• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cải Thiên Nghịch Đạo (3 Viewers)

  • Chương 86-90

Chương 86 Chính là đang trả thù (1)

Nhìn thấy Phương Nguyên bước ra, mọi người nhất thời vô cùng kinh ngạc. Suốt mấy tháng qua dù ít hay nhiều, Phương Nguyên cũng coi là một nhân vật có tiếng tăm trong tiên môn, việc hắn bị Thanh Phong Thi Xã cô lập thì mọi người đều biết, với lại nhìn hắn suốt ngày chỉ biết tu hành mặc cho Thanh Phong Thi Xã ức hiếp, một mực cũng không phản ứng lại. Tưởng đâu tính cách của hắn nhu nhược, nhưng ai có thể ngờ được, bây giờ ngay trước mặt chủ nhân Thanh Phong Thi Xã là Kỳ Khiếu Phong và thời điểm chủ nhân thứ hai Ngô Thanh đắc ý nhất, hắn lại dám đứng dậy?

“Danh ngạch lần này rõ ràng đã được chuẩn bị sẵn cho Ngô Thanh sư tỷ, hắn đứng lên làm gì?”

“Lần trước bên trong bia, hắn chỉ mới ở mức Bạch Bảng, lần này cho dù tu vi có tăng lên, cũng không có bao nhiêu tác dụng đâu.”

Giữa một rừng tiếng nghị luận, Phương Nguyên bước tới trước bia đá, khoanh chân ngồi xuống.

“Chỉ bằng ngươi, cũng có tư cách tranh đoạt cùng ta?”

Ngô Thanh lúc này đã quay đầu lại, nụ cười trên mặt sớm đã biến mất, ánh vô cùng bất thiện nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên.

Phương Nguyên cũng chẳng quan tâm cho lắm, chỉ tập trung nhìn vào bia đá trước mặt mình.

Ngô Thanh lại tưởng rằng hắn sợ, cười lạnh nói:

“Hai tháng trước, ta đã cho ngươi một cơ hội, lúc đó nếu ngươi dập đầu một cái thì ta còn thương tình đồng môn kêu gọi sư huynh, sư đệ trong Thanh Phong Thi Xã chỉ điểm cho ngươi một chút, không chừng ngươi có thể xông lên được Kim Bảng. Nhưng bây giờ, ngươi chỉ tự rước lấy nhục mà thôi!”

Phương Nguyên trong lòng nghĩ: "Để rồi xem!"

Hắn cũng chẳng thèm quan tâm nàng làm gì, giả vờ bản thân là một tượng gỗ, chỉ ngẩn người ra nhìn vào bia.

“Ha ha, không còn ai nữa, vậy thì bắt đầu đi!”

Bạch chấp sự cũng không muốn nhiều lời, tay đặt tại trên bia đá, chậm rãi tuyên bố.

Phương Nguyên nhìn chăm chú vào tấm bia, một lần nữa lại rơi vào trong loại huyễn tượng kia nhưng lần này hắn cũng không hoảng sợ như lần trước, trực tiếp thúc giục pháp lực trong người, quả nhiên, mới vừa tiến vào trong huyễn tượng kia, liền có một cỗ áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng đánh tới.

“Đại đạo rộng lớn, tâm tìm kiếm điều chi...”

“Câu hỏi đầu tiên, tu vi tiến cảnh như thế nào?”

“Luyện Khí tầng ba viên mãn, thông qua!”

Câu hỏi đầu tiên được thông qua một cách dễ dàng, đối với tu vi của mình Phương Nguyên nắm rõ trong lòng bàn tay, tất nhiên sẽ không xảy ra sai sót gì.

“Câu hỏi thứ hai, trình độ luyện đan như thế nào?”

Cùng lúc với thanh âm này, trước mặt Phương Nguyên đã xuất hiện một gốc rễ cây có vảy, hoa giống như một cái đuôi rắn khá là quái dị.

Lần này Phương Nguyên không có một chút do dự, liền trực tiếp nói:

“Xà Lân Thảo!”

Linh dược trước mắt hắn lại biến đổi, Phương Nguyên cũng chỉ nhìn lướt qua, nhanh chóng nói:

“Thanh Tích Diệp!”

“Phục Linh Mộc, Mộc Lôi Quả, Bạch Thủ, Thung Dong, Bán Hạ, Câu Đằng, Thường Sơn, Túc Sa, Khinh Phấn, Độc Hoạt...”

Từng cây linh thảo xuất hiện trước mặt Phương Nguyên, đều được hắn đọc tên ra, thậm chí trong đầu còn xuất hiện cách sử dụng của từng loại, khác biệt hoàn toàn với lần trước chỉ ú ớ trả lời, đây cũng là thành quả mấy tháng khổ công của hắn.

Trước đây Phương Nguyên đọc qua cũng rất nhiều dược điển, căn cơ vô cùng vững chắc. Khảo hạch lần trước hắn chỉ chưa tiếp xúc nhiều với linh thảo mà thôi, nhưng trong mấy tháng qua hắn thường xuyên ghé Linh Dược Giám, nỗ lực bù đắp điểm thiếu hụt này, bây giờ trình độ của hắn không thua gì đệ tử tiên môn.

