Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Đồ Ca mở bức ảnh, những gì Cách Sắc viết thật sự rất buồn nôn:
Mới tung ra chưa được một tuần style mới đã bị vi phạm bản quyền. Thế giới này thực sự không hiểu nổi.
Đồ Ca chịu một lúc lâu mới kìm được sự nóng tính của mình nhưng cô cũng không phản hồi lại.
Bộ đồ đen trắng cô mặc đã được làm cách đây hơn nửa tháng, vì điều kiện thời tiết không cho phép nên chưa thích hợp để mặc.
Sau khi bình tĩnh lại, Đồ Ca ngẩng đầu lên nhìn Phó Cảnh Dự đang tập trung làm việc, mở trang web chính thức của Cách Sắc, tìm hình ảnh về tất cả các phong cách quân cờ mới phát hành.
Bộ đồ được đưa ra khác với tất cả những bộ về phong cách quân cờ của họ, bất kể chi tiết hay phối hợp.
Nếu sử dụng màu đen trắng chính là đạo nhái, vậy Cách Sắc nên đi tố cáo toàn thế giới đi!
Càng nghĩ Đồ Ca càng tức giận, dứt khoát đem toàn bộ thời gian của mình sắp xếp lại bản thảo, cùng Phó Cảnh Dự chuẩn bị đối đầu với Cách Sắc.
Lâm Thanh Phong đã ăn cắp bản thảo thiết kế của Phó Cảnh Dự, không chịu xin lỗi lại còn muốn bán thảm sau khi thua kiện, những thứ này vốn dĩ Phó Cảnh Dự cũng đã không muốn cùng anh ta so đo.
Cùng bởi vì anh không chấp nhận lời xin lỗi của anh ta, Cách Sắc nháy mắt đã muốn đem mục tiêu chuyển hướng sang studio của anh, Phó Cảnh Dự dễ bị bắt nạt vậy sao!
Phó Cảnh Dự đặt thước dây trong tay xuống, thấy cô có vẻ không vui trong lòng không khỏi khẩn trương: "Đợi lâu rồi sao?"
"Không phải." Đồ Ca cười đứng lên đeo túi ôm lấy cánh tay anh: "Đường Lâm là người thế nào?"
Cô không có hứng thú quan tâm đến bất kỳ người nào trong giới nào, nhưng cô biết Đường Lâm rất có quyền lực, là người tiên phong trong lĩnh vực thời trang trong nước đưa ra những khái niệm mang tính định nghĩa cao. Lễ phục của Cách Sắc là thương hiệu đầu tiên được các ngôi sao nổi tiếng nước ngoài khoác lên người.
Còn những thứ khác thì cô không hiểu được.
Ấn tượng khi gặp nhau vào bữa ăn cơm ngày đó cũng rất bình thường, trên người Đường Lâm có bộ dáng cao cao tại thượng lại u ám nhìn có chút khó chịu.
Hai cho con Phó Minh Chu đều là doanh nhân nhưng trên người hai người họ không có bộ dáng khiến người ta khó chịu như vậy.
"Lợi hại, tự phụ, hết thời." Phó Cảnh Dự tổng kết đơn giản: "Ông ta xem thường tất cả những nhà thiết kế mới."
Ông ta thường làm giám khảo trong các cuộc thi thiết kế trang phục, bất kỳ người nào làm quán quân cũng không được ông ta cho điểm cao, kể cả những người cực kỳ giỏi.
"Vậy sao..." Đồ Ca mỉm cười, quyết định không nói cho anh biết điều mà Cách Sắc đã làm hôm nay.
Một tuần nữa sẽ công bố danh sách vòng trong của cuộc thi thiết kế do Cách Sắc tổ chức, chỉ cần Lâm Thanh Phong có tên trong danh sách, cũng sẽ có rất nhiều mũi tên nhắm tới anh ta. Hiện tại bọn họ không cần phải cứng rắn cùng Đường Lâm.
Đường Lâm chủ động ra mặt thay cho Lâm Thanh Phong, nguyên nhân cơ bản nhất chính là sợ tin tức Lâm Thanh Phong thua kiện bên ngoài chắc chắn sẽ náo loạn.
Cách Sắc đã kinh doanh nhiều năm vẫn phải lấy hình ảnh làm hàng đầu trong lĩnh vực thời trang. Các thương hiệu hạng hai đã bị ảnh hưởng nặng nề trong hai năm qua, nhưng họ vẫn có thể lọt vào danh sách bán hàng trong các lễ hội mua sắm hàng năm.
Ông ta sẽ không cho phép học trò của mình có quá khứ đen tối về việc ăn cắp tác phẩm chứ đừng nói đến việc cho mọi người biết rằng bản thân ông ta chính là người giật dây thao túng cuộc thi.
