Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Phó Cảnh Dự mím khóe miệng hờ hững liếc nhìn anh ta, một hồi cũng không có ý tiếp nhận lời xin lỗi, quay đầu lại nhìn Phó Vĩnh Hâm: "Bác, cháu với Đồ Ca về trước."
Phó Vĩnh Hâm mỉm cười gật đầu: "Đi đi, buổi tối sớm nghỉ ngơi đừng quá mệt mỏi."
Đồ Ca tiếp tục cười hạ thấp người.
"Cháu biết rồi." Phó Cảnh Dự lên tiếng, mỉm cười với Phó Minh Chu, quay người bước ra ngoài cùng Đồ Ca.
Bầu không khí trong phòng ngay lập tức đóng băng. Đường Lâm không nhịn được, đành phải cầm ly rượu đi tìm Phó Vĩnh Hâm uống một hơi.
Phó Minh Chu cúi đầu, cố ý che giấu ý cười trong mắt, tiếp tục ăn cơm.
Cảnh Dự một khi đã cứng đầu không ai có thể thuyết phục được, ngay cả lúc chú dì anh ấy còn sống, không dễ dàng để anh thay đổi quyết định của mình. Đồ Ca cũng rất thông minh, đoán chừng khi đến cô đã nhắc nhở anh không nên tuỳ tiện đáp ứng.
Phó Cảnh Dự đơn thuần thật, Đồ Ca rất thích hợp cùng anh ở bên nhau.
Cô biết rõ cái nào nên lấy cái nào nên bỏ, nhưng lại để cho người ta cảm thấy không quá phận, ngược lại sẽ bị ánh mắt chân thành của cô đả động. Bà nội nói rất đúng, cô với Cảnh Dự hợp đến mức không ai có thể thay thế được.
Dưới lầu nhà hàng.
Đồ Ca nắm tay Phó Cảnh Dự đi lấy xe, sảng khoái khởi động xe: "Lâm Thanh Phong dự kiến sẽ bị Đường Lâm dạy dỗ nghiêm khắc."
Anh chỉ kiện Lâm Thanh Phong là đã thực sự cho Đường Lâm thể diện, dù sao váy cưới mà anh thiết kế đã được sử dụng trên áp phích trong cuộc thi thiết kế thời trang đầu tiên do Cách Sắc tổ chức.
"Đói quá." Phó Cảnh Dự đáng thương nói: "Anh chưa no."
"Em cũng chưa no." Đồ Ca bật cười: "Anh muốn ăn gì, dì nấu cơm mua rau để trong tủ lạnh, em về làm cho anh."
"Ăn ở ngoài đi, em muốn ăn gì cũng được." Phó Cảnh Dự cười nhẹ: "Anh có thể."
Đồ Ca buông tay anh ra, cười bóp mặt anh quyết định dẫn anh đi ăn cơm kho.
Cô đã nghe Uông Á Nam nói nhiều lần, nhưng cô chưa từng nếm qua. Một suất ăn định sẵn cho một người khoảng năm mươi tệ, cô không thể mua nổi.
Đến địa điểm dừng xe, Đồ Ca chờ Phó Cảnh Dự đi qua, lập tức nắm lấy tay anh thấp giọng cười nói: "Lâm Thanh Phong khẳng định là tham gia cuộc thi. Việc anh ta là trợ lý của Đường Lâm vẫn chưa được công bố chính thức, phải đợi danh sách công bố chính thức lọt vào vòng trong."
Cách Sắc tổ chức cuộc thi thiết kế lần này, một mặt là quảng cáo, mặt khác là muốn làm cho mọi người nghĩ rằng Đường Lâm coi trọng nhân tài, không phải quán quân ông ta càng chướng mắt.
Cho nên ông ta cũng đảm nhiệm vị trí ban giám khảo.
Nghe đàn chị bát quái, Đường Lâm phát ra tin tức từ một năm trước muốn tìm một người học việc thích hợp, không bao lâu thì thông báo tin tức về cuộc thi, hoạt động này vẫn rất trơn mượt.
"Em đừng tham dự." Phó Cảnh Dự khóe miệng nở nụ cười nhẹ: "Không đáng."
"Em biết rồi." Đồ Ca nháy mắt tinh nghịch nhìn anh: "Năm triệu không chỉ có thể đủ để mở studio riêng, còn có thể trả bớt tiền mua nhà mà vẫn còn dư dả, cạnh tranh khốc liệt như vậy không cần nghĩ cũng biết."
