Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Trên mặt Phó Cảnh Dự nở nụ cười bất đắc dĩ, anh nằm xuống vòng tay ôm lấy cô, ngửa đầu nhìn trần nhà qua hồi lâu mới mở miệng: "Lúc anh học trung học cậu ấy ngồi cùng bàn với anh, bình thường rất thích chơi bóng rổ, nói chuyện cũng rất lớn tiếng."
Đồ Ca khóe miệng cong cong, gối lên khuỷu tay anh nghe anh kể lại.
Lên trung học không phải đổi trường nhưng phải đổi lớp học, lúc đầu anh không thể tiếp thu được cũng không thích giao lưu với các bạn cùng lớp. Trong lớp có mấy tên nam sinh cho rằng anh dễ bắt nạt không trộm sách của anh thì cũng lấy trộm bút của anh.
Cuối cùng chúng còn lấy trộm tiền của anh, vì không muốn bọn chúng gây phiền phức nên anh xông vào đánh nhau cùng bọn họ, Lâm Thanh Phong thấy thế xông đến giúp anh, về sau anh ta cùng mấy tên nam sinh đó kết thù, mỗi lần gặp mặt thiếu chút nữa động tay động chân.
Nhưng mà mấy tên đó về sau cũng không còn gây phiền phức đến anh nữa, anh và Lâm Thanh Phong cũng dần dần trở nên thân quen nhau hơn.
Lâm Thanh Phong từ trước đến nay là người rất dễ quen thân, trong ba năm trung học đã giúp anh ngăn cản rất nhiều chuyện xảy ra, đặc biệt là những bức thư tình của các bạn học nữ gửi đến căn bản đều bị anh ta lấy đi.
Theo thời gian anh đặc biệt rất tin tưởng anh ta. Về sau hai người thông qua bài kiểm tra nghệ thuật sau đó cùng nhau vào Học viện Mỹ thuật lại tiếp tục trở thành bạn học. Lâm Thanh Phong đầu óc rất tốt, vốn có thể trúng tuyển vào những trường khác tốt hơn, thành tích lần cuối cùng đi thi điểm rất cao nhưng lại đột nhiên lựa chọn thi mỹ thuật.
"Anh không hoài nghi rằng những bạn học nhắm vào anh là cùng một nhóm với Lâm Thanh Phong sao?" Đồ Ca nắm tay anh thả lỏng vuốt ve ngón tay: "Gia cảnh của Lâm Thanh Phong thế nào?"
Cô không thể nhìn ra được điều kiện gia đình của Lâm Thanh Phong thế nào, nói là bình thường vậy chiếc đồng hồ hàng xịn lên đến hơn mười vạn của anh ta thì sao, nói là có tiền vậy tại sao lại không đủ để duy trì studio.
"Cậu ấy không tệ như vậy, lúc học trung học điều kiện gia đình cậu ấy rất tốt." Phó Cảnh Dự cười nói: "Năm lớp 12 cha mẹ cậu ấy ly hôn, cậu ấy đi theo mẹ."
"Thu nhập của mẹ anh ta không cao bằng bố anh ta, lên đại học có phải rất không thích ứng?" Đồ Ca nhớ tới có thời gian làm người mẫu cho studio của anh ta
Cô từng nghe được từ trợ lý cũ của anh ta nói studio gặp khó khăn một thời gian dài vì không thể cải thiện được anh ta mới quyết định từ bỏ.
"Hình như là vậy, anh không biết phải nói thế nào." Phó Cảnh Dự nghiêng đầu xoa xoa mặt cô: "Anh và cậu ấy quen nhau 13 năm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy sẽ ăn cắp thiết kế của anh."
Đồ Ca quay lại nhìn anh: "Lòng người khó lường."
Phó Cảnh Dự ừ một tiếng như thể nghĩ ra điều gì đó, ôm cô ngồi dậy: "Lên lầu làm cho em một cây trâm cài."
Đồ Ca buồn cười gật đầu.
Studio đã được thêm rất nhiều thứ mọi thứ đều được sắp xếp chỉnh tề gọn gàng như những người lính xếp thành hàng.
Mỗi thứ đều được Đồ Ca sờ một tí rồi lại cẩn thận cất vào, cô ngồi sang một bên xem anh làm chiếc trâm cài.
Chiếc trâm cài cá voi cho Lý Tuấn Nam sử dụng thạch trắng cùng ngọc xanh, rất đẹp.