“Đọc được tên tất cả các loại, không một sai sót, tốt lắm!”

Xung quanh liền vang lên âm này, vậy cửa thứ hai cũng thuận lợi vượt qua.

“Câu hỏi thứ ba, trình độ trận đạo ra sao?”

Gốc rễ của trận đạo chính là bói toán, trận pháp càng phức tạp, muốn bày trận cũng như phá trận đều cần phải có thuật toán càng cao cấp!

Mà lúc này, đệ tử ở Tiểu Trúc phong học tập được thuật bói toán cao cấp nhất chính là Tứ Tướng Chi Vấn, nhưng mà Phương Nguyên sớm đã thôi diễn được Lục Hợp Chi Vấn, hắn tu hành ngoại trừ Kiếm Đạo ra, bói toán là môn mà hắn thông thạo nhất.

Trong lòng vừa động, những thẻ tre bên cạnh theo suy nghĩ của hắn mà bay lượn vòng quanh.

Trong chốc lát, hắn liền nghe được kết quả: “Biến hóa đến mức tột cùng, từng vòng từng vòng đan xen, tốt!”

Sau đó là câu hỏi thứ tư: “Phương diện phù đạo như thế nào?”

Phương Nguyên đã chuẩn bị sẵn, đưa tay bắt lấy bút lông màu đỏ thẫm đang trôi nổi trước mắt, bắt đầu viết vào hư không "Bạch Ngọc Kinh trên trời, có mười hai lầu, năm thành. Tiên Nhân bảo vệ chúng sinh, kết tóc dạy trường sinh!" Một bài thơ câu thứ nhất dùng Cổ Triện Thể, câu thứ hai dùng Cốt Vu Ngấn, câu thứ ba dùng Minh Kiếm Văn, thứ tư câu dùng Cuồng Thảo Thư, mỗi câu đều khác biệt nhau nhưng đều mang ý tươi vui nhẹ nhàng...

Bốn cách viết như vậy, chính là kiểu chữ thường dùng nhất để viết phù chú.

Muốn học phù triện trước tiên phải học viết, đây cũng là một trong những thứ cơ bản trong giới tu hành.

Lúc đầu đây là điểm Phương Nguyên yếu nhất, bởi vì nhà hắn từ nhỏ đã nghèo, không có tiền mua bút mực, sau khi tiến nhập tiên môn làm tạp dịch cũng phải làm việc thường xuyên, không có thời gian ổn định tâm tình mà tập viết. Nhưng mà hắn đã tu luyện qua kiếm đạo, kiếm ý cũng có đôi nét tương đồng với thư pháp, đều coi trọng ý cảnh. Đây cũng là nguyên nhân mà nhiều phù sư đều am hiểu kiếm đạo, mà trên phương diện kiếm đạo Phương Nguyên không yếu chút nào, vì vậy cũng khiến cho thư pháp của hắn tăng lên một chút.

Bây giờ chữ của hắn, nếu so sánh với đệ tử trong tiên môn chuyên tu phù triện thì có lẽ hắn không bằng, nhưng để thông qua Tiên Bia thì không có vấn đề.

“Lấy sách viết ý, lấy ý Thông Huyền, tốt!”

“Câu hỏi thứ năm, tu luyện pháp thuật như thế nào?”

“Câu hỏi thứ sáu, luyện khí tới đâu rồi?”

"..."

"..."

Ầm ầm!

Lại là một cảm giác như trời đất đang quay cuồng, Phương Nguyên giống như là bị ném ra một phương thế giới, đợi đến khi đầu não thoáng thanh tỉnh, hắn chỉ thấy mình đã thoát ra khỏi huyễn tượng, chung quanh là vô số ánh mắt nhìn hắn như đang gặp quỷ!

“Hắn vượt qua kiểm tra rồi?”

“Chuyện gì thế này... Hắn thế mà có thể vượt qua kiểm tra?”

Chung quanh không biết có bao nhiêu đệ tử kinh ngạc kêu lên, còn có người đang vỗ tay kịch liệt.
Chương 87 Chính là đang trả thù (2)

Bên trái mình, hơn mười vị đệ tử cùng tham dự Tiên Bia, chẳng biết lúc nào đều đã về chỗ của mình trong đám đông. Bây giờ trước bia đá chỉ có Phương Nguyên cùng Ngô Thanh đang ngồi, mà Ngô Thanh lúc này cũng ngơ ngác quay đầu lại nhìn mình, nét mặt không thể tin được, trong miệng chỉ không ngừng tự lẩm bẩm: “Không có khả năng, chuyện này sao có thể xảy ra..."

Mà Bạch chấp sự đang đứng phía trước hắn ha ha cười to, cùng vị chấp sự chân trần bên cạnh nói gì đó.

Mà đám Thanh Dương Tiểu Thất Tử đứng bên phải hắn cũng có chút kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, mà Tiểu Kiều sư muội thì thoáng mỉm cười, trong mắt có một tia khâm phục hắn, Kỳ Khiếu Phong thì hai mắt hừng hực lửa giận, nhưng nhanh chóng thu liễm lại.