Một vài ngày sau khi hết hạn đăng ký, trong một cuộc phỏng vấn giám đốc của Cách Sắc cho biết số lượng bản thảo cuối cùng nhận được đã vượt quá 5.000 bản.
Hội đồng giám khảo tạm thời bổ sung thêm một giám khảo khác để tham gia buổi sàng lọc ban đầu.
Trong vòng một tháng, 7 giám khảo phải chọn ra 28 bản thảo lọt vào danh sách vòng trong từ hơn 5.000 bản thảo, cường độ làm việc rất cao.
"Xem cuộc vui." Nụ cười của Phó Cảnh Dự mở rộng.
Đồ Ca chớp mắt không nhịn được cười.
Anh đã biết học xấu rồi.
Sau khi cơm nước xong xuôi trở về, Đồ Ca xoa bụng ngã xuống sô pha, sau đó mở TV lên.
"Mệt à?" Phó Cảnh Dự ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên ôm cô vào trong ngực: "Ngày mai anh mặc quần áo gì?"
Anh sẽ lên lớp với cô vào ngày mai.
"Áo sơ mi trắng kết hợp với áo len." Đồ Ca gối đầu lên vai anh, che miệng mong đợi: "Không cho phép đeo khẩu trang."
Phó Cảnh Dự im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu: "Ừ."
Đồ Ca không ngờ anh lại trả lời thoải mái như vậy, chủ động trao cho anh một nụ hôn như một phần thưởng.
"Đồ Ca..." Phó Cảnh Dự vùi đầu vào cổ cô, giọng nói có chút đờ đẫn: "Đưa anh đi gặp mẹ em."
Đồ Ca sững sờ một giây mới phản ứng lại, gật đầu một cách hào phóng: "Tết Thanh Minh đưa anh tới."
Phó Cảnh Dự vui vẻ hôn lên trán cô rồi kéo cô đứng dậy đi lên lầu.
Hầu hết vải chất đống ở nhà đều được gửi đến xưởng, chỉ còn lại vải organza (*) đen và ren trắng. Phó Cảnh Dự đè Đồ Ca xuống ghế, cầm bút lên vẽ nhanh bản thảo.
(*)Vải organza là một loại vải mỏng, dệt trơn. Ban đầu chúng chủ yếu được dệt từ lụa, nhưng các loại organza hiện đại đã được dệt bằng sợi tổng hợp sợi như polyester hoặc nylon. Do đó vải tơ organza có phần cứng hơn, thưa hơn và cũng có thể nhìn thấy được xuyên thấu.
Đồ Ca dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu thư thái nhìn anh, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Sau 9 giờ, ngoài ý muốn Lâm Thanh Phong gửi tin nhắn đề nghị cô gặp nhau vào trưa mai. Đồ Ca hóm hỉnh nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe miệng nhếch lên vẻ giễu cợt nhưng không trả lời lại.
Trong bụng Lâm Thanh Phong giờ đây gần như là mười tám khúc cua trên đường núi rồi.
Biết rằng Phó Cảnh Dự sẽ không dễ dàng thay đổi ý định của mình, anh ta lập tức nghĩ đến cô.
Buổi trưa ngày hôm sau, Đồ Ca cùng Uông Á Nam sau giờ học đi xuống lầu, nhìn thấy Lâm Thanh Phong đứng cách đó không xa đang chờ đợi, trong lòng cô đột nhiên có chút không vui.
Anh ta thực sự không muốn từ bỏ ý định.
"Đồ Ca." Nhìn thấy mặt cô Lâm Thanh Phong lập tức nở nụ cười thật tươi: "Đi thôi, buổi trưa để tôi mời cô đi ăn cơm."
"Tôi có hẹn." Đồ Ca lạnh lùng ngẩng đầu lên: "Người sáng mắt không nói tiếng thầm mến, đừng hy vọng tôi sẽ giúp anh thuyết phục anh Cá voi. Yêu cầu trong bản án rất đơn giản, chẳng qua chỉ muốn anh đăng thông báo xin lỗi một tháng, đến cả một xu tiền bồi thường cũng không cần."
Phó Cảnh Dự tức giận nhưng vẫn chừa lại một chỗ cho anh ta.
Nếu Lâm Thanh Phong vẫn muốn dây dưa như vậy, cô sẽ nhịn không được dạy dỗ anh ta.
