• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cải Thiên Nghịch Đạo (4 Viewers)

  • Chương 76-80

Chương 76 Khiếm khuyết trong kiến thức (1)

Sau khi trưởng lão quát một tiếng, một đạo ánh sáng trắng ngay lập tức bay ra từ hướng Tiểu Trúc phong.

Khi đạo ánh sáng trắng này đến gần, có thể thấy rõ rằng nó là một tấm bia đá màu trắng cao hơn ba trượng. Chỉ trong chớp mắt, tấm bia đã này bay đến Tiểu Thanh Khê rồi từ từ hạ xuống, treo lơ lửng ở phía trên đạo đài. Tấm bia đá này có sự khác biệt so với những bia đá phổ thông khác ở chỗ nó trông gọn gàng sạch sẽ, bốn phía khắc rất nhiều hoa văn và phù văn. Ở trên đỉnh của tấm bia đá có một con mắt, cảm giác như có thể nhìn được khắp bốn phương tám hướng.

Các đệ tử tiên môn ở quanh đạo đài đều nhìn vào con mắt đấy. Phương Nguyên cảm thấy con mắt này cực kì thâm thúy, ẩn chứa nhiều đạo lý, giống như một đầm lầy lạnh lẽo khiến người ta bị hút vào không thoát ra nổi.

“Trong số các ngươi còn có ai muốn thử nữa không?”

Vị trưởng lão này nhìn các đệ tử khác, hỏi:

“Ba tháng trước, bảy đứa bé kia đã tiến vào Phi Vân sơn, chắc hẳn sẽ trở về trong vòng hai đến ba tháng nữa. Đến lúc đó sẽ đến thời gian để nhóm thứ hai lên núi nhận truyền đạo. Bây giờ nếu các ngươi tranh thủ thông qua Tiên Bia Lục Vấn trong thời gian này thì có thể đạt được tư cách lên núi. Đây là cơ hội khó có được, muốn thỉnh Tiên Bia không phải dễ dàng đâu.”

“Trưởng lão! Chỉ vì kiểm tra thiên tư của kẻ này mà người thỉnh Tiên Bia ra, thế mà ngươi còn bảo là không dễ thỉnh Tiên Bia?”

Các đệ tử tiên môn đều âm thầm oán thán trong lòng nhưng không dám nói trước mặt trưởng lão.

“Mấy tháng trước đệ tử còn kém một chút mới có thể thông qua Tiên Bia Lục Vấn, nên hôm nay muốn thử một lần nữa.”

Đúng lúc này, một cô gái mặc áo xanh bước ra, chính là Ngô Thanh!

“Ha ha, ngươi đúng là nên thử một chút. Lần thỉnh Tiên Bia một tháng trước có ba người thông qua, còn ngươi chỉ kém một chút xíu là thông qua được, rất đáng tiếc. Lão phu chỉ muốn lần tới có thêm nhiều người đủ điều kiện lên núi truyền đạo mới tốt.”

“Thế thì đệ tử cũng muốn thử!”

“Đệ tử cũng vậy, nếu không qua rèn luyện thì làm sao thành công được?”

Sau khi Ngô Thanh mở miệng, nhiều đệ tử tiên môn khác cũng quyết định thử, khiến cho bầu không khí trở nên hăng hái hơn rất nhiều.

“Cũng tốt, thế thì tất cả cùng thử đi!”

Trưởng lão cười một tiếng rồi nhìn về hướng Phương Nguyên:

“Đây là lần đầu tiên ngươi tiến hành kiểm tra, lão phu sẽ hướng dẫn ngươi một chút. Đầu tiên ngồi xếp bằng như lúc tu hành, hai mắt nhìn chăm chú con mắt ở trên đỉnh bia. Nếu trong thức hải có hiện tượng lạ xuất hiện thì không cần hoảng hốt, cứ làm y như hướng dẫn là được.”

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, thể hiện rằng mình đã nhớ kĩ.

Trưởng lão gật đầu rồi đưa tay ấn ở trên bia đá, truyền pháp lực vào.

Phương Nguyên và các đệ tử tiên môn cùng cảm thấy thể xác và tinh thần chấn động.

Khi bọn hắn đang tập trung nhìn vào con mắt trên Tiên Bia, trong đầu bỗng sinh ra một cảm giác rằng bia đá như sống lại, con mắt thì sáng ngời, có thần thái, nhìn thẳng vào sâu thẳm trong lòng bọn hắn. Tinh thần của Phương Nguyên buông lỏng, hắn phát hiện rằng dù mình đang mở to hai mắt nhưng lại rơi vào trạng thái ngủ say, cảm giác giống hệt như lần đầu tiên lĩnh ngộ Thiên Diễn Chi Thuật.

“Đại đạo vô biên…”

Một âm thanh hùng hồn chợt vang lên bên tai Phương Nguyên khiến cho tinh thần của hắn chấn động.

