Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110: 110: Mẫu Tử Ta Thật Sự Không Có Duyên Hay Sao
Nam Cung Hách trầm tư suy nghĩ.
Qua một lúc, ánh mắt lão sáng lên, tỏ ra vui mừng nói: "Độc này xuất phát từ Tây vực, cho nên ngươi có thể phái người đến đó tìm thử xem.
Còn có, ngươi có thể phái người đến Đông Ly quốc tìm Thái tử Vương Chi Dực, nhờ y giúp sức."
Lăng Húc tỏ ra ngạc nhiên: "Vương Chi Dực? Y biết giải độc này?"
Nam Cung Hách lắc đầu: "Không có, là Tư Đồ Nhan, người bên cạnh y.
Lão ta là người Tây vực, có thể lão biết giải loại độc này."
"Tư Đồ Nhan? Sao ta lại không nghĩ đến người này nhỉ?"
Lăng Húc tỏ ra vui mừng, nói tiếp: "Vậy ta liền phái người đến Đông Ly quốc.
Còn lão và La Trát, hai người cũng nghiên cứu một chút tìm cách khác xem.
Nếu như cần đến bất cứ loại thảo dược nào, cho dù quý hiếm đến đâu, ta cũng sẽ tìm cách lấy về."
Dứt lời, Lăng Húc quay lưng rời đi.
Hắn còn chưa bước đến cửa, Nam Cung Hách lên tiếng gọi lại: "Lăng Húc, ngươi không định nói cho Lăng Kỳ biết hay sao? Dù gì nha đầu kia cũng là thê tử của hắn?"
Lăng Húc không thèm quay đầu, nói vọng lại: "Chuyện này để sau hẵng nói."
Thật ra khi hắn nghe Nam Cung Hách nói nàng chỉ cầm cự được không quá một tháng, hắn đã muốn buông bỏ để nàng trở về với Lăng Kỳ sống những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời.
Nhưng khi lão nói còn có hi vọng, hắn lại đột nhiên đổi ý, muốn nàng tiếp tục ở lại bên hắn.
Nhưng suy đi tính lại, nàng hiện tại ở nơi này, phụ thân hắn Lăng Kình e rằng cũng đã biết.
Nếu hắn thả nàng đi, chưa biết chừng ông ta sẽ nửa đường bắt trở lại.
Một khi nàng rơi vào tay ông ta, e rằng sẽ dữ nhiều lành ít.
Nàng ở nơi này của hắn là an toàn nhất, còn có La Trát và Nam Cung Hách giúp nàng giảm đi sự đau đớn mỗi khi chất độc phát tác.
Trở về thư phòng của mình, Trác Tự lúc này cũng đã đứng đợi sẵn, hắn liền cầm lấy giấy bút viết một lá thư.
Sau khi viết xong, hắn đưa cho Trác Tự, dặn dò: "Ngươi mang theo vài cao thủ đáng tin một chút, lập tức đến Đông Ly quốc tìm Vương Chi Dực.
Nhớ, giao tận tay cho y sau đó hộ tống Tư Đồ Nhan tức tốc đến đây.
Cẩn thận người của Lăng Kình."
Trác Tự cầm lấy phong thư, lập tức rời đi thực hiện nhiệm vụ.
Vương Chi Dực khi nhận được phong thư kia thì tức tốc dẫn người đi Hoằng Quốc bất kể ngày đêm.
Đến viện trạch của Lăng Húc, y không dừng lại chỉ nửa khắc, đối Trác Tự lên tiếng: "Dẫn ta tới chỗ Cơ Tuyết."
Trác Tự tuy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi han gì, chỉ lẳng lặng đi trước dẫn đường đến viện trạch phía tây.
Bước vào cánh cổng lớn, Vương Chi Dực khẽ nhíu mày khi nhìn thấy thân ảnh của Cơ Tuyết.
Chỉ mới một tháng không gặp, nàng đã gầy guộc xanh xao, sắc mặt trắng bệch không chút sức sống, khiến y đau lòng không thôi.
