Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56: Đi chơi
Ngồi nhìn hai cô gái ngồi ăn ngon lành cười đùa với nhau như thể thế giới này chỉ xoay quanh họ, Hàn Thế Vinh chán ghét day cắn ống hút trong miệng, Kiều Tiểu Ân đúng là tuyệt tình thật, đầu cô đã bị nhiễm cái tư tưởng bảo thủ cứng nhắc của của cái tên Tề Tuấn kia rồi.
Thiên Lam húc nhẹ vào khủy tay Kiều Tiểu Ân đánh mắt sang người đang ủ dột nhìn họ nhưng cô nàng này vẫn một mực lờ đi, mãi đến một lúc sau mới chủ động nhìn anh lên tiếng: "Nếu anh xem việc nhìn tôi ăn chán như vậy thì tôi rất tiếc, hai bữa ăn còn lại có cần hủy luôn không?"
Khuôn mặt bâng quơ của anh bởi vì câu nói của Kiều Tiểu Ân trở nên tối sầm, hóa ra tất cả nãy giờ cô đều cố dựng lên cho anh xem, người con gái này từ bao giờ lại vô tình như vậy? Hay vì trái tim của anh luôn hướng về cô cho nên những tổn thương ấy cũng do anh tự tạo ra cho bản thân, người con gái này càng cố muốn bên cạnh anh lại càng đau đớn nhiều hơn sao?
Suốt buổi ăn còn lại không khí trên bàn ăn diễn ra trầm lặng và lạnh lẽo đi hẳn, Hàn Thế Vinh không nói thêm lời nào vẫn yên lặng nhìn cô chăm chăm, đáy mắt ưu sầu bao lấy dáng vẻ thản nhiên ngồi ăn như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Xong rồi, cảm ơn bữa ăn của anh, chúng ta đi thôi Thiên Lam!"-Kiều Tiểu Ân mau mắn đứng dậy cách sáo cảm ơn, cô quay sang Thiên Lam cũng đã dùng xong bữa kéo lên, nhìn bộ dạng u ám của anh cô biết mình quá tàn nhẫn nhưng đồng thời đó là chuyện cô phải làm, gieo rắc tình cảm cho người mà cô quý trọng trong khi giữa họ không thể có kết quả như anh mong muốn còn độc ác hơn, Kiều Tiểu Ân thà khiến cho anh ghét mình hoặc giả chán nản bỏ cuộc càng nhanh càng tốt, anh là người thông minh, tự khắc sẽ hiểu được dụng ý của cô.
Hai người họ đã rời đi một lúc mà Hàn Thế Vinh vẫn ngồi thừ ra chưa về, anh chỉ muốn bên cạnh cô lâu hơn một chút nhưng cô đối với anh lại tạo nên bức tường thành phòng vệ quá vững chắc, lòng tự tôn của một người đàn ông trong anh càng cao thì tổn thương anh nhận lại càng lớn.
BỘP BỘP
Vì ngồi gần cửa kính của nhà hàng nên tiếng động bên ngoài vọng vào Hàn Thế Vinh đã nghe thấy, anh bất giác nhhìn ra để rồi giật thót tim với bộ mặt biến dạng đang dí sát vào khung kính thủy tinh, nó khiến anh thiếu điều nhảy dựng lên luôn. Bên ngoài, Thiên Lam nhìn thấy bộ mặt hốt hoảng của anh thích thú bật cười to, Hàn Thế Vinh bên trong sau khi trấn tĩnh lại nhìn rõ là người quen phá liền đưa tay gõ vào cửa kính cảnh cáo, miệng nói to khẩu hình: "Em bị gì vậy?"
Thiên Lam đưa ngón cái lên mũi lè lưỡi trêu Hàn Thế Vinh, con trai gì đâu mà nhát thấy sợ, cô mới dọa xíu đã xanh mặt rồi, nhớ lại còn thấy buồn cười.
Anh xoắn tay áo lên vờ đưa nắm tay lên đánh cô nhưng bảo vệ bên ngoài nhìn thấy Thiên Lam làm trò đã nhắc nhở cô rời đi. Anh nheo mắt nhìn vẻ mặt bối rối giả vờ, rối rít xin lỗi của Thiên lam, cô gái này cũng tinh ranh thật.
Thiên Lam chưa vội bỏ đi, cô ngoắc tay ra hiệu anh ra ngoài cùng mình, tâm tình đang không tốt nên Hàn Thế Vinh cũng đi theo, xem cô gái nhỏ này định làm trò gì nữa?
"Sao chưa chịu về mà còn ở lại đây phá phách nữa cô?"
Thiên Lam nheo mắt nhìn anh một lúc mới chịu lên tiếng: "Có muốn đi chơi cùng tôi không?"
Anh ngạc nhiên trước lời đề nghị của Thiên Lam: "Tại sao?"
"Chỉ là có muốn hay không thôi, còn cần phải tại sao sao?"-Thiên Lam bước đi trước, đi được một đoạn cô quay đầu lại nhìn anh vẫn đứng yên tại chỗ chưa hết kinh ngạc thúc giục: "Nếu anh không đi tôi đi một mình đấy, mau lên!"
Hàn Thế Vinh bất giác guồng chân đuổi theo Thiên Lam, đi chơi cũng không tệ, đỡ hơn phải ở một mình.
Kiều Tiểu Ân đứng ở một góc nhìn hai người họ rời đi cô mới thở dài một cái, lúc nãy cô đã nhờ Thiên Lam nán lại tìm cách an ủi anh thay mình, mong rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
"Nhưng mà hai người họ đi chung với nhau không sao chứ?"
"Chết này, cho mày chết, chết đi!"-Hàn Thế Vinh nhìn Thiên Lam khí thế hừng hực xông xáo chơi trò đập thú, nhưng đập mãi cũng chẳng trúng được mấy con, chỉ có tiếng la là ngày một lớn.
"Em la đủ chưa vậy?"
Thiên Lam quay ra dí cái búa vào tay Hàn Thế Vinh đẩy anh vào trong: "Anh thử đi, cái này vui lắm, nhưng tôi đập hoài không trúng gì hết."
Anh nhếch môi cười khẩy, cái trò con nít này mà cũng chơi sao?
"Chết này, chết này, chết đi!"-Anh đập điên cuồng nện xuống những con thú nhấp nhô trên bàn, bên cạnh Thiên Lam reo hò cổ vũ càng làm cho anh hăng hái dồn hết sức lực vào trò chơi, mấy đứa nhóc phút chốc vây lấy anh trầm trồ ngắm nhìn.
"Chú ơi, bao giờ con được chơi vậy ạ?"
Thiên Lam lấy tay che miệng đang bật cười khúc khích lại, cô kéo anh đang đơ ra bỏ đi: "Đủ rồi, chúng ta chơi trò khác thôi!"
Ngồi trên xe điện đụng trong nhà xe, Thiên Lam và Hàn Thế Vinh cứ nhắm vào xe đối phương ra sức húc, chơi mãi hồi lâu đến chán mới chịu chuyển sang trò khác.
"Phù, mệt quá đi!"-anh nhận lấy ly nước mát Thiên Lam đưa cho, cả hai đang ngồi trên ghế đá trong công viên nghỉ mệt.
"Mệt thế còn muốn chơi nữa không?"
Anh lắc đầu chống tay ra sau thở dồn dập, đi một vòng lớn chơi đủ trò toàn những thứ mất sức anh mệt lã rồi, không chơi nổi nữa.
Thiên Lam nhìn sang Hàn Thế Vinh trưng đôi mắt long lanh ra: "Chơi mệt tôi lại thấy đói rồi, chúng ta đi ăn chút gì nữa rồi hãy về nha!"
Anh buồn cười uống một ngụm nước, cô gái này không phải bạn của Kiều Tiểu Ân thật uổng phí, cái bụng tham ăn này ăn bao nhiêu cũng không đủ.
"Đi thôi!"
Anh nhìn cô ngồi ăn tô mì ở một quán lề đường nhỏ, có chút tò mò hỏi: "Sao không chọn chỗ nào tốt hơn, tôi đã nói tôi mời mà?"
Thiên Lam ăn một cách ngon lành, cô vừa nhai vừa đáp: "Nơi này vừa ngon vừa rẻ... rất tốt..."
"Nhưng tôi có thể cho em thứ tốt hơn nữa."
"Anh không thể cho tôi cả đời được, nhận đồ của người khác nhiều quá không hay đâu, tôi chỉ cần ăn ngon và no là được."-Thiên Lam cười tươi gắp một đũa mì lên thổi ăn tiếp.
Anh chu đáo rót ly nước đẩy sang cho cô, quan sát mấy lần biết Thiên Lam rất thích ăn thịt, anh gắp luôn phần thịt trong tô của anh qua cho cô.
"Cảm ơn anh nha, tôi không khách sáo đâu."-cô ríu rít reo lên, ánh mắt tràn ngập vui sướng vì có thêm thịt để ăn.
"Hôm nay cảm ơn em, tôi biết em cố tình an ủi tôi."
Thiên Lam nhún vái thay cho câu trả lời, cô tiếp tục hưởng thụ tô mì của mình: "Ngon quá đi!"
Thiên Lam húc nhẹ vào khủy tay Kiều Tiểu Ân đánh mắt sang người đang ủ dột nhìn họ nhưng cô nàng này vẫn một mực lờ đi, mãi đến một lúc sau mới chủ động nhìn anh lên tiếng: "Nếu anh xem việc nhìn tôi ăn chán như vậy thì tôi rất tiếc, hai bữa ăn còn lại có cần hủy luôn không?"
Khuôn mặt bâng quơ của anh bởi vì câu nói của Kiều Tiểu Ân trở nên tối sầm, hóa ra tất cả nãy giờ cô đều cố dựng lên cho anh xem, người con gái này từ bao giờ lại vô tình như vậy? Hay vì trái tim của anh luôn hướng về cô cho nên những tổn thương ấy cũng do anh tự tạo ra cho bản thân, người con gái này càng cố muốn bên cạnh anh lại càng đau đớn nhiều hơn sao?
Suốt buổi ăn còn lại không khí trên bàn ăn diễn ra trầm lặng và lạnh lẽo đi hẳn, Hàn Thế Vinh không nói thêm lời nào vẫn yên lặng nhìn cô chăm chăm, đáy mắt ưu sầu bao lấy dáng vẻ thản nhiên ngồi ăn như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Xong rồi, cảm ơn bữa ăn của anh, chúng ta đi thôi Thiên Lam!"-Kiều Tiểu Ân mau mắn đứng dậy cách sáo cảm ơn, cô quay sang Thiên Lam cũng đã dùng xong bữa kéo lên, nhìn bộ dạng u ám của anh cô biết mình quá tàn nhẫn nhưng đồng thời đó là chuyện cô phải làm, gieo rắc tình cảm cho người mà cô quý trọng trong khi giữa họ không thể có kết quả như anh mong muốn còn độc ác hơn, Kiều Tiểu Ân thà khiến cho anh ghét mình hoặc giả chán nản bỏ cuộc càng nhanh càng tốt, anh là người thông minh, tự khắc sẽ hiểu được dụng ý của cô.
Hai người họ đã rời đi một lúc mà Hàn Thế Vinh vẫn ngồi thừ ra chưa về, anh chỉ muốn bên cạnh cô lâu hơn một chút nhưng cô đối với anh lại tạo nên bức tường thành phòng vệ quá vững chắc, lòng tự tôn của một người đàn ông trong anh càng cao thì tổn thương anh nhận lại càng lớn.
BỘP BỘP
Vì ngồi gần cửa kính của nhà hàng nên tiếng động bên ngoài vọng vào Hàn Thế Vinh đã nghe thấy, anh bất giác nhhìn ra để rồi giật thót tim với bộ mặt biến dạng đang dí sát vào khung kính thủy tinh, nó khiến anh thiếu điều nhảy dựng lên luôn. Bên ngoài, Thiên Lam nhìn thấy bộ mặt hốt hoảng của anh thích thú bật cười to, Hàn Thế Vinh bên trong sau khi trấn tĩnh lại nhìn rõ là người quen phá liền đưa tay gõ vào cửa kính cảnh cáo, miệng nói to khẩu hình: "Em bị gì vậy?"
Thiên Lam đưa ngón cái lên mũi lè lưỡi trêu Hàn Thế Vinh, con trai gì đâu mà nhát thấy sợ, cô mới dọa xíu đã xanh mặt rồi, nhớ lại còn thấy buồn cười.
Anh xoắn tay áo lên vờ đưa nắm tay lên đánh cô nhưng bảo vệ bên ngoài nhìn thấy Thiên Lam làm trò đã nhắc nhở cô rời đi. Anh nheo mắt nhìn vẻ mặt bối rối giả vờ, rối rít xin lỗi của Thiên lam, cô gái này cũng tinh ranh thật.
Thiên Lam chưa vội bỏ đi, cô ngoắc tay ra hiệu anh ra ngoài cùng mình, tâm tình đang không tốt nên Hàn Thế Vinh cũng đi theo, xem cô gái nhỏ này định làm trò gì nữa?
"Sao chưa chịu về mà còn ở lại đây phá phách nữa cô?"
Thiên Lam nheo mắt nhìn anh một lúc mới chịu lên tiếng: "Có muốn đi chơi cùng tôi không?"