"Buổi chiều anh trai anh gọi điện." Phó Cảnh Dự cười nhẹ: "Anh ấy bị bà nội mắng."
Não Đồ Ca tự động hiện lên hình ảnh Phó Minh Chu bị bà nội dạy dỗ, không khỏi nở nụ cười: "Anh ấy bị mắng là do bảo vệ anh đấy..."
Phó Cảnh Dự chỉ cười, đôi mắt sáng lóng lánh rất đẹp.
Đồ Ca lấy điện thoại ra chụp ảnh anh: "Bà nội rất thương anh."
Cô rất hâm mộ anh vì anh có một người anh tốt cũng một người bà đáng yêu như vậy.
"Cũng thương em nữa." Phó Cảnh Dự nhìn cổ tay cô, không nhìn thấy chiếc vòng tay bà nội đưa cau mày: "Sao em không đeo?"
"Nó quá quý, nếu chẳng may bị vỡ em sẽ đau lòng." Đồ Ca bỏ điện thoại xuống, chỉ vào mấy viên đá: "Mấy cái này anh đều cho vào cho em à?"
Cái anh làm cho cô khác với của Lý Tuấn Nam.
"Ừ." Phó Cảnh Dự nhìn đôi tay đang nhích tới nhích lui của cô, mấy viên đá bị cô làm cho lộn xộn bây giờ đã được đặt lại vị trí cũ. Anh chớp mắt, đột ngột lên tiếng: "Em có thể di chuyển tùy thích."
Đồ Ca sửng sốt một giây, sau đó cười hôn anh: "Vậy em thật sự không khách sáo đâu nhé..."
Cô kỳ thật lo lắng anh sẽ không thoải mái.
Phó Cảnh Dự buồn cười gật đầu.
Năm phút sau, bàn làm việc đã lộn xộn một đoàn, phủ đầy nào ngọc nào đá, cô nhặt lên lại đặt xuống từng cái một, nhưng không cất lại vào hộp.
Phó Cảnh Dự thở dài thầm nghĩ một lát nữa thu dọn lại sẽ tốt thôi, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Anh không biết đua xe, không nói giỏi tiếng Pháp, không thể làm bất cứ điều gì như đi cùng cô đến lớp.
Anh sợ Đồ Ca ở cùng anh sẽ cảm thấy chán.
"Anh Cá voi, anh có muốn tới trường học của em học lớp đại cương không, môn này giáo viên sẽ không điểm danh." Đồ Ca chơi một hồi bắt đầu nghiêm túc thu dọn: "Em đưa anh vào."
Phó Cảnh Dự hai mắt sáng lên: "Thật sao?"
"Đúng vậy, vừa vặn là chiều thứ sáu, học xong em sẽ cùng anh quay về studio tăng ca." Lông mày Đồ Ca cong cong: "Có muốn đi không."
Phần lớn thời gian anh đều ở một mình, thậm chí phòng làm việc ở studio cũng chỉ có một mình. Lão Ngô cũng nói lúc cô đến lớp, anh chỉ may quần áo cho cô, vẽ bản thảo thiết kế, chỗ nào cũng không đi.
"Muốn." Phó Cảnh Dự nhanh chóng trả lời.
Đồ Ca thấp giọng cười: "Một lời đã định."
Cô tin rằng thiết kế của anh chắc chắn sẽ lọt vào danh sách rút gọn, đến lúc đó anh sẽ đến Đế Đô để thiết kế và may thành phẩm, anh sẽ phải đối mặt với những người xa lạ, môi trường xa lạ, cô muốn anh thích ứng trước.
Lớp học đại cương sẽ có sinh viên từ các khoa khác, giáo viên không điểm danh sẽ không phát hiện ra anh không phải sinh viên của trường.
Cho dù có phát hiện ra cũng không sợ hãi, nhìn anh cũng rất giống sinh viên chưa tốt nghiệp bộ dạng khoan khoái nhẹ nhàng, đặc biệt nhìn rất trẻ.
"Một lời đã định." Phó Cảnh Dự đặt dây đồng cùng dụng cụ trong tay xuống, nhìn cô chăm chú: "Em biết à?"
Bất kể trong lòng anh nghĩ gì cô luôn có thể đoán được.
