cô đến chỗ bán kem trước đây vẫn thường hay ăn.
" Ông chủ, cho một kem socola như cũ!" Cô nhẹ mỉm cười lên tiếng.
Ông chủ bán kem thấy cô liền nhận ra ngay, ông ấy nhanh tay làm cho cô." Cô gái, diễn viên xinh đẹp hay đi cùng cô số cũng thật là tội nghiệp! Tôi thật sự lấy làm tiếc cho cô ấy!" Ông chủ bán kem đột nhiên nói.
" Ông chủ, ông có hiểu lầm gì không? Đình Đình như thế nào mà tội nghiệp?" Lạc Ninh Hinh không hiểu, cô thắc mắc hỏi lại.
" Cô không biết gì sao? Cô gái vẫn hay đi cùng cô đã chết rồi! Cả nhà cô ấy đều không còn nữa, tin tức đó rất lớn cơ mà!" Ông chủ ngạc nhiên đáp.
" Cái gì? Làm sao có chuyện đó? Đình Đình!" Lạc Ninh Hinh bị câu nói của ông chủ làm cho chấn kinh, cô xoay người chạy đi.
Cô lái xe một đường đến thẳng biệt thự Vũ Gia, nhưng nơi này bây giờ lại giống như nhà hoang. Bên ngoài dán niêm phong, trong nhà là một mảnh u tối đáng sợ. Lạc Ninh Hinh sững sờ, cô như muốn khụy xuống vậy, hai chân đều bủn rủn.
" Đình Đình!" Lạc Ninh Hinh lấy điện thoại ra, cô tìm tất cả thông tin của Vũ Gia. Tin tức như vũ bão mà xuất hiện, Lạc Ninh Hinh cảm thấy cổ họng đắng chát, cô không biết mình là đang xem cái gì nữa đây?
Theo tin tức trên mạng, cô lại di chuyển đến mộ viên, trời lúc này đã sập tối, nhưng cô lại không hề cảm thấy sợ hãi. Vì là ban đêm, nên cô phải mất khá lâu để tìm thấy mộ phần của Vũ Đình.
Nhìn đến dòng chữ khắc trên bia mộ, Lạc Ninh Hinh cả người sụp đổ, trên mộ thật sự là tên và ảnh của Vũ Đình." Chuyện gì thế này? Đình Đình, tại sao cậu lại dại dột như vậy?" Cô không kiềm chế được mà khóc nấc lên.
Vũ Đình là khuê mật, cũng là người bạn tâm giao của cô, và hơn hết cô đã xem cô ấy như là chị em của mình. Cô không nghĩ mình bị bắt đi một tháng, lại xảy ra biến cố lớn đến như vậy.
" Cậu sao có thể bỏ lại mình mà đi được chứ? Đình Đình, cậu chắc là đã đau đớn lắm có đúng không?" Lạc Ninh Hinh bò lê trên đất, đau khổ nói.
Không biết đã qua bao lâu, cô khóc đến cạn nước mắt, mệt nhoài tựa đầu lên ngôi mộ. Cô nhớ lại mọi thứ, đều là những hồi ức tốt đẹp nhất của cả hai người. Khi chưa gặp Âu Dương Tư Thần, Vũ Đình chính là người duy nhất thật lòng với cô, cũng là người đối xử với cô tốt nhất. Nhưng bây giờ người ấy lại đang cô đơn nằm dưới đất lạnh lẽo như thế này, người tốt thật sự sẽ không có kết quả tốt hay sao?
Âu Dương Tư Thần trở về dinh thự không tìm thấy cô, anh lo lắng bật định vị tìm kiếm. Nhìn thấy cô ở mộ viên, anh liền hiểu tại sao bây giờ cô vẫn chưa chịu về nhà.
Ban đêm ở nghĩa trang gió thổi lạnh lẽo, lá cây xào xạc đến rợn người, chốc chốc còn có những âm thanh kỳ quái. Âu Dương Tư Thần nhanh chóng đến nơi, anh ngồi xuống ôm cô vào lòng an ủi.
" Bảo bối, anh không muốn em phải như thế này, nên mới lừa dối em! Anh thật sự rất tiếc khi không bảo vệ được cô ấy! Mọi chuyện cũng qua rồi, người chết không thể sống lại được, em phải mạnh mẽ lên!" Giọng anh vẫn ấm áp như vậy, xua tan giá lạnh trong lòng cô lúc này.
" Lục Thần Vũ đã ở đâu? Hắn đã ở đâu khi Đình Đình tuyệt vọng nhất? Hắn đã ở đâu khi cậu ấy cần hắn bên cạnh nhất!" Lạc Ninh Hinh thấp giọng hỏi anh.
Âu Dương Tư Thần không thể trả lời, anh biết cô đang rất tức giận, nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào cho cô hiểu.
" Đồ tồi!" Lạc Ninh Hinh như hiểu ra, cô phẫn nộ mắng Lục Thần Vũ.
" Về nhà thôi! Về rồi em muốn mắng chửi thế nào cũng được, ở đây lâu sẽ không tốt!" Âu Dương Tư Thần lo lắng cho sức khoẻ của Lạc Ninh Hinh, anh ôm cô đứng lên đi nhanh ra xe.
Lạc Ninh Hinh cả đoạn đường trầm mặc, cô không muốn nói gì cả, tâm trạng bây giờ rất tệ. Nếu như cô có thể gặp Lục Thần Vũ ngay lúc này, cô nhất định sẽ đấm cho hắn thành một cái đầu heo.
Lê Như Nhã ở dinh thự cũng sốt ruột, bà ấy đứng ngồi cũng không yên. Thấy Âu Dương Tư Thần ôm cô trở về, bà ấy liền mừng rỡ." Ninh Hinh, con đi đâu vậy? Có thấy không khoẻ ở đâu không?" Bà ấy lo lắng hỏi.
" Lâm phu nhân, Ninh Hinh bây giờ đang không khoẻ, cô ấy cần nghỉ ngơi! Nhưng cũng không có gì đáng ngại đâu, bà không cần lo lắng!" Anh nhìn Lê Như Nhã nói.
" Hạ quản gia, sắp xếp cho Lâm phu nhân một phòng ngủ đi! Bây giờ cũng tối rồi, đi về cũng không an toàn!" Âu Dương Tư Thần nhìn Hạ quản gia dặn dò.
Trên phòng ngủ, anh lấy nước ấm lau mặt cho cô, nhưng Lạc Ninh Hinh vẫn cứ thẫn thờ ra. Vũ Đình chết rồi chính là cú sốc lớn với cô, nhất thời cô không thể chấp nhận được.
" Tư Thần, anh có thể ôm em được không?" Lạc Ninh Hinh thỏ thẻ nói, cô muốn có một người để dựa dẫm.
_____** To Be Continued **_____
Bình luận facebook