Nữ nhân này y tuy rằng không có được nàng, nhưng y đã nguyện ý nhận nàng làm muội muội kết nghĩa, thì cho dù nàng có trở nên như thế nào, y vẫn trước sau như một bảo bọc, che chở cho nàng.
Cơ Tuyết ngẩng đầu nhìn đoàn người tiến vào, thấy người đến là Vương Chi Dực, nàng nở nụ cười còn có khó coi hơn cả khóc, cất giọng khàn khàn: "Thái tử điện hạ cũng đến rồi à? Thông tin cũng thật nhanh đấy!"
Vương Chi Dực từng bước đến chỗ nàng, lo lắng nói: "Không cần mỉa mai ta như vậy, nàng biết ta đã không tham gia vào việc này rồi cơ mà."
"Vậy sao? Thế thì hiện tại ngài ở nơi này để làm gì?"
Vương Chi Dực nhìn nàng, khẽ thở dài.
Nữ nhân cứng đầu này, nể tình nàng đang bệnh, bổn Thái tử không thèm chấp với nàng.
Quay sang nhìn Tư Đồ Nhan, y lên tiếng: "Lão đến bắt mạch cho nàng đi."
Tư Đồ Nhan nhận lệnh, tiến tới trước mặt Cơ Tuyết, nhẹ giọng nói: "Cô nương, để lão phu bắt mạch cho nàng."
Cơ Tuyết liếc nhìn Vương Chi Dực khẽ nhíu mày.
Hoá ra y mang theo đại phu đến xem bệnh cho nàng.
Nếu vậy thì nàng cũng mặc kệ hắn.
Chỉ cần có một phần trăm cơ hội nàng cũng muốn thử, không phải vì nàng thì cũng phải vì hài tử trong bụng.
Đau đớn đến đâu, khổ sở đến đâu nàng cũng chịu đựng được, ít nhất qua được tám tháng nữa, chỉ cần sinh được đứa trẻ này ra, nàng chết cũng không hối tiếc.
Cơ Tuyết không nói lời nào, đưa cổ tay phải ra trước mặt lão nhân gia, mỉm cười nói: "Làm phiền lão rồi!"
Tư Đồ Nhan gật đầu, đưa hai ngón tay đặt lên cổ tay mảnh khảnh của nàng, bắt đầu chẩn mạch.
Không lâu sau đó, sắc mặt Tư Đồ Nhan trở nên vô cùng khó coi, tự nói với chính mình: "Vậy mà lại là Tam huyết tử tố!"
Qua thêm một lúc, lão thu tay về lên tiếng hỏi nàng: "Biết bản thân có thai hay không?"
Nàng gật đầu: "Đã biết."
Vương Chi Dực tỏ ra ngạc nhiên: "Nàng có thai rồi?"
Cơ Tuyết ngẩng đầu nhìn y: "Không thể?"
Y chột dạ: "Có thể, dĩ nhiên có thể."
Nàng nhìn Tư Đồ Nhan, nhẹ giọng hỏi: "Có ảnh hưởng đến hài tử sao?"
"Nếu lão phu nói cô nương nên bỏ nó đi thì thế nào?" Lão không trả lời câu hỏi của nàng mà lại hỏi ngược lại.
Đáy lòng nàng thoáng trầm xuống.
Bỏ đi sao? Nàng thật sự không nỡ, cũng là một sinh linh, lại là hài tử đầu lòng của nàng và hắn, mà hắn vẫn còn chưa biết sự tồn tại của hài tử này.
"Vì sao?"
Tư Đồ Nhan nhìn sắc mặt của nàng, lựa lời nói: "Cô nương hẳn cũng biết loại độc mà cô nương trúng phải là kịch độc, nó sẽ thấm vào lục phủ ngũ tạng cho nên hài tử trong bụng cô nương e rằng cũng sẽ bị nhiễm.
Khi độc phát tác sẽ khiến cô nương đau đớn như thế nào, hẳn cô nương đã nếm trải.