"Em là tiểu tiên nữ đương nhiên cái gì em chẳng biết." Đồ Ca dí dỏm nhìn anh: "Nói mau em có đẹp hay không."
"Tiên nữ." Phó Cảnh Dự nhếch khoé miệng, sau đó cầm dụng cụ làm tiếp.
Đồ Ca nghiêng đầu cọ cọ bờ vai của anh, sau đó cười thành tiếng: "Anh vượt qua kiểm tra."
Phó Cảnh Dự nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại bên tấm ảnh chụp gia đình, đôi mắt ảm đạm đột nhiên trở nên sáng ngời. Anh đang rất tốt, Đồ Ca rất tốt, ba mẹ có lẽ có thể yên lòng.
Sáng thứ năm, thông báo về việc đệ đơn Mạnh Hàm đã thông qua, phán quyết về việc Phó Cảnh Dự khởi tố Lâm Thanh Phong cũng đồng thời có kết quả.
Sau khi đọc phán quyết, Đồ Ca thở ra một hơi, Phó Cảnh Dự đã thắng kiện.
Trong vòng một tháng Lâm Thanh Phong không kháng cáo, phán quyết sẽ có hiệu lực.
"Sự thay đổi của Cảnh Dự chúng ta đều đã thấy được, cậu ấy đã thể hiện rất tốt trong quá trình thẩm vấn trên toà án." Hàn Thác nhìn cô, nhớ tới việc Phó Minh Chu bị bà cụ trong nhà dạy dỗ một trận, khóe miệng không khỏi giương lên: "Trường hợp của cô bên toà án có thể yêu cầu hoà giải, chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Đồ Ca bật cười: "Không quan trọng, tôi chỉ muốn cho cô ta biết mọi người phải chịu trách nhiệm về những gì họ đã nói."
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chơi xấu với bất kỳ bạn học cùng lớp nào.
"Vậy thì tốt rồi. Tôi đã thông báo cho Cảnh Dự về phán quyết, bản án này cô cầm lấy đi." Hàn Thác giơ tay nhìn đồng hồ: "Chứng cứ tôi đã nhận được hết rồi, nếu cần bổ sung gì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Anh ta đã lâu không tiếp nhận loại vụ án nhỏ này, chứng kiến Phó Cảnh Dự bình phục, anh ta có bề bộn công việc thế nào cũng nhất định phải giúp đỡ.
"Cảm ơn." Đồ Ca mỉm cười cảm ơn: "Tôi sẽ trả phí luật sư cho anh."
Hàn Thác vẫy vẫy tay, xoay đầu đi lấy xe.
Đồ Ca nhìn anh ta lái xe ra ngoài, lại liếc nhìn thông báo bản án, nhấp khoé miệng quay đầu trở về chuẩn bị vào tiết học tiếp theo.
"Đồ Ca, năm nay sao không bán cái gì? Trong nhóm đang hỏi xem có loại notebook nào rẻ không kìa." Uông Á Nam tò mò vỗ vỗ cô, trên mặt lộ vẻ hiếu kỳ: "Bạn trai nuôi cậu sao?"
"Gần đây có rất nhiều chuyện, vừa dịch cho nhà xuất bản xong, cũng không phải thiếu tiền." Đồ Ca cong khóe miệng: "Cuối tuần này tớ còn phải làm thống kê công việc nữa."
Công ty đàn chị tiếp nhận đơn đặt hàng của nhà xuất bản, vì số lượng quá ít nên đồng nghiệp ngại đảm nhận lại vòng tới chuyển cho đàn chị, chị ấy lật được một nửa chương mẫu lại đưa cho cô.
"Có thể nhận được việc của nhà xuất bản càng nhiều càng tốt. Cậu là người đầu tiên trong lớp thi đạt chứng chỉ cấp hai đấy." Uông Á Nam hạ giọng: "Tớ nghe nói năm nay Mạnh Hàm cũng đăng ký."
"Chắc là qua thôi." Đồ Ca không muốn bát quái lập tức chuyển đề tài: "Cậu đã đăng ký báo danh sinh viên trao đổi chưa?"
Uông Á Nam cười hắc hắc.
Đồ Ca vỗ vai cô ấy thấp giọng nói: "Nào, cố lên chứ."
Uông Á Nam rất có thiên phú, nhưng bình thường cô ấy không chăm chỉ, nếu cô ấy nỗ lực đến cô cũng sẽ không phải là đối thủ của cô ấy.