Phương Nguyên dường như cũng ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, ngẩng đầu nhìn lên.

Thình lình nhìn thấy trên mặt bia đã chậm rãi hiện lên một loạt danh tự.

Mà lúc này mấy cái tên Trần Hư, Thái Hợp Chân bởi vì đã được xác định lên Phi Vân sơn truyền đạo, danh tự cũng đồng loạt biến mất giống như Thanh Dương Tiểu Thất Tử, bây giờ trên Tử Bảng chỉ còn lại hai cái tên: Phương Nguyên, Ngô Thanh!

Chính là hai người này, thông qua được Tiên Bia Lục Vấn lần này!

Cũng khó trách chúng đệ tử tiên môn kinh ngạc trước chuyện này.

Ai có thể nghĩ tin được Tiên Bia Lục Vấn vô cùng khó khăn, thế mà một lần lại có hai người thông qua?

Càng không ai nghĩ đến, lần này thông qua Tiên Bia Lục Vấn thế mà lại có một đệ tử nhập môn mới không lâu?

Ba tháng nha!

Chỉ mới ba tháng trôi qua, học thức của hắn đã vượt qua học vấn của đệ tử tiên môn học tập trong vòng một năm rưỡi?

Mà người càng khiếp sợ chính là Ngô Thanh!

Nàng tưởng rằng mình bị hoa mắt, tên tạp dịch này cũng thông qua Tiên Bia Lục Vấn với mình sao?

Quá đáng nhất, thế mà xếp hạng của hắn trên bia còn vượt qua cả mình...

Vậy với trường hợp này, danh ngạch lên núi truyền đạo của mình chẳng lẽ là phải nhường cho hắn sao...

“Không có khả năng, ba tháng trước ngươi còn không thông qua được Tiên Bia Lục Vấn, còn có khoảng cách nhất định, sao hôm nay lại có thể trực tiếp thông qua?”

Nàng nhịn không được nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, nói lớn tiếng.

“Chỉ có ba tháng, đã quá đủ...”

Phương Nguyên lần này đã mở miệng, nhưng cũng chậm rãi đáp lại một câu, liền khiến Ngô Thanh nói không ra lời.

Nhìn thấy khuôn mặt Phương Nguyên thờ ơ như vậy, nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, càng nghĩ càng thấy có khả năng xảy ra, nhịn không được oán hận hỏi:

“Vậy ngươi trước đó không tham gia khảo hạch, canh vào lúc ta tham gia mà xuất hiện... Chẳng lẽ ngươi muốn trả thù ta?”

Phương Nguyên nghe vậy, có chút hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng.

Ánh mắt kia cũng làm cho Ngô Thanh hơi thất thần, cho rằng mình đoán sai, nhưng nàng không nghĩ tới Phương Nguyên rất nhanh đã mở miệng nói: “Đương nhiên!”

Hắn còn theo bản năng giải thích:

“Ta tưởng ngươi sớm đã biết rồi chứ, nhưng mà ta chỉ muốn trèo lên Tiên Bia Lục Vấn chèn ép ngươi một tí, để cho ngươi bớt làm mấy việc vô ích đi, còn không bằng tập trung mà tu hành. Nhưng mà ta cũng không ngờ lại xuất hiện việc tranh đoạt danh ngạch, nhưng cũng không quan trọng mấy, nếu ngươi xin lỗi ta có thành ý một tí, danh ngạch này ta nhường lại cho ngươi cũng không sao!”

Mặt mũi Ngô Thanh lập tức trắng bệch!

Nàng không phải không có chuẩn bị, con mọt sách này nói muốn trả thù mình với thái độ quá nghiêm túc, mình mặc dù không quan tâm nhưng cũng phải chuẩn bị, chờ đợi hắn “tức nước vỡ bờ”. Nhưng không nghĩ tới, ba tháng trôi qua mà hắn không hề có lấy một cái động tĩnh, làm cho mình tưởng hắn nói hươu nói vượn, nhưng hắn thực sự làm vậy, lại vào lúc này...

Mà phương pháp trả thù, thì lại như thế này?

Cha mẹ ơi, ai sẽ dùng phương pháp tham gia Tiên Bia Lục Vấn mà trả thù?

Hay là nói... Ai mà có thể suy nghĩ ra lối trả thù như vậy?

“Ta cần ngươi nhường ư?”

Nhất là sau khi nghe Phương Nguyên nói xong, lửa giận trong lòng Ngô Thanh đùng đùng nổi lên.

Mà vào lúc này, một đám chấp sự cũng đều thấp giọng trò chuyện với nhau, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Phương Nguyên và Ngô Thanh nhìn tới nhìn lui, giống như đang phân vân lựa chọn. Bọn họ vốn cho rằng lần này tối đa cũng chỉ có một người thông qua Tiên Bia Lục Vấn, không nghĩ tới lại xuất hiện một con hắc mã, nhưng càng không ngờ được là một con hắc mã này lại xếp hạng còn cao hơn Ngô Thanh, nhất thời cảm thấy khó xử!