Thay vì để hài tử sinh ra cũng chịu cảnh như vậy, thà rằng sớm để nó sớm được siêu thoát đi."
Cơ Tuyết nghe vậy khẽ chấn động.
Nàng là người hiện đại, nàng làm sao lại không hiểu những biến chứng của y học chứ? Nàng chỉ là cố chống chế, không muốn tiếp nhận sự thực này mà thôi.
Hiện tại đã có người nhắc nhở nàng, nàng dù không muốn cũng phải chấp nhận sự thật này.
Đưa bàn tay đặt trên chiếc bụng bằng phẳng của mình, nàng lặng lẽ nói: "Nhi tử của ta, nương thật sự không nỡ con có biết không? Mẫu tử ta thật sự không có duyên hay sao?"
Nhìn sắc mặt khó coi của nàng, Vương Chi Dực thở dài, lên tiếng khuyên nhủ: "Cơ Tuyết, Tư Đồ Nhan nói đúng, nàng không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho hài tử của nàng chứ? Nếu nàng cố chấp sinh nó ra rồi để nó đau đớn mà chết đi, nàng làm được sao?"
Cơ Tuyết cười tự giễu: "Bản thân ta còn chưa chắc có thể sống tiếp được.
Thái tử điện hạ, ngài nghĩ quá xa rồi!"
Nghe lời này, Vương Chi Dực liền quay sang hỏi Tư Đồ Nhan: "Lão có giải được độc cho nàng không?"
Tư Đồ Nhan lắc đầu: "Ta không chắc có thể giải được triệt để hay không, nhưng có thể thử, ít nhất có thể kéo dài mạng sống của nàng, cũng giảm đi sự đau đớn của nàng."
"Vậy hài tử trong bụng nàng?"
Tư Đồ Nhan liếc nhìn Cơ Tuyết, lại thở dài: "Trước không vội, cứ để nàng suy nghĩ đi.
Hiện tại ta sẽ kê một ít thảo dược, ngài cho người đi chuẩn bị trước đi.
Ba ngày sau ta sẽ bắt đầu giúp nàng giải độc."
Vương Chi Dực gật đầu: "Được."
Lúc này Lăng Húc, Nam Cung Hách và La Trát cũng đồng loạt kéo đến.
Lăng Húc không nén được sự lo lắng, lên tiếng hỏi: "Thế nào rồi? Có giải được độc cho nàng không?"
Vương Chi Dực nhìn hắn, gật đầu: "Không chắc, nhưng có thể thử."
Lăng Húc, Nam Cung Giác và cả La Trát đều thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt!"
Tư Đồ Nhan lúc này nhìn ba người vừa đi vào, lên tiếng: "Đừng vội mừng, ta chỉ nói có thể thử, ta không nói sẽ giải được hoàn toàn."
Nam Cung Hách xua tay nói: "Chỉ cần có cách là được.
Tư Đồ Nhan, ta thay mặt đồ đệ ta đa tạ ngươi trước."
Tư Đồ Nhan nhướn mày: "Vị cô nương kia là đồ đệ của ngươi? Ngươi từ lúc nào thu nhận nữ đồ đệ, sao ta không biết?"
Nam Cung Hách liếc xéo: "Lão già, làm sao không thể chứ? Ta thích nhận thì nhận, còn phải được sự cho phép của lão sao?"
Vương Chi Dực nhìn hai lão già gần đất xa trời lời qua tiếng lại, lớn giọng nói: "Hai lão già các người đủ chưa? Muốn cãi thì đi chỗ khác mà cãi."
Tư Đồ Nhan và Nam Cung Hách nghe vậy thì bất giác im bặt, liếc nhau thêm một cái mới chịu.
Lăng Húc nhìn Vương Chi Dực, thận trọng nói: "Đa tạ Thái tử điện hạ giúp đỡ.
Nếu sau này ngươi cần gì cứ việc lên tiếng, ta quyết không chối từ."
Vương Chi Dực nheo mắt nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu nói: "Không cần, ta là vì nàng mới đến đây, không phải vì lời khẩn cầu của ngươi.".