Buổi chiều có ít lớp học Đồ Ca đến studio sớm. Phó Cảnh Dự đang nói với trợ lý cùng thợ làm mẫu về các yêu cầu tạo hình, Đồ Ca không làm phiền đến anh nên lặng lẽ ôm túi ngồi sang một bên.
"Khách hàng có mặc bộ đồ định hình như vậy kích thước của vòng eo sẽ nhỏ hơn, đến lúc đó sẽ thêm thắt lưng làm phụ kiện." Phó Cảnh Dự nói xong ánh mắt liếc xéo qua Đồ Ca, sắc mặt dịu đi rất nhiều: "Nếu lhông có việc gì khác, phải nhanh chóng hoàn thành càng sớm càng tốt."
Người tạo mẫu cùng trợ lý mỉm cười chào Đồ Ca rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Đồ Ca đứng dậy đi tới, cầm cái chén mở nắp đưa cho anh: "Có mệt không?"
Những ngày qua, theo kế hoạch mà Lý Tuấn Nam đưa ra, cô đã đăng một số hình ảnh thành phẩm lên thông qua Wechat chính thức của studio, hiệu ứng cũng không tệ lắm.
Nhưng lượng người hâm mộ tăng rất chậm, cô dự định sẽ thay đổi gói khuyến mãi khi có nhiều sản phẩm hoàn thiện hơn vào tuần sau.
"Khá tốt." Phó Cảnh Dự uống một ngụm nước, thư thái ngồi xuống: "Buổi tối anh đi ăn cơm với anh trai, Đường Lâm cũng ở đấy."
"Hả?" Đồ Ca kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh: "Đường Lâm muốn gặp anh?"
Nói xong, cô đột nhiên nhớ tới Lâm Thanh Phong chắc hẳn đã nhận được kết quả bản án, đột nhiên cũng thấy không có gì ngạc nhiên lắm.
"Ông ta gọi điện cho bác anh biểu thị rõ muốn gặp anh." Phó Cảnh Dự ngả người ra sau, khẽ cau mày: "Anh không thích ông ta."
Lần đầu tiên anh tham gia thi đấu ông ta làm ban giám khảo cho anh điểm thấp nhất, nhưng lại cho Lâm Thanh Phong số điểm rất cao.
"Có rất nhiều người mà ta không thích nhưng không gặp cũng không được đúng không." Đồ Ca nắm lấy tay anh theo thói quen siết chặt: "Lần này anh tham gia thi đấu ông ta cũng là giám khảo, sớm muộn gì anh cũng phải gặp ông ta."
Phó Cảnh Dự gật đầu, đặt chiếc cốc xuống kéo cô đi qua: "Anh làm cho em bộ váy mới."
Đồ Ca cùng anh đi vào thấy mỗi người mẫu đều mặc váy, chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng có thể biết được mẫu nào dành cho mình: "Em đi thử nhé?"
"Ừ." Phó Cảnh Dự nhếch khoé miệng mỉm cười.
Ngày hôm trước anh thức dậy tập thể dục, từ trên ban công nhìn thấy có nhiều chồi mới mọc, đột nhiên cảm thấy Đồ Ca mặc chiếc váy màu xanh sẫm sẽ trông rất xinh đẹp cộng thêm cả chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây đậm thêu trên nền trắng.
"Có thể cảm nhận được hơi thở của mùa xuân." Đồ Ca thay xong váy rồi xoay người trước gương: "Anh Cá voi, anh có thể làm thêm bộ váy này nữa không."
Màu xanh sẫm trên nền trắng phía trên phủ một tầng lụa mỏng, chân váy xếp ly màu xanh lá cây đậm rất bắt mắt.
"Chỉ có một bộ, nhưng màu khác có thể nhiều hơn." Phó Cảnh Dự bước tới, lấy từ trong túi áo ra một cây trâm cài cúc áo cho cô: "Xong rồi."
Hình dáng chiếc trâm cài là một cô gái ngồi trên lưng cá voi xanh, cô gái được làm bằng thạch màu hồng sáng lấp lánh rất đẹp, hình cá voi khảm bằng đá quý màu xanh rất sống động.
Đồ Ca chớp mắt vừa định nhón chân hôn anh, giọng nói của Hà Vân Tranh đột nhiên vang lên từ bên ngoài: "Tôi tìm Phó tổng của các người." Cửa phòng studio ngay sau đó bị đẩy ra, Hà Vân Tranh cứng người trước cửa, tiến lên không được mà lùi cũng không xong.