Hắn giật mình nhìn lại đã thấy xung quanh không còn đệ tử tiên môn nào, chỉ còn một vùng hư không mênh mông.

“Câu hỏi thứ nhất, tu vi bao nhiêu?”

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì âm thanh kia chợt biến đối, áp lực khổng lồ ép về hướng hắn.

Phương Nguyên không kịp nghĩ ngợi, theo bản năng xuất pháp lực ra để đối phó với áp lực.

“Luyện Khí ba tầng trung kì, xếp hạng trung đẳng!”

Loại áp lực này cũng không kéo dài quá lâu. Sau một thời gian, thanh âm vừa rồi lại vang lên:

“Câu hỏi thứ hai, đan đạo bao nhiêu?”

Trước mặt Phương Nguyên đột nhiên hiện ra một gốc linh dược, gốc màu tím, hoa màu lam, lá chia làm năm cánh, chập chờn bay theo gió, sinh động giống như thật.

“Hình như đây là Ngột Đào Thảo?”

Phương Nguyên giật mình, vội nhớ lại một loại linh dược mà mình từng nhìn thấy trong “Thần Nông Điển”.

Khi ý nghĩ vừa rồi xuất hiện trong đầu hắn, gốc linh thảo kia đột nhiên biến mất, một gốc linh dược khác hiện ra. Phương Nguyên nhìn thấy thế thì ngẩn người. Gốc linh thảo này trông rất quái dị. Vừa giống cỏ Già Lam, lại vừa giống hoa Đuôi Chó, khiến hắn khó nhận ra được…

“Viu…”

Phương Nguyên vừa suy nghĩ được một lúc, linh dược kia chợt biến mất, một loại khác lại hiện lên.

Tốc độ thay đổi rất nhanh, Phương Nguyên cũng đã hiểu cách thức vận hành của bài kiểm tra thứ hai này đó là kiểm tra khả năng nhận biết linh dược của mình. Kiến thức của hắn tích lũy được từ các bộ dược điển cũng khá phong phú, tuy nhiên vấn đề mấu chốt là hắn mới chỉ nhìn trên giấy chứ chưa bao giờ nhìn thấy trên thực tế. Cho nên dù kiến thức lý thuyết không tồi nhưng khi kiểm tra mới khiến điểm yếu bị lộ ra. Với tốc độ biến đổi nhanh như thế, hắn chỉ nhận ra được một nửa trên tổng số một trăm gốc linh dược.

“Kiến thức về đan đạo còn thấp, xếp hạng trung đẳng.”

Thanh âm kia lại vang lên một lần nữa:

“Câu hỏi thứ ba, trận đạo bao nhiêu?”

Trước mắt Phương Nguyên chợt hiện ra các câu hỏi về bói toán, Phương Nguyên tập trung tính toán tìm lời giải.


Chương 77 Khiếm khuyết trong kiến thức (2)

“Câu hỏi thứ tư, phù đạo bao nhiêu?”

“Câu hỏi thứ năm, thuật đạo bao nhiêu?”

“Câu hỏi thứ sáu…”

Không gian cổ quái này giống như một huyễn trận khổng lồ, Phương Nguyên đã trải qua các khảo nghiệm về phù đạo và thuật đạo. Đây là lần đầu tiên hắn trải qua loại kiểm tra như thế này, chỉ có thể cắn răng cố gắng vượt qua.

“Ha ha, cuối cùng hắn cũng hoàn thành xong…”

Sau khi trả lời xong câu hỏi cuối cùng, Phương Nguyên cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, ngã vật ra đất.

Hắn nghe được tiếng cười to của mọi người xung quanh.

Hắn cố gắng trấn định lại rồi nhìn xung quanh thì thấy mọi người đã ngồi ngay ngắn, đang tò mò nhìn hắn. Bản thân mình sau khi ra khỏi huyễn trận thì đầu óc quay cuồng, mệt mỏi rã rời còn các đệ tử tiên môn khác đều có tinh thần thoải mái, mặt không đổi sắc, chắc hẳn đã thoát khỏi huyễn trận được một lúc. Chắc hẳn hắn là người cuối cùng hoàn thành bài kiểm tra.

“Quả nhiên hắn cũng thất bại…”

“Lần thứ nhất tiến hành Tiên Bia Lục Vấn, mọi người đều khó thích nghi, biểu hiện của hắn có thể coi là khá tốt.”

“Đúng vật, ta tưởng hắn chỉ đạt tới Xích bảng (Editor: Bảng màu đỏ), không ngờ hắn leo lên được Bạch bảng, thật là bất ngờ!”