Anh ngạc nhiên trước lời đề nghị của Thiên Lam: "Tại sao?"
"Chỉ là có muốn hay không thôi, còn cần phải tại sao sao?"-Thiên Lam bước đi trước, đi được một đoạn cô quay đầu lại nhìn anh vẫn đứng yên tại chỗ chưa hết kinh ngạc thúc giục: "Nếu anh không đi tôi đi một mình đấy, mau lên!"
Hàn Thế Vinh bất giác guồng chân đuổi theo Thiên Lam, đi chơi cũng không tệ, đỡ hơn phải ở một mình.
Kiều Tiểu Ân đứng ở một góc nhìn hai người họ rời đi cô mới thở dài một cái, lúc nãy cô đã nhờ Thiên Lam nán lại tìm cách an ủi anh thay mình, mong rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
"Nhưng mà hai người họ đi chung với nhau không sao chứ?"
"Chết này, cho mày chết, chết đi!"-Hàn Thế Vinh nhìn Thiên Lam khí thế hừng hực xông xáo chơi trò đập thú, nhưng đập mãi cũng chẳng trúng được mấy con, chỉ có tiếng la là ngày một lớn.
"Em la đủ chưa vậy?"
Thiên Lam quay ra dí cái búa vào tay Hàn Thế Vinh đẩy anh vào trong: "Anh thử đi, cái này vui lắm, nhưng tôi đập hoài không trúng gì hết."
Anh nhếch môi cười khẩy, cái trò con nít này mà cũng chơi sao?
"Chết này, chết này, chết đi!"-Anh đập điên cuồng nện xuống những con thú nhấp nhô trên bàn, bên cạnh Thiên Lam reo hò cổ vũ càng làm cho anh hăng hái dồn hết sức lực vào trò chơi, mấy đứa nhóc phút chốc vây lấy anh trầm trồ ngắm nhìn.
"Chú ơi, bao giờ con được chơi vậy ạ?"
Thiên Lam lấy tay che miệng đang bật cười khúc khích lại, cô kéo anh đang đơ ra bỏ đi: "Đủ rồi, chúng ta chơi trò khác thôi!"
Ngồi trên xe điện đụng trong nhà xe, Thiên Lam và Hàn Thế Vinh cứ nhắm vào xe đối phương ra sức húc, chơi mãi hồi lâu đến chán mới chịu chuyển sang trò khác.
"Phù, mệt quá đi!"-anh nhận lấy ly nước mát Thiên Lam đưa cho, cả hai đang ngồi trên ghế đá trong công viên nghỉ mệt.
"Mệt thế còn muốn chơi nữa không?"
Anh lắc đầu chống tay ra sau thở dồn dập, đi một vòng lớn chơi đủ trò toàn những thứ mất sức anh mệt lã rồi, không chơi nổi nữa.
Thiên Lam nhìn sang Hàn Thế Vinh trưng đôi mắt long lanh ra: "Chơi mệt tôi lại thấy đói rồi, chúng ta đi ăn chút gì nữa rồi hãy về nha!"
Anh buồn cười uống một ngụm nước, cô gái này không phải bạn của Kiều Tiểu Ân thật uổng phí, cái bụng tham ăn này ăn bao nhiêu cũng không đủ.
"Đi thôi!"
Anh nhìn cô ngồi ăn tô mì ở một quán lề đường nhỏ, có chút tò mò hỏi: "Sao không chọn chỗ nào tốt hơn, tôi đã nói tôi mời mà?"
Thiên Lam ăn một cách ngon lành, cô vừa nhai vừa đáp: "Nơi này vừa ngon vừa rẻ... rất tốt..."
"Nhưng tôi có thể cho em thứ tốt hơn nữa."
"Anh không thể cho tôi cả đời được, nhận đồ của người khác nhiều quá không hay đâu, tôi chỉ cần ăn ngon và no là được."-Thiên Lam cười tươi gắp một đũa mì lên thổi ăn tiếp.
Anh chu đáo rót ly nước đẩy sang cho cô, quan sát mấy lần biết Thiên Lam rất thích ăn thịt, anh gắp luôn phần thịt trong tô của anh qua cho cô.
"Cảm ơn anh nha, tôi không khách sáo đâu."-cô ríu rít reo lên, ánh mắt tràn ngập vui sướng vì có thêm thịt để ăn.
"Hôm nay cảm ơn em, tôi biết em cố tình an ủi tôi."
Thiên Lam nhún vái thay cho câu trả lời, cô tiếp tục hưởng thụ tô mì của mình: "Ngon quá đi!"
Bình luận facebook