"Chỉ ăn bữa cơm, cô đừng nghĩ nhiều quá." Lâm Thanh Phong cau mày: "Tôi lấy bản thảo thiết kế của cậu ấy là sai, hơn nữa pháp luật cũng phán quyết xong rồi, tôi muốn xin lỗi cậu ấy thôi."
Đồ Ca bĩu môi lôi kéo Uông Á Nam đến nhà ăn cũng lười nói chuyện với anh ta lần nữa.
Cô thầm nghĩ muốn xin lỗi Phó Cảnh Dự vậy tìm cô cũng vô ích.
"Lần sau vậy, khi nào thì cô có thời gian?" Lâm Thanh Phong hô phía sau lưng cô: "Tôi rất chân thành xin lỗi."
Đồ Ca làm như không nghe thấy, hạ giọng hỏi Uông Á Nam hôm nay cô ấy muốn ăn gì.
"Đây không phải là chủ studio cậu làm bán thời gian cho anh ta năm ngoái sao?" Uông Á Nam tò mò bát quái: "Anh ta thực sự ăn trộm bản thảo thiết kế của anh Cá voi của cậu à, nhân phẩm quá tệ."
"Là rất tệ, bị thua kiện còn không biết thành thật xin lỗi còn nghĩ cách tìm mối quan hệ để kết thúc sự việc." Đồ Ca không khỏi phàn nàn.
Uông Á Nam cười ra tiếng.
Lớp học đại cương vào lúc 4 giờ chiều phong học tại Giảng đường số 1, Tòa nhà Dật Phu.
Đồ Ca nhận được tin nhắn từ Phó Cảnh Dự nói với Uông Á Nam một câu rồi chạy xuống cầu thang, lao vào vòng tay anh như cơn gió: "Anh Cá voi."
Anh thực sự mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc áo len, dáng người cao gầy đứng dưới nắng trông đẹp như một bức tranh vẽ. Cách ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái không chỉ trẻ trung mà còn tôn lên phong cách giống như nam thần ngôn tình rất hút mắt.
Trước khi xuống dưới, không biết có bao nhiêu bạn học nữ chú ý tới rồi.
"Em sẽ ghen đấy." Đồ Ca nắm tay anh sải bước lên lầu: "Rất nhiều bạn học nữ đang nhìn anh."
Phó Cảnh Dự cúi đầu khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Anh chỉ nhìn em."
Ngoại trừ cô, anh không muốn nhìn ai khác.
Đồ Ca hài lòng nâng cằm lên.
Vào phòng học tìm một chỗ ngồi tốt, Đồ Ca nói sơ qua nội dung buổi học tiết đại cương, vụng trộm nắm chặt tay anh không buông.
Uông Á Nam ngồi ở phía bên trái hai người, vẻ mặt ghen tị chụp ảnh cho hai người.
Vận may của Đồ Ca luôn không tốt, khó khăn tích góp được một khoản tiền thì chân Đồ Khải tái phát khối u.
Dù là chiếc xe mà Đồ Ca lái hay quần áo của anh cũng có thể nhìn ra điều kiện gia đình anh rất tốt.
Đồ Ca đùa nghịch cùng anh không khí tràn đầy ngọt ngào.
Đợi đến khi giáo viên bước vào lớp, âm thanh ồn ào biến mất ngay lập tức.
Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự nắm tay, nhàm chán chơi đùa ngón tay anh khóe miệng vô thức lộ ra độ cong nhè nhẹ.
Phó Cảnh Dự quả thật rất nghiêm túc nghe nội quy trong lớp, nhưng vẫn còn hơi lo lắng có thể nhìn ra chân tay anh đang cứng ngắc.
Chơi một lúc Đồ Ca đổi tay trái nắm tay anh, tay phải ghi vào vở một dòng chữ:
Đừng căng thẳng, sẽ không có ai chú ý tới anh.
Khóe miệng Phó Cảnh Dự cong lên, thân hình vô thức thích ứng.
Anh có chút khẩn trương, đã nhiều năm không ngồi trong lớp nghe giáo viên giảng bài cho nên không thoải mái lắm.
Khi còn học đại học, hầu hết các tiết học Lâm Thanh Phong luôn ngồi bên cạnh anh, cho nên thời điểm khởi tố anh không cần bồi thường gì cả mà chỉ yêu cầu anh ta xin lỗi.
Anh trai anh lúc sáng gọi điện nói Đường Lâm rất tức giận, trước khi đi còn nói với bác của anh hy vọng ông về nhà làm công tác tư tưởng cho anh.