_Hết chương 54_
Đồ Ca khóe miệng cong cong, gối lên khuỷu tay anh nghe anh kể lại.
Lên trung học không phải đổi trường nhưng phải đổi lớp học, lúc đầu anh không thể tiếp thu được cũng không thích giao lưu với các bạn cùng lớp. Trong lớp có mấy tên nam sinh cho rằng anh dễ bắt nạt không trộm sách của anh thì cũng lấy trộm bút của anh.
Cuối cùng chúng còn lấy trộm tiền của anh, vì không muốn bọn chúng gây phiền phức nên anh xông vào đánh nhau cùng bọn họ, Lâm Thanh Phong thấy thế xông đến giúp anh, về sau anh ta cùng mấy tên nam sinh đó kết thù, mỗi lần gặp mặt thiếu chút nữa động tay động chân.
Nhưng mà mấy tên đó về sau cũng không còn gây phiền phức đến anh nữa, anh và Lâm Thanh Phong cũng dần dần trở nên thân quen nhau hơn.
Lâm Thanh Phong từ trước đến nay là người rất dễ quen thân, trong ba năm trung học đã giúp anh ngăn cản rất nhiều chuyện xảy ra, đặc biệt là những bức thư tình của các bạn học nữ gửi đến căn bản đều bị anh ta lấy đi.
Theo thời gian anh đặc biệt rất tin tưởng anh ta. Về sau hai người thông qua bài kiểm tra nghệ thuật sau đó cùng nhau vào Học viện Mỹ thuật lại tiếp tục trở thành bạn học. Lâm Thanh Phong đầu óc rất tốt, vốn có thể trúng tuyển vào những trường khác tốt hơn, thành tích lần cuối cùng đi thi điểm rất cao nhưng lại đột nhiên lựa chọn thi mỹ thuật.
"Anh không hoài nghi rằng những bạn học nhắm vào anh là cùng một nhóm với Lâm Thanh Phong sao?" Đồ Ca nắm tay anh thả lỏng vuốt ve ngón tay: "Gia cảnh của Lâm Thanh Phong thế nào?"
Cô không thể nhìn ra được điều kiện gia đình của Lâm Thanh Phong thế nào, nói là bình thường vậy chiếc đồng hồ hàng xịn lên đến hơn mười vạn của anh ta thì sao, nói là có tiền vậy tại sao lại không đủ để duy trì studio.
"Cậu ấy không tệ như vậy, lúc học trung học điều kiện gia đình cậu ấy rất tốt." Phó Cảnh Dự cười nói: "Năm lớp 12 cha mẹ cậu ấy ly hôn, cậu ấy đi theo mẹ."
"Thu nhập của mẹ anh ta không cao bằng bố anh ta, lên đại học có phải rất không thích ứng?" Đồ Ca nhớ tới có thời gian làm người mẫu cho studio của anh ta
Cô từng nghe được từ trợ lý cũ của anh ta nói studio gặp khó khăn một thời gian dài vì không thể cải thiện được anh ta mới quyết định từ bỏ.
"Hình như là vậy, anh không biết phải nói thế nào." Phó Cảnh Dự nghiêng đầu xoa xoa mặt cô: "Anh và cậu ấy quen nhau 13 năm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy sẽ ăn cắp thiết kế của anh."
Đồ Ca quay lại nhìn anh: "Lòng người khó lường."
Phó Cảnh Dự ừ một tiếng như thể nghĩ ra điều gì đó, ôm cô ngồi dậy: "Lên lầu làm cho em một cây trâm cài."
Đồ Ca buồn cười gật đầu.
Studio đã được thêm rất nhiều thứ mọi thứ đều được sắp xếp chỉnh tề gọn gàng như những người lính xếp thành hàng.
Mỗi thứ đều được Đồ Ca sờ một tí rồi lại cẩn thận cất vào, cô ngồi sang một bên xem anh làm chiếc trâm cài.
Chiếc trâm cài cá voi cho Lý Tuấn Nam sử dụng thạch trắng cùng ngọc xanh, rất đẹp.
"Buổi chiều anh trai anh gọi điện." Phó Cảnh Dự cười nhẹ: "Anh ấy bị bà nội mắng."
