• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CẢM ƠN EM ĐÃ BƯỚC VÀO THẾ GIỚI CỦA ANH (1 Viewer)

  • Chương 55: Đành phụ lòng anh

Kiều Tiểu Ân đượcc sự giúp đỡ của Tề Tuấn đã đi đến phòng Hàn Thế Vinh, đứng trước cánh cửa phòng bệnh, cô quay sang anh lên tiếng: "Để em vào một mình được rồi."



Tề Tuấn gật nhẹ đầu đồng ý, trong chuyện cứu bạn gái anh Hàn Thế Vinh đã bỏ không ít công sức, ngay cả việc này anh cũng so đo đúng là không phải.



"Em vào cẩn thận!"



Hàn Thế Vinh buồn chán nằm trong phòng, nhìn thấy Kiều Tiểu Ân bước vào mừng rỡ ngồi bật dậy vô tình động đến vết thương khiến anh nhăn nhó khẽ kêu lên: "Đau quá..."



Kiều Tiểu Ân cũng không gấp gáp chạy tới hỏi thăm, cô chậm chạp ngồi xuống ghế cạnh giường nhìn khuôn mặt tươi rói của Hàn Thế Vinh, khẽ khàng hỏi: "Anh không sao chứ?"



"Vẫn chưa chết được."



Kiều Tiểu Ân nhìn anh thêm một lúc, chuyện lần này cô đã nợ anh một ân tình lớn: "Cảm ơn anh đã cứu tôi!"



Hàn Thế Vinh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Tiểu Ân, trong lòng có dự cảm không lành, anh cười xòa lảng sáng chuyện khác: "Không cần nghiêm túc vậy đâu, từ từ trả cho anh là được mà."



"Tôi và Tuấn sắp kết hôn rồi."



Nụ cười trên môi anh đông cứng lại vụt tắt đi sau lời tuyên bố của cô, có phải cô quá tàn nhẫn với anh rồi không? Hay bởi vì anh quá si tình nên mới trở nên đáng thương như vậy? Anh chỉ biết lúc này trái tim của anh như bị ai dùng tay bóp chặt, thở mạnh một chút đều mang theo đau đớn.



"Tôi xin lỗi, trước sau gì cũng phải đối mặt với thực tế này, tôi chỉ có thể xem anh như một người bạn tốt của mình."



Hàn Thế Vinh nhăn mặt ôm lấy đầu vai của mình: "Lưng ủa anh lại bị đau rồi, khi khác chúng ta nói chuyện sau đi!"



Kiều Tiểu Ân áy náy gượng đứng dậy, cô mong anh sẽ sớm bình phục và thông suốt vấn đề không còn đặt nặng tình cảm với mình nữa, bây giờ cô chỉ còn biết tin vào thời gian thôi, mong rằng nó sẽ giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn này.



"Anh nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài."



"Khoan đã!"



Kiều Tiểu Ân khựng lại quay đầu nhìn Hàn Thế Vinh, nhìn thấy vẻ mặt bất mãn muốn đòi lại công bằng của anh làm cho cô có chút buồn cười: "Còn chuyện gì sao?"



"Anh cứu em vất vả như vậy, em ít nhất phải đi ăn cùng anh 10 lần, không được dắt theo bạn bè hay bất kỳ ai khác ngoài em hết."



Cô nheo mắt nhìn sự trẻ con của đứa trẻ to xác trước mặt, 10 lần cơ à?



"Ba lần thôi, tôi đang thất nghiệp không có nhiều tiền đâu."



"Không cần em trả tiền mà, chỉ cần đi theo anh là được."



"Anh còn kỳ kèo nữa không có bữa nào đâu, mau nằm xuống dưỡng thương đi!"



Bước khỏi phòng Hàn Thế Vinh, Kiều Tiểu Ân đã thấy Tề Tuấn đứng tựa lưng lên bức tường hành lang bình thản đợi mình, nhìn thấy cô trở ra, anh bước tới dìu cô, ân cần nói: "Chúng ta về thôi!"



"Dạ!"



Thiên Lam xoắn cao tay áo lên thở hắt ra chống tay lên hông nhìn người đang ngồi trên ghế chỉ tay ra lệnh, từ sáng tới giờ cô đã dọn dẹp cái ổ này mệt bở hơi tai, Kiều Tiểu Ân được nước lấn tới sai cô làm đủ điều.



"Tui không có làm không công đâu nha, tui sắp có nguy cơ thất nghiệp tới nơi mà cô còn hành hạ tui nữa!"-Thiên Lam kể lễ ngồi phịch xuống bên cạnh Kiều Tiểu Ân lấy tay quạt quạt lên mặt cho bớt nóng, Kiều Tiểu Ân nhìn thấy ra vẻ quan tâm lấy khăn giấy giúp bạn lau mồ hôi.