Qua một lúc, ánh mắt lão sáng lên, tỏ ra vui mừng nói: "Độc này xuất phát từ Tây vực, cho nên ngươi có thể phái người đến đó tìm thử xem.
Còn có, ngươi có thể phái người đến Đông Ly quốc tìm Thái tử Vương Chi Dực, nhờ y giúp sức."
Lăng Húc tỏ ra ngạc nhiên: "Vương Chi Dực? Y biết giải độc này?"
Nam Cung Hách lắc đầu: "Không có, là Tư Đồ Nhan, người bên cạnh y.
Lão ta là người Tây vực, có thể lão biết giải loại độc này."
"Tư Đồ Nhan? Sao ta lại không nghĩ đến người này nhỉ?"
Lăng Húc tỏ ra vui mừng, nói tiếp: "Vậy ta liền phái người đến Đông Ly quốc.
Còn lão và La Trát, hai người cũng nghiên cứu một chút tìm cách khác xem.
Nếu như cần đến bất cứ loại thảo dược nào, cho dù quý hiếm đến đâu, ta cũng sẽ tìm cách lấy về."
Dứt lời, Lăng Húc quay lưng rời đi.
Hắn còn chưa bước đến cửa, Nam Cung Hách lên tiếng gọi lại: "Lăng Húc, ngươi không định nói cho Lăng Kỳ biết hay sao? Dù gì nha đầu kia cũng là thê tử của hắn?"
Lăng Húc không thèm quay đầu, nói vọng lại: "Chuyện này để sau hẵng nói."
Thật ra khi hắn nghe Nam Cung Hách nói nàng chỉ cầm cự được không quá một tháng, hắn đã muốn buông bỏ để nàng trở về với Lăng Kỳ sống những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời.
Nhưng khi lão nói còn có hi vọng, hắn lại đột nhiên đổi ý, muốn nàng tiếp tục ở lại bên hắn.
Nhưng suy đi tính lại, nàng hiện tại ở nơi này, phụ thân hắn Lăng Kình e rằng cũng đã biết.
Nếu hắn thả nàng đi, chưa biết chừng ông ta sẽ nửa đường bắt trở lại.
Một khi nàng rơi vào tay ông ta, e rằng sẽ dữ nhiều lành ít.
Nàng ở nơi này của hắn là an toàn nhất, còn có La Trát và Nam Cung Hách giúp nàng giảm đi sự đau đớn mỗi khi chất độc phát tác.
Trở về thư phòng của mình, Trác Tự lúc này cũng đã đứng đợi sẵn, hắn liền cầm lấy giấy bút viết một lá thư.
Sau khi viết xong, hắn đưa cho Trác Tự, dặn dò: "Ngươi mang theo vài cao thủ đáng tin một chút, lập tức đến Đông Ly quốc tìm Vương Chi Dực.
Nhớ, giao tận tay cho y sau đó hộ tống Tư Đồ Nhan tức tốc đến đây.
Cẩn thận người của Lăng Kình."
Trác Tự cầm lấy phong thư, lập tức rời đi thực hiện nhiệm vụ.
Vương Chi Dực khi nhận được phong thư kia thì tức tốc dẫn người đi Hoằng Quốc bất kể ngày đêm.
Đến viện trạch của Lăng Húc, y không dừng lại chỉ nửa khắc, đối Trác Tự lên tiếng: "Dẫn ta tới chỗ Cơ Tuyết."
Trác Tự tuy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi han gì, chỉ lẳng lặng đi trước dẫn đường đến viện trạch phía tây.
Bước vào cánh cổng lớn, Vương Chi Dực khẽ nhíu mày khi nhìn thấy thân ảnh của Cơ Tuyết.
Chỉ mới một tháng không gặp, nàng đã gầy guộc xanh xao, sắc mặt trắng bệch không chút sức sống, khiến y đau lòng không thôi.