Trong những tiếng nghị luận ầm ĩ, Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tên của mình hiện lên trên tấm bia đá, thế nhưng sắc mặt hắn lập tức trở nên đỏ thẫm, bởi vì tên của hắn hiện lên màu trắng, xếp hạng ở tầm giữa, khoảng cách so với Tử Bảng (Editor: Bảng màu tím) còn kém rất xa…

“Ầy, thật là mất mặt…”

Phương Nguyên thở dài một tiếng, cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt mo không biết giấu vào đâu.

Trên bia đá có danh sách chia làm năm bảng: Thanh, Xích, Bạch, Kim, Tử. Không cần ai giải thích, Phương Nguyên cũng đoán được, tiên gia coi trọng tử khí đông lai cho nên từ trước đến nay Tử Bảng đều là tôn quý nhất. Thứ tự các bảng từ cao xuống thấp là Tử, Kim, Bạch, Xích, Thanh. Đạt đến Tử bảng là thông qua kiểm tra, mà tên hắn chỉ ở Bạch bảng chứng tỏ còn kém rất nhiều mới có thể chinh phục Tiên Bia Lục Vấn.

Dù trong lòng hắn hơi xấu hổ nhưng ngẫm kĩ thì kết quả này cũng nằm trong dự liệu. Tu vi của hắn vốn không đủ nên rõ ràng không thể thông qua cửa thứ nhất. Pháp thuật thì dốt đặc cán mai nên chắc chắn không thể vượt qua kiểm tra. Còn về bốn mặt đan, trận, phù, khí thì ngoại trừ đan đạo còn hơi thiếu thốn kiến thức thực tế thì ba mặt còn lại đều khá ổn.

Thế nên, xét cho cùng việc hắn lên được Bạch bảng cũng có thể coi là không tệ.

Tuy nhiên trong lòng Phương Nguyên vẫn hơi khó chịu. Từ nhỏ đến lớn hắn không có thói quen nhìn thấy tên mình ở dưới tên của người khác.

Dù vậy hắn cũng đành miễn cưỡng chấp nhận thực tại rằng hiện giờ mình cũng không phải nhân vật khủng khiếp gì ở trong tiên môn.

Trong lòng Phương Nguyên thầm than một tiếng rồi nhìn sang những người khác. Trông mặt của Ngô Thanh thì rất tự đắc, hai mắt như mọc ở trên trán, nhìn về hắn với vẻ khinh miệt. Tên của nàng xếp ở thứ hạng cao nhất trên Kim Bảng. Dù chưa thể tiến vào Tử bảng nhưng đã xếp hạng thứ tư trên tấm bia đá. Xem ra kể cả nàng vẫn chưa đủ điều kiện thông qua Tiên Bia Lục Vấn nhưng để nghiền ép Phương Nguyên thì vẫn là quá dễ dàng.

Còn ở trên Tử bảng, hiện tại chỉ có ba cái tên: Trần Hư, Thái Hợp Chân và Vương Côn.

Chắc hẳn đây chính là ba người mà trưởng lão nói rằng đã vượt qua Tiên Bia Lục Vấn tháng trước. Còn Thanh Dương Tiểu Thất Tử đang được truyền đạo ở Phi Vân sơn thì đã sớm thoát ly khỏi Tử bảng.

“Ha ha ha, xem ra cũng không tệ.”

Vị trưởng lão kia cũng nhìn thấy tên của Phương Nguyên trên bia đá, nói:

“Tu vi của ngươi hiện tại không đủ, pháp thuật thì không biết một cái gì mà có thể leo được lên vị trí này thật là hiếm có. Bây giờ ngươi đã vào được tiên môn, hãy cần cù tu hành để bổ sung những gì còn khiếm khuyết. Ta nghe nói thiên phú của ngươi khá tốt, nếu cần cù thì hẳn có thể bắt kịp mọi người trong vòng nửa năm.”

“Trưởng lão cho rằng hắn chỉ cần dùng nửa năm là có thể vượt qua Tiên Bia Lục Vấn, ta thấy người coi trọng hắn quá rồi.”

“Đúng thế, dù sao trước đó hắn toàn tự học cho nên có nhiều lỗ hổng kiến thức, muốn bù đắp thì phải tốn rất nhiều thời gian và công sức. Phù thuật cần khổ luyện, đan thuật cũng đòi hỏi sự cần cù và kiên nhẫn, còn thuật bói toán lại càng khó học. Dù chúng ta học bói toán được gần một năm nhưng vẫn chưa đâu ra đâu.”

“Không sai, thế nên đừng nói là nửa năm mà một năm cũng chưa chắc đã được.”

Các đệ tử tiên môn thấp giọng bình luận, mọi người đều cảm thấy trưởng lão quá mức coi trọng tên đệ tử có xuất thân là tạp dịch này.

Ngay cả Ngô Thanh cũng không nén được sự bất mãn và khinh miệt.

“Đệ tử nhất định sẽ cố hết sức.”

Phương Nguyên kiên định trả lời.