Dù sao, bọn hắn đã an bài trước rồi, người lên núi lần này chính là Ngô Thanh!

“Mấy vị chấp sự, đệ tử có lời muốn nói!"

Nhưng cũng liền tại bọn hắn có chút xoắn xuýt lúc, Ngô Thanh bỗng nhiên đằng một tiếng đứng lên, lớn tiếng nói.

Chúng chấp sự cùng các đệ tử lập tức đều quay lại tập trung nhìn vào nàng, Bạch chấp sự cau mày nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Ngô Thanh quay đầu lại nhìn Phương Nguyên một chút, vô cùng tức giận, bỗng nhiên lên giọng, nói:

“Đệ tử cũng không biết Phương sư đệ làm thế nào, mới nhập môn ba tháng mà có thể đuổi kịp học thức của chúng ta hơn một năm rưỡi qua. Nhưng đệ tử cảm thấy, bất luận thế nào hắn cũng đã thông qua Tiên Bia Lục Vấn, theo luật lệ của tiên môn đúng là có tư cách lên núi truyền đạo, thế nhưng lần này danh ngạch lại chỉ còn một cái, bất kể hai người chúng ta ai bước lên núi đều sẽ để các vị chấp sự khó xử, cho nên đệ tử đề nghị...”

Nàng giảm thanh âm trầm xuống một chút, lạnh lùng nói:

“Ta và hắn đọ pháp thuật một trận, người nào thắng thì có thể bước lên núi!”

Phương Nguyên nghe câu nói này thì sắc mặt lập tức trầm xuống: "Đã nói thế, vậy thì ta không thèm nhường cho ngươi cái danh ngạch này!"
Chương 88 Sư tỷ uy vũ? (1)

“Thi đấu pháp thuật?”

“Không ngờ rằng Ngô sư tỷ lại đưa ra lời khiêu chiến đối với kẻ kia!”

Các đệ tử tiên môn ở xung quanh, bao gồm cả Thanh Dương Tiểu Thất Tử, khi nghe thấy lời của Ngô Thanh đều giật mình kinh hãi. Thông thường, tiên môn nghiêm cấm các đệ tử lén thi đấu pháp thuật, nhưng nếu công khai thách đấu thì lại không cấm. Có đôi lúc, để rèn luyện cho các đệ tử mà các trưởng lão còn cổ vũ bọn họ thi đấu pháp thuật. Nhưng dụng ý đằng sau lời khiêu chiến của Ngô Thanh hướng về Phương Nguyên là rất rõ ràng.

Một số người nhanh trí đã hiểu được dụng ý của Ngô Thanh.

Nếu Phương Nguyên và Ngô Thanh đều vượt qua Tiên Bia Lục Vấn thì tất nhiên một trong hai người có thể lên núi nhận truyền đạo, người còn lại sẽ phải chờ lần sau. Mà nếu do các chấp sự quyết định xem ai trong hai người họ được lên núi đều khó có thể khiến người còn lại tâm phục, khẩu phục. Cách duy nhất có thể phân ra cao thấp chính là tổ chức một lần thi đấu pháp thuật.

Tiên Bia Lục Vấn là bài kiểm tra căn cơ của các đệ tử Tiểu Trúc phong. Mà trong các loại căn cơ được kiểm tra thì mức độ quan trọng của từng loại cũng khác nhau. Quan trọng nhất là cảnh giới tu vi, thứ nhì là pháp thuật, thứ ba mới là học thức về đan, phù, trận, khí.

Bây giờ, tu vi của hai người đều là Luyện Khí tầng ba viên mãn, khó mà phân cao thấp.

Vậy cách duy nhất có thể chứng minh rằng Ngô Thanh mạnh hơn Phương Nguyên chính là pháp thuật.

Chỉ cần nàng chiến thắng Phương Nguyên trong cuộc thi đấu pháp thuật thì rõ ràng mấy người Bạch chấp sự sẽ không khó khăn gì mà lựa chọn nàng.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là Ngô Thanh có nắm chắc chiến thắng!

Các đệ tử tiên môn đều biết rõ trong lòng rằng Phương Nguyên mới gia nhập tiên môn được ít lâu, không thể nào chiến thắng Ngô Thanh được.

Cần biết rằng, ngay sau khi Ngô Thanh gia nhập tiên môn đã có biểu hiện kiệt xuất trong việc lĩnh ngộ pháp thuật. Vào thời điểm ba, bốn tháng trước, nàng đã có hi vọng thông qua Tiên Bia Lục Vấn, chỉ là thuật bói toán còn hơi kém một chút nên mới khiến nàng chưa thể hoàn thành cửa ải này.

Nói cách khác, nàng am hiểu pháp thuật nhất.

Mà Phương Nguyên lúc còn làm tạp dịch chắc chắn không được tiếp xúc với pháp thuật. Tính đến bây giờ thì thời gian hắn học tập pháp thuật mới được khoảng ba tháng.

