Edit: Dương Lam
Diệp Bộ Hàng nhớ lại cảnh cáo của Mạnh Quý Tư, cô gái này dù sao cũng là cháu gái Tô Cẩn, lại ở trong giới giải trí bấy nhiêu năm, ít động tác nhỏ của cậu sao có thể giấu giếm cô được.
Nhưng nếu nói ra thân phận của mình, sợ rằng đến cả lại gần cô ấy cũng không được nữa rồi.
Diệp Bộ Hàng hôn môi cô, mặc cho cô đẩy mình ra, lần này Diệp Bộ Hàng không có chút phong độ lịch sự nào.
Một cơn ghê tởm trào lên não, Dương Từ đẩy cậu ra như sắp nôn: "Cậu có bệnh đấy à? Buồn nôn chết tôi mất."
"Liệu có phải bị bệnh gì không?" Diệp Bộ Hàng lo lắng hỏi.
"Cậu mới có bệnh ấy, nếu không phải cậu hôn thì sao tôi lại buồn nôn? Cậu làm tôi quá chán ghét. Hừ!" Dương Từ nhổ nước miếng, mấy ngày nay vẫn cảm giác dạ dày hơi khó chịu, nhưng lại không thích đi bệnh viện.
Diệp Bộ Hàng nhìn cô đầy tinh thần như vậy cũng yên tâm, đẩy xe lăn dẫn cô ra ngoài: "Dù sao em vẫn phải ăn ít thứ, chúng ta ra ngoài ăn vậy."
"Buông tay, cậu dựa vào đâu đòi quyết định cuộc sống của tôi? Sao không nói tôi biết rốt cuộc cậu là à? Là sợ tôi lừa cậu chắc?" Dương Từ nói rất không khách khí.
Diệp Bộ Hàng ngồi xuống ngang cô, nhìn thẳng mắt cô: "Nếu anh nói anh là Diệp Bộ Hàng, em có tin không?"
"Ha ha ha, nếu cậu là Diệp Bộ Hàng vậy tôi chắc là con gái tổng thống rồi! Chỉ bằng cậu? Diệp gia sẽ đồng ý cho đường đường Diệp thiếu vào giới giải trí sao? Nói đùa cũng phải có chừng mực đi!" Dương Từ đúng là bị Diệp Bộ Hàng làm cho buồn cười.
"Tại sao anh lại không thể là Diệp Bộ Hàng chứ?" Diệp Bộ Hàng cũng rất buồn bực.
"Tên Diệp Bộ Hàng kia còn nhỏ hơn tôi mấy tháng, nhìn cậu là thấy lớn tuổi hơn tôi rồi, hơn nữa nếu cậu là Diệp Bộ Hàng thì tôi còn có thể để cậu ngày đêm diễn phim truyền hình trong đoàn phim sao? Đi làm nam chính phim điện ảnh quốc tế luôn rồi!" Dương Từ coi thường.
Diệp Bộ Hàng nhìn gương mặt mình được phản chiếu trong mắt cô, nào có chỗ nào trông lớn tuổi hơn Dương Từ?
Nhưng đây không phải trọng điểm, rất hiếm khi cậu thấy Dương Từ cười vui vẻ như vậy, liền thật lòng khen ngợi: "Em cười thế này rất đẹp."
"Còn cần cậu khen chắc, tôi đây vốn đẹp sẵn rồi." Dương Từ nói, "Bây giờ cậu không chịu nói thật với tôi đúng không?"
"..." Anh nói rồi mà, Diệp Bộ Hàng nghĩ trong bụng thế, em không tin anh cũng đâu còn cách nào?
"Đừng có nghĩ cách gì lừa tôi, nghe tôi nói đi, cậu rời xa tôi thì tiền đồ mới phất được."
"Không có em bên cạnh, dù cuộc sống đầy nắng cũng không bằng nương tựa nhau trong bóng tối." Lời tình tứ thế này, nếu là tiểu cô nương như Lưu Bối Mông đã sớm bị mê hoặc cho hồn lìa khỏi xác mất rồi.
Chẳng qua người này lại là Dương Từ, "Cậu muốn làm người mù cũng đừng kéo tôi xuống nước."
"Em là người què anh là kẻ đui, hai chúng ta là tuyệt phối." Diệp Bộ Hàng nói.
Dương Từ vừa nghe chữ người què, nụ cười liền cứng lại.
Diệp Bộ Hàng cũng lập tức nhận ra mình nói sai, vội chữa: "Anh không có ý đó đâu."
"Đúng vậy, tôi là người què, một kẻ tàn phế thôi, cậu nói không sai." Dương Từ tự giễu.
Diệp Bộ Hàng nhận ra Dương Từ lại quay về cái thái độ mơ hồ với cuộc sống khi mới gặp, vội vàng lấn người lên ôm cô.
Lần này Dương Từ không đẩy ra, mà buông lời độc miệng: "Người què như tôi đây mà có người chịu ôm có phải là chuyện rất nên vui mừng."
"Không được nói chính mình như vậy, anh không cho phép." Diệp Bộ Hàng hôn môi cô.
Dương Từ giống như đứa trẻ con không động đậy, để mặc Diệp Bộ Hàng hôn mình.
Diệp Bộ Hàng ôm cô lên phòng, ăn quen bén mùi, đã nhịn cả tháng nay, gặp lại cô lần nữa, Diệp Bộ Hàng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn, nếu đã quyết định dùng cả đời để trả cho cô, tự nhiên cậu sẽ không bỏ qua phúc lợi của mình.
Thời điểm tiến vào thân thể Dương Từ, rốt cuộc cô cũng có phản ứng: "Mùi vị kẻ tàn phế như tôi thế nào?"
"Dương Từ!" Không * được nữa, Diệp Bộ Hàng xoay người xuống giường.
"Tiểu trung khuyển đang ôn nhu cũng sẽ nổi giận, chỉ một khảo nghiệm nho nhỏ như vậy là thấy, nếu đã không muốn tìm quản lý khác thì tôi cũng sẽ không tha cho đại thần như cậu đâu." Dương Từ mặc lại mớ quần áo đã bị Diệp Bộ Hàng lột xuống.
Diệp Bộ Hàng không vui nói: "Dương Từ, em nhất định phải tự nói mình đến mức không chịu nổi vậy sao?"
"Đó là vì trong mắt các người tôi vốn đã không chịu nổi như thế, nếu không sao cậu dám chuyện thân mật nhất khi tôi chưa đồng ý?" Khóe mắt Dương Từ dâng đầy nước mắt.
Diệp Bộ Hàng thở một cái thật dài, nói: "Dương Từ, cuộc sống sẽ tạo cho em rất nhiều chướng ngại, cuộc sống rất ngắn, nếu đời này đã tệ đến thế thì việc gì phải ngày ngày không vui, mỗi ngày đều cố gắng tiến lên không phải rất tốt sao?"
Dương Từ cười lạnh: "Bây giờ tôi còn mục tiêu sống nào nữa, nghệ sĩ của tôi vĩnh viễn chỉ dừng ở hạng mười tám, Dương Tư Tư có thể bỏ qua cho tôi không? Nếu như trở lại Tô gia, đám thân thích kia có bỏ qua cho tôi không?"
"Nhưng mục tiêu sống của anh là ở bên em, tốt nhất em có thể sinh cho anh hai đứa con của chúng ta." Diệp Bộ Hàng nói.
Dương Từ ngẩng đầu nhìn cậu, trong cuộc đời này cô chưa từng nghĩ sẽ sinh con với ai, khi quen Côn Tẫn cũng không hề nghĩ tới điều này.
Diệp Bộ Hàng thấy cô ngẩn ra, bước lại: "Đói chưa?"
Dương Từ luồn tay vào đầu cậu, nâng môi mình lên, hôn lên môi Diệp Bộ Hàng, vì đang trang điểm, môi cậu còn hơi có mùi mật ong.
Cô không kiềm được đưa lưỡi ra thưởng thức, động tác này không nghi ngờ chính là chọc hỏa.
Diệp Bộ Hàng cứ mặc cho cô làm chủ trong lần này, chỉ cần cô tự nguyện.
Vận động cả đêm, ngày thứ hai tỉnh lại chính là eo mỏi lưng đau, Dương Từ nằm trên giường không muốn nhúc nhích, mặc dù cô đã sớm nhận được tin của Mễ Khả Nhi nói hôm nay Diệp Bộ Hàng cần đi thành phố Lâm Hải để lồng tiếng hậu kì cho những phần quay không tốt.
"Thời gian không còn sớm, cậu có thể đi rồi." Nhìn Diệp Bộ Hàng vẫn sinh long hoạt hổ bên cạnh, cô thấy rất không công bằng.
"Em không đi với anh sao?"
"Chẳng phải tôi đã tìm cho cậu hai trợ lý? Cậu có thấy người quản lý chuyên ngiệp nào như tôi lại ở trong đoàn phim cùng nghệ sĩ?" Dương Từ coi thường.
Diệp Bộ Hàng: "Hình như cả tháng nay em cũng không ở đó nữa rồi."
"Mễ Khả Nhi chính là tôi, có gì không được? Mau đi đi, lão Quản Dịch này ghét nhất ai tới trễ, ngày chiếu phim cũng phải chiếu trước khi tiểu thuyết ra tập tiếp theo, vào thời điểm này tuyệt không được chậm trễ." Dương Từ yếu ớt thúc giục.
Diệp Bộ Hàng hôn một cái lên trán cô, nói: "May là thành phố Lâm Hải không xa thành phố Tam Tinh mấy, anh gọi đồ ăn bên ngoài cho em, lát nữa nhớ dậy, buổi tối chờ anh về."
"Ừ."
Sau khi Diệp Bộ Hàng đi, Dương Từ nhận một cú điện thoại, đầu bên kia không nói tiếng nào.
Dương Từ lắng nghe, cô cũng không gấp, chỉ nghe như vậy.
"Chị Từ, là em." Giọng nói mềm mại, nghe vào xương cũng mềm ra.
"Về rồi?"
"Vâng, em không biết có thể lừa bọn họ được không?"
Dương Từ nói: "Chị tin tưởng khả năng của em, những thứ Diệp gia thiếu em thì nên lấy lại."
"Lần đó thiếu chút nữa hại chị mất mạng, chị Từ, em xin lỗi."
Dương Từ nói: "Chuyện không liên quan đến em, là Diệp Bộ Hàng lái xe, người có lỗi với chị là Diệp Bộ Hàng."
"Chị Từ, chị nói nếu Thúc(*) biết em làm vậy, sau này chết có thể sẽ trách em không?" Giọng nói mềm mại nhưng hơn run.
"Là trẻ con lớn lên ở cô nhi viện, cả em và chị đều rõ ràng, chúng ta chỉ cần quan tâm đến lợi ích của bản thân, trên đời này chỉ có chính mình là sẽ không tự vứt bỏ bản thân, không phải sao?" Dương Từ nói, đạo lý này cô có thể nói ra được, nhưng khi đặt vào mình, thì lại không làm được.
Bình luận facebook