Chỉ cần ít người biết về vụ kiện vì ông ta không muốn sự nghiệp của Lâm Thanh Phong bị vấy bẩn.
Sau khi xong tiết học Đồ Ca vẫy tay với Uông Á Nam, kéo Phó Cảnh Dự ra ngoài trước.
"Trước kia lúc đi học thì ai ở cùng anh?" Đồ Ca cảm thấy anh thoải mái ngay khi đi ra ngoài: "Lâm Thanh Phong hay Hà Vân Tranh?"
Hà Vân Tranh nhỏ hơn anh một tuổi, vừa vặn anh tạm nghỉ học một năm nên học cùng trường, cùng lớp cho đến khi tốt nghiệp đại học.
"Lâm Thanh Phong." Phó Cảnh Dự siết chặt tay, trong giọng nói mang theo ý cười: "Thỉnh thoảng sẽ ngồi cùng với Vân Tranh."
Đồ Ca gật đầu rõ ràng.
Trở lại trong xe, Đồ Ca nhận được điện thoại của đàn chị, lập tức nhìn Phó Cảnh Dự có chút không vui: "Không thể cùng anh tăng ca rồi, cơm cũng không ăn cùng anh được."
"Đưa em qua đó." Phó Cảnh Dự xoa xoa đỉnh đầu cô mày nhăn lại: "Quần áo không được."
Đồ Ca nhìn áo len, áo sơ mi cùng quần jean trên người, quả thực có chút quá mức tuỳ tiện.
"Mặc bộ này đến nơi thì tìm chỗ thay." Phó Cảnh Dự cầm lấy chiếc túi đặt sang một bên: "Bộ ngày hôm qua em mặc thử."
Đồ Ca ngạc nhiên thích thú cầm lấy tay anh đưa lên miệng hôn, đưa tay đón lấy.
Đồng nghiệp của đàn chị đột nhiên cảm thấy không thoải mái tiệc tối hôm nay rất quan trọng, những người khác có việc đang làm nên không thể rời đi.
Đến khách sạn Thuỵ Tinh, Đồ Ca xuống xe mang theo bộ quần áo từ từ đi qua, giải thích ngắn gọn với đàn chị rồi đi vào nhà vệ sinh thay quần áo.
Phó Cảnh Dự chuẩn bị rất đầy đủ, giống như thể anh biết cô sẽ có việc, ngay cả giày cao gót cũng chuẩn bị cho cô.
Không biết nên khen anh cẩn thận hay nói rằng chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh không có thuốc chữa.
Tại trường trung học Tân Thành.
Chiếc Volvo đen dừng ở cổng trường, Phó Cảnh Dự mở cửa xuống xe đi đến bên Đồ Khải gật đầu, quay người đi vào quán trà sữa cách đó không xa.
Đồ Khải vẫn đang chống nạng, hành động của cậu đã lưu loát hơn trước rất nhiều, có vẻ như cậu đang hồi phục rất tốt.
Phó Cảnh Dự mua hai ly cà phê đưa cho cậu một ly: "Đồ Ca không biết anh đến gặp em."
Đồ Khải ngẩng đầu lãnh đạm nhìn anh: "Đến cùng chị ấy tôi cũng sẽ có thái độ như vậy."
Phó Cảnh Dự nhấp một ngụm cà phê, nhớ tới mình còn chưa ăn cơm tối nên lảng tránh sang chuyện khác, bình tĩnh nhìn Đồ Khải: "Em ăn cơm chưa."
Đồ Khải lắc đầu.
Phó Cảnh Dự nở nụ cười, chậm rãi đứng lên: "Anh cũng chưa ăn cơm, em tìm một nhà hàng nào đó anh mời em."
Đồ Khải vô cảm đứng lên, dẫn anh đi về phía trước chừng mười mét vào một quán ăn nhỏ mà cậu cùng bạn học thường hay lui tới: "Lát nữa tôi còn phải học tiết tự học."
Phó Cảnh Dự ừ một tiếng, gọi hai phần thanh toán tiền rồi lại ngồi đối diện với cậu lần nữa: "Đồ Ca rất vất vả, hồi cô ấy đang học học kỳ đầu trung học em sinh bệnh cô ấy không có tiền nên đi đua xe trái pháp luật."
Đồ Khải bàng hoàng nhìn lên lại nghe thấy anh nói: "Em sẽ không bao giờ biết được cô ấy ăn bao nhiêu khổ sở. Anh sẽ cho cô ấy cuộc sống tốt nhất, kể cả không có sự đồng ý của em."