"Sao đột nhiên lại hỏi về Đường Lâm?" Phó Cảnh Dự không rõ: "Ông ta làm cái gì à."
"Không có, chỉ đột nhiên nghĩ nên hỏi thôi." Đồ Ca nhướng mày: "Em đói bụng rồi..."
Phó Cảnh Dự nghe thấy lập tức tắt đèn cùng nguồn điện, tăng tốc đi ra ngoài.
Dì nấu cơm ở nhà đã chuẩn bị bữa ăn đặt sẵn lên bàn, người cũng đã rời đi.
Đồ Ca đi rửa tay, khóe miệng nhếch lên vẻ tươi cười cố ý nói: "Anh Cá voi, nếu Lâm Thanh Phong cứ không chịu xin lỗi, anh định làm gì?"
"Để người khác đánh cậu ta." Vẻ mặt Phó Cảnh Dự nhàn nhạt.
Đồ Ca che miệng cười vui vẻ, không khỏi hỏi: "Anh vẫn luôn lên mạng?"
Mặt Phó Cảnh Dự lại đỏ lên: "Ừ."
Suy nghĩ của Đồ Ca xoay chuyển thật nhanh, kịp thời dừng lại xúc động muốn truy vấn.
Ăn xong đi tới phòng khách nghỉ ngơi, Đồ Ca gửi cho Phó Minh Chu ảnh chụp màn hình Weibo chính thức của Cách Sắc, tiện thể nói ra suy nghĩ của mình, hỏi ý kiến của anh ấy.
Cách Sắc hiện tại không nêu tên studio nào sao chép, chỉ cần bộ trang phục nào có hai màu đen trắng, bọn họ nhất định đăng lên ra vẻ muốn chế giễu.
Studio vẫn chưa chính thức khai trương, 10h sáng thứ 5 tuần sau là giờ tốt, thời điểm này Cách Sắc rất náo nhiệt, khả năng cao sẽ bị chết chìm dưới mũi tên của fan hâm mộ Cách Sắc.
Điện thoại rung lên, Phó Minh Chu trả lời:
Anh tin tưởng vào tài năng của Cảnh Dự vậy nên không cần nỏng nảy đáp lại về vấn đề này, cứ chờ thôi.
Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm, cô cũng cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ tốt.
Phán quyết chỉ có hiệu lực trong một tháng, dù Lâm Thanh Phong có kháng cáo thì cũng có rất ít khả năng anh ta lật ngược ván cờ được trừ khi anh ta chứng minh được bản thảo đó là thiết kế của anh ta.
"Ăn táo." Phó Cảnh Dự đặt trái cây đã cắt xuống, ngồi xuống bên cạnh cô: "Có chuyện sao."
"Quả thật có chuyện, Đường Lâm muốn chèn ép anh." Đồ Ca cũng không giấu, nói sơ qua về bài đăng chính thức mà Cách Sắc đã phát ra.
"Đừng lo, mỗi kiểu dáng trang phục cho em chỉ có một bộ thôi." Phó Cảnh Dự bình tĩnh: "Bọn họ nói gì thì kệ họ, chúng ta sẽ nói nó sau sau khi danh sách vòng sau được công bố."
Đồ Ca nghiêng người, ngẩng mặt lên trêu đùa: "Anh Cá voi, anh trở nên đen như vậy từ bao giờ đấy?"
Trước giờ anh thật sự như một tờ giấy trắng, cô nói gì anh cũng sẽ tin không bao giờ nghi ngờ, rất dễ mất khống chế.
Từ khi nhớ lại việc anh làm thế nào đi tới Hà Châu, tâm tư của anh dường như nhoáng cái đột nhiên tăng lên.
Cô rất thích anh như thế.
"Đen?" Phó Cảnh Dự vô thức sờ sờ mặt của mình: "Khoảng thời gian này anh đâu có phơi nắng."
Đồ Ca ôm bụng cười ngã vào lòng anh.
Sáng hôm sau, Đồ Ca còn chưa tỉnh dậy Lý Tuấn Nam đã gọi điện đến hào hứng nói rằng anh ta đã lôi kéo được hai khách hàng đến studio của họ, buổi chiều họ sẽ đến đo kích thước.
Đồ Ca nhoáng cái lên tinh thần: "Cậu làm được..."
Xem ra cô phải thay đổi gói khuyến mãi trên tài khoản chính thức của studio thôi.
"Nói nhảm, tớ là thần xe tương lai đấy." Lý Tuấn Nam không biết xấu hổ tự khen mình, lại xoay chuyển đề tài: "Tớ đã xem trang web chính thức của Cách Sắc. Fan hậm mộ đã đem studio của hai người treo lên, có khách hàng cũng thấy rõ ý tưởng rất khác nhưng mà cũng có ý kiến trái chiều, tớ hiện tại nói trước để cậu bớt vui vẻ lại."