Mặc dù việc hắn có thể thông qua Tiên Bia Lục Vấn chứng tỏ rằng khả năng nắm giữ pháp thuật của hắn không tệ, nhưng làm sao sánh nổi với Ngô Thanh.

“Chẳng lẽ phải dùng đến việc thi đấu pháp thuật để quyết định kết quả?”

Bạch chấp sự dường như không lường trước được trường hợp này, hơi chần chờ, nhíu mày nhìn sang các vị chấp sự khác, hỏi.

“Phương sư đệ, ngươi cảm thấy lời đề nghị của ta như thế nào?”

Ngô Thanh không đợi Bạch chấp sự mở miệng đã hỏi Phương Nguyên, trên khuôn mặt nàng nở nụ cười lạnh lùng.

Phương Nguyên nhíu mày, không đáp lời ngay.

“Ngô sư tỷ nói không sai, nếu thi đấu pháp thuật thì có thể phân ra xem ai là người tài giỏi hơn. Đây là cách thức tỉ thí rất công bình.”

“Cơ hội này vốn là của Ngô sư tỷ, tên tạp dịch kia là cái thá gì mà dám đến tranh đoạt?”

“Tên tạp dịch kia, ngươi dám gây ra phiền phức đến mức này, chẳng lẽ ngươi không dám tỉ thí trực tiếp với Ngô Thanh sư tỷ sao?”

Ở xung quanh chợt vang lên nhiều thanh âm tức giận, nhiếc móc. Nếu nghe kĩ thì các thanh âm này đều xuất phát từ người của Thanh Phong Thi Xã. Các đệ tử khác rất ít mở miệng nhưng đám đông kia tụ lại một chỗ cùng nói nên khiến người ta cảm giác người đông thế mạnh. Thậm chí có một vài phần tử xúc động không kiềm chế được. Ngô Thanh thấy thế thì cười thản nhiên, nhìn Phương Nguyên bằng ánh mắt cao cao tại thượng.

“Đây là ưu thế trợ giúp của đoàn thể ư?”

Trong lòng của Phương Nguyên hơi bất đắc dĩ. Giờ hắn đã hơi hiểu nguyên nhân dẫn đến thái độ kiêu ngạo và cảm giác ưu việt của Ngô Thanh.

Nghiêm chỉnh mà nói, dù cả hắn và Ngô Thanh đều vượt qua Tiên Bia Lục Vấn nhưng theo kết quả hiển thị trên tiên bia thì tên của hắn xếp phía trên tên của Ngô Thanh, điều này chứng tỏ rằng tiên bia đã thể hiện rằng thành tích của hắn xuất sắc hơn Ngô Thanh. Nếu như hắn biện luận bằng lý lẽ thì chắc chắn các chấp sự không thể lờ đi được. Nhưng hiện tại, các đệ tử tiên môn reo hò rằng chỉ có đấu pháp mới công bằng. Lúc này, mồm ai to người đó có lý.

Nhưng điều này cũng khiến trong lòng hắn sinh ra một chút bất mãn.

“Ha ha, tình huống này thật ra khá hiếm thấy. Nếu vậy thì để hai người bọn họ thi đấu một trận đi.”

Các vị chấp sự sau khi thảo luận thì bất đắc dĩ nhìn về phía Bạch chấp sự.

Bạch chấp sự cũng thở dài, quay về hướng Phương Nguyên hỏi:

“Ý của ngươi như thế nào?”

“Đệ tử đồng ý thi đấu pháp thuật cùng Ngô Thanh sư tỷ.”

Phương Nguyên cũng không hề muốn nhiều lời, đứng phắt dậy, đối mặt với Ngô Thanh, thái độ cực kì kiên quyết.

“Vậy thì các ngươi hãy tiến hành thi đấu pháp thuật. Nhờ kĩ phải giữ chừng mực, không thể làm người khác bị thương!”

Bạch chấp sự cũng chỉ đành gật đầu đồng ý, vung tay lên, tạo ra một vòng cấm chế xung quanh bọn họ để tránh việc đấu pháp gây ngộ thương cho người khác. Còn hắn thì đứng ở một nơi không xa, chuẩn bị cứu hộ hai người này.

“Ta không ngờ ngươi lại âm hiểm như thế, dám vọng tưởng đoạt đi cơ duyên được truyền đạo của ta. Ta muốn ngươi chịu thật nhiều đau khổ!”
Chương 89 Sư tỷ uy vũ? (2)

Thấy xung quanh đã được bày ra cấm chế, sắc mặt của Ngô Thanh trở nên lạnh lẽo, nhẹ cắn răng, thấp giọng nói một câu.

“Bớt nói nhảm, hãy động thủ đi.”

Phương Nguyên không muốn nhiều lời, nói thẳng ra.

“Đến bây giờ còn dám hung hăng, ngang ngược như thế ư? Quỳ xuống nói chuyện!”

Ngô Thanh nghe thế thì giận dữ. Ở trong mắt nàng, Phương Nguyên là một kẻ trầm mặc ít nói, dù nàng có khiêu khích như thế nào thì hắn cũng không dám cãi lại mình. Điều này càng làm cho nàng cảm thấy mình ưu việt. Nhưng bây giờ đột nhiên nghe thấy Phương Nguyên không những mở miệng cãi lại mà còn cãi lại theo một cách cực kì vô lễ khiến nàng không kiềm chế được cơn giận dữ. Ngô Thanh dốc toàn lực, cả năm ngón tay chộp về khoảng không gian đằng trước mặt. Từ trong hư không, đột nhiên hiện lên một đám lửa.

“Hô.”

Dưới ánh sáng của ngọn lửa, tay của nàng chuyển động. Trong nháy mắt, đám lửa bành trướng thêm mấy lần, sau đó hóa thành một con mãng xà lửa lao thẳng về hướng Phương Nguyên. Trên thân con mãng xà lửa tỏa ra ánh sáng cực kì chói mắt, nơi nào nó đi qua thì nơi đó không khí như bị nhòe đi.

Nhưng không chỉ có thế, sau khi xuất ra một con mãng xà lửa, Ngô Thanh không hề ngừng lại mà lại thi triển một loại pháp thuật khác. Lập tức trong phạm vi ba trượng nổi lên một cơn cuồng phong bay đến phía sau con mãng xà, tạo thành lực đẩy khiến tốc độ của nó nhanh hơn mấy phần. Càng quỷ dị hơn là có người còn nghe được tiếng gió rít từ mấy thanh đao gió đang vờn xung quanh con mãng xà lửa kia.

“Đó là Lục Dương Phong Hỏa?”

Các đệ tử tiên môn kinh hãi, thất thanh kêu lên.

Mà mấy vị chấp sự cũng nhíu mày. Hiển nhiên họ cảm thấy Ngô Thanh đã hơi đi quá giới hạn.

Pháp thuật Lục Dương Phong Hỏa này sử dụng gió thổi bùng lên ngọn lửa, ngọn lửa lại che giấu gió, cực kì lợi hại. Chính là một đại sát chiêu trong các pháp thuật cấp thấp.

Nếu chỉ có lửa thì dễ đối phó, chỉ cần đem pháp thuật truyền vào tay áo rồi khuấy động thì có thể xua tan mãng xà. Hơn nữa chỉ cần thân pháp đủ nhanh thì có thể dễ dàng né tránh.

Nhưng khi có sự tương hỗ giữa lửa mượn gió thổi, gió lại giấu trong lửa thì lại hơi khó giải quyết.

Pháp lực truyền vào tay áo có thể xua tan ngọn lửa nhưng lại không làm gì được những lưỡi đao gió. Mà đao gió giấu ở trong lửa khiến người ta không nhìn rõ được phương hướng di chuyển. Dù thân pháp có nhanh nhưng khi đối đầu với đao gió thì cũng không biết phải di chuyển đi hướng nào. Đây cũng là điểm lợi hại của Lục Dương Phong Hỏa, dù chỉ có sự phối hợp của hai loại pháp thuật nhưng uy lực lại tăng lên mấy lần.

Không ai ngờ rằng nàng vừa ra tay đã dùng chiêu thức có uy lực bậc này.

Việc này nói lên hai điều. Thứ nhất, nàng khống chế pháp thuật cực kì thuần thục. Thứ hai, nàng rất hận Phương Nguyên.

Sau khi thi triển xong Lục Dương Phong Hỏa, Ngô Thanh lạnh lùng đứng tại chỗ, khuôn mặt mang nụ cười nhìn Phương Nguyên. Một chiêu này lợi hại ở chỗ gió và lửa đan xen lẫn nhau, tăng thêm uy lực cho nhau lại che giấu hướng đi của lẫn nhau khiến đối thủ có muốn tránh cũng không nổi. Nếu Phương Nguyên không muốn bị thanh đao gió ẩn trong lửa chém đứt đầu thì biện pháp duy nhất là quỳ xuống đất…

Vừa rồi Bạch chấp sự đã không cho phép làm tổn thương đối thủ, nàng cũng không dám làm trái. Nhưng nàng có thể bức bách làm cho Phương Nguyên phải quỳ xuống.

Chỉ có khiến cho tên tạp dịch này quỳ xuống trước sự chứng kiến của mọi người mới làm cho sự tức giận trong lòng nàng nguôi bớt.

“Ngô Thanh sư tỷ uy…”

Các thành viên của Thanh Phong Thi Xã ở xung quanh nhìn thấy thế thì cao giọng hò reo.

Mà Phương Nguyên khi đối diện với chiêu Lục Dương Phong Hỏa này cũng nhíu mày: “Tâm pháp đã nói rõ ràng, lửa có chất mà không có hình, gió lại có hình mà không có chất, ngươi xuất ra chiêu này không có chút biến hóa nào, tự dồn mình vào khốn cảnh. Đạo lý đơn giản như vậy, ngươi đã học được một năm mà không hiểu nổi sao?”

Khi gió và lửa ập đến trước mặt mình, Phương Nguyên khẽ thở dài.

Sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Ngô Thanh ở đằng xa: “Tự mình chuốc lấy nhục!”