_Hết chương 56_
Phó Vĩnh Hâm mỉm cười gật đầu: "Đi đi, buổi tối sớm nghỉ ngơi đừng quá mệt mỏi."
Đồ Ca tiếp tục cười hạ thấp người.
"Cháu biết rồi." Phó Cảnh Dự lên tiếng, mỉm cười với Phó Minh Chu, quay người bước ra ngoài cùng Đồ Ca.
Bầu không khí trong phòng ngay lập tức đóng băng. Đường Lâm không nhịn được, đành phải cầm ly rượu đi tìm Phó Vĩnh Hâm uống một hơi.
Phó Minh Chu cúi đầu, cố ý che giấu ý cười trong mắt, tiếp tục ăn cơm.
Cảnh Dự một khi đã cứng đầu không ai có thể thuyết phục được, ngay cả lúc chú dì anh ấy còn sống, không dễ dàng để anh thay đổi quyết định của mình. Đồ Ca cũng rất thông minh, đoán chừng khi đến cô đã nhắc nhở anh không nên tuỳ tiện đáp ứng.
Phó Cảnh Dự đơn thuần thật, Đồ Ca rất thích hợp cùng anh ở bên nhau.
Cô biết rõ cái nào nên lấy cái nào nên bỏ, nhưng lại để cho người ta cảm thấy không quá phận, ngược lại sẽ bị ánh mắt chân thành của cô đả động. Bà nội nói rất đúng, cô với Cảnh Dự hợp đến mức không ai có thể thay thế được.
Dưới lầu nhà hàng.
Đồ Ca nắm tay Phó Cảnh Dự đi lấy xe, sảng khoái khởi động xe: "Lâm Thanh Phong dự kiến sẽ bị Đường Lâm dạy dỗ nghiêm khắc."
Anh chỉ kiện Lâm Thanh Phong là đã thực sự cho Đường Lâm thể diện, dù sao váy cưới mà anh thiết kế đã được sử dụng trên áp phích trong cuộc thi thiết kế thời trang đầu tiên do Cách Sắc tổ chức.
"Đói quá." Phó Cảnh Dự đáng thương nói: "Anh chưa no."
"Em cũng chưa no." Đồ Ca bật cười: "Anh muốn ăn gì, dì nấu cơm mua rau để trong tủ lạnh, em về làm cho anh."
"Ăn ở ngoài đi, em muốn ăn gì cũng được." Phó Cảnh Dự cười nhẹ: "Anh có thể."
Đồ Ca buông tay anh ra, cười bóp mặt anh quyết định dẫn anh đi ăn cơm kho.
Cô đã nghe Uông Á Nam nói nhiều lần, nhưng cô chưa từng nếm qua. Một suất ăn định sẵn cho một người khoảng năm mươi tệ, cô không thể mua nổi.
Đến địa điểm dừng xe, Đồ Ca chờ Phó Cảnh Dự đi qua, lập tức nắm lấy tay anh thấp giọng cười nói: "Lâm Thanh Phong khẳng định là tham gia cuộc thi. Việc anh ta là trợ lý của Đường Lâm vẫn chưa được công bố chính thức, phải đợi danh sách công bố chính thức lọt vào vòng trong."
Cách Sắc tổ chức cuộc thi thiết kế lần này, một mặt là quảng cáo, mặt khác là muốn làm cho mọi người nghĩ rằng Đường Lâm coi trọng nhân tài, không phải quán quân ông ta càng chướng mắt.
Cho nên ông ta cũng đảm nhiệm vị trí ban giám khảo.
Nghe đàn chị bát quái, Đường Lâm phát ra tin tức từ một năm trước muốn tìm một người học việc thích hợp, không bao lâu thì thông báo tin tức về cuộc thi, hoạt động này vẫn rất trơn mượt.
"Em đừng tham dự." Phó Cảnh Dự khóe miệng nở nụ cười nhẹ: "Không đáng."
"Em biết rồi." Đồ Ca nháy mắt tinh nghịch nhìn anh: "Năm triệu không chỉ có thể đủ để mở studio riêng, còn có thể trả bớt tiền mua nhà mà vẫn còn dư dả, cạnh tranh khốc liệt như vậy không cần nghĩ cũng biết."
Một vài ngày sau khi hết hạn đăng ký, trong một cuộc phỏng vấn giám đốc của Cách Sắc cho biết số lượng bản thảo cuối cùng nhận được đã vượt quá 5.000 bản.