Nữ nhân này y tuy rằng không có được nàng, nhưng y đã nguyện ý nhận nàng làm muội muội kết nghĩa, thì cho dù nàng có trở nên như thế nào, y vẫn trước sau như một bảo bọc, che chở cho nàng.
Cơ Tuyết ngẩng đầu nhìn đoàn người tiến vào, thấy người đến là Vương Chi Dực, nàng nở nụ cười còn có khó coi hơn cả khóc, cất giọng khàn khàn: "Thái tử điện hạ cũng đến rồi à? Thông tin cũng thật nhanh đấy!"
Vương Chi Dực từng bước đến chỗ nàng, lo lắng nói: "Không cần mỉa mai ta như vậy, nàng biết ta đã không tham gia vào việc này rồi cơ mà."
"Vậy sao? Thế thì hiện tại ngài ở nơi này để làm gì?"
Vương Chi Dực nhìn nàng, khẽ thở dài.
Nữ nhân cứng đầu này, nể tình nàng đang bệnh, bổn Thái tử không thèm chấp với nàng.
Quay sang nhìn Tư Đồ Nhan, y lên tiếng: "Lão đến bắt mạch cho nàng đi."
Tư Đồ Nhan nhận lệnh, tiến tới trước mặt Cơ Tuyết, nhẹ giọng nói: "Cô nương, để lão phu bắt mạch cho nàng."
Cơ Tuyết liếc nhìn Vương Chi Dực khẽ nhíu mày.
Hoá ra y mang theo đại phu đến xem bệnh cho nàng.
Nếu vậy thì nàng cũng mặc kệ hắn.
Chỉ cần có một phần trăm cơ hội nàng cũng muốn thử, không phải vì nàng thì cũng phải vì hài tử trong bụng.
Đau đớn đến đâu, khổ sở đến đâu nàng cũng chịu đựng được, ít nhất qua được tám tháng nữa, chỉ cần sinh được đứa trẻ này ra, nàng chết cũng không hối tiếc.
Cơ Tuyết không nói lời nào, đưa cổ tay phải ra trước mặt lão nhân gia, mỉm cười nói: "Làm phiền lão rồi!"
Tư Đồ Nhan gật đầu, đưa hai ngón tay đặt lên cổ tay mảnh khảnh của nàng, bắt đầu chẩn mạch.
Không lâu sau đó, sắc mặt Tư Đồ Nhan trở nên vô cùng khó coi, tự nói với chính mình: "Vậy mà lại là Tam huyết tử tố!"
Qua thêm một lúc, lão thu tay về lên tiếng hỏi nàng: "Biết bản thân có thai hay không?"
Nàng gật đầu: "Đã biết."
Vương Chi Dực tỏ ra ngạc nhiên: "Nàng có thai rồi?"
Cơ Tuyết ngẩng đầu nhìn y: "Không thể?"
Y chột dạ: "Có thể, dĩ nhiên có thể."
Nàng nhìn Tư Đồ Nhan, nhẹ giọng hỏi: "Có ảnh hưởng đến hài tử sao?"
"Nếu lão phu nói cô nương nên bỏ nó đi thì thế nào?" Lão không trả lời câu hỏi của nàng mà lại hỏi ngược lại.
Đáy lòng nàng thoáng trầm xuống.
Bỏ đi sao? Nàng thật sự không nỡ, cũng là một sinh linh, lại là hài tử đầu lòng của nàng và hắn, mà hắn vẫn còn chưa biết sự tồn tại của hài tử này.
"Vì sao?"
Tư Đồ Nhan nhìn sắc mặt của nàng, lựa lời nói: "Cô nương hẳn cũng biết loại độc mà cô nương trúng phải là kịch độc, nó sẽ thấm vào lục phủ ngũ tạng cho nên hài tử trong bụng cô nương e rằng cũng sẽ bị nhiễm.
Khi độc phát tác sẽ khiến cô nương đau đớn như thế nào, hẳn cô nương đã nếm trải.
Thay vì để hài tử sinh ra cũng chịu cảnh như vậy, thà rằng sớm để nó sớm được siêu thoát đi."