“Soạt!”

Thân hình của hắn thậm chí còn không động, không thèm né tránh, hai tay áo phất lên, xung quanh thân thể nổi lên từng đợt gió lốc, sức mạnh khủng khiếp làm cho quần áo của hắn bay phấp phới. Con mãng xà vừa đến trước mặt Phương Nguyên đã bị ngọn gió này nghiền nát, thậm chí cả những thanh đao gió được ẩn giấu cũng bị hòa tan trong nháy mắt.

Ánh mắt Ngô Thanh thấy được tình hình như thế thì sợ đến ngây người.

Nhưng Phương Nguyên không để cho nàng có cơ hội nói nhảm. Hắn vung tay áo một cái, toàn bộ gió lốc tụ vào một chỗ lao thẳng về phía trước.

Cơn lốc này tựa như sóng biển trập trùng, tầng tầng lớp lớp, cuốn theo mọi thứ trên đường đi.

“Ngươi…”

Ngô Thanh thấy thế thì sợ hãi hét to, vội vàng thi triển pháp thuật định ngăn cản.

Nhưng cơn lốc này có tốc độ cực nhanh, nàng có chưa kịp ra chiêu thì nó đã đến ngay trước mặt. Trước cơn lốc mãnh liệt rít gào, nàng ngay cả đứng cũng không vững, bị cuốn lên cao, tựa như con diều bị đứt dây bay ra xa.

Nàng bị cuốn phăng ra xa tầm bốn đến năm trượng, đang muốn nói chuyện thì cảm thấy mồm đầy bụi đất, đầu váng mắt hoa, không mở miệng ra được. Nàng không cam lòng, cắn răng muốn đứng dậy tiếp tục chiến đấu, nhưng đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện trước mặt nàng, chính là Phương Nguyên!

Năm ngón tay của hắn mở ra, đặt ngay trước trán của Ngô Thanh, thanh âm nhàn nhạt cất lên:

“Dám cử động, ta sẽ đánh chết ngươi!”

Mọi người xung quanh choáng váng, mà mấy đệ tử lúc nãy đang tung hô Ngô Thanh lúc này với nói ra được chữ cuối cùng: “Uy… vũ?”
Chương 90 Thanh Dương Tứ Pháp (1)

Ngay thời điểm bàn tay của Phương Nguyên đặt trên trán của mình, Ngô Thanh tuy đang trong cơn giận dữ dù không cam lòng, nhưng cũng chẳng dám động đậy nữa.

Trong lúc giao đấu pháp thuật không gì nguy hiểm bằng việc bị người khác chạm vào trán cả, lúc này đối phương thậm chí không cần thi triển pháp lực, chỉ rót một đạo pháp lực đánh vào thức hải của mình, mạng sống liền xem như vứt đi rồi, vả lại khoảng cách gần như vậy thì các chấp sự muốn cứu cũng chẳng kịp.

Nhưng mấu chốt ở một chỗ, lúc này Ngô Thanh lại phát hiện ra rằng con mọt sách này sẵn sàng ra tay hạ sát nàng...

Trong lời hắn nói còn mang theo sát khí mơ hồ, làm cho Ngô Thanh run sợ trong lòng, không dám nhúc nhích, cũng chẳng dám hé miệng nói một câu.

Mọi người xung quanh đều im bặt, không khí xung quanh yên tĩnh tới nỗi tiếng ruồi bay còn nghe rõ.

Chẳng có ai ngờ được, trận đấu pháp thuật này lại kết thúc như vậy!

Mặc dù ai cũng biết, cuộc đấu pháp nào cũng sẽ có người thắng kẻ thua...

Nếu Ngô Thanh thắng thì tất nhiên là nằm trong dự kiến của mọi người, Phương Nguyên thắng tuy bất ngờ những cũng không đến mức độ như bây giờ...

Lúc này từng người một miệng há to ra, hai mắt dường như muốn rớt xuống mặt đất!

Điều mà chẳng ai nghĩ tới chính là, Phương Nguyên có thể thắng một cách nhẹ nhõm như vậy!

Nếu vừa rồi Ngô Thanh thi triển Lục Dương Phong Hỏa, phối hợp vô cùng nhịp nhàng, pháp ấn đẹp mắt, còn những thứ Phương Nguyên thi triển thì hoàn toàn ngược lại!

Không một chút lôi cuốn, cũng không tung ra những pháp thuật có độ khó cao!

Tất cả chiêu thức của hắn chỉ có một thứ, đó chính là tinh thuần!

Pháp lực của hắn tinh thuần tới cực điểm, sự lĩnh hội của hắn đối với pháp thuật cực kỳ tinh thuần, từng chiêu hắn đánh ra đều xuất hiện bộ dáng vốn có của nó, gần như không có bất cứ thứ gì pha tạp vào ngoại trừ lực lượng nguyên tố ẩn chứa bên trong!

Chỉ cần tinh thuần thôi, nên lực lượng pháp thuật cũng đã cường đại đến cực điểm rồi!