Đồ Ca: "..."
Còn không bằng không nói thì hơn.
Trò chuyện với anh ta một lúc, Đồ Ca kết thúc cuộc gọi đứng dậy rời giường, đi xuống lầu đã thấy Phó Cảnh Dự đầu tóc nhễ nhại ở đó.
Không ngờ tốc độ của fan hâm mộ Cách Sắc lại nhanh như vậy, đồng loạt tìm được tài khoản chính thức bên này.
Giả vờ chết là điều chắc chắn, dù sao cũng phải đợi nhiều nhất một tuần sẽ không lâu lắm.
"Sao không ngủ một lát, còn chưa tới 6 giờ." Phó Cảnh Dự mồ hôi nhễ nhại, bộ dáng nhìn qua đặc biệt có cảm giác thanh xuân.
Đồ Ca dựa vào cửa nhìn anh, khóe miệng hướng lên: "Em bị Lý Tuấn Nam gọi điện đánh thức nói tối hôm qua cậu ấy rất nổi tiếng, còn có nhiều người hỏi cậu ấy mua trâm cài cá voi ở đâu nhãn hiệu quần áo mà cậu ấy mặc là gì. "
Anh ta lấy một hộp danh thiếp và đã phát đi gần hết.
Đồ Ca đang tự hỏi liệu anh ta có nhét cả cho dì quét dọn hay không.
"Từ từ sẽ đến, hiện tại cũng có hơn mười đơn hàng rồi." Phó Cảnh Dự tắt máy chạy bộ, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt nhấc chân đi về phía cô: "Bên ngoài trời đang mưa."
Đồ Ca liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, hiểu được hỏi anh: "Mì thịt bò?"
Phó Cảnh Dự mỉm cười gật đầu.
Đồ Ca vội vàng chạy tới ôm lấy anh: "Hôm nay em sẽ cùng anh đi làm thuận tiện xem qua danh sách gần đây nữa."
Phó Cảnh Dự cúi đầu hôn lên trán cô, nắm tay cô đi lên lầu.
Khách hàng mà Lý Tuấn Nam nói vẫn chưa đến, xế chiều cô cùng anh đến gia đình nhà họ Phó ăn cơm, Đồ Ca trở nên căng thẳng liên tục hỏi Phó Cảnh Dự xem quần áo của cô mặc phù hợp hay không.
Bên ngoài trời đang mưa nên cô mặc áo len cùng quần jean giày thể thao.
"Mọi thứ đều tốt." Phó Cảnh Dự bị cô trọc cười: "Em rất khẩn trương."
"Đương nhiên, người nhà anh em chỉ gặp qua bà nội, bác trai nhưng chưa được gặp bác gái." Hai má Đồ Ca nóng ran: "Con dâu xấu xí đi gặp nhà chồng có thể không khẩn trương sao."
"Không hề xấu." Phó Cảnh Dự lại nở nụ cười rộng hơn: "Thật đấy."
Đồ Ca giằng co một lúc ngược lại lúc xuống xe đã bình tĩnh lại.
Sớm hay muộn cũng đều phải gặp mọi người.
Cha mẹ của Phó Minh Chu rất dễ nói chuyện, bà nội vui đến mức không ngậm được miệng, từ khi Đồ Ca ngồi xuống vẫn không chịu buông tay.
Bữa tối rất phong phú ăn xong mọi người đi ra phòng khách xem TV, Phó Minh Chu rất không hài lòng về việc Cách Sắc chèn ép Phó Cảnh Dự.
Phó Vĩnh Hâm đến cùng vẫn là người có kinh nghiệm phong phú, chỉ nói câu không nên xúc động lỗ mãng.
Đồ Ca nói chuyện với bà cụ bảo bà yên tâm không cần suy nghĩ nhiều.
Dù sao việc này chẳng có hiệu lực còn quá sớm để nói bất cứ điều gì.
Cuối tuần bề bộn nhiều việc, Đồ Ca quay trở lại trường đi học, việc trường sắp xếp kỳ nghỉ trong tết Thanh Minh cũng đã thông báo. Kỳ nghỉ tổng cộng có bốn ngày, cô sẽ đưa Phó Cảnh Dự đi gặp mẹ cô sau đó trở về đi tảo mộ ba mẹ Phó Cảnh Dự, thật sự rất bận.