Hội đồng giám khảo tạm thời bổ sung thêm một giám khảo khác để tham gia buổi sàng lọc ban đầu.
Trong vòng một tháng, 7 giám khảo phải chọn ra 28 bản thảo lọt vào danh sách vòng trong từ hơn 5.000 bản thảo, cường độ làm việc rất cao.
"Xem cuộc vui." Nụ cười của Phó Cảnh Dự mở rộng.
Đồ Ca chớp mắt không nhịn được cười.
Anh đã biết học xấu rồi.
Sau khi cơm nước xong xuôi trở về, Đồ Ca xoa bụng ngã xuống sô pha, sau đó mở TV lên.
"Mệt à?" Phó Cảnh Dự ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên ôm cô vào trong ngực: "Ngày mai anh mặc quần áo gì?"
Anh sẽ lên lớp với cô vào ngày mai.
"Áo sơ mi trắng kết hợp với áo len." Đồ Ca gối đầu lên vai anh, che miệng mong đợi: "Không cho phép đeo khẩu trang."
Phó Cảnh Dự im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu: "Ừ."
Đồ Ca không ngờ anh lại trả lời thoải mái như vậy, chủ động trao cho anh một nụ hôn như một phần thưởng.
"Đồ Ca..." Phó Cảnh Dự vùi đầu vào cổ cô, giọng nói có chút đờ đẫn: "Đưa anh đi gặp mẹ em."
Đồ Ca sững sờ một giây mới phản ứng lại, gật đầu một cách hào phóng: "Tết Thanh Minh đưa anh tới."
Phó Cảnh Dự vui vẻ hôn lên trán cô rồi kéo cô đứng dậy đi lên lầu.
Hầu hết vải chất đống ở nhà đều được gửi đến xưởng, chỉ còn lại vải organza (*) đen và ren trắng. Phó Cảnh Dự đè Đồ Ca xuống ghế, cầm bút lên vẽ nhanh bản thảo.
(*)Vải organza là một loại vải mỏng, dệt trơn. Ban đầu chúng chủ yếu được dệt từ lụa, nhưng các loại organza hiện đại đã được dệt bằng sợi tổng hợp sợi như polyester hoặc nylon. Do đó vải tơ organza có phần cứng hơn, thưa hơn và cũng có thể nhìn thấy được xuyên thấu.
Đồ Ca dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu thư thái nhìn anh, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Sau 9 giờ, ngoài ý muốn Lâm Thanh Phong gửi tin nhắn đề nghị cô gặp nhau vào trưa mai. Đồ Ca hóm hỉnh nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe miệng nhếch lên vẻ giễu cợt nhưng không trả lời lại.
Trong bụng Lâm Thanh Phong giờ đây gần như là mười tám khúc cua trên đường núi rồi.
Biết rằng Phó Cảnh Dự sẽ không dễ dàng thay đổi ý định của mình, anh ta lập tức nghĩ đến cô.
Buổi trưa ngày hôm sau, Đồ Ca cùng Uông Á Nam sau giờ học đi xuống lầu, nhìn thấy Lâm Thanh Phong đứng cách đó không xa đang chờ đợi, trong lòng cô đột nhiên có chút không vui.
Anh ta thực sự không muốn từ bỏ ý định.
"Đồ Ca." Nhìn thấy mặt cô Lâm Thanh Phong lập tức nở nụ cười thật tươi: "Đi thôi, buổi trưa để tôi mời cô đi ăn cơm."
"Tôi có hẹn." Đồ Ca lạnh lùng ngẩng đầu lên: "Người sáng mắt không nói tiếng thầm mến, đừng hy vọng tôi sẽ giúp anh thuyết phục anh Cá voi. Yêu cầu trong bản án rất đơn giản, chẳng qua chỉ muốn anh đăng thông báo xin lỗi một tháng, đến cả một xu tiền bồi thường cũng không cần."
Phó Cảnh Dự tức giận nhưng vẫn chừa lại một chỗ cho anh ta.
Nếu Lâm Thanh Phong vẫn muốn dây dưa như vậy, cô sẽ nhịn không được dạy dỗ anh ta.
"Chỉ ăn bữa cơm, cô đừng nghĩ nhiều quá." Lâm Thanh Phong cau mày: "Tôi lấy bản thảo thiết kế của cậu ấy là sai, hơn nữa pháp luật cũng phán quyết xong rồi, tôi muốn xin lỗi cậu ấy thôi."
