Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Chủ tịch Tề và vợ chủ tịch
Cao Triết Minh mở cửa bước vào phòng họp cổ đông, lão muốn xem ai là người được những con cáo già kia bầu chọn lên chức chủ tịch tập đoàn sau khi đang lăm le muốn phế lão, đôi mắt già nua sững sốt mở to lên nhìn Tề Tuấn đang ngồi trên chiếc ghế chủ tịch trước đây lão vẫn hay ngồi.
"Cậu..."
Tề Tuấn đạo mạo ngồi trên ghế, đôi mắt sắc bén nhìn Cao Triết Minh khuôn mặt đỏ bừng tức giận, anh thậm chí không cần nói lời nào cũng đã làm cho lão phát điên lên.
Lão Hứa thay mặt mọi người có mặt trong cuộc họp mở lời: "Chủ tịch Cao, chúng tôi đã bỏ phiếu hết rồi, mời ông đến đây chỉ là để thông báo, ông đồng ý hay không đồng ý cũng không còn quan trọng."
Cao Triết Minh bước tới đứng đối diện Tề Tuấn, đôi mắt long sọc trừng trộ nhìn anh phẫn nộ: "Tôi có thể từ chức không ngồi ở chiếc ghế chủ tịch này, nhưng cậu ta có tư cách gì ngồi ở đó?"
Tề Tuấn khóe môi nhếch lên, lão hỏi hay lắm, chỉ là tư cách thôi phải không: "Về việc tôi đang nắm giữ số cổ phần nhiều nhất và việc tôi sẽ vực dậy tập đoàn đang trên đà sa sút trầm trọng trở lại, đó chính là tư cách của tôi."
"Mày... hóa ra mày đã nhắm đến vị trí này lâu rồi."
"Ông từng nói với tôi quyền lực chỉ thuộc về kẻ mạnh, tôi chỉ đang ở chỗ tôi nên thuộc về thôi."
Tề Tuấn không tỏ ra đắc ý sau những gì mình đã có nhưng vẻ uy nghiêm cao cao tại thượng luôn khiến những người có mặt ở đây nhìn anh với ánh mắt khác, một sự nể phục và kiêng dè.
Cao Triết Minh khuôn mặt tối sầm, lão nhìn Tề Tuấn rồi chợt ngửa cổ bật cười to, bước chân không vững rời khỏi phòng họp ngột ngạt giam cầm những con người tham vọng, cuộc chơi này lão đã thua hoàn toàn, thua một người tưởng chừng chỉ là một con chốt dễ dàng khống chế trong lòng bàn tay.
Kiều Tiểu Ân vẫn chưa hết sốc với tin tức vừa đọc trên mạng, Tề Tuấn nhà cô nghiễm nhiên đã trở thành chủ tịch tập đoàn Cao thị rồi sao? Không phải, từ giờ đã đổi tên thành Tề thị rồi.
"Mẹ ơi, mình có hoa mắt không?"
Tề Tuấn mở cửa bước vào phòng nhìn vợ sắp cưới của mình vẫn đang ngồi thừ ra nhìn chăm chăm vào điện thoại, anh khẽ cười đi tới nhìn, quả nhiên cô đã xem tin tức, kề sát khuôn mặt lại gần mặt cô, anh thì thầm bên tai Tiểu Ân: "Coi chừng ruồi bay vào miệng em đó."
Kiều Tiểu Ân giật mình suýt rơi cả điện thoại, cũng may anh nhanh tay chụp kịp, nếu không đã rơi xuống đất rồi.
"Anh làm em hết cả hồn."-cô oán trách đánh vào vai anh, tay cầm lại điện thoại anh đưa cho mình: "Bảo bối à, em dám đánh chủ tịch sao?"
Cô nheo mắt lườm anh, hóa ra anh đã nhìn thấy tin tức cô đang đọc, người đàn ông này còn không nói trước với cô một tiếng nữa: "Phải rồi, người ta là chủ tịch rồi, nhưng xin lỗi nha, em sắp là vợ của chủ tịch đó, cái nào lớn hơn?"
Anh thích thú ngồi luôn xuống ghế bên cạnh cô, đưa tay véo nhẹ cái má trắng hồng: "Ở đâu ra chuyện vợ chủ tịch lại lớn hơn cả chủ tịch?"
"Lúc nào chẳng thế, nếu chức không lớn hơn em sẽ không đám cưới gì hết."-cô chun mũi gạt tay anh ra, xem cô là thú cưng suốt ngày cứ thích véo má cô, nó mà xệ xuống thì phải làm sao?
"Coi kìa, chưa gì đã làm nư rồi, em học thói hư của ai vậy?"
Cô hất cằm lên nói: "Bé Tiểu Lam đó, con bé nói ở nhà chị Nghi là nhất, chủ tịch Hoàng dù bên ngoài hô mưa gọi gió tới đâu, vợ kêu đi đằng Đông sẽ không dám đi đằng Tây."
Anh khẽ cười nhìn vẻ mặt khoa trương của Kiều Tiểu Ân, lớn như vậy rồi lại đi nghe theo lời con nít, bị dạy hư mất rồi. Anh búng nhẹ tay lên trán cô trách phạt: "Bỏ ngay cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu em, vợ chồng là phải bình đẳng, anh có thể nuông chiều em nhưng anh sẽ không mù quáng nghe lời vợ như những ai kia từng làm đâu."
Cô nhăn mặt đưa tay lên ôm cái trán của mình, bĩu môi nói: "Em chỉ đùa thôi, anh còn không biết tính em hay sao?"
"Cái gì chứ tật hư là dễ học nhất, em tốt nhất là nên biết cái nào nên tiếp thu, cái nào nên loại bỏ ra."-anh cứng miệng kẻ vạch, vòng tay vươn ra kéo cô ôm vào người mình.
"Từ giờ anh sẽ không để ai động đến người phụ nữ của anh được nữa."
"Hắt xì!"-Hoàng Phong đang pha trà gừng giải cảm cho Đông Nghi tự nhiên bị ngứa mũi, anh lầm bầm: "Chẳng lẽ mình cũng bị cảm rồi sao?"
"Cậu..."
Tề Tuấn đạo mạo ngồi trên ghế, đôi mắt sắc bén nhìn Cao Triết Minh khuôn mặt đỏ bừng tức giận, anh thậm chí không cần nói lời nào cũng đã làm cho lão phát điên lên.
Lão Hứa thay mặt mọi người có mặt trong cuộc họp mở lời: "Chủ tịch Cao, chúng tôi đã bỏ phiếu hết rồi, mời ông đến đây chỉ là để thông báo, ông đồng ý hay không đồng ý cũng không còn quan trọng."
Cao Triết Minh bước tới đứng đối diện Tề Tuấn, đôi mắt long sọc trừng trộ nhìn anh phẫn nộ: "Tôi có thể từ chức không ngồi ở chiếc ghế chủ tịch này, nhưng cậu ta có tư cách gì ngồi ở đó?"
Tề Tuấn khóe môi nhếch lên, lão hỏi hay lắm, chỉ là tư cách thôi phải không: "Về việc tôi đang nắm giữ số cổ phần nhiều nhất và việc tôi sẽ vực dậy tập đoàn đang trên đà sa sút trầm trọng trở lại, đó chính là tư cách của tôi."
"Mày... hóa ra mày đã nhắm đến vị trí này lâu rồi."
"Ông từng nói với tôi quyền lực chỉ thuộc về kẻ mạnh, tôi chỉ đang ở chỗ tôi nên thuộc về thôi."
Tề Tuấn không tỏ ra đắc ý sau những gì mình đã có nhưng vẻ uy nghiêm cao cao tại thượng luôn khiến những người có mặt ở đây nhìn anh với ánh mắt khác, một sự nể phục và kiêng dè.
Cao Triết Minh khuôn mặt tối sầm, lão nhìn Tề Tuấn rồi chợt ngửa cổ bật cười to, bước chân không vững rời khỏi phòng họp ngột ngạt giam cầm những con người tham vọng, cuộc chơi này lão đã thua hoàn toàn, thua một người tưởng chừng chỉ là một con chốt dễ dàng khống chế trong lòng bàn tay.
Kiều Tiểu Ân vẫn chưa hết sốc với tin tức vừa đọc trên mạng, Tề Tuấn nhà cô nghiễm nhiên đã trở thành chủ tịch tập đoàn Cao thị rồi sao? Không phải, từ giờ đã đổi tên thành Tề thị rồi.
"Mẹ ơi, mình có hoa mắt không?"
Tề Tuấn mở cửa bước vào phòng nhìn vợ sắp cưới của mình vẫn đang ngồi thừ ra nhìn chăm chăm vào điện thoại, anh khẽ cười đi tới nhìn, quả nhiên cô đã xem tin tức, kề sát khuôn mặt lại gần mặt cô, anh thì thầm bên tai Tiểu Ân: "Coi chừng ruồi bay vào miệng em đó."
Kiều Tiểu Ân giật mình suýt rơi cả điện thoại, cũng may anh nhanh tay chụp kịp, nếu không đã rơi xuống đất rồi.
"Anh làm em hết cả hồn."-cô oán trách đánh vào vai anh, tay cầm lại điện thoại anh đưa cho mình: "Bảo bối à, em dám đánh chủ tịch sao?"
Cô nheo mắt lườm anh, hóa ra anh đã nhìn thấy tin tức cô đang đọc, người đàn ông này còn không nói trước với cô một tiếng nữa: "Phải rồi, người ta là chủ tịch rồi, nhưng xin lỗi nha, em sắp là vợ của chủ tịch đó, cái nào lớn hơn?"
Anh thích thú ngồi luôn xuống ghế bên cạnh cô, đưa tay véo nhẹ cái má trắng hồng: "Ở đâu ra chuyện vợ chủ tịch lại lớn hơn cả chủ tịch?"
"Lúc nào chẳng thế, nếu chức không lớn hơn em sẽ không đám cưới gì hết."-cô chun mũi gạt tay anh ra, xem cô là thú cưng suốt ngày cứ thích véo má cô, nó mà xệ xuống thì phải làm sao?
"Coi kìa, chưa gì đã làm nư rồi, em học thói hư của ai vậy?"
Cô hất cằm lên nói: "Bé Tiểu Lam đó, con bé nói ở nhà chị Nghi là nhất, chủ tịch Hoàng dù bên ngoài hô mưa gọi gió tới đâu, vợ kêu đi đằng Đông sẽ không dám đi đằng Tây."
Anh khẽ cười nhìn vẻ mặt khoa trương của Kiều Tiểu Ân, lớn như vậy rồi lại đi nghe theo lời con nít, bị dạy hư mất rồi. Anh búng nhẹ tay lên trán cô trách phạt: "Bỏ ngay cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu em, vợ chồng là phải bình đẳng, anh có thể nuông chiều em nhưng anh sẽ không mù quáng nghe lời vợ như những ai kia từng làm đâu."
Cô nhăn mặt đưa tay lên ôm cái trán của mình, bĩu môi nói: "Em chỉ đùa thôi, anh còn không biết tính em hay sao?"
"Cái gì chứ tật hư là dễ học nhất, em tốt nhất là nên biết cái nào nên tiếp thu, cái nào nên loại bỏ ra."-anh cứng miệng kẻ vạch, vòng tay vươn ra kéo cô ôm vào người mình.
"Từ giờ anh sẽ không để ai động đến người phụ nữ của anh được nữa."
"Hắt xì!"-Hoàng Phong đang pha trà gừng giải cảm cho Đông Nghi tự nhiên bị ngứa mũi, anh lầm bầm: "Chẳng lẽ mình cũng bị cảm rồi sao?"