Não Đồ Ca tự động hiện lên hình ảnh Phó Minh Chu bị bà nội dạy dỗ, không khỏi nở nụ cười: "Anh ấy bị mắng là do bảo vệ anh đấy..."
Phó Cảnh Dự chỉ cười, đôi mắt sáng lóng lánh rất đẹp.
Đồ Ca lấy điện thoại ra chụp ảnh anh: "Bà nội rất thương anh."
Cô rất hâm mộ anh vì anh có một người anh tốt cũng một người bà đáng yêu như vậy.
"Cũng thương em nữa." Phó Cảnh Dự nhìn cổ tay cô, không nhìn thấy chiếc vòng tay bà nội đưa cau mày: "Sao em không đeo?"
"Nó quá quý, nếu chẳng may bị vỡ em sẽ đau lòng." Đồ Ca bỏ điện thoại xuống, chỉ vào mấy viên đá: "Mấy cái này anh đều cho vào cho em à?"
Cái anh làm cho cô khác với của Lý Tuấn Nam.
"Ừ." Phó Cảnh Dự nhìn đôi tay đang nhích tới nhích lui của cô, mấy viên đá bị cô làm cho lộn xộn bây giờ đã được đặt lại vị trí cũ. Anh chớp mắt, đột ngột lên tiếng: "Em có thể di chuyển tùy thích."
Đồ Ca sửng sốt một giây, sau đó cười hôn anh: "Vậy em thật sự không khách sáo đâu nhé..."
Cô kỳ thật lo lắng anh sẽ không thoải mái.
Phó Cảnh Dự buồn cười gật đầu.
Năm phút sau, bàn làm việc đã lộn xộn một đoàn, phủ đầy nào ngọc nào đá, cô nhặt lên lại đặt xuống từng cái một, nhưng không cất lại vào hộp.
Phó Cảnh Dự thở dài thầm nghĩ một lát nữa thu dọn lại sẽ tốt thôi, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Anh không biết đua xe, không nói giỏi tiếng Pháp, không thể làm bất cứ điều gì như đi cùng cô đến lớp.
Anh sợ Đồ Ca ở cùng anh sẽ cảm thấy chán.
"Anh Cá voi, anh có muốn tới trường học của em học lớp đại cương không, môn này giáo viên sẽ không điểm danh." Đồ Ca chơi một hồi bắt đầu nghiêm túc thu dọn: "Em đưa anh vào."
Phó Cảnh Dự hai mắt sáng lên: "Thật sao?"
"Đúng vậy, vừa vặn là chiều thứ sáu, học xong em sẽ cùng anh quay về studio tăng ca." Lông mày Đồ Ca cong cong: "Có muốn đi không."
Phần lớn thời gian anh đều ở một mình, thậm chí phòng làm việc ở studio cũng chỉ có một mình. Lão Ngô cũng nói lúc cô đến lớp, anh chỉ may quần áo cho cô, vẽ bản thảo thiết kế, chỗ nào cũng không đi.
"Muốn." Phó Cảnh Dự nhanh chóng trả lời.
Đồ Ca thấp giọng cười: "Một lời đã định."
Cô tin rằng thiết kế của anh chắc chắn sẽ lọt vào danh sách rút gọn, đến lúc đó anh sẽ đến Đế Đô để thiết kế và may thành phẩm, anh sẽ phải đối mặt với những người xa lạ, môi trường xa lạ, cô muốn anh thích ứng trước.
Lớp học đại cương sẽ có sinh viên từ các khoa khác, giáo viên không điểm danh sẽ không phát hiện ra anh không phải sinh viên của trường.
Cho dù có phát hiện ra cũng không sợ hãi, nhìn anh cũng rất giống sinh viên chưa tốt nghiệp bộ dạng khoan khoái nhẹ nhàng, đặc biệt nhìn rất trẻ.
"Một lời đã định." Phó Cảnh Dự đặt dây đồng cùng dụng cụ trong tay xuống, nhìn cô chăm chú: "Em biết à?"
Bất kể trong lòng anh nghĩ gì cô luôn có thể đoán được.
"Em là tiểu tiên nữ đương nhiên cái gì em chẳng biết." Đồ Ca dí dỏm nhìn anh: "Nói mau em có đẹp hay không."
"Tiên nữ." Phó Cảnh Dự nhếch khoé miệng, sau đó cầm dụng cụ làm tiếp.