Trong lòng hắn thì âm thầm tự nhủ: “Sau lần trải nghiệm này, ta đã hiểu rõ những khuyết điểm của bản thân. Về mặt tu vi, mỗi ngày ta đều tu luyện khắc khổ. Phù thuật cơ sở thì lại càng dễ vì sách viết rất chi tiết. Với đan thuật thì đúng là nên cố gắng nhiều hơn. Còn thuật bói toán thì lại là dễ nhất.”

Nghĩ đến đây, hắn âm thầm tự gật đầu: “Trưởng lão cho rằng ta phải cần đến nửa năm mới có thể bắt kịp mọi người là quá coi thường ta rồi!”
Chương 78 Ta sẽ trả thù (1)

Sau khi triệu hồi Tiên Bia, trưởng lão lại giảng giải một chút về cách khống chế pháp thuật, sau đó liền ra hiệu để chúng đệ tử giải tán. Lần đầu tiên thụ giáo tiên môn truyền đạo, thực sự khác biệt với cách giảng dạy của Tiên Tử đường, lúc đó Chu tiên sinh dạy dỗ bọn hắn không sợ người khác làm phiền, mỗi một ý nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhưng trong tiên môn trưởng lão truyền đạo tuy lời ít mà ý nhiều, kiệm lời ít nói, một câu nói qua thì không nhắc lại chỉ dựa vào lĩnh ngộ của ngươi mà hiểu.

Nếu như ngươi không chịu lĩnh ngộ, trưởng lão cũng sẽ không nhiều lời với ngươi.

Sau khi chúng đệ tử hành lễ xong, giống như trút được gánh nặng, tụm năm tụm ba đàm tiếu bước trở về, có người hẹn nhau đi ngâm thơ, có người hẹn nhau uống rượu. Mặc dù trưởng lão đã căn dặn chuyện lên Phi Vân sơn truyền đạo là chuyện quan trọng, nhưng mà ít ai lại để trong lòng, dù sao vẫn còn ba năm, thông qua Tiên Bia Lục Vấn là được chứ gì, bây giờ năm thứ hai còn chưa qua phân nửa, tại sao phải lo lắng như thế?

Những người đã sớm thông qua Tiên Bia Lục Vấn, tố chất đều rất quái vật, ta không so đo với bọn hắn làm gì!

Mà trong đầu Phương Nguyên thì không có những suy nghĩ như vậy. Sau khi rời khỏi Tiểu Thanh Khê, hắn liền thẳng hướng Tàng Kinh điện mà tiến tới, thời gian không chừa một ai đâu!

Hắn vô cùng háo hức với bí quyển pháp thuật của tiên môn!

Trước kia hắn chỉ là một tên tạp dịch, không được phép tu tập pháp thuật, bây giờ thì đã khác. Hắn trở thành đệ tử tiên môn, muốn học tập pháp thuật thì không cần báo cáo tiên môn, ngay cả pháp thuật cửu phẩm cũng có thể học, vậy còn khách khí làm gì, phải học cho đã...

Phương Nguyên không phải lần đầu tiên tới Tàng Kinh điện, lúc hắn còn làm tạp dịch thường tới đây dọn dẹp, sắp xếp điển tích, nhưng mà lúc đó chỉ được tiếp xúc pháp thuật, điển tích bằng giấy, không nhìn thấy được ngọc giản. Hắn nhanh chóng đi tới phía trước cửa đại điện, nhìn vào vị đệ tử chấp sự ngồi ở bên trong ngủ gà ngủ gật nói một tiếng:

“Xin chào sư huynh, có thể giúp đệ một chút được không? Đệ muốn mượn đọc một bộ bí điển pháp thuật sơ giai!”

Đệ tử kia đang ngủ mơ mơ màng màng, khua tay nói: “Đưa danh phù cho ta, bí điển thì tự ngươi đi tìm đi!”

Phương Nguyên nghe theo lời vị đệ tử kia đưa danh phù cho hắn, đệ tử kia nhận xong kiểm tra một tí, rồi nói:

“Mỗi một lần chỉ có thể mượn một bí điển, sau khi đọc xong, trả lại mới có thể mượn quyển tiếp theo. Đệ tử Tiểu Trúc phong có thể tu hành bốn môn pháp thuật, và đặc biệt không được truyền cho ngoại nhân!”

Phương Nguyên cũng biết với mỗi một môn pháp thuật, tiên môn quản lý rất nghiêm, cũng gật đầu đồng ý.

Phương Nguyên quay người bước vào bên trong Tàng Kinh điện, đối diện hắn là từng cái từng cái ngọc giản, được sắp xếp chỉnh tề.