"Đồ Ca tớ thấy một số blogger thời trang nói rằng anh Cá voi của cậu ăn cắp ý tưởng, có đúng không?" Uông Á Nam tranh thủ thời gian nghỉ giải lao lấy điện thoại di động ra bấm vào hình cho cô xem: "Trên tấm ảnh là cậu tớ không cần nhìn cũng nhận ra. "
Đồ Ca bị cô ấy làm cho buồn cười: "Tớ còn tưởng cậu nói rằng tớ có hoá thành tro cậu cũng nhận ra."
Uông Á Nam: "..."
"Tự nhiên không cần phải bỏ tiền túi ra để quảng cáo, thực ra cũng khá tốt." Đồ Ca cười nhướng mày: "Dùng màu trắng đen mà gọi là sao chép, tớ cũng có thể nói bọn họ sao chép của người ta rồi."
Động thái lần này của Đường Lâm khá tàn nhẫn, một số khách hàng mà Lý Tuấn Nam nói đến đều bởi vì họ nhìn thấy tài khoản Weibo chính thức của Cách Sắc nên đã hủy kế hoạch tự may trang phục riêng.
Một nửa số blogger thời trang trên Weibo đang nói về điều này.
Tuy nhiên nhờ sự chăm chỉ của anh, Phó Đồ tuy vẫn chưa chính thức mở cửa nhưng cũng có thể được coi là nổi tiếng.
Các khách hàng đã đặt hàng của studio cũng có đôi chút đắn đo, nhưng quyết định không hủy đơn hàng sau khi xem bản phác thảo thiết kế.
Sáu bộ quần áo mùa xuân sớm đã giao, trước mắt không có khách hàng nào nói bị đụng hàng.
"Lời này đủ tàn nhẫn rồi, tớ thích." Uông Á Nam che miệng cười một tiếng, vừa thấy Mạnh Hàm đi thẳng về phía trước, đột nhiên thấp giọng nói: "Ba mẹ cô ta ngày hôm qua đến."
"Ừ." Đồ Ca vỗ về cô ấy cảm kích, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hàm.
"Ba mẹ tôi muốn gặp cô." Mạnh Hàm mấy ngày nay ngủ không ngon, cả người phờ phạc.
Nhận được giấy hầu toà khiến cô ta hoảng sợ, cô ta không ngờ Đồ Ca thực sự sẽ kiện cô ta.
"Tôi không có thời gian." Đồ Ca thần sắc lãnh đạm: "Nếu có gì muốn nói thì nói với luật sư của tôi."
Mạnh Hàm nghẹn họng ngồi trở lại chỗ của mình khuôn mặt xám xịt.
"Bồ Câu, lời thoại của cậu quá mức trâu bò." Uông Á Nam không khỏi nở nụ cười lần nữa: "Dạy cho cô ta một bài học là được rồi, để cô ta biết phải biết phụ trách lời nói không suy nghĩ của mình."
Đồ Ca cười nhẹ nhắc nhở cô ấy thời gian nghỉ ngơi đã hết.
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi sáng, Đồ Ca bị một cặp vợ chồng trung niên chặn lại ngay khi vừa rời khỏi lớp học.
Cô liếc nhìn Mạnh Hàm đứng bên cạnh đôi vợ chồng trung niên, lễ phép chào hỏi: "Chào chú dì."
"Cháu là Đồ Ca?" Bố Mạnh từ trên cao nhìn xuống dò xét cô một hồi, giọng điệu hoà hoãn: "Về phần vụ kiện, chúng ta với tư cách là ba mẹ của Mạnh Hàm muốn đến nói chuyện với cháu."
Đồ Ca hơi nghiêng người, nói với Uông Á Nam bên cạnh kêu cô ấy đi ăn cơm trước.
Uông Á Nam an ủi cô rồi từng bước quay người xuống lầu.
Đồ Ca cùng ba mẹ Mạnh Hàm cũng bước xuống lầu.
Cô không có gì để nói, đầu tiên chỉ muốn cảnh cáo Mạnh Hàm đừng có mà gây chuyện với cô. Ai biết được rằng cô ta nhắm mục tiêu cô vài lần rồi chỉ bằng một tấm ảnh mà đã bịa ra những lời lẽ khó nghe với cô.
Xuống lầu, ba Mạnh dừng lại chân thành nhìn Đồ Ca: "Buổi trưa cháu muốn ăn gì."
"Chú dì nếu có gì muốn nói hai người có thể trực tiếp đến gặp luật sư của cháu." Đồ Ca bình tĩnh nói: "Cháu đã cho Mạnh Hàm cơ hội nhưng cậu ta không trân trọng."
Mạnh Hàm trực tiếp tức phát khóc: "Cậu vốn được bao nuôi tôi nói có gì sai sao! Chiếc xe Volvo mấy trăm vạn, còn cả những bộ đồ giá cả nghìn tệ thế kia!"
_Hết chương 58_
Mới tung ra chưa được một tuần style mới đã bị vi phạm bản quyền. Thế giới này thực sự không hiểu nổi.
Đồ Ca chịu một lúc lâu mới kìm được sự nóng tính của mình nhưng cô cũng không phản hồi lại.
Bộ đồ đen trắng cô mặc đã được làm cách đây hơn nửa tháng, vì điều kiện thời tiết không cho phép nên chưa thích hợp để mặc.
Sau khi bình tĩnh lại, Đồ Ca ngẩng đầu lên nhìn Phó Cảnh Dự đang tập trung làm việc, mở trang web chính thức của Cách Sắc, tìm hình ảnh về tất cả các phong cách quân cờ mới phát hành.
Bộ đồ được đưa ra khác với tất cả những bộ về phong cách quân cờ của họ, bất kể chi tiết hay phối hợp.
Nếu sử dụng màu đen trắng chính là đạo nhái, vậy Cách Sắc nên đi tố cáo toàn thế giới đi!
Càng nghĩ Đồ Ca càng tức giận, dứt khoát đem toàn bộ thời gian của mình sắp xếp lại bản thảo, cùng Phó Cảnh Dự chuẩn bị đối đầu với Cách Sắc.
Lâm Thanh Phong đã ăn cắp bản thảo thiết kế của Phó Cảnh Dự, không chịu xin lỗi lại còn muốn bán thảm sau khi thua kiện, những thứ này vốn dĩ Phó Cảnh Dự cũng đã không muốn cùng anh ta so đo.
Cùng bởi vì anh không chấp nhận lời xin lỗi của anh ta, Cách Sắc nháy mắt đã muốn đem mục tiêu chuyển hướng sang studio của anh, Phó Cảnh Dự dễ bị bắt nạt vậy sao!
Phó Cảnh Dự đặt thước dây trong tay xuống, thấy cô có vẻ không vui trong lòng không khỏi khẩn trương: "Đợi lâu rồi sao?"
"Không phải." Đồ Ca cười đứng lên đeo túi ôm lấy cánh tay anh: "Đường Lâm là người thế nào?"
Cô không có hứng thú quan tâm đến bất kỳ người nào trong giới nào, nhưng cô biết Đường Lâm rất có quyền lực, là người tiên phong trong lĩnh vực thời trang trong nước đưa ra những khái niệm mang tính định nghĩa cao. Lễ phục của Cách Sắc là thương hiệu đầu tiên được các ngôi sao nổi tiếng nước ngoài khoác lên người.
Còn những thứ khác thì cô không hiểu được.
Ấn tượng khi gặp nhau vào bữa ăn cơm ngày đó cũng rất bình thường, trên người Đường Lâm có bộ dáng cao cao tại thượng lại u ám nhìn có chút khó chịu.
Hai cho con Phó Minh Chu đều là doanh nhân nhưng trên người hai người họ không có bộ dáng khiến người ta khó chịu như vậy.
"Lợi hại, tự phụ, hết thời." Phó Cảnh Dự tổng kết đơn giản: "Ông ta xem thường tất cả những nhà thiết kế mới."
Ông ta thường làm giám khảo trong các cuộc thi thiết kế trang phục, bất kỳ người nào làm quán quân cũng không được ông ta cho điểm cao, kể cả những người cực kỳ giỏi.
"Vậy sao..." Đồ Ca mỉm cười, quyết định không nói cho anh biết điều mà Cách Sắc đã làm hôm nay.
Một tuần nữa sẽ công bố danh sách vòng trong của cuộc thi thiết kế do Cách Sắc tổ chức, chỉ cần Lâm Thanh Phong có tên trong danh sách, cũng sẽ có rất nhiều mũi tên nhắm tới anh ta. Hiện tại bọn họ không cần phải cứng rắn cùng Đường Lâm.
Đường Lâm chủ động ra mặt thay cho Lâm Thanh Phong, nguyên nhân cơ bản nhất chính là sợ tin tức Lâm Thanh Phong thua kiện bên ngoài chắc chắn sẽ náo loạn.
Cách Sắc đã kinh doanh nhiều năm vẫn phải lấy hình ảnh làm hàng đầu trong lĩnh vực thời trang. Các thương hiệu hạng hai đã bị ảnh hưởng nặng nề trong hai năm qua, nhưng họ vẫn có thể lọt vào danh sách bán hàng trong các lễ hội mua sắm hàng năm.
Ông ta sẽ không cho phép học trò của mình có quá khứ đen tối về việc ăn cắp tác phẩm chứ đừng nói đến việc cho mọi người biết rằng bản thân ông ta chính là người giật dây thao túng cuộc thi.