Đồ Ca nghiêng đầu cọ cọ bờ vai của anh, sau đó cười thành tiếng: "Anh vượt qua kiểm tra."
Phó Cảnh Dự nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại bên tấm ảnh chụp gia đình, đôi mắt ảm đạm đột nhiên trở nên sáng ngời. Anh đang rất tốt, Đồ Ca rất tốt, ba mẹ có lẽ có thể yên lòng.
Sáng thứ năm, thông báo về việc đệ đơn Mạnh Hàm đã thông qua, phán quyết về việc Phó Cảnh Dự khởi tố Lâm Thanh Phong cũng đồng thời có kết quả.
Sau khi đọc phán quyết, Đồ Ca thở ra một hơi, Phó Cảnh Dự đã thắng kiện.
Trong vòng một tháng Lâm Thanh Phong không kháng cáo, phán quyết sẽ có hiệu lực.
"Sự thay đổi của Cảnh Dự chúng ta đều đã thấy được, cậu ấy đã thể hiện rất tốt trong quá trình thẩm vấn trên toà án." Hàn Thác nhìn cô, nhớ tới việc Phó Minh Chu bị bà cụ trong nhà dạy dỗ một trận, khóe miệng không khỏi giương lên: "Trường hợp của cô bên toà án có thể yêu cầu hoà giải, chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Đồ Ca bật cười: "Không quan trọng, tôi chỉ muốn cho cô ta biết mọi người phải chịu trách nhiệm về những gì họ đã nói."
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chơi xấu với bất kỳ bạn học cùng lớp nào.
"Vậy thì tốt rồi. Tôi đã thông báo cho Cảnh Dự về phán quyết, bản án này cô cầm lấy đi." Hàn Thác giơ tay nhìn đồng hồ: "Chứng cứ tôi đã nhận được hết rồi, nếu cần bổ sung gì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Anh ta đã lâu không tiếp nhận loại vụ án nhỏ này, chứng kiến Phó Cảnh Dự bình phục, anh ta có bề bộn công việc thế nào cũng nhất định phải giúp đỡ.
"Cảm ơn." Đồ Ca mỉm cười cảm ơn: "Tôi sẽ trả phí luật sư cho anh."
Hàn Thác vẫy vẫy tay, xoay đầu đi lấy xe.
Đồ Ca nhìn anh ta lái xe ra ngoài, lại liếc nhìn thông báo bản án, nhấp khoé miệng quay đầu trở về chuẩn bị vào tiết học tiếp theo.
"Đồ Ca, năm nay sao không bán cái gì? Trong nhóm đang hỏi xem có loại notebook nào rẻ không kìa." Uông Á Nam tò mò vỗ vỗ cô, trên mặt lộ vẻ hiếu kỳ: "Bạn trai nuôi cậu sao?"
"Gần đây có rất nhiều chuyện, vừa dịch cho nhà xuất bản xong, cũng không phải thiếu tiền." Đồ Ca cong khóe miệng: "Cuối tuần này tớ còn phải làm thống kê công việc nữa."
Công ty đàn chị tiếp nhận đơn đặt hàng của nhà xuất bản, vì số lượng quá ít nên đồng nghiệp ngại đảm nhận lại vòng tới chuyển cho đàn chị, chị ấy lật được một nửa chương mẫu lại đưa cho cô.
"Có thể nhận được việc của nhà xuất bản càng nhiều càng tốt. Cậu là người đầu tiên trong lớp thi đạt chứng chỉ cấp hai đấy." Uông Á Nam hạ giọng: "Tớ nghe nói năm nay Mạnh Hàm cũng đăng ký."
"Chắc là qua thôi." Đồ Ca không muốn bát quái lập tức chuyển đề tài: "Cậu đã đăng ký báo danh sinh viên trao đổi chưa?"
Uông Á Nam cười hắc hắc.
Đồ Ca vỗ vai cô ấy thấp giọng nói: "Nào, cố lên chứ."
Uông Á Nam rất có thiên phú, nhưng bình thường cô ấy không chăm chỉ, nếu cô ấy nỗ lực đến cô cũng sẽ không phải là đối thủ của cô ấy.
Buổi chiều có ít lớp học Đồ Ca đến studio sớm. Phó Cảnh Dự đang nói với trợ lý cùng thợ làm mẫu về các yêu cầu tạo hình, Đồ Ca không làm phiền đến anh nên lặng lẽ ôm túi ngồi sang một bên.
"Khách hàng có mặc bộ đồ định hình như vậy kích thước của vòng eo sẽ nhỏ hơn, đến lúc đó sẽ thêm thắt lưng làm phụ kiện." Phó Cảnh Dự nói xong ánh mắt liếc xéo qua Đồ Ca, sắc mặt dịu đi rất nhiều: "Nếu lhông có việc gì khác, phải nhanh chóng hoàn thành càng sớm càng tốt."
Người tạo mẫu cùng trợ lý mỉm cười chào Đồ Ca rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Đồ Ca đứng dậy đi tới, cầm cái chén mở nắp đưa cho anh: "Có mệt không?"
Những ngày qua, theo kế hoạch mà Lý Tuấn Nam đưa ra, cô đã đăng một số hình ảnh thành phẩm lên thông qua Wechat chính thức của studio, hiệu ứng cũng không tệ lắm.
Nhưng lượng người hâm mộ tăng rất chậm, cô dự định sẽ thay đổi gói khuyến mãi khi có nhiều sản phẩm hoàn thiện hơn vào tuần sau.
"Khá tốt." Phó Cảnh Dự uống một ngụm nước, thư thái ngồi xuống: "Buổi tối anh đi ăn cơm với anh trai, Đường Lâm cũng ở đấy."
"Hả?" Đồ Ca kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh: "Đường Lâm muốn gặp anh?"
Nói xong, cô đột nhiên nhớ tới Lâm Thanh Phong chắc hẳn đã nhận được kết quả bản án, đột nhiên cũng thấy không có gì ngạc nhiên lắm.
"Ông ta gọi điện cho bác anh biểu thị rõ muốn gặp anh." Phó Cảnh Dự ngả người ra sau, khẽ cau mày: "Anh không thích ông ta."
Lần đầu tiên anh tham gia thi đấu ông ta làm ban giám khảo cho anh điểm thấp nhất, nhưng lại cho Lâm Thanh Phong số điểm rất cao.
"Có rất nhiều người mà ta không thích nhưng không gặp cũng không được đúng không." Đồ Ca nắm lấy tay anh theo thói quen siết chặt: "Lần này anh tham gia thi đấu ông ta cũng là giám khảo, sớm muộn gì anh cũng phải gặp ông ta."
Phó Cảnh Dự gật đầu, đặt chiếc cốc xuống kéo cô đi qua: "Anh làm cho em bộ váy mới."
Đồ Ca cùng anh đi vào thấy mỗi người mẫu đều mặc váy, chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng có thể biết được mẫu nào dành cho mình: "Em đi thử nhé?"
"Ừ." Phó Cảnh Dự nhếch khoé miệng mỉm cười.
Ngày hôm trước anh thức dậy tập thể dục, từ trên ban công nhìn thấy có nhiều chồi mới mọc, đột nhiên cảm thấy Đồ Ca mặc chiếc váy màu xanh sẫm sẽ trông rất xinh đẹp cộng thêm cả chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây đậm thêu trên nền trắng.
"Có thể cảm nhận được hơi thở của mùa xuân." Đồ Ca thay xong váy rồi xoay người trước gương: "Anh Cá voi, anh có thể làm thêm bộ váy này nữa không."
Màu xanh sẫm trên nền trắng phía trên phủ một tầng lụa mỏng, chân váy xếp ly màu xanh lá cây đậm rất bắt mắt.
"Chỉ có một bộ, nhưng màu khác có thể nhiều hơn." Phó Cảnh Dự bước tới, lấy từ trong túi áo ra một cây trâm cài cúc áo cho cô: "Xong rồi."
Hình dáng chiếc trâm cài là một cô gái ngồi trên lưng cá voi xanh, cô gái được làm bằng thạch màu hồng sáng lấp lánh rất đẹp, hình cá voi khảm bằng đá quý màu xanh rất sống động.
Đồ Ca chớp mắt vừa định nhón chân hôn anh, giọng nói của Hà Vân Tranh đột nhiên vang lên từ bên ngoài: "Tôi tìm Phó tổng của các người." Cửa phòng studio ngay sau đó bị đẩy ra, Hà Vân Tranh cứng người trước cửa, tiến lên không được mà lùi cũng không xong.
_Hết chương 54_
Bình luận facebook