Pháp thuật cửu phẩm trong tiên môn, chính là những pháp thuật cấp thấp nhưng là cơ sở để tu hành pháp thuật cao hơn, thuộc tính rất rộng, có phong, hỏa, lôi, sơn, vũ, năm loại pháp môn, còn có một chút pháp thuật không thuộc vào mấy loại này nữa. Trong đó Lôi hệ pháp thuật yêu cầu thiên tư quá cao, người bình thường khó mà tập được. Phương Nguyên cũng không có lựa chọn nào khác đành chọn một trong phong, hỏa, sơn, vũ. Hắn đứng trước bốn cái ngọc giản thật lâu, rốt cục quyết định lựa chọn ngọc giản chứa hỏa hệ pháp thuật.

“Trong vòng ba ngày, phải nghiên cứu cho xong rồi mau chóng trả lại, nếu trễ sẽ bị phạt một khối linh thạch!”

“Không được ghi chép lại, không được tự ý truyền cho người bên ngoài, nếu tiên môn phát hiện ra sẽ phạt thật nặng!”

Vị đệ tử chấp thủ Tàng Kinh điện dặn dò Phương Nguyên vài câu, ghi lại tên của hắn trên bùa làm lạc ấn, sau đó để hắn rời đi.

Lúc này tâm tình Phương Nguyên đang rất tốt, nhanh chân bước về phòng của mình, trong đầu suy nghĩ vừa trở về liền sẽ đầu tu luyện.

Nhưng vừa bước tới cửa, hắn phát hiện ra đã có người chờ mình.

Hai dáng người không tương xứng nhau, một cao một lùn, đang khoanh tay, đứng ở cửa đợi hắn.

“Hai vị sư huynh có gì chỉ giáo?”

Phương Nguyên bất đắc dĩ, đành phải tiến lên, ôm quyền hướng hai người kia chào hỏi.

“Ngươi chính là Phương Nguyên?”

Tên đệ tử cao ráo đánh giá Phương Nguyên một chút, nhàn nhạt mở miệng.

“Là ta...”

Phương Nguyên bực dọc, ấm ức trả lời, hai người này nhất định đã nhận ra mình, còn hỏi vòng vo làm gì nữa?

“Ha ha, đúng là ngươi thì tốt. Nào, đi theo chúng ta!”

Nói xong hắn cười lạnh một cái đưa tay chỉ sang một bên, Phương Nguyên nhìn theo liền thấy cách đó không xa dưới bóng cây tùng, Ngô Thanh đang ngồi ở trong một cái đình, thần sắc đạm mạc, nhìn xa xăm, trong tay cầm một ly trà, thong thả uống...

“Khoảng cách gần như vậy, ngươi bước thêm vài bước thì chết chắc?"

Phương Nguyên trong lòng oán thầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hai bọn hắn.

Thực ra mà nói hắn muốn hóa giải cừu oán này, tự dưng vô duyên vô cớ kết thù với mình, lại làm chậm trễ thời gian tu hành...

“Ngồi xuống đi!”

Ngô Thanh vẫn không quay đầu nhìn Phương Nguyên một tí nào, chờ hắn bước đến gần đó, nhàn nhạt nói một câu.

Phương Nguyên bất đắc dĩ, liền ngồi ở đối diện với của nàng, cười nói:

“Ngô sư tỷ có gì chỉ giáo?”

“Nghe nói ngươi cùng Kỳ sư huynh và Chu Thanh Việt sư đệ, đều là đồng môn từ Tiên Tử đường ở Thái Nhạc thành ra phải không?”

Ngô Thanh không quay đầu nhìn Phương Nguyên, mặt vẫn hướng về phương xa, từ tốn mở miệng.

“Đúng vậy!”

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, trong lòng cố nhẫn nại.

... Hắn hiện tại chỉ muốn trở về phòng thật nhanh để tu hành, ai rảnh mà ngồi đây dây dưa với cô nàng này?

“Thực ra bây giờ ta mới nghe người ta nói qua ngươi và Kỳ sư huynh là đồng môn, trước kia không nghe hắn nói qua về ngươi!”
Chương 79 Ta sẽ trả thù (2)

Ngô Thanh nhàn nhạt mở miệng, thanh âm trong miệng dần có chút tức giận:

“Nhưng chuyện ngươi và Chu sư đệ, ta vẫn chưa hài lòng!”

Phương Nguyên bị những lời này làm cho sững sờ. Ngươi không hài lòng liên quan gì đến ta?

Nhưng Ngô Thanh có vẻ không quan tâm trong lòng hắn đang nghĩ gì, tiếp tục nói:

“Nhưng còn muốn phạt ngươi như thế nào, đó là việc của Kỳ sư huynh. Hắn bây giờ đang ở Phi Vân sơn thụ đạo, mấy tháng nữa sẽ trở về, ta không muốn hỏi nhiều. Nhưng mà nể mặt hắn, ta vẫn sẽ chiếu cố một chút cho ngươi vì ngươi là đồng môn của hắn ở Thái Nhạc thành, cho nên lần này ta cho ngươi một cơ hội, ngươi phải xin lỗi Chu Thanh Việt sư đệ cho ta!”

"Xin lỗi?"

Những lời nàng nói Phương Nguyên nghe được mà giật mình, Chu Thanh Việt đã bị trục xuống núi, làm sao mà xin lỗi hắn đây?

Ngô Thanh cũng không để hắn suy nghĩ nhiều, nói thẳng ra:

“Thanh Phong Thi Xã không thể dung loại tiểu nhân vu oan giá họa cho đồng môn. Chu Thanh Việt ở trong mắt người khác là người của Thanh Phong Thi Xã lại bị ngươi hủy đi thanh danh, việc này khiến ta cực kỳ không vui.”

“Cho nên nếu như ngươi sáng sớm ngày mai ở Linh Thiện đường đứng ngay trước mặt sư huynh sư đệ phân trần minh bạch, thừa nhận trước đó chính mình chọc giận đến Chu Thanh Việt bởi vì một trận cá cược, lại có thù cũ với hắn nên mới nóng giận làm ra điều sai trái, sai lầm chồng chất sai lầm. Nếu ngươi làm tốt, ta có thể cân nhắc cho phép ngươi gia nhập Thanh Phong Thi Xã. Việc này đối với ngươi, đối với hắn, kể cả với chúng ta đều có chỗ tốt!”

Phương Nguyên nghe được những lời này như bị ảo giác, một hồi lâu mới ngơ ngác hỏi:

“Nếu ta không làm vậy thì sao?”

Ngô Thanh dường như đã nghĩ tới trường hợp này, khóe miệng cong lên, cười lạnh nói:

“Vào thi xã, có đồng môn sư huynh đệ chỉ điểm, nếu như ngươi cần tài nguyên, chúng ta cũng có thể giao cho ngươi vài nhiệm vụ, bất luận phương diện nào đều có lợi đối với việc tu hành của ngươi. Nhưng nếu không đồng ý, ha ha, Thanh Phong Thi Xã đã không chứa nổi ngươi, vậy thì ở trong tiên môn sẽ không có người nào có thể chứa nổi ngươi. Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!”

Trong lòng Phương có chút bất đắc dĩ, hắn thở dài một tiếng, vuốt vuốt mặt, đứng lên nói: “Ta cảm thấy không cần thiết...”

Ngô Thanh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn nói:

“Chỉ cần hạ mình nói mấy câu là được biết bao nhiêu chỗ tốt, ngươi lại cảm thấy không cần thiết?”

Phương Nguyên cười một tiếng, quay người đi, thản nhiên nói: “Ý của ta là việc gia nhập với các ngươi, không cần thiết!”

“Ngươi... Đúng là tự tìm đường chết mà!”

Nghe được Phương Nguyên trả lời vô lễ như vậy, mặt Ngô Thanh bỗng nhiên biến sắc.

Mà bên ngoài đình hai tên đệ tử một cao một thấp đang đứng canh gác cũng giận tím mặt, trực tiếp bước lại gần hắn, trên thân hai người khí tức pháp lực đã bay lên, như ngọn lửa bập bùng không yên, chỉ cần một lời không hợp ý, thì liền xuất thủ giáo huấn Phương Nguyên.

“Ta không muốn nhường nhịn các ngươi làm gì nữa, ta lùi một bước các ngươi lại lấn tới hai bước, ta chỉ đành xuất kiếm với các ngươi thôi!”

Phương Nguyên thấy vậy, cũng không nói nhiều, đưa tay lên cây tùng bên cạnh, bẻ một nhánh cây cầm trong tay.

"Con mọt sách này lại dám động thủ?"

Nghe Phương Nguyên nói, hai tên đệ tử một cao một thấp cũng có chút ngoài ý muốn, nhất thời lộ vẻ do dự.

Bọn hắn cũng không nghĩ tới, con mọt sách này vừa mới nhập môn không lâu, thái độ liền cường ngạnh như thế.

Càng quan trọng là, bọn hắn cũng đã nghe nói Phương Nguyên trong lúc tiến nhập tiên môn, tay cầm một kiếm liên tiếp phá pháp bảo của hai vị chấp sự, ngay cả Bạch chấp sự cũng tán dương kiếm pháp của Phương Nguyên không có chút nào sơ hở, có thể thấy một chiêu này vô cùng cao minh.

Mà bọn hắn từ trước đến giờ chủ yếu tu luyện pháp thuật, mặc dù pháp thuật uy lực vô cùng cường đại, nhưng dù sao bọn hắn còn chưa đạt tới cảnh giới sử dụng pháp thuật thuần thục, tùy tiện xuất ra có thể ngăn cản địch nhân, nếu nói thực lực của bọn hắn bây giờ thì đánh nhau với hắn chưa chắc chiếm tiện nghi được!