"Sao đột nhiên lại hỏi về Đường Lâm?" Phó Cảnh Dự không rõ: "Ông ta làm cái gì à."
"Không có, chỉ đột nhiên nghĩ nên hỏi thôi." Đồ Ca nhướng mày: "Em đói bụng rồi..."
Phó Cảnh Dự nghe thấy lập tức tắt đèn cùng nguồn điện, tăng tốc đi ra ngoài.
Dì nấu cơm ở nhà đã chuẩn bị bữa ăn đặt sẵn lên bàn, người cũng đã rời đi.
Đồ Ca đi rửa tay, khóe miệng nhếch lên vẻ tươi cười cố ý nói: "Anh Cá voi, nếu Lâm Thanh Phong cứ không chịu xin lỗi, anh định làm gì?"
"Để người khác đánh cậu ta." Vẻ mặt Phó Cảnh Dự nhàn nhạt.
Đồ Ca che miệng cười vui vẻ, không khỏi hỏi: "Anh vẫn luôn lên mạng?"
Mặt Phó Cảnh Dự lại đỏ lên: "Ừ."
Suy nghĩ của Đồ Ca xoay chuyển thật nhanh, kịp thời dừng lại xúc động muốn truy vấn.
Ăn xong đi tới phòng khách nghỉ ngơi, Đồ Ca gửi cho Phó Minh Chu ảnh chụp màn hình Weibo chính thức của Cách Sắc, tiện thể nói ra suy nghĩ của mình, hỏi ý kiến của anh ấy.
Cách Sắc hiện tại không nêu tên studio nào sao chép, chỉ cần bộ trang phục nào có hai màu đen trắng, bọn họ nhất định đăng lên ra vẻ muốn chế giễu.
Studio vẫn chưa chính thức khai trương, 10h sáng thứ 5 tuần sau là giờ tốt, thời điểm này Cách Sắc rất náo nhiệt, khả năng cao sẽ bị chết chìm dưới mũi tên của fan hâm mộ Cách Sắc.
Điện thoại rung lên, Phó Minh Chu trả lời:
Anh tin tưởng vào tài năng của Cảnh Dự vậy nên không cần nỏng nảy đáp lại về vấn đề này, cứ chờ thôi.
Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm, cô cũng cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ tốt.
Phán quyết chỉ có hiệu lực trong một tháng, dù Lâm Thanh Phong có kháng cáo thì cũng có rất ít khả năng anh ta lật ngược ván cờ được trừ khi anh ta chứng minh được bản thảo đó là thiết kế của anh ta.
"Ăn táo." Phó Cảnh Dự đặt trái cây đã cắt xuống, ngồi xuống bên cạnh cô: "Có chuyện sao."
"Quả thật có chuyện, Đường Lâm muốn chèn ép anh." Đồ Ca cũng không giấu, nói sơ qua về bài đăng chính thức mà Cách Sắc đã phát ra.
"Đừng lo, mỗi kiểu dáng trang phục cho em chỉ có một bộ thôi." Phó Cảnh Dự bình tĩnh: "Bọn họ nói gì thì kệ họ, chúng ta sẽ nói nó sau sau khi danh sách vòng sau được công bố."
Đồ Ca nghiêng người, ngẩng mặt lên trêu đùa: "Anh Cá voi, anh trở nên đen như vậy từ bao giờ đấy?"
Trước giờ anh thật sự như một tờ giấy trắng, cô nói gì anh cũng sẽ tin không bao giờ nghi ngờ, rất dễ mất khống chế.
Từ khi nhớ lại việc anh làm thế nào đi tới Hà Châu, tâm tư của anh dường như nhoáng cái đột nhiên tăng lên.
Cô rất thích anh như thế.
"Đen?" Phó Cảnh Dự vô thức sờ sờ mặt của mình: "Khoảng thời gian này anh đâu có phơi nắng."
Đồ Ca ôm bụng cười ngã vào lòng anh.
Sáng hôm sau, Đồ Ca còn chưa tỉnh dậy Lý Tuấn Nam đã gọi điện đến hào hứng nói rằng anh ta đã lôi kéo được hai khách hàng đến studio của họ, buổi chiều họ sẽ đến đo kích thước.
Đồ Ca nhoáng cái lên tinh thần: "Cậu làm được..."
Xem ra cô phải thay đổi gói khuyến mãi trên tài khoản chính thức của studio thôi.
"Nói nhảm, tớ là thần xe tương lai đấy." Lý Tuấn Nam không biết xấu hổ tự khen mình, lại xoay chuyển đề tài: "Tớ đã xem trang web chính thức của Cách Sắc. Fan hậm mộ đã đem studio của hai người treo lên, có khách hàng cũng thấy rõ ý tưởng rất khác nhưng mà cũng có ý kiến trái chiều, tớ hiện tại nói trước để cậu bớt vui vẻ lại."
Đồ Ca: "..."
Còn không bằng không nói thì hơn.
Trò chuyện với anh ta một lúc, Đồ Ca kết thúc cuộc gọi đứng dậy rời giường, đi xuống lầu đã thấy Phó Cảnh Dự đầu tóc nhễ nhại ở đó.
Không ngờ tốc độ của fan hâm mộ Cách Sắc lại nhanh như vậy, đồng loạt tìm được tài khoản chính thức bên này.
Giả vờ chết là điều chắc chắn, dù sao cũng phải đợi nhiều nhất một tuần sẽ không lâu lắm.
"Sao không ngủ một lát, còn chưa tới 6 giờ." Phó Cảnh Dự mồ hôi nhễ nhại, bộ dáng nhìn qua đặc biệt có cảm giác thanh xuân.
Đồ Ca dựa vào cửa nhìn anh, khóe miệng hướng lên: "Em bị Lý Tuấn Nam gọi điện đánh thức nói tối hôm qua cậu ấy rất nổi tiếng, còn có nhiều người hỏi cậu ấy mua trâm cài cá voi ở đâu nhãn hiệu quần áo mà cậu ấy mặc là gì. "
Anh ta lấy một hộp danh thiếp và đã phát đi gần hết.
Đồ Ca đang tự hỏi liệu anh ta có nhét cả cho dì quét dọn hay không.
"Từ từ sẽ đến, hiện tại cũng có hơn mười đơn hàng rồi." Phó Cảnh Dự tắt máy chạy bộ, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt nhấc chân đi về phía cô: "Bên ngoài trời đang mưa."
Đồ Ca liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, hiểu được hỏi anh: "Mì thịt bò?"
Phó Cảnh Dự mỉm cười gật đầu.
Đồ Ca vội vàng chạy tới ôm lấy anh: "Hôm nay em sẽ cùng anh đi làm thuận tiện xem qua danh sách gần đây nữa."
Phó Cảnh Dự cúi đầu hôn lên trán cô, nắm tay cô đi lên lầu.
Khách hàng mà Lý Tuấn Nam nói vẫn chưa đến, xế chiều cô cùng anh đến gia đình nhà họ Phó ăn cơm, Đồ Ca trở nên căng thẳng liên tục hỏi Phó Cảnh Dự xem quần áo của cô mặc phù hợp hay không.
Bên ngoài trời đang mưa nên cô mặc áo len cùng quần jean giày thể thao.
"Mọi thứ đều tốt." Phó Cảnh Dự bị cô trọc cười: "Em rất khẩn trương."
"Đương nhiên, người nhà anh em chỉ gặp qua bà nội, bác trai nhưng chưa được gặp bác gái." Hai má Đồ Ca nóng ran: "Con dâu xấu xí đi gặp nhà chồng có thể không khẩn trương sao."
"Không hề xấu." Phó Cảnh Dự lại nở nụ cười rộng hơn: "Thật đấy."
Đồ Ca giằng co một lúc ngược lại lúc xuống xe đã bình tĩnh lại.
Sớm hay muộn cũng đều phải gặp mọi người.
Cha mẹ của Phó Minh Chu rất dễ nói chuyện, bà nội vui đến mức không ngậm được miệng, từ khi Đồ Ca ngồi xuống vẫn không chịu buông tay.
Bữa tối rất phong phú ăn xong mọi người đi ra phòng khách xem TV, Phó Minh Chu rất không hài lòng về việc Cách Sắc chèn ép Phó Cảnh Dự.
Phó Vĩnh Hâm đến cùng vẫn là người có kinh nghiệm phong phú, chỉ nói câu không nên xúc động lỗ mãng.
Đồ Ca nói chuyện với bà cụ bảo bà yên tâm không cần suy nghĩ nhiều.
Dù sao việc này chẳng có hiệu lực còn quá sớm để nói bất cứ điều gì.
Cuối tuần bề bộn nhiều việc, Đồ Ca quay trở lại trường đi học, việc trường sắp xếp kỳ nghỉ trong tết Thanh Minh cũng đã thông báo. Kỳ nghỉ tổng cộng có bốn ngày, cô sẽ đưa Phó Cảnh Dự đi gặp mẹ cô sau đó trở về đi tảo mộ ba mẹ Phó Cảnh Dự, thật sự rất bận.
"Đồ Ca tớ thấy một số blogger thời trang nói rằng anh Cá voi của cậu ăn cắp ý tưởng, có đúng không?" Uông Á Nam tranh thủ thời gian nghỉ giải lao lấy điện thoại di động ra bấm vào hình cho cô xem: "Trên tấm ảnh là cậu tớ không cần nhìn cũng nhận ra. "
Đồ Ca bị cô ấy làm cho buồn cười: "Tớ còn tưởng cậu nói rằng tớ có hoá thành tro cậu cũng nhận ra."
Uông Á Nam: "..."
"Tự nhiên không cần phải bỏ tiền túi ra để quảng cáo, thực ra cũng khá tốt." Đồ Ca cười nhướng mày: "Dùng màu trắng đen mà gọi là sao chép, tớ cũng có thể nói bọn họ sao chép của người ta rồi."
Động thái lần này của Đường Lâm khá tàn nhẫn, một số khách hàng mà Lý Tuấn Nam nói đến đều bởi vì họ nhìn thấy tài khoản Weibo chính thức của Cách Sắc nên đã hủy kế hoạch tự may trang phục riêng.
Một nửa số blogger thời trang trên Weibo đang nói về điều này.
Tuy nhiên nhờ sự chăm chỉ của anh, Phó Đồ tuy vẫn chưa chính thức mở cửa nhưng cũng có thể được coi là nổi tiếng.
Các khách hàng đã đặt hàng của studio cũng có đôi chút đắn đo, nhưng quyết định không hủy đơn hàng sau khi xem bản phác thảo thiết kế.
Sáu bộ quần áo mùa xuân sớm đã giao, trước mắt không có khách hàng nào nói bị đụng hàng.
"Lời này đủ tàn nhẫn rồi, tớ thích." Uông Á Nam che miệng cười một tiếng, vừa thấy Mạnh Hàm đi thẳng về phía trước, đột nhiên thấp giọng nói: "Ba mẹ cô ta ngày hôm qua đến."
"Ừ." Đồ Ca vỗ về cô ấy cảm kích, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hàm.
"Ba mẹ tôi muốn gặp cô." Mạnh Hàm mấy ngày nay ngủ không ngon, cả người phờ phạc.
Nhận được giấy hầu toà khiến cô ta hoảng sợ, cô ta không ngờ Đồ Ca thực sự sẽ kiện cô ta.
"Tôi không có thời gian." Đồ Ca thần sắc lãnh đạm: "Nếu có gì muốn nói thì nói với luật sư của tôi."
Mạnh Hàm nghẹn họng ngồi trở lại chỗ của mình khuôn mặt xám xịt.
"Bồ Câu, lời thoại của cậu quá mức trâu bò." Uông Á Nam không khỏi nở nụ cười lần nữa: "Dạy cho cô ta một bài học là được rồi, để cô ta biết phải biết phụ trách lời nói không suy nghĩ của mình."
Đồ Ca cười nhẹ nhắc nhở cô ấy thời gian nghỉ ngơi đã hết.
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi sáng, Đồ Ca bị một cặp vợ chồng trung niên chặn lại ngay khi vừa rời khỏi lớp học.
Cô liếc nhìn Mạnh Hàm đứng bên cạnh đôi vợ chồng trung niên, lễ phép chào hỏi: "Chào chú dì."
"Cháu là Đồ Ca?" Bố Mạnh từ trên cao nhìn xuống dò xét cô một hồi, giọng điệu hoà hoãn: "Về phần vụ kiện, chúng ta với tư cách là ba mẹ của Mạnh Hàm muốn đến nói chuyện với cháu."
Đồ Ca hơi nghiêng người, nói với Uông Á Nam bên cạnh kêu cô ấy đi ăn cơm trước.
Uông Á Nam an ủi cô rồi từng bước quay người xuống lầu.
Đồ Ca cùng ba mẹ Mạnh Hàm cũng bước xuống lầu.
Cô không có gì để nói, đầu tiên chỉ muốn cảnh cáo Mạnh Hàm đừng có mà gây chuyện với cô. Ai biết được rằng cô ta nhắm mục tiêu cô vài lần rồi chỉ bằng một tấm ảnh mà đã bịa ra những lời lẽ khó nghe với cô.
Xuống lầu, ba Mạnh dừng lại chân thành nhìn Đồ Ca: "Buổi trưa cháu muốn ăn gì."
"Chú dì nếu có gì muốn nói hai người có thể trực tiếp đến gặp luật sư của cháu." Đồ Ca bình tĩnh nói: "Cháu đã cho Mạnh Hàm cơ hội nhưng cậu ta không trân trọng."
Mạnh Hàm trực tiếp tức phát khóc: "Cậu vốn được bao nuôi tôi nói có gì sai sao! Chiếc xe Volvo mấy trăm vạn, còn cả những bộ đồ giá cả nghìn tệ thế kia!"
_Hết chương 58_
Bình luận facebook