Đồ Ca bĩu môi lôi kéo Uông Á Nam đến nhà ăn cũng lười nói chuyện với anh ta lần nữa.
Cô thầm nghĩ muốn xin lỗi Phó Cảnh Dự vậy tìm cô cũng vô ích.
"Lần sau vậy, khi nào thì cô có thời gian?" Lâm Thanh Phong hô phía sau lưng cô: "Tôi rất chân thành xin lỗi."
Đồ Ca làm như không nghe thấy, hạ giọng hỏi Uông Á Nam hôm nay cô ấy muốn ăn gì.
"Đây không phải là chủ studio cậu làm bán thời gian cho anh ta năm ngoái sao?" Uông Á Nam tò mò bát quái: "Anh ta thực sự ăn trộm bản thảo thiết kế của anh Cá voi của cậu à, nhân phẩm quá tệ."
"Là rất tệ, bị thua kiện còn không biết thành thật xin lỗi còn nghĩ cách tìm mối quan hệ để kết thúc sự việc." Đồ Ca không khỏi phàn nàn.
Uông Á Nam cười ra tiếng.
Lớp học đại cương vào lúc 4 giờ chiều phong học tại Giảng đường số 1, Tòa nhà Dật Phu.
Đồ Ca nhận được tin nhắn từ Phó Cảnh Dự nói với Uông Á Nam một câu rồi chạy xuống cầu thang, lao vào vòng tay anh như cơn gió: "Anh Cá voi."
Anh thực sự mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc áo len, dáng người cao gầy đứng dưới nắng trông đẹp như một bức tranh vẽ. Cách ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái không chỉ trẻ trung mà còn tôn lên phong cách giống như nam thần ngôn tình rất hút mắt.
Trước khi xuống dưới, không biết có bao nhiêu bạn học nữ chú ý tới rồi.
"Em sẽ ghen đấy." Đồ Ca nắm tay anh sải bước lên lầu: "Rất nhiều bạn học nữ đang nhìn anh."
Phó Cảnh Dự cúi đầu khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Anh chỉ nhìn em."
Ngoại trừ cô, anh không muốn nhìn ai khác.
Đồ Ca hài lòng nâng cằm lên.
Vào phòng học tìm một chỗ ngồi tốt, Đồ Ca nói sơ qua nội dung buổi học tiết đại cương, vụng trộm nắm chặt tay anh không buông.
Uông Á Nam ngồi ở phía bên trái hai người, vẻ mặt ghen tị chụp ảnh cho hai người.
Vận may của Đồ Ca luôn không tốt, khó khăn tích góp được một khoản tiền thì chân Đồ Khải tái phát khối u.
Dù là chiếc xe mà Đồ Ca lái hay quần áo của anh cũng có thể nhìn ra điều kiện gia đình anh rất tốt.
Đồ Ca đùa nghịch cùng anh không khí tràn đầy ngọt ngào.
Đợi đến khi giáo viên bước vào lớp, âm thanh ồn ào biến mất ngay lập tức.
Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự nắm tay, nhàm chán chơi đùa ngón tay anh khóe miệng vô thức lộ ra độ cong nhè nhẹ.
Phó Cảnh Dự quả thật rất nghiêm túc nghe nội quy trong lớp, nhưng vẫn còn hơi lo lắng có thể nhìn ra chân tay anh đang cứng ngắc.
Chơi một lúc Đồ Ca đổi tay trái nắm tay anh, tay phải ghi vào vở một dòng chữ:
Đừng căng thẳng, sẽ không có ai chú ý tới anh.
Khóe miệng Phó Cảnh Dự cong lên, thân hình vô thức thích ứng.
Anh có chút khẩn trương, đã nhiều năm không ngồi trong lớp nghe giáo viên giảng bài cho nên không thoải mái lắm.
Khi còn học đại học, hầu hết các tiết học Lâm Thanh Phong luôn ngồi bên cạnh anh, cho nên thời điểm khởi tố anh không cần bồi thường gì cả mà chỉ yêu cầu anh ta xin lỗi.
Anh trai anh lúc sáng gọi điện nói Đường Lâm rất tức giận, trước khi đi còn nói với bác của anh hy vọng ông về nhà làm công tác tư tưởng cho anh.
Chỉ cần ít người biết về vụ kiện vì ông ta không muốn sự nghiệp của Lâm Thanh Phong bị vấy bẩn.