Nếu mà thua dưới tay hắn, coi như thanh danh cũng không còn gì nữa rồi!

“Các ngươi lui ra!”

Trong lúc hai người còn đang do dự, thanh âm của Ngô Thanh lạnh lùng vang lên.

Hai người kia như trút được gánh nặng, từ từ lui ra, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn Phương Nguyên, mà Ngô Thanh chậm rãi xoay người qua, lạnh lùng nhìn bóng lưng Phương Nguyên, thản nhiên nói:

“Ta cũng thương tình xem ngươi trước đây là đồng môn của Kỳ sư huynh, mới bất kể hiềm khích lúc trước, cho ngươi một cơ hội, vậy mà ngươi còn mạnh miệng, thậm chí còn không tiếc đắc tội với Thanh Phong Thi Xã chúng ta?”

“Ta chỉ muốn tập trung tu hành mà thôi, là các ngươi đắc tội ta!”

Phương Nguyên quay đầu lại , lạnh lùng nhìn nàng một cái.

Ngô Thanh từ chối cho ý kiến, cười một tiếng, giống như là khinh thường hắn trả lời: “Vậy ta cho ngươi suy nghĩ lại đó!”

Phương Nguyên nhịn không được hỏi một câu: “Có phải nếu như lúc này ta rời đi, các ngươi sẽ xuất thủ đối phó ta hay không?”

Ngô Thanh cười cười, hai tên đệ tử tiên môn kia cũng cười theo, dường như cảm thấy câu hỏi của hắn rất buồn cười.

Phương Nguyên cũng chưa hiểu lắm nhìn về phía Ngô Thanh: “Ta thật không rõ đây là chuyện gì xảy ra...”

Ngô Thanh cười lạnh một tiếng, khinh thường trả lời, tên đệ tử còn lại vẫn tiếp tục cười:

“Tiểu tử, ngươi thật là một con mọt sách, có một số việc không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Thân trong tiên môn thì phải tuân theo quy củ, nếu không sẽ…”

Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời nàng, cau mày, chân thành nói:

“Chúng ta vốn không cừu không oán, cho nên ta không mong muốn mâu thuẫn với các ngươi. Ta không muốn chuyện này giống với việc xảy ra với Chu Thanh Việt, ta không phải sợ Chu Thanh Việt, mà là sợ phiền phức, cho nên hiện tại ta nghiêm túc nói với các ngươi một câu, ta không muốn trêu chọc các ngươi, các ngươi cũng đừng trêu chọc ta được chứ?”

Hắn lời nói này, lại dẫn Ngô Thanh tới đỉnh điểm của sự bất mãn, cười nói: “Nếu như ta chọc ngươi, thì ngươi có thể làm gì đây?”

Phương Nguyên hít sâu một hơi, nói: “Ta cam đoan, nếu ngươi trêu chọc ta, vậy thì ta nhất định sẽ trả thù!”

Nói xong câu này, hắn quay người rời đi, cũng không dừng lại.

Mà đám người Ngô Thanh đứng ở đó, khuôn mặt vô cùng tức giận, hừ một tiếng.
Chương 80 Hào tình vạn trượng (1)

“Ở trong tiên môn đáng ra nên tập trung tu hành cho tốt, cớ sao lại phải tốn thời gian vào những việc vô bổ như thế này?”

Sau khi trở về phòng, trong lòng Phương Nguyên tràn đầy sự bất đắc dĩ, không biết nói gì.

Hắn chậm rãi uống một chén trà, loại bỏ hết những ý niệm này ra khỏi đầu. Sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn lại vùi đầu vào tu luyện pháp thuật.

Hắn rót pháp lực vào ngọc giản khiến cho từ ngọc giản bay ra nhiều chữ nhỏ màu vàng, lít nha lít nhít bay lơ lửng trong không khí. Đây là pháp môn và bí quyết tu hành Ngự Hỏa Thuật, từng câu từng chữ đều rõ ràng dễ hiểu. Phương Nguyên bắt đầu cẩn thận đọc từng chữ một.

Ngự Hỏa Thuật rất đơn giản, hắn có thể nghĩ thông suốt mọi thứ mà không cần dùng Thiên Diễn Chi Thuật.

Việc còn lại chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được.

Nói cách khác là việc tu luyện pháp thuật cũng giống hệt tu luyện kiếm đạo.

Việc này không yêu cầu ngộ tính quá cao mà chỉ cần không ngừng luyện tập.

Ở một góc độ nào đó, có thể coi pháp thuật giống như một thanh kiếm vô hình, luyện tập càng nhiều thì càng nhuần nhuyễn.

Đương nhiên, uy lực của pháp thuật có quan hệ rất lớn với tu vi của bản thân. Tu vi càng cao thì uy lực càng mạnh.