Tu vi từ Luyện Khí tầng ba đại viên mãn trở xuống, có thể xuất ra pháp thuật đạt tới trạng thái đỉnh phong cũng chỉ tới mức đó là cùng!

Giống như trong lúc thực chiến, hai người tu vi ngang nhau đối đấu với nhau, một người bay lên nhảy xuống, trái luồn phải lách, thân pháp vô cùng hoa mỹ, chưởng pháp biến hóa khó lường, nhưng đối thủ còn không đợi hắn làm màu liền xông tới, không có mánh khóe gì, chỉ sử dụng một quyền vô cùng đơn giản, nhưng đem lực lượng toàn thân tập trung vào một quyền đó, đập vào trên mặt người còn lại...

Thắng bại còn chưa rõ ràng sao?

Phương Nguyên đấu với Ngô Thanh cũng giống vậy, cho nên hắn chỉ cần sử dụng một chiêu thức phổ thông như Ngự Phong Thuật, đã phá được Lục Dương Phong Hỏa của Ngô Thanh.

Vậy chỉ bằng một cách đơn giản nhất, Phương Nguyên đã toàn thắng trận đấu pháp này .

Thắng bằng một cách đơn giản, không chút màu mè, mà làm cho người khác không thể khinh thường được!

Chuyện này cũng dẫn tới, mấy phút trôi qua chúng đệ tử tiên môn đều không ai nói thành lời, nếu không phải tận mắt chứng kiến, cho dù như thế nào bọn hắn cũng không tin được lại có một trận đấu pháp như thế này, không có so chiêu qua lại, chỉ cần một chiêu đủ nghiền ép đối thủ...

Nhưng mà cũng phải lưu ý một điểm, trận đấu pháp này tu vi của hai người cũng chỉ tương đương nhau mà thôi!

Mà lại dẫn đến trường hợp một bên nghiền nát bên còn lại, mà kẻ đó chỉ là một người mới tu luyện được ba tháng...

“Ha ha...”

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Bạch chấp sự đang đứng ở trên cao mới có phản ứng, hắn hít sâu một hơi, khẽ vỗ tay, trầm giọng khen:

“Khó mà chỉ trong ba tháng ngắn ngủi lại có thể đem loại pháp thuật cấp thấp như vậy tu luyện vô cùng vững chắc. Lúc trước chúng ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, một chiêu vừa rồi chỉ sợ khi ta năm đó tu vi bằng ngươi cũng không thể khai triển ra được...”

“Quả nhiên lợi hại, cho dù là ta cũng không biết ngăn cản như thế nào nữa...”

“Tên điên này mỗi ngày đều khổ tu, lúc trước chúng ta còn chọc hắn, ai mà ngờ trong vòng mấy tháng thôi mà hắn lại trở nên đáng sợ như thế...”

“Trước kia chúng ta tu luyện một loại pháp thuật chỉ tập luyện đến khi thuần thục thì thôi, sau đó liền đuổi theo loại pháp thuật cao cấp hơn để có thể khoe khoang trình độ pháp thuật của mình với người khác, nhưng không nghĩ tới, thì ra pháp thuật phổ thông cũng có thể tu luyện tới trình độ như vậy, chúng ta có nên tu luyện lại từ đầu không?”

Bạch chấp sự mở miệng nói chuyện, cũng là lúc mọi người chung quanh dần tỉnh lại, bắt đầu nghị luận ầm ĩ cả lên.

Không nói tới việc đệ tử phổ thông bị chấn động, ngay cả Thanh Dương Tiểu Thất Tử, lúc này ai nấy đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Phương Nguyên, rất nhiều người đều đang trầm tư, giống như đang thử tính toán xem chính mình có thể đem một chiêu thức đơn giản mà tu luyện tới mức độ như vậy không.

Tiểu Kiều sư muội cười tủm tỉm nhìn Phương Nguyên, giống như tự khen thưởng cho ánh mắt của mình.

Về phần Kỳ Khiếu Phong, ánh mắt lại hết sức phức tạp, không biết đang nghĩ cái gì trong đầu, sắc mặt vô cùng thâm trầm!

“Xem ra ta đã thắng...”

Phương Nguyên nghe được xung quanh truyền tới từng lời khen, cũng nhẹ nhàng thả lỏng tay ra, lui một bước về sau.

“Chuyện này... Chuyện này không có khả năng xảy ra, có phải có vị chấp sự nào đó lén lút giúp đỡ ngươi?”

Đang muốn xoay người bước đi, nghe được thanh âm của Ngô Thanh đầy oán hận sau lưng hắn.

Phương Nguyên xoay người, cau mày nhìn nàng một cái, không thèm trả lời.

Ngược lại là mấy vị chấp sự, lúc này đều có chút bất mãn nhìn về phía nàng, sắc mặt rất là không vui.

Ngô Thanh cũng ý thức được lời nói của mình, nóng giận trong người bị đè nén lại, đỏ mặt cúi đầu làm thinh.

Nhưng Phương Nguyên cũng chẳng muốn để ý tới nàng, nữ nhân này không phải người thông minh, không cần thiết nói đạo lý với nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom