Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109: 109: Ngươi Có Biết Thế Nào Là Sống Không Bằng Chết Hay Không
Sắc mặt Lâm Tố Sênh từ trắng bệch chuyển sang đỏ au.
Ả chính là bị ngạt thở muốn chết đi.
Lăng Húc chậm rãi buông tay ném ả qua một bên, mò vào trong tay áo lấy ra một chiếc khăn, từ tốn lau bàn tay vừa chạm vào người ả, sau đó vất chiếc khăn đi giống như vất một thứ đồ dơ bẩn nhất trên đời.
Ha...!Đúng thật là có chút dơ bẩn đấy.
Hạng nữ nhân lẳng lơ thế này, không biết đã bị bao nhiêu nam nhân cưỡi qua rồi đi!
Lâm Tố Sênh cổ họng được giải thoát, ngay lập tức ho khan, cố gắng hít thở tìm về sự sống cho chính mình.
Ả lúc này dường như đã hiểu được câu nói mà giang hồ đồn đại về Kỳ Vương: Sát thần băng lãnh giết người không chớp mắt.
Nhưng ả vẫn không cam tâm.
Chẳng phải hắn ở trước mặt Cơ Tuyết đều rất ôn nhu hay sao, làm sao hiện tại lại mang theo bộ mặt khát máu như thế này chứ?
Sau khi nhuận khí, Lâm Tố Sênh ngẩng đầu nhìn Lăng Húc, sợ sệt hỏi: "Ngài mang ta tới nơi này làm gì? Ngài có biết bắt người vô tội là phạm pháp hay không?"
Lăng Húc cười vang hai tiếng: "Vô tội? Hạng người như ngươi mà cũng dám nói ra hai chữ này?"
Hắn thu lại nụ cười, phóng ánh mắt sắc lạnh về phía ả, nghiến răng nói: "Nói, ai sai khiến ngươi hạ độc nàng?"
"Hạ độc?"
Lâm Tố Sênh trợn tròn mắt, sau đó lại cười rộ lên: "Ha ha...!Ả đã chết chưa?"
Lăng Húc rít gào: "Lâm! Tố! Sênh! Ai sai khiến ngươi? Thuốc giải ở đâu? Nói!"
Lâm Tố Sênh càng cười lớn hơn.
Nếu như đã bị bại lộ, ả hôm nay rơi vào tay hắn e rằng cũng chẳng mong sống sót trở ra.
Nhưng mà cũng không sao, ít nhất còn có Cơ Tuyết lót đường cho ả trên đường đi đến suối vàng.
Ả lúc này dường như đã mất lí trí rồi: "Thuốc giải sao? Ha ha...!Không có.
Kỳ Vương phi sao? Ả sẽ rất nhanh sẽ không phải nữa.
Ha ha..."
Lăng Húc một lần nữa siết chặt cổ Lâm Tố Sênh, ánh mắt hung hãn nhìn ả: "Ngươi không muốn sống nữa phải không?"
Lâm Tố Sênh lúc này đã hoàn hồn, nhìn đến gương mặt góc cạnh của nam nhân trước mặt, ánh mắt chợt sáng lên.
Hoá ra nam nhân này không phải là Kỳ Vương!
Cổ họng bị bóp nghẹt đến không thở nổi nhưng ả vẫn tỏ ra quật cường, cố gắng nói từng chữ: "Chết sao? Rơi vào tay ngươi, ta đã định sẵn sẽ không có ngày trở về, vậy thì còn sợ gì nữa.
Ngài nói có đúng hay không, Thất điện hạ?"
Lăng Húc sóng mắt khẽ biến.
Cơ Tuyết nhận ra hắn đã đành, ngay đến nữ nhân tâm cơ này cũng có thể nhận ra hắn.
Từ lúc nào thuật cải trang của hắn lụi bại đến mức này vậy chứ?
Hắn không thèm giấu giếm nữa, ném ả sang một bên, lại tháo chiếc mặt nạ xuống, tựa tiếu phi tiếu nói: "Lâm Tố Sênh, ngươi nhận ra ta thì thế nào? Từ thời khắc này trở đi, ngươi vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy ánh dương thêm một lần nào nữa."
Lâm Tố Sênh không hề tỏ ra chút sợ hãi nào, cười thành tiếng: "Thất điện hạ, nếu như để Kỳ Vương biết được ngài tơ tưởng đến Vương phi của y, y sẽ thế nào nhỉ? Ha ha...!Thật là đáng chờ mong."
Lăng Húc hai tay nắm thành quyền, đạp ả một cái bay thẳng vào tường, rớt xuống đất thổ huyết.
Trác Tự đứng một bên nhìn thấy Lăng Húc có vẻ hơi nặng tay, y liền lên tiếng can ngăn: "Chủ tử, ả còn chưa thể chết được, chúng ta còn phải tra ra người sai khiến ả, quan trọng hơn là phải tìm được giải dược."
Lăng Húc lúc này mới bình tĩnh lại, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng cất giọng: "Nói, là ai sai khiến ngươi hạ độc nàng? Thuốc giải ở nơi nào?"
Lâm Tố Sênh ương ngạnh quay mặt sang chỗ khác, miệng mím chặt quyết không nói nửa lời.
Đích thực là có người đứng phía sau cho ả loại độc kia nhưng ả lại không biết đó là loại độc gì, ả cũng không có thuốc giải.
Có một lần ả trên đường trở về phủ, một hắc y nhân bỗng nhiên xuất hiện nói muốn giúp ả cho Cơ Tuyết một bài học.
Ả dĩ nhiên chớp ngay thời cơ muốn đối phương giúp mình, thế là tên hắc y nhân đó cho ả một bình dược, nói rằng hằng ngày bôi lên đồ dùng như chén muỗng, độc sẽ từ từ thấm vào khiến cho người trúng độc sống không bằng chết.
Ban đầu ả cũng không muốn ra tay tàn nhẫn như vậy, nhưng sự căm phẫn mỗi ngày tích tụ, đến một ngày bùng phát, cho nên ả mới thực hiện việc hạ độc Cơ Tuyết.
Hắc y nhân kia chỉ xuất hiện một lần duy nhất, từ đó về sau cũng không xuất hiện lại.
Bây giờ nằm trong tay Lăng Húc rồi, ả biết hắn nhất định sẽ không buông tha cho mình.
Sớm muộn cũng chết, kéo theo Cơ Tuyết cùng chết cũng đáng.
Sau khi thông suốt, Lâm Tố Sênh nói lời trăn trối cuối cùng: "Cơ Tuyết có gì hơn người mà tất cả các người đều nâng niu ả như bảo bối, còn ta lại không thèm đếm xỉa? Ha ha...!Nếu như ta không có được thứ mình muốn, ả ta cũng đừng hòng có được.
Xuống hoàng tuyền có thể lấy ả làm đệm lưng, ta có chết cũng cảm thấy vui vẻ."
Ả lia ánh mắt sắc bén nhìn Lăng Húc, cười ngả ngớn: "Lăng Húc, ngươi yêu ả lắm sao? Vậy thì cùng ả đi chết đi.
Dám không?"
Lăng Húc không hiểu sao lúc này sự căm phẫn lại bay mất không còn một mảnh, nhìn ả bằng ánh mắt rét lạnh, bạc môi khẽ nhếch lên nở nụ cười tàn bạo: "Lâm Tố Sênh, ngươi có biết thế nào là sống không bằng chết hay không? Hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác vui vẻ này một lần vậy."
Hắn phủi phủi y phục không dính một hạt bụi, hai tay chắp lại phía sau lưng thản nhiên ra lệnh: "Trác Tự, biết phải làm thế nào rồi chứ?"
Trác Tự gật đầu: "Vâng, chủ tử."
Quay lưng bước về phía cửa, Lăng Húc bỗng nhiên đứng khựng lại, quay đầu nhìn ả, cười khẽ: "Ta xém thì quên mất một việc.
Ngươi thèm khát nam nhân đến như vậy, sao ta lại không giúp ngươi toại nguyện nhỉ?"
Hắn lia ánh mắt quét toàn thân Lâm Tố Sênh, nở nụ cười mỉa mai: "Thân hình đẫy đà lẳng lơ như vậy, chắc bị không ít nam nhân cưỡi qua rồi đi.
Trác Tự, gọi các huynh đệ ngươi vào đây vui đùa một chút.
Nhớ, đừng để cho ả tự sát đấy!"
Nói dứt lời, Lăng Húc bỏ đi không hề quay lại thêm lần nào nữa.
Hắn đi rồi, Lâm Tố Sênh lúc này sắc mặt trắng bệch, toàn thân không rét mà run.
Thà để cho ả chết đi còn hơn là bị chà đạp.
Nhưng giọng nói lạnh lẽo của Lăng Húc vẫn văng vẳng bên tai, ả biết, bản thân xong đời rồi.
Trác Tự quét mắt nhìn Lâm Tố Sênh một cái, nở nụ cười khinh thường.
Hạng nữ nhân này có cho y, y cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, để cho các huynh đệ đã lâu không có nữ nhân thưởng thức đi.
Trác Tự xoay người đi ra khỏi mật thất, một lúc sau hơn chục nam nhân y phục màu đen giống nhau đi vào.
Tình cảnh này đích thực là ứng với lời nói của Lâm Tố Sênh: không có nam nhân nào khi nhìn thấy thân thể của ả mà không thèm muốn.
Ha...!Sự việc sau đó không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đáng tiếc, đây vẫn chưa phải là địa ngục mà Lăng Húc muốn ả phải nếm trải.
Tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Rời khỏi mật thất, Lăng Húc tìm đến La Trát và Nam Cung Hách bàn bạc đối sách.
Nhìn thấy hắn đến, Nam Cung Hách liền lên tiếng hỏi: "Thế nào, có thuốc giải hay không?"
Lăng Húc lắc đầu: "Ả không chịu nói."
Nam Cung Hách không hề tỏ ra bất ngờ như thể đã tiên đoán trước vậy: "Ta nghĩ ả cũng không có thuốc giải đâu, trừ phi tìm ra người chủ mưu phía sau.
Nhưng đối phương có thuốc giải hay không ta cũng không dám chắc."
Lăng Húc nhíu mày: "Vậy phải làm thế nào? Nàng có thể cầm cự được bao lâu?"
Nam Cung Hách chần chừ không trả lời.
Chính lão cũng không nắm chắc được sẽ trì hoãn độc phát tác được bao lâu.
Mấy chục năm nghiên cứu, lão chỉ gặp qua được vài người mắc phải độc này, đại khái không quá một tháng liền không thể cầm cự tiếp được, bởi vì theo thời gian, chất độc càng ngày càng khuếch tán khắp cơ thể, đến khi vào tim thì sẽ chết.
Cơ Tuyết lại ăn phải loại độc này những mười ngày, trọng lượng bao nhiêu cũng không hay biết.
Cây ngân châm rút ra từ động mạch tim đã nhiễm đen, e rằng nếu không sớm tìm được thuốc giải, không quá một tháng nàng liền phát độc mà chết.
"Không quá một tháng!"
Lăng Húc nghe vậy thì chợt trấn động.
Không quá một tháng? Hắn phải làm sao đây?
"Lão không bào chế được giải dược hay sao? Hoặc là có thể giúp nàng khỏi đau đớn, kéo dài mạng sống để ta có thêm thời gian đi tìm giải dược cũng được?".
Ả chính là bị ngạt thở muốn chết đi.
Lăng Húc chậm rãi buông tay ném ả qua một bên, mò vào trong tay áo lấy ra một chiếc khăn, từ tốn lau bàn tay vừa chạm vào người ả, sau đó vất chiếc khăn đi giống như vất một thứ đồ dơ bẩn nhất trên đời.
Ha...!Đúng thật là có chút dơ bẩn đấy.
Hạng nữ nhân lẳng lơ thế này, không biết đã bị bao nhiêu nam nhân cưỡi qua rồi đi!
Lâm Tố Sênh cổ họng được giải thoát, ngay lập tức ho khan, cố gắng hít thở tìm về sự sống cho chính mình.
Ả lúc này dường như đã hiểu được câu nói mà giang hồ đồn đại về Kỳ Vương: Sát thần băng lãnh giết người không chớp mắt.
Nhưng ả vẫn không cam tâm.
Chẳng phải hắn ở trước mặt Cơ Tuyết đều rất ôn nhu hay sao, làm sao hiện tại lại mang theo bộ mặt khát máu như thế này chứ?
Sau khi nhuận khí, Lâm Tố Sênh ngẩng đầu nhìn Lăng Húc, sợ sệt hỏi: "Ngài mang ta tới nơi này làm gì? Ngài có biết bắt người vô tội là phạm pháp hay không?"
Lăng Húc cười vang hai tiếng: "Vô tội? Hạng người như ngươi mà cũng dám nói ra hai chữ này?"
Hắn thu lại nụ cười, phóng ánh mắt sắc lạnh về phía ả, nghiến răng nói: "Nói, ai sai khiến ngươi hạ độc nàng?"
"Hạ độc?"
Lâm Tố Sênh trợn tròn mắt, sau đó lại cười rộ lên: "Ha ha...!Ả đã chết chưa?"
Lăng Húc rít gào: "Lâm! Tố! Sênh! Ai sai khiến ngươi? Thuốc giải ở đâu? Nói!"
Lâm Tố Sênh càng cười lớn hơn.
Nếu như đã bị bại lộ, ả hôm nay rơi vào tay hắn e rằng cũng chẳng mong sống sót trở ra.
Nhưng mà cũng không sao, ít nhất còn có Cơ Tuyết lót đường cho ả trên đường đi đến suối vàng.
Ả lúc này dường như đã mất lí trí rồi: "Thuốc giải sao? Ha ha...!Không có.
Kỳ Vương phi sao? Ả sẽ rất nhanh sẽ không phải nữa.
Ha ha..."
Lăng Húc một lần nữa siết chặt cổ Lâm Tố Sênh, ánh mắt hung hãn nhìn ả: "Ngươi không muốn sống nữa phải không?"
Lâm Tố Sênh lúc này đã hoàn hồn, nhìn đến gương mặt góc cạnh của nam nhân trước mặt, ánh mắt chợt sáng lên.
Hoá ra nam nhân này không phải là Kỳ Vương!
Cổ họng bị bóp nghẹt đến không thở nổi nhưng ả vẫn tỏ ra quật cường, cố gắng nói từng chữ: "Chết sao? Rơi vào tay ngươi, ta đã định sẵn sẽ không có ngày trở về, vậy thì còn sợ gì nữa.
Ngài nói có đúng hay không, Thất điện hạ?"
Lăng Húc sóng mắt khẽ biến.
Cơ Tuyết nhận ra hắn đã đành, ngay đến nữ nhân tâm cơ này cũng có thể nhận ra hắn.
Từ lúc nào thuật cải trang của hắn lụi bại đến mức này vậy chứ?
Hắn không thèm giấu giếm nữa, ném ả sang một bên, lại tháo chiếc mặt nạ xuống, tựa tiếu phi tiếu nói: "Lâm Tố Sênh, ngươi nhận ra ta thì thế nào? Từ thời khắc này trở đi, ngươi vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy ánh dương thêm một lần nào nữa."
Lâm Tố Sênh không hề tỏ ra chút sợ hãi nào, cười thành tiếng: "Thất điện hạ, nếu như để Kỳ Vương biết được ngài tơ tưởng đến Vương phi của y, y sẽ thế nào nhỉ? Ha ha...!Thật là đáng chờ mong."
Lăng Húc hai tay nắm thành quyền, đạp ả một cái bay thẳng vào tường, rớt xuống đất thổ huyết.
Trác Tự đứng một bên nhìn thấy Lăng Húc có vẻ hơi nặng tay, y liền lên tiếng can ngăn: "Chủ tử, ả còn chưa thể chết được, chúng ta còn phải tra ra người sai khiến ả, quan trọng hơn là phải tìm được giải dược."
Lăng Húc lúc này mới bình tĩnh lại, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng cất giọng: "Nói, là ai sai khiến ngươi hạ độc nàng? Thuốc giải ở nơi nào?"
Lâm Tố Sênh ương ngạnh quay mặt sang chỗ khác, miệng mím chặt quyết không nói nửa lời.
Đích thực là có người đứng phía sau cho ả loại độc kia nhưng ả lại không biết đó là loại độc gì, ả cũng không có thuốc giải.
Có một lần ả trên đường trở về phủ, một hắc y nhân bỗng nhiên xuất hiện nói muốn giúp ả cho Cơ Tuyết một bài học.
Ả dĩ nhiên chớp ngay thời cơ muốn đối phương giúp mình, thế là tên hắc y nhân đó cho ả một bình dược, nói rằng hằng ngày bôi lên đồ dùng như chén muỗng, độc sẽ từ từ thấm vào khiến cho người trúng độc sống không bằng chết.
Ban đầu ả cũng không muốn ra tay tàn nhẫn như vậy, nhưng sự căm phẫn mỗi ngày tích tụ, đến một ngày bùng phát, cho nên ả mới thực hiện việc hạ độc Cơ Tuyết.
Hắc y nhân kia chỉ xuất hiện một lần duy nhất, từ đó về sau cũng không xuất hiện lại.
Bây giờ nằm trong tay Lăng Húc rồi, ả biết hắn nhất định sẽ không buông tha cho mình.
Sớm muộn cũng chết, kéo theo Cơ Tuyết cùng chết cũng đáng.
Sau khi thông suốt, Lâm Tố Sênh nói lời trăn trối cuối cùng: "Cơ Tuyết có gì hơn người mà tất cả các người đều nâng niu ả như bảo bối, còn ta lại không thèm đếm xỉa? Ha ha...!Nếu như ta không có được thứ mình muốn, ả ta cũng đừng hòng có được.
Xuống hoàng tuyền có thể lấy ả làm đệm lưng, ta có chết cũng cảm thấy vui vẻ."
Ả lia ánh mắt sắc bén nhìn Lăng Húc, cười ngả ngớn: "Lăng Húc, ngươi yêu ả lắm sao? Vậy thì cùng ả đi chết đi.
Dám không?"
Lăng Húc không hiểu sao lúc này sự căm phẫn lại bay mất không còn một mảnh, nhìn ả bằng ánh mắt rét lạnh, bạc môi khẽ nhếch lên nở nụ cười tàn bạo: "Lâm Tố Sênh, ngươi có biết thế nào là sống không bằng chết hay không? Hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác vui vẻ này một lần vậy."
Hắn phủi phủi y phục không dính một hạt bụi, hai tay chắp lại phía sau lưng thản nhiên ra lệnh: "Trác Tự, biết phải làm thế nào rồi chứ?"
Trác Tự gật đầu: "Vâng, chủ tử."
Quay lưng bước về phía cửa, Lăng Húc bỗng nhiên đứng khựng lại, quay đầu nhìn ả, cười khẽ: "Ta xém thì quên mất một việc.
Ngươi thèm khát nam nhân đến như vậy, sao ta lại không giúp ngươi toại nguyện nhỉ?"
Hắn lia ánh mắt quét toàn thân Lâm Tố Sênh, nở nụ cười mỉa mai: "Thân hình đẫy đà lẳng lơ như vậy, chắc bị không ít nam nhân cưỡi qua rồi đi.
Trác Tự, gọi các huynh đệ ngươi vào đây vui đùa một chút.
Nhớ, đừng để cho ả tự sát đấy!"
Nói dứt lời, Lăng Húc bỏ đi không hề quay lại thêm lần nào nữa.
Hắn đi rồi, Lâm Tố Sênh lúc này sắc mặt trắng bệch, toàn thân không rét mà run.
Thà để cho ả chết đi còn hơn là bị chà đạp.
Nhưng giọng nói lạnh lẽo của Lăng Húc vẫn văng vẳng bên tai, ả biết, bản thân xong đời rồi.
Trác Tự quét mắt nhìn Lâm Tố Sênh một cái, nở nụ cười khinh thường.
Hạng nữ nhân này có cho y, y cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, để cho các huynh đệ đã lâu không có nữ nhân thưởng thức đi.
Trác Tự xoay người đi ra khỏi mật thất, một lúc sau hơn chục nam nhân y phục màu đen giống nhau đi vào.
Tình cảnh này đích thực là ứng với lời nói của Lâm Tố Sênh: không có nam nhân nào khi nhìn thấy thân thể của ả mà không thèm muốn.
Ha...!Sự việc sau đó không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đáng tiếc, đây vẫn chưa phải là địa ngục mà Lăng Húc muốn ả phải nếm trải.
Tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Rời khỏi mật thất, Lăng Húc tìm đến La Trát và Nam Cung Hách bàn bạc đối sách.
Nhìn thấy hắn đến, Nam Cung Hách liền lên tiếng hỏi: "Thế nào, có thuốc giải hay không?"
Lăng Húc lắc đầu: "Ả không chịu nói."
Nam Cung Hách không hề tỏ ra bất ngờ như thể đã tiên đoán trước vậy: "Ta nghĩ ả cũng không có thuốc giải đâu, trừ phi tìm ra người chủ mưu phía sau.
Nhưng đối phương có thuốc giải hay không ta cũng không dám chắc."
Lăng Húc nhíu mày: "Vậy phải làm thế nào? Nàng có thể cầm cự được bao lâu?"
Nam Cung Hách chần chừ không trả lời.
Chính lão cũng không nắm chắc được sẽ trì hoãn độc phát tác được bao lâu.
Mấy chục năm nghiên cứu, lão chỉ gặp qua được vài người mắc phải độc này, đại khái không quá một tháng liền không thể cầm cự tiếp được, bởi vì theo thời gian, chất độc càng ngày càng khuếch tán khắp cơ thể, đến khi vào tim thì sẽ chết.
Cơ Tuyết lại ăn phải loại độc này những mười ngày, trọng lượng bao nhiêu cũng không hay biết.
Cây ngân châm rút ra từ động mạch tim đã nhiễm đen, e rằng nếu không sớm tìm được thuốc giải, không quá một tháng nàng liền phát độc mà chết.
"Không quá một tháng!"
Lăng Húc nghe vậy thì chợt trấn động.
Không quá một tháng? Hắn phải làm sao đây?
"Lão không bào chế được giải dược hay sao? Hoặc là có thể giúp nàng khỏi đau đớn, kéo dài mạng sống để ta có thêm thời gian đi tìm giải dược cũng được?".
Bình luận facebook