Cơ Tuyết nghe vậy khẽ chấn động.
Nàng là người hiện đại, nàng làm sao lại không hiểu những biến chứng của y học chứ? Nàng chỉ là cố chống chế, không muốn tiếp nhận sự thực này mà thôi.
Hiện tại đã có người nhắc nhở nàng, nàng dù không muốn cũng phải chấp nhận sự thật này.
Đưa bàn tay đặt trên chiếc bụng bằng phẳng của mình, nàng lặng lẽ nói: "Nhi tử của ta, nương thật sự không nỡ con có biết không? Mẫu tử ta thật sự không có duyên hay sao?"
Nhìn sắc mặt khó coi của nàng, Vương Chi Dực thở dài, lên tiếng khuyên nhủ: "Cơ Tuyết, Tư Đồ Nhan nói đúng, nàng không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho hài tử của nàng chứ? Nếu nàng cố chấp sinh nó ra rồi để nó đau đớn mà chết đi, nàng làm được sao?"
Cơ Tuyết cười tự giễu: "Bản thân ta còn chưa chắc có thể sống tiếp được.
Thái tử điện hạ, ngài nghĩ quá xa rồi!"
Nghe lời này, Vương Chi Dực liền quay sang hỏi Tư Đồ Nhan: "Lão có giải được độc cho nàng không?"
Tư Đồ Nhan lắc đầu: "Ta không chắc có thể giải được triệt để hay không, nhưng có thể thử, ít nhất có thể kéo dài mạng sống của nàng, cũng giảm đi sự đau đớn của nàng."
"Vậy hài tử trong bụng nàng?"
Tư Đồ Nhan liếc nhìn Cơ Tuyết, lại thở dài: "Trước không vội, cứ để nàng suy nghĩ đi.
Hiện tại ta sẽ kê một ít thảo dược, ngài cho người đi chuẩn bị trước đi.
Ba ngày sau ta sẽ bắt đầu giúp nàng giải độc."
Vương Chi Dực gật đầu: "Được."
Lúc này Lăng Húc, Nam Cung Hách và La Trát cũng đồng loạt kéo đến.
Lăng Húc không nén được sự lo lắng, lên tiếng hỏi: "Thế nào rồi? Có giải được độc cho nàng không?"
Vương Chi Dực nhìn hắn, gật đầu: "Không chắc, nhưng có thể thử."
Lăng Húc, Nam Cung Giác và cả La Trát đều thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt!"
Tư Đồ Nhan lúc này nhìn ba người vừa đi vào, lên tiếng: "Đừng vội mừng, ta chỉ nói có thể thử, ta không nói sẽ giải được hoàn toàn."
Nam Cung Hách xua tay nói: "Chỉ cần có cách là được.
Tư Đồ Nhan, ta thay mặt đồ đệ ta đa tạ ngươi trước."
Tư Đồ Nhan nhướn mày: "Vị cô nương kia là đồ đệ của ngươi? Ngươi từ lúc nào thu nhận nữ đồ đệ, sao ta không biết?"
Nam Cung Hách liếc xéo: "Lão già, làm sao không thể chứ? Ta thích nhận thì nhận, còn phải được sự cho phép của lão sao?"
Vương Chi Dực nhìn hai lão già gần đất xa trời lời qua tiếng lại, lớn giọng nói: "Hai lão già các người đủ chưa? Muốn cãi thì đi chỗ khác mà cãi."
Tư Đồ Nhan và Nam Cung Hách nghe vậy thì bất giác im bặt, liếc nhau thêm một cái mới chịu.
Lăng Húc nhìn Vương Chi Dực, thận trọng nói: "Đa tạ Thái tử điện hạ giúp đỡ.
Nếu sau này ngươi cần gì cứ việc lên tiếng, ta quyết không chối từ."
Vương Chi Dực nheo mắt nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu nói: "Không cần, ta là vì nàng mới đến đây, không phải vì lời khẩn cầu của ngươi.".
Bình luận facebook