Sau khi xong tiết học Đồ Ca vẫy tay với Uông Á Nam, kéo Phó Cảnh Dự ra ngoài trước.
"Trước kia lúc đi học thì ai ở cùng anh?" Đồ Ca cảm thấy anh thoải mái ngay khi đi ra ngoài: "Lâm Thanh Phong hay Hà Vân Tranh?"
Hà Vân Tranh nhỏ hơn anh một tuổi, vừa vặn anh tạm nghỉ học một năm nên học cùng trường, cùng lớp cho đến khi tốt nghiệp đại học.
"Lâm Thanh Phong." Phó Cảnh Dự siết chặt tay, trong giọng nói mang theo ý cười: "Thỉnh thoảng sẽ ngồi cùng với Vân Tranh."
Đồ Ca gật đầu rõ ràng.
Trở lại trong xe, Đồ Ca nhận được điện thoại của đàn chị, lập tức nhìn Phó Cảnh Dự có chút không vui: "Không thể cùng anh tăng ca rồi, cơm cũng không ăn cùng anh được."
"Đưa em qua đó." Phó Cảnh Dự xoa xoa đỉnh đầu cô mày nhăn lại: "Quần áo không được."
Đồ Ca nhìn áo len, áo sơ mi cùng quần jean trên người, quả thực có chút quá mức tuỳ tiện.
"Mặc bộ này đến nơi thì tìm chỗ thay." Phó Cảnh Dự cầm lấy chiếc túi đặt sang một bên: "Bộ ngày hôm qua em mặc thử."
Đồ Ca ngạc nhiên thích thú cầm lấy tay anh đưa lên miệng hôn, đưa tay đón lấy.
Đồng nghiệp của đàn chị đột nhiên cảm thấy không thoải mái tiệc tối hôm nay rất quan trọng, những người khác có việc đang làm nên không thể rời đi.
Đến khách sạn Thuỵ Tinh, Đồ Ca xuống xe mang theo bộ quần áo từ từ đi qua, giải thích ngắn gọn với đàn chị rồi đi vào nhà vệ sinh thay quần áo.
Phó Cảnh Dự chuẩn bị rất đầy đủ, giống như thể anh biết cô sẽ có việc, ngay cả giày cao gót cũng chuẩn bị cho cô.
Không biết nên khen anh cẩn thận hay nói rằng chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh không có thuốc chữa.
Tại trường trung học Tân Thành.
Chiếc Volvo đen dừng ở cổng trường, Phó Cảnh Dự mở cửa xuống xe đi đến bên Đồ Khải gật đầu, quay người đi vào quán trà sữa cách đó không xa.
Đồ Khải vẫn đang chống nạng, hành động của cậu đã lưu loát hơn trước rất nhiều, có vẻ như cậu đang hồi phục rất tốt.
Phó Cảnh Dự mua hai ly cà phê đưa cho cậu một ly: "Đồ Ca không biết anh đến gặp em."
Đồ Khải ngẩng đầu lãnh đạm nhìn anh: "Đến cùng chị ấy tôi cũng sẽ có thái độ như vậy."
Phó Cảnh Dự nhấp một ngụm cà phê, nhớ tới mình còn chưa ăn cơm tối nên lảng tránh sang chuyện khác, bình tĩnh nhìn Đồ Khải: "Em ăn cơm chưa."
Đồ Khải lắc đầu.
Phó Cảnh Dự nở nụ cười, chậm rãi đứng lên: "Anh cũng chưa ăn cơm, em tìm một nhà hàng nào đó anh mời em."
Đồ Khải vô cảm đứng lên, dẫn anh đi về phía trước chừng mười mét vào một quán ăn nhỏ mà cậu cùng bạn học thường hay lui tới: "Lát nữa tôi còn phải học tiết tự học."
Phó Cảnh Dự ừ một tiếng, gọi hai phần thanh toán tiền rồi lại ngồi đối diện với cậu lần nữa: "Đồ Ca rất vất vả, hồi cô ấy đang học học kỳ đầu trung học em sinh bệnh cô ấy không có tiền nên đi đua xe trái pháp luật."
Đồ Khải bàng hoàng nhìn lên lại nghe thấy anh nói: "Em sẽ không bao giờ biết được cô ấy ăn bao nhiêu khổ sở. Anh sẽ cho cô ấy cuộc sống tốt nhất, kể cả không có sự đồng ý của em."
_Hết chương 56_
Bình luận facebook