Người khác đều bắt đầu luyện tập những pháp thuật cấp thấp này từ lúc còn Luyện Khí tầng một, vừa làm quen, vừa thông qua vận chuyển ma pháp để luyện khả năng khống chế của mình. Phương Nguyên bây giờ mới tu luyện có thể coi là hơi trễ. Luyện Khí tầng ba mới bắt đầu luyện pháp thuật giống như toàn thân tràn ngập sức lực nhưng lại không thể nào khống chế để phát huy ra được trên thực tế.

“Minh tư tụ hỏa, lực chuyển huyền trần, tam dương tề tụ…”

Trong lòng của hắn âm thần nhớ lại pháp môn tu luyện, điều khiến pháp lực di chuyển trong kinh mạch rồi xòe năm ngón tay.

Bùm! Bùm!

Hai tiếng nổ nhỏ vang lên, từ năm ngón tay của Phương Nguyên bắn ra mấy tia lửa rồi vụt tắt trong chớp mắt.

“Khả năng khống chế pháp lực của ta còn hơi yếu…”

Phương Nguyên ngẫm nghĩ nguyên do, sau đó lại thử một lần nữa.

Đến ngày thứ ba, Phương Nguyên đã tương đối thuần thục trong việc vận chuyển pháp môn của Ngự Hỏa Thuật, không cần phải nhìn vào ngọc giản cũng nhớ được cách tu luyện. Thế là hắn đi đến Tàng Kinh điện, một là muốn trả lại ngọc giản này, hai là muốn mượn một ngọc giản pháp thuật khác.

Mặc dù mỗi loại pháp thuật đều có đặc điểm riêng nhưng vẫn có giá trị tham khảo để đẩy nhanh tốc độ tu luyện.

Tàng Kinh điện rất yên tĩnh, hiển nhiên là không còn nhiều đệ tử muốn mượn bí điển bởi tất cả đều đã học qua các tài liệu này rồi. Nhưng Phương Nguyên không ngờ rằng khi hắn đưa danh phù để mượn Ngự Phong thuật thì sắc mặt đệ tử trông coi lại biến đổi, sau khi nhìn chằm chằm hắn một hồi thì nói: “Không có.”

Phương Nguyên nghe được mà không hiểu: “Tại sao không có?”

“Không có tất nhiên là bởi vì có người đã mượn mất rồi!

Vị đệ tử này uể oải, giải thích với vẻ không kiên nhẫn.

Phương Nguyên ngẩn người, nói: “Vậy mấy loại pháp thuật sơ giai khác thì sao?”

“Tất cả đều không có.”

Đệ tử kia nói luôn mà không cần nghĩ ngợi, cảm giác như hắn đang ngầm đuổi Phương Nguyên đi.

Trực giác của Phương Nguyên khiến hắn cảm nhận được thái độ của người này khác một trời một vực so với hôm qua, trong lòng hắn cũng hơi đoán được nguyên do nên hơi trầm mặc.

“Ngươi nên trở về đi, đừng làm ảnh hưởng tới các sư huynh đệ khác.”

Mặt của đệ tử kia không đổi sắc, thậm chí còn hơi khiêu khích Phương Nguyên: “Nếu ngươi không phục có thể đi tố cáo ta với chấp sự.”

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, quay người đi ra khỏi điện. Sau khi đi dạo ở trong rừng trúc một lúc, hắn dứt khoát đi đến mấy nơi khác của Tiểu Trúc phong: Linh Thiện đường, Phù Chiếu điện, Linh Đan phường. Rất nhanh, hắn đã hiểu được tình cảnh hiện giờ của mình.

Các đệ tử tạp dịch ở Linh Thiện đường vốn dĩ gặp đệ tử tiên môn nào đều tỏ thái độ cung kính nhưng khi thấy Phương Nguyên thì quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cái mặt thì vênh lên, thậm chí đưa đồ ăn cho Phương Nguyên còn không bằng một nửa suất bình thường của đệ tử khác, hơn nữa đồ ăn không hẩm thì thiu.

Còn tại Phù Chiếu đường, các nhiệm vụ dễ dàng đều bị ai đó lấy mất, chỉ để sót lại những nhiệm vụ mà ngay cả đệ tử nội môn cũng không dám nhận. Đệ tử phụ trách còn cười lạnh với hắn:

“Nếu ngươi muốn làm nhiệm vụ thì nhận mấy cái này đi!”

Về phần Linh Đan phường, thông thường các đệ tử tiên môn có tiền có thể đến đây dùng linh thạch để mua đan dược phụ trợ tu hành. Thế nhưng khi vừa thấy bóng dáng của Phương Nguyên, một vị đệ tử tiên môn dù khiếp sợ đến run cầm cập nhưng vẫn lấy ra mấy viên đan dược cặn bã bày trước mặt hắn, nói rằng nếu Phương Nguyên muốn mua đan dược thì chỉ có mấy thứ này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom