Edit: Dương Lam
Bị báo đập vào đầu, Dương Từ cũng không khống chế được toàn bộ lửa giận: "Anh nghĩ là tôi tình nguyện vứt bỏ Lưu Bối mong chắc? Con bé là người tôi thấy có tiềm lực về ca hát nhất trong giới giải trí, tiếng hát của con bé có tác dụng trấn an lòng người, tôi còn mong con bé nổi danh hơn bất cứ ai."
Gương mặt Tề Đống phủ đầy sự không tin tưởng, nói: "Nếu đúng như lời cô, vậy sao cô có thể để em ấy một mình đối mặt với tin tức vừa bị tung ra, tại sao lúc đoàn phim nói muốn đổi diễn viên lại không ngăn cản?"
"Một nghệ sĩ bị hủy khuôn mặt, đã không còn giá trị gì nữa." Dương Từ thong thả buông lời.
"Độc phụ!" Tề Đống mắng to, anh ta đã mua xong vé tàu cao tốc đến thành phố Lâm Hải, anh không đành lòng nhìn Lưu Bối Mông bị hủy dung ở độ tuổi như hoa bây giờ.
Dương Từ vui vẻ chấp nhận hai chữ này, mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, ông cụ Diệp gia đột ngột tìm tới nói với cô những lời đó, cô đã rõ nếu đấu tiếp với Dương Tư Tư, cô không có bất cứ bản lĩnh gì, thà rằng làm một quản lý hạng mười tám trong giới giải trí, nếu không kết quả của những nghệ sĩ khác dưới tay cô cũng sẽ chẳng khác gì Lưu Bối Mông.
Lưu Bối Mông là con phượng hoàng chưa trải qua dục hỏa trùng sinh, sau khi cô mang con bé vào giới giải trí, con bé vẫn là con chim non, qua lần này, bị thương và hủy dung, hẳn con bé vẫn còn nghị lực tiếp tục tiến bước trong giới.
Cô không thể làm ảnh hưởng tới con đường của con bé được, không có Dương Từ, Lưu Bối Mông mới có thể leo lên đỉnh cao giới giải trí nước C.
Trước giờ Mễ Khả Nhi là trợ lý của Mạnh Quý Tư, làm việc ở Cát Tư giải trí nhiều năm như vậy, nếu như Mễ Khả Nhi thành quản lý của Lưu Bối Mông, thì tiền đồ của Lưu Bối Mông cũng không cần bận tâm, huống chi bản lĩnh máy tính của Mễ Khả Nhi rành rành ra đó, về mặt truyền thông giao tiếp trên internet cũng không cần phải lo.
Dương Từ đã sắp xếp xong đường ra cho tất cả mọi người.
Học viện Giải trí Công xưởng đã kết thúc, trong không gian lớn thế này, chỉ có một mình Dương Từ, lần đầu tiên cô mất đi lòng tin, lòng tin khiến cô chưa từng từ bỏ từ nhỏ đến lớn.
Bởi vì không muốn từ bỏ, cô gián tiếp hại chết Diệp Thúc. Bởi vì không muốn từ bỏ việc báo thù, lần này lại làm hại Lưu Bối Mông bị hủy khuôn mặt.
Trong vòng một tháng này, dưới sự giúp đỡ của một phần mềm, ngoài những lúc cần mua đồ, Dương Từ chưa từng ra khỏi cửa công xưởng.
Cô đọc qua tin tức về sự kiện Lưu Bối Mông ngã ngựa, qua mấy ngày đã chìm dần, thay thế vào đó là Dương Tư Tư, một ảnh hậu tới đóng vai một tiểu nha hoàn, là ai cũng khó mà tin tưởng.
Nhưng sự thật lại đúng là như vậy, kịch bản đã sửa lại, tiểu nha hoàn ngã từ trên lưng ngựa xuống được Côn Tẫn cứu sau dịch nhan hoàn để sửa lại dung mạo, Dương Tư Tư liền danh chính ngôn thuận diễn tiếp.
Bài viết ca ngợi cô ta có rất nhiều, giới giải trí trước giờ đều bệnh hay quên rất nặng, Phương Kiện vốn đang nhiệt tình khen ngợi diễn kĩ của Lưu Bối Mông biến thành khen Dương Tư Tư.
Công chúa nhỏ của Diệp gia, có ai dám trêu vào?
Dương Từ nhìn tin đoàn phim đã đóng máy, tính ngày đã đến lúc Lưu Bối Mông xuất viện, bọn họ cũng nên trở về thành phố Tam Tinh, từ sau lần nói chuyện điện thoại trước, cô nói với Tề Hải bảo cậu ta đừng trở lại, cậu ta thật đúng là một cú điện thoại cũng không gọi tới nữa.
Một tháng qua, tựa như cô đánh mất mục tiêu cả đời, không biết phải sống tiếp thế nào?
Ngoài cửa có tiếng độgn, Dương Từ cho kẻ người giao hàng tới, hô lớn: "Giao hàng đặt trên bàn uống trà nhỏ là được."
Lần này không có tiếng anh chàng cầu khen ngợi như dự liệu, Dương Từ đẩy xe lăn, kiểm tra lại dao trong túi.
"Ai?" Tiếng bước chân cách cô ngày càng gần, sắc trời bên ngoài đã dần tới, khẩn trương hỏi thành tiếng.
Bình luận facebook