"Tớ cũng không muốn phiền cậu đâu, tại vì sức khỏe của tớ chưa hồi phục hoàn toàn, nhà cửa lại bộn bề quá, tính đi tính lại cũng chỉ có thể nhờ vào cậu giúp sức."



Thiên Lam búng tay gạt nhẹ bàn tay Kiều Tiểu Ân ra, nói đi cũng phải nói lại, đứa bạn này từ lúc quen nhau với Tề Tuấn gặp không ít rắc rối, cô ấy có thể bình an vô sự cười nói như vậy Thiên Lam cũng an tâm phần nào.



"Đủ rồi, đừng giả nai nữa, cậu tưởng nói ngọt mấy câu rồi sai tớ như osin à, mơ đi!"



Ánh mắt lém lĩnh nhìn đứa bạn suốt ngày kể khổ nở nụ cười xán lạn, Kiều Tiểu Ân khoác tay lên vai Thiên Lam nói: "Yên tâm đi bạn của tớ, tớ sẽ cho cậu ăn một bữa no nê luôn."



Thiên Lam nheo mắt không mấy tin tưởng: "Cậu rộng rãi như vậy sao? Tớ sắp bị thất nghiệp còn cậu hiện giờ không có việc làm luôn đấy."



Kiều Tiểu Ân vỗ vỗ lên má Thiên Lam tự tin nói: "Bảo đảm mà, cậu thích ăn ở đâu, chọn món gì cứ gọi tự nhiên."



TÍNH TOONG



Kiều Tiểu Ân hướng mắt ra cửa, không linh như vậy chứ, mới nói người đã xuất hiện: "Cậu mở cửa dùm tớ đi!"



Thiên Lam bĩu môi, mới đó đã sai cô nữa rồi kìa. Đứng dậy lười biếng ra mở cửa, nhìn thấy Hàn Thế Vinh phía sau cánh cửa cô có chút ngạc nhiên, anh ấy cũng kiên trì ghê, biết Tiểu Ân có chồng sắp cưới rồi vẫn chịu khó bên cạnh.



"Chào!"



"Anh đến thăm Tiểu Ân sao?"



"Tôi có hẹn đi ăn cùng em ấy, em cũng có ở đây à?"



Thiên Lam nhường đường cho anh bước vào, miệng lầm bầm thốt: "Chỉ là làm công ích sáng giờ thôi."



Kiều Tiểu Ân cẩn thận đứng dậy, đi đến chỗ của bạn mình nháy mắt ra hiệu trước khi quay sang Hàn Thế Vinh: "Cậu ở nhà dọn tiếp đi nha, tớ có hẹn phải đi ăn cùng anh ấy rồi."



Thiên Lam cau mày, lời không suy nghĩ vụt thẳng khỏi miệng: "Cậu bắt cá hai tay!"



Hàn Thế Vinh thích thú nhìn Thiên Lam: "Không như em nghĩ đâu, vì một số chuyện nên Tiểu Ân sẽ đi ăn cùng tôi."



"Ngụy biện, hai người cứ đi đi, tôi từ sáng giờ làm vất vả như thế, người ta thì sướng rồi, được đi ăn ngon, không cần động tay động chân nữa."-Thiên Lam làm màu xua đuổi người, cô trở lại ghế ngồi xuống không thèm nhìn hai người họ.



Kiều Tiểu Ân bày bộ dạng khó xử thở dài, cô nhìn lên anh nhún vai: "Kệ cậu ấy đi, lát nữa về mua cho cậu ấy chút gì ăn sẽ hết giận ngay."



Hàn Thế Vinh nhìn cô đi đứng còn bất tiện định dìu cô nhưng đã bị Tiểu Ân từ chối, cô giả lả cười giải thích: "Tôi là người sắp lấy chồng rồi, chúng ta tốt nhất nên hạn chế tiếp xúc với nhau."



Anh nheo mắt nghi hoặc, dường như đã đoán ra được dụng ý của Kiều Tiểu Ân, cô ấy tuân thủ lời hứa đi ăn một mình cùng anh nhưng lại gài bản thân vô muôn kiểu khó xử với người bạn Thiên Lam, cô gái này cũng thật tốn tâm tư quá rồi.



"Em rủ Thiên Lam theo cùng đi, có người chăm sóc cho em, cô ấy ở đây em cũng không yên tâm đi ăn cùng anh mà."



Thiên Lam ngồi bên trong nhưng lỗ tai luôn vểnh ra lắng nghe từng chút, từ đầu cô đã hiểu ý của Kiều Tiểu Ân, biết chắc thế nào cũng sẽ có lộc ăn mà: "Không cản trở hai người chứ? Tôi không muốn làm bóng đèn đâu nha."



"Cậu mau qua dịu tớ đi này, ở đó nói bóng gió hoài."-Kiều Tiểu Ân lên tiếng thúc giục, cô còn nhìn không ra vẻ mặt háo ăn của bạn thân hay sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom