Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: "Không làm nữa."
Giang Vọng phải mất nhiều ngày mới có được chiếc nhẫn kim cương ấy, thuê người thiết kế riêng, thật ra Thời Niệm Niệm không thường đeo chiếc nhẫn này, khi làm việc ở bệnh viện thì đeo nhẫn không khỏi có chút phiền phức, nên được cô cất cẩn thận cùng với chiếc vòng cổ mà mợ cho kia.
Nhưng mà chỉ vài ngày vậy thôi cũng đã đủ cho một vài tạp chí thương nghiệp đưa tin, ngay cả Thời Niệm Niệm cũng theo dõi tuần san thương nghiệp, bị một đám bạn học truy đuổi hỏi một hồi, thậm chí Khương Linh còn vượt đại dương gọi tới.
“Niệm Niệm à bây giờ cậu tiến bộ thật đấy! Không thông báo cho ai hết đã kết hôn với Giang Vọng luôn đó hả?” Giọng cô ấy ồn ào, Thời Niệm Niệm vừa nghe đã không kìm được mỉm cười.
“Không có mà, trước đây chỉ đột ngột đăng kí kết hôn thôi, lúc đó nhẫn cũng chưa kịp chuẩn bị.”
Khương Linh nói khoa trương: “Nhưng mà Giang Vọng không hổ danh là Giang Vọng, đó không phải là trứng bồ câu mà là trứng ngỗng cmnr!’
Thời Niệm Niệm cười, rồi chợt nghe thấy một giọng nam ở đầu bên kia: “Vậy em muốn trứng gì?”
“Trứng đà điểu được không ạ?” Khương Linh quay đầu đáp một câu, giọng hơi xa một chút.
Người đàn ông khẽ cười: “Được, em muốn gì cũng được.”
Thời Niệm Niệm nghe ra được, là giọng của Hứa Chí Lâm, tuy rằng cũng đã có một khoảng thời gian rất lâu không nghe giọng của Hứa Chí Lâm, nhưng âm sắc của anh ta rất đặc biệt, luôn ẩn chứa ba phần cười, nói năng từ tốn, tựa như cặp mắt đào hoa kia của anh ta vậy.
Cô mỉm cười, nói: “Cậu đang ở cùng một chỗ với thầy Hứa hả?”
Bởi vì trước đây đã dạy bọn cô môn toán một khoảng thời gian, cô vẫn quen gọi là thầy, gọi thẳng tên thì cứ cảm thấy quái quái.
“Đúng vậy.” Khương Linh cười nói, “Có lúc mình sẽ tới nhà anh ấy ở vào cuối tuần, không nói mình nữa, nói cậu đi, cậu và Giang Vọng định khi nào thì làm đám cưới vậy?”
“Vẫn còn sớm mà, chờ sau khi tốt nghiệp thạc sĩ đi đã.” Thời Niệm Niệm nói.
Lại chuyện trò chốc lát rồi cúp máy, Thời Niệm Niệm nhìn thời gian, đã 10 giờ tối.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Giang Vọng đi tới, nửa người trên để trần, khăn tắm buộc ngang hông, còn có nước chưa được lau khô hoàn toàn chảy dọc xuống theo đường cong cơ thể, khó khăn lắm mới chảy xuống mép khăn tắm.
Thời Niệm Niệm nhìn một lát, rồi dời ánh mắt.
Sau khi Hoàng Dao lên đại học thì rất khác thời cấp ba, lại còn bắt đầu theo đuổi thần tượng, nghe bảo là bị bạn cùng phòng cùng khoa lôi kéo, theo đuổi một nhóm nhạc nam, Thời Niệm Niệm không hiểu mấy thứ này, có điều có đôi khi hai cô học cùng lớp, Hoàng Dao sẽ kích động giới thiệu mấy ‘anh trai’ nhà mình cho cô.
Những tấm ảnh để trần nửa người trên không hề ít, lần nào xem ảnh Hoàng Dao cũng ôm mặt giẫm chân, kích động không thôi, luôn miệng kêu vóc dáng thật đúng là quá đẹp.
Thời Niệm Niệm lại liếc nhìn Giang Vọng một cái, cô không có khái niệm gì đối với hình thể của người khác phái, nhưng vẫn cảm thấy vóc dáng của Giang Vọng rất đẹp.
Vai rộng eo gầy, tấm lưng dày rộng, có hõm Apollo*, đường cong cơ bụng mượt mà rõ ràng.
(*) Các bạn có thể search “hõm Apollo” hoặc “hõm Venus” (chỉ nữ) để tìm hiểu thêm nha.
Cô chợt nhớ tới từ rất lâu trước kia, Giang Vọng huấn luyện xong quay về phòng, đầu ngón trỏ móc áo lộ ra hình dáng mơ hồ, nghiêng đầu hỏi cô có muốn xem cơ bụng không, kết quả còn bị giáo viên tiếng Anh mắng một trận.
Giang Vọng sấy tóc xong rồi ngồi xuống mép giường bên phía cô, hỏi: “Vừa nãy gọi cho ai vậy?”
“Khương Linh ạ.” Thời Niệm Niệm nói, “Là chuyện chiếc nhẫn, tới khởi binh vấn tội, nói em không nói chuyện này với cô ấy.”
Giang Vọng mỉm cười.
Mấy phóng viên thích hóng chuyện trong giới kinh doanh vẫn luôn cực kì có hứng thú với đời sống tình cảm của anh, hồi trước qua lại gần gũi với thiên kim nhà nào đều có thể đưa tin ngay lập tức.
Chuyện về Thời Niệm Niệm thật ra cũng đã bị phát hiện từ lâu, Giang Vọng dùng chút chiêu trò, khiến bọn họ không viết nội dung gì liên quan tới Thời Niệm Niệm, nhưng mà sau này khi quan hệ đã được xác định thì Giang Vọng cũng không nói là không được đưa tin, quả nhiên chuyện chiếc nhẫn vừa bị phát hiện một cái đã lên báo.
Anh không nói với Thời Niệm Niệm là trong chuyện này anh có giấu chút lòng riêng, anh chính là muốn để tất cả mọi người biết rằng Thời Niệm Niệm đã là của anh, đã đeo nhẫn của anh, đã thuộc về anh.
Bất kể là ai ngấp nghé Thời Niệm Niệm đều khiến anh khó chịu vô cùng, ngay cả suy nghĩ trong lòng một chút thôi anh cũng không thể chịu được.
Thời Niệm Niệm kéo sách sang, lật người nằm úp sấp đọc, việc học nặng nề, cô có thói quen đọc sách một lát trước khi đi ngủ.
Giang Vọng đứng dậy vào phòng tắm, sột sột soạt soạt một hồi, lát sau đi ra thì đã mặc lại áo ngủ.
Vải lụa màu xám bạc, buông lơi trên người.
Anh đưa mắt liếc Thời Niệm Niệm một cái, xốc chăn lên ngồi cạnh cô, giơ tay cách chăn vỗ mông cô một cái: “Đừng nằm sấp, ngồi dậy mà đọc.”
Thời Niệm Niệm “Oái” một tiếng, lề mà lề mề lăn người, Giang Vọng kê gối sau lưng cho cô, rồi lại nhét thêm tấm đệm.
Anh buồn cười hỏi: “Sao em cứ thích nằm sấp đọc sách thế?”
“Thoải mái mà.”
“Tật xấu mà còn kêu thoải mái.” Bàn tay Giang Vọng tiến vào trong chăn, vuốt ve eo cô từng cái từng cái, “Nằm sấp lâu mà người không mỏi à?”
“Em mới nằm được một lúc thôi mà.” Cô nhỏ giọng cãi, không hài lòng lắm.
“Một lúc cũng không được.” Giang Vọng nói xong thì xuống giường đi lấy notebook.
Hai người họ, một người bận làm việc, một người bận học bài, có đôi lúc không muốn tới phòng sách yên tĩnh xử lí công việc nên tắm xong thì ngồi trên giường làm việc một lúc.
Thời Niệm Niệm cầm bút, thường xuyên đánh dấu vào sách giáo khoa, ghi chép một chút, đọc rất tập trung.
Qua một lát, cô mới gập sách lại, để bút lên trên bìa sách, đặt ở đầu giường, trượt người xuống, kéo chăn lên tận cằm, nằm ngắm Giang Vọng.
Sau này Giang Vọng bị cận nhẹ, có lẽ là sau khi Giang Thân mất, quá bận rộn nên tạo thành, nhưng mà độ cận không cao, thỉnh thoảng sẽ đeo kính.
Ví như lúc này, trên mũi là một chiếc kính gọng vàng, cặp kính che lấp vài phần tàn nhẫn sắc bén nơi đáy mắt anh, thoạt nhìn không có vẻ lạnh lẽo thấu xương lộ rõ như ngày thường mà lại có chút dịu dàng.
Giang Vọng điều chỉnh ánh sáng của notebook tối xuống, cụp mắt nhìn cô: “Ngủ à?”
“Ừm.”
Giang Vọng cúi người tắt chiếc đèn nhỏ bên phía cô, rồi lại xốc chăn: “Em ngủ trước đi, anh coi thêm năm phút nữa là xong rồi.”
Thời Niệm Niệm “Dạ” một tiếng, cũng không ngủ, dịch sang bên cạnh anh, gối cánh tay anh im lặng nhìn anh trả lời email, mái tóc mềm mại xoã trên ngực anh, ánh sáng từ notebook chiếu sáng gương mặt anh.
Cứ yên lặng nằm như thế, cũng rất dễ khiến lòng người xao động*.
(*) Nguyên văn là “tâm viên ý mã”: Tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa.
Giang Vọng ấn gửi email, cánh tay giơ lên đóng notebook, Thời Niệm Niệm ngửa đầu lên, câu “Xong rồi à?” còn chưa hỏi thành lời thì đã bị Giang Vọng bịt miệng.
Ở mặt này anh có chút say mê, luôn thích giày vò cô gái nhỏ đến khi cả người ướt đẫm rồi mới bằng lòng bắt đầu bữa chính của mình.
Tay anh trượt vào chăn, Thời Niệm Niệm có thể cảm giác được một xúc cảm lạnh lẽo, là chiếc nhẫn trên ngón áp út của Giang Vọng, kiểu dáng chiếc nhẫn của anh rất đơn giản, cũng không có hoa văn gì.
Xúc cảm có chút lạnh lẽo này không ngừng nhắc nhở Thời Niệm Niệm rằng bây giờ Giang Vọng đang làm chuyện điên rồ, anh cố ý, cố ý dùng ngón áp út, cố ý dùng nhẫn chơi đùa cô.
Thời Niệm Niệm mềm nhũn nằm trên giường, duỗi chân ra theo phản ứng bản năng, Giang Vọng khẽ cười, cả cơ thể đè lên.
Trong đầu cô hiện lên hình dáng đôi tay của Giang Vọng, tay anh rất đẹp, thon dài mảnh mai, có thể nhìn thấy rõ đường tĩnh mạch màu xanh trên mu bàn tay, chỉ tay rõ ràng, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn giản dị, ánh lên một vệt rất nhỏ.
Bây giờ cái tay này đang làm một chuyện…
Thời Niệm Niệm đỏ mặt, nức nở thành tiếng, giữ cổ tay anh lại: “Được, được rồi ạ.”
Giang Vọng cong môi, nâng đôi chân thẳng tắp thon dài của cô lên, trầm eo xuống.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Thời Niệm Niệm đã có chút ấp úng, anh vẫn chưa xong, cúi xuống hôn khoé môi cô, động tác trên lưng không dừng lại.
Bất chợt chiếc di động anh để bên mép giường vang lên, Thời Niệm Niệm véo anh một cái, giống như rốt cuộc đã tìm được cọng rơm cứu mạng, yếu ớt nói: “…Có điện thoại kìa.”
Giang Vọng “Xuỳ” một tiếng, như cười như không, nhìn có chút hư hỏng, đầu ngón tay đụng chạm tai cô, khàn giọng hỏi: “Bây giờ còn thích thế này nữa à*?”
(*) Đố các cô ổng nói câu này là có ý gì? =3=
Thời Niệm Niệm không hiểu, đưa tay mò di động, vừa định đưa cho Giang Vọng thì ánh mắt nhìn thấy ghi chú bên trên.
“…”
Thịnh Hướng Vãn.
Cô cầm di động quay về giường, cánh tay chống lên, hơi ngồi thẳng dậy.
Giang Vọng ngước mặt nhìn cô: “Muốn ngồi dậy à?”
Thời Niệm Niệm không nói gì, Giang Vọng tạm thời dừng động tác, nâng người dậy tựa vào đầu giường, vừa định lại gần lần nữa thì cô gái nhỏ nhấc cái chân hơi lạnh lên, trực tiếp dẫm lên bụng anh.
Chân Thời Niệm Niệm dùng sức, Giang Vọng cũng cố ý thu lực, bị cô đạp ngã ngồi ra sau, nhướng mày vẻ khó hiểu: “Hửm?”
Cô thở hổn hển: “Không làm nữa.”
Nói cũng không hề dứt khoát, vừa ‘cá nước thân mật’ xong, giọng nói vẫn hơi khàn, khoé mắt ửng đỏ.
“Tại sao?” Giang Vọng không để ý tới việc cô từ chối, mỉm cười cầm mắt cá chân của cô, lại cúi người đè lên lần nữa, đầu lưỡi liếm vành tai cô, “Không thoải mái hả?”
Thời Niệm Niệm không kìm được run rẩy, lại phản kháng đẩy anh ra, nhưng dù sao thì sức lực giữa nam và nữ vẫn chênh nhau khá nhiều, Giang Vọng trực tiếp khống chế động tác của cô, cắn ngực cô: “Suỵt, ngoan chút nào, đừng ngọ nguậy.”
Lại bị bắt nạt một hồi.
Chiếc di động trên giường vang hai lần, sau đó cũng im lặng.
Sau khi cùng vào phòng tắm tắm lại lần nữa, Giang Vọng ôm Thời Niệm Niệm về giường rồi mới ngồi cạnh cô mở điện thoại, nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ trên màn hình thì sửng sốt.
Anh ngước mắt nhìn Thời Niệm Niệm, bật cười: “Vừa nãy là vì cái này mà dỗi anh hả?”
Cả người Thời Niệm Niệm mất hết sức lực, kéo chăn đến mắt, không phản ứng anh.
Vừa dứt lời, di động lại vang lên, ba chữ Thịnh Hướng Vãn hiện ra, Thời Niệm Niệm lại kéo chăn một chút, nhấc chân cách chăn đạp lưng anh mấy cái.
Giang Vọng nở nụ cười, “Chậc” một tiếng, ngồi cạnh cô nghe máy.
Thịnh Hướng Vãn “Alo” một tiếng.
Giang Vọng: “Có chuyện gì vậy?”
Thịnh Hướng Vãn hơi dừng, cho tới nay thành tích của cô ta luôn rất tốt nhưng chưa bao giờ là một học sinh giỏi kiểu truyền thống, thời cấp ba và đại học quen không ít bạn trai, sẽ không có chuyện không nhận ra chất giọng biếng nhác khàn khàn của đàn ông sau khi được thoả mãn.
Hơn nữa cô ta chỉ từng thấy dáng vẻ Giang Vọng mặc âu phục đi giày da đàng hoàng trên thương trường, so sánh hai bên thì lúc này giọng nói càng rõ hơn.
Cô ta dừng một hồi lâu, rồi mới nói: “…Anh đừng quên hội nghị hợp tác với Thịnh thị vào ngày mốt đấy.”
“Sẽ không.” Anh nói ngắn gọn, “Không có chuyện gì khác thì tôi cúp đây.”
“Chờ chút…” Giọng Thịnh Hướng Vãn hơi cao lên, “Bên ngoài mọi người nói, anh đã kết hôn rồi, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả vậy?”
Giang Vọng ngước mắt liếc nhìn Thời Niệm Niệm một cái, cô gái nhỏ thoạt nhìn không được vui cho lắm, đôi mắt nhìn anh chằm chằm.
Anh nhếch môi: “Là thật.”
“Thời Niệm Niệm ư?”
Giọng anh lạnh nhạt: “Không thì ai?”
Thịnh Hướng Vãn cắn răng: “Trước đây cô ta cứ thế mà bỏ rơi anh, bản thân thì ra nước ngoài, một Thời Niệm Niệm như vậy mà anh lại còn có thể vội vã kết hôn với cô ta sao? Chẳng phải anh là Giang Vọng sao, nhiều người như thế anh lại thấy gai mắt, sao cuối cùng lại chọn một người như vậy chứ?”
Anh châm chọc nói, giọng điệu trở nên lạnh lùng theo: “Cô là cái thá gì, mà cũng xứng nói cô ấy như vậy?”
Thời Niệm Niệm sửng sốt.
Cô vốn có chút tức giận, không phải là không tin tưởng Giang Vọng, mà vào lúc hai người đang làm chuyện thân mật như vậy thì Thịnh Hướng Vãn lại gọi điện thoại tới, ít nhiều gì cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng, kết quả cuộc gọi này nói chưa được bao lâu thì thanh âm của Giang Vọng đã trở nên lạnh lùng, mặt mày cũng nhuốm sự bực bội.
Cô kéo góc áo Giang Vọng, làm khẩu hình miệng hỏi: “Sao vậy anh?”
Giang Vọng cúp điện thoại luôn, tắt đèn bàn ở đầu giường, ma sát khoé môi cô, thân mật vô cùng, thanh âm lại trở nên mềm mại: “Không có chuyện gì đâu, ngủ thôi.”
Nhưng mà chỉ vài ngày vậy thôi cũng đã đủ cho một vài tạp chí thương nghiệp đưa tin, ngay cả Thời Niệm Niệm cũng theo dõi tuần san thương nghiệp, bị một đám bạn học truy đuổi hỏi một hồi, thậm chí Khương Linh còn vượt đại dương gọi tới.
“Niệm Niệm à bây giờ cậu tiến bộ thật đấy! Không thông báo cho ai hết đã kết hôn với Giang Vọng luôn đó hả?” Giọng cô ấy ồn ào, Thời Niệm Niệm vừa nghe đã không kìm được mỉm cười.
“Không có mà, trước đây chỉ đột ngột đăng kí kết hôn thôi, lúc đó nhẫn cũng chưa kịp chuẩn bị.”
Khương Linh nói khoa trương: “Nhưng mà Giang Vọng không hổ danh là Giang Vọng, đó không phải là trứng bồ câu mà là trứng ngỗng cmnr!’
Thời Niệm Niệm cười, rồi chợt nghe thấy một giọng nam ở đầu bên kia: “Vậy em muốn trứng gì?”
“Trứng đà điểu được không ạ?” Khương Linh quay đầu đáp một câu, giọng hơi xa một chút.
Người đàn ông khẽ cười: “Được, em muốn gì cũng được.”
Thời Niệm Niệm nghe ra được, là giọng của Hứa Chí Lâm, tuy rằng cũng đã có một khoảng thời gian rất lâu không nghe giọng của Hứa Chí Lâm, nhưng âm sắc của anh ta rất đặc biệt, luôn ẩn chứa ba phần cười, nói năng từ tốn, tựa như cặp mắt đào hoa kia của anh ta vậy.
Cô mỉm cười, nói: “Cậu đang ở cùng một chỗ với thầy Hứa hả?”
Bởi vì trước đây đã dạy bọn cô môn toán một khoảng thời gian, cô vẫn quen gọi là thầy, gọi thẳng tên thì cứ cảm thấy quái quái.
“Đúng vậy.” Khương Linh cười nói, “Có lúc mình sẽ tới nhà anh ấy ở vào cuối tuần, không nói mình nữa, nói cậu đi, cậu và Giang Vọng định khi nào thì làm đám cưới vậy?”
“Vẫn còn sớm mà, chờ sau khi tốt nghiệp thạc sĩ đi đã.” Thời Niệm Niệm nói.
Lại chuyện trò chốc lát rồi cúp máy, Thời Niệm Niệm nhìn thời gian, đã 10 giờ tối.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Giang Vọng đi tới, nửa người trên để trần, khăn tắm buộc ngang hông, còn có nước chưa được lau khô hoàn toàn chảy dọc xuống theo đường cong cơ thể, khó khăn lắm mới chảy xuống mép khăn tắm.
Thời Niệm Niệm nhìn một lát, rồi dời ánh mắt.
Sau khi Hoàng Dao lên đại học thì rất khác thời cấp ba, lại còn bắt đầu theo đuổi thần tượng, nghe bảo là bị bạn cùng phòng cùng khoa lôi kéo, theo đuổi một nhóm nhạc nam, Thời Niệm Niệm không hiểu mấy thứ này, có điều có đôi khi hai cô học cùng lớp, Hoàng Dao sẽ kích động giới thiệu mấy ‘anh trai’ nhà mình cho cô.
Những tấm ảnh để trần nửa người trên không hề ít, lần nào xem ảnh Hoàng Dao cũng ôm mặt giẫm chân, kích động không thôi, luôn miệng kêu vóc dáng thật đúng là quá đẹp.
Thời Niệm Niệm lại liếc nhìn Giang Vọng một cái, cô không có khái niệm gì đối với hình thể của người khác phái, nhưng vẫn cảm thấy vóc dáng của Giang Vọng rất đẹp.
Vai rộng eo gầy, tấm lưng dày rộng, có hõm Apollo*, đường cong cơ bụng mượt mà rõ ràng.
(*) Các bạn có thể search “hõm Apollo” hoặc “hõm Venus” (chỉ nữ) để tìm hiểu thêm nha.
Cô chợt nhớ tới từ rất lâu trước kia, Giang Vọng huấn luyện xong quay về phòng, đầu ngón trỏ móc áo lộ ra hình dáng mơ hồ, nghiêng đầu hỏi cô có muốn xem cơ bụng không, kết quả còn bị giáo viên tiếng Anh mắng một trận.
Giang Vọng sấy tóc xong rồi ngồi xuống mép giường bên phía cô, hỏi: “Vừa nãy gọi cho ai vậy?”
“Khương Linh ạ.” Thời Niệm Niệm nói, “Là chuyện chiếc nhẫn, tới khởi binh vấn tội, nói em không nói chuyện này với cô ấy.”
Giang Vọng mỉm cười.
Mấy phóng viên thích hóng chuyện trong giới kinh doanh vẫn luôn cực kì có hứng thú với đời sống tình cảm của anh, hồi trước qua lại gần gũi với thiên kim nhà nào đều có thể đưa tin ngay lập tức.
Chuyện về Thời Niệm Niệm thật ra cũng đã bị phát hiện từ lâu, Giang Vọng dùng chút chiêu trò, khiến bọn họ không viết nội dung gì liên quan tới Thời Niệm Niệm, nhưng mà sau này khi quan hệ đã được xác định thì Giang Vọng cũng không nói là không được đưa tin, quả nhiên chuyện chiếc nhẫn vừa bị phát hiện một cái đã lên báo.
Anh không nói với Thời Niệm Niệm là trong chuyện này anh có giấu chút lòng riêng, anh chính là muốn để tất cả mọi người biết rằng Thời Niệm Niệm đã là của anh, đã đeo nhẫn của anh, đã thuộc về anh.
Bất kể là ai ngấp nghé Thời Niệm Niệm đều khiến anh khó chịu vô cùng, ngay cả suy nghĩ trong lòng một chút thôi anh cũng không thể chịu được.
Thời Niệm Niệm kéo sách sang, lật người nằm úp sấp đọc, việc học nặng nề, cô có thói quen đọc sách một lát trước khi đi ngủ.
Giang Vọng đứng dậy vào phòng tắm, sột sột soạt soạt một hồi, lát sau đi ra thì đã mặc lại áo ngủ.
Vải lụa màu xám bạc, buông lơi trên người.
Anh đưa mắt liếc Thời Niệm Niệm một cái, xốc chăn lên ngồi cạnh cô, giơ tay cách chăn vỗ mông cô một cái: “Đừng nằm sấp, ngồi dậy mà đọc.”
Thời Niệm Niệm “Oái” một tiếng, lề mà lề mề lăn người, Giang Vọng kê gối sau lưng cho cô, rồi lại nhét thêm tấm đệm.
Anh buồn cười hỏi: “Sao em cứ thích nằm sấp đọc sách thế?”
“Thoải mái mà.”
“Tật xấu mà còn kêu thoải mái.” Bàn tay Giang Vọng tiến vào trong chăn, vuốt ve eo cô từng cái từng cái, “Nằm sấp lâu mà người không mỏi à?”
“Em mới nằm được một lúc thôi mà.” Cô nhỏ giọng cãi, không hài lòng lắm.
“Một lúc cũng không được.” Giang Vọng nói xong thì xuống giường đi lấy notebook.
Hai người họ, một người bận làm việc, một người bận học bài, có đôi lúc không muốn tới phòng sách yên tĩnh xử lí công việc nên tắm xong thì ngồi trên giường làm việc một lúc.
Thời Niệm Niệm cầm bút, thường xuyên đánh dấu vào sách giáo khoa, ghi chép một chút, đọc rất tập trung.
Qua một lát, cô mới gập sách lại, để bút lên trên bìa sách, đặt ở đầu giường, trượt người xuống, kéo chăn lên tận cằm, nằm ngắm Giang Vọng.
Sau này Giang Vọng bị cận nhẹ, có lẽ là sau khi Giang Thân mất, quá bận rộn nên tạo thành, nhưng mà độ cận không cao, thỉnh thoảng sẽ đeo kính.
Ví như lúc này, trên mũi là một chiếc kính gọng vàng, cặp kính che lấp vài phần tàn nhẫn sắc bén nơi đáy mắt anh, thoạt nhìn không có vẻ lạnh lẽo thấu xương lộ rõ như ngày thường mà lại có chút dịu dàng.
Giang Vọng điều chỉnh ánh sáng của notebook tối xuống, cụp mắt nhìn cô: “Ngủ à?”
“Ừm.”
Giang Vọng cúi người tắt chiếc đèn nhỏ bên phía cô, rồi lại xốc chăn: “Em ngủ trước đi, anh coi thêm năm phút nữa là xong rồi.”
Thời Niệm Niệm “Dạ” một tiếng, cũng không ngủ, dịch sang bên cạnh anh, gối cánh tay anh im lặng nhìn anh trả lời email, mái tóc mềm mại xoã trên ngực anh, ánh sáng từ notebook chiếu sáng gương mặt anh.
Cứ yên lặng nằm như thế, cũng rất dễ khiến lòng người xao động*.
(*) Nguyên văn là “tâm viên ý mã”: Tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa.
Giang Vọng ấn gửi email, cánh tay giơ lên đóng notebook, Thời Niệm Niệm ngửa đầu lên, câu “Xong rồi à?” còn chưa hỏi thành lời thì đã bị Giang Vọng bịt miệng.
Ở mặt này anh có chút say mê, luôn thích giày vò cô gái nhỏ đến khi cả người ướt đẫm rồi mới bằng lòng bắt đầu bữa chính của mình.
Tay anh trượt vào chăn, Thời Niệm Niệm có thể cảm giác được một xúc cảm lạnh lẽo, là chiếc nhẫn trên ngón áp út của Giang Vọng, kiểu dáng chiếc nhẫn của anh rất đơn giản, cũng không có hoa văn gì.
Xúc cảm có chút lạnh lẽo này không ngừng nhắc nhở Thời Niệm Niệm rằng bây giờ Giang Vọng đang làm chuyện điên rồ, anh cố ý, cố ý dùng ngón áp út, cố ý dùng nhẫn chơi đùa cô.
Thời Niệm Niệm mềm nhũn nằm trên giường, duỗi chân ra theo phản ứng bản năng, Giang Vọng khẽ cười, cả cơ thể đè lên.
Trong đầu cô hiện lên hình dáng đôi tay của Giang Vọng, tay anh rất đẹp, thon dài mảnh mai, có thể nhìn thấy rõ đường tĩnh mạch màu xanh trên mu bàn tay, chỉ tay rõ ràng, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn giản dị, ánh lên một vệt rất nhỏ.
Bây giờ cái tay này đang làm một chuyện…
Thời Niệm Niệm đỏ mặt, nức nở thành tiếng, giữ cổ tay anh lại: “Được, được rồi ạ.”
Giang Vọng cong môi, nâng đôi chân thẳng tắp thon dài của cô lên, trầm eo xuống.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Thời Niệm Niệm đã có chút ấp úng, anh vẫn chưa xong, cúi xuống hôn khoé môi cô, động tác trên lưng không dừng lại.
Bất chợt chiếc di động anh để bên mép giường vang lên, Thời Niệm Niệm véo anh một cái, giống như rốt cuộc đã tìm được cọng rơm cứu mạng, yếu ớt nói: “…Có điện thoại kìa.”
Giang Vọng “Xuỳ” một tiếng, như cười như không, nhìn có chút hư hỏng, đầu ngón tay đụng chạm tai cô, khàn giọng hỏi: “Bây giờ còn thích thế này nữa à*?”
(*) Đố các cô ổng nói câu này là có ý gì? =3=
Thời Niệm Niệm không hiểu, đưa tay mò di động, vừa định đưa cho Giang Vọng thì ánh mắt nhìn thấy ghi chú bên trên.
“…”
Thịnh Hướng Vãn.
Cô cầm di động quay về giường, cánh tay chống lên, hơi ngồi thẳng dậy.
Giang Vọng ngước mặt nhìn cô: “Muốn ngồi dậy à?”
Thời Niệm Niệm không nói gì, Giang Vọng tạm thời dừng động tác, nâng người dậy tựa vào đầu giường, vừa định lại gần lần nữa thì cô gái nhỏ nhấc cái chân hơi lạnh lên, trực tiếp dẫm lên bụng anh.
Chân Thời Niệm Niệm dùng sức, Giang Vọng cũng cố ý thu lực, bị cô đạp ngã ngồi ra sau, nhướng mày vẻ khó hiểu: “Hửm?”
Cô thở hổn hển: “Không làm nữa.”
Nói cũng không hề dứt khoát, vừa ‘cá nước thân mật’ xong, giọng nói vẫn hơi khàn, khoé mắt ửng đỏ.
“Tại sao?” Giang Vọng không để ý tới việc cô từ chối, mỉm cười cầm mắt cá chân của cô, lại cúi người đè lên lần nữa, đầu lưỡi liếm vành tai cô, “Không thoải mái hả?”
Thời Niệm Niệm không kìm được run rẩy, lại phản kháng đẩy anh ra, nhưng dù sao thì sức lực giữa nam và nữ vẫn chênh nhau khá nhiều, Giang Vọng trực tiếp khống chế động tác của cô, cắn ngực cô: “Suỵt, ngoan chút nào, đừng ngọ nguậy.”
Lại bị bắt nạt một hồi.
Chiếc di động trên giường vang hai lần, sau đó cũng im lặng.
Sau khi cùng vào phòng tắm tắm lại lần nữa, Giang Vọng ôm Thời Niệm Niệm về giường rồi mới ngồi cạnh cô mở điện thoại, nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ trên màn hình thì sửng sốt.
Anh ngước mắt nhìn Thời Niệm Niệm, bật cười: “Vừa nãy là vì cái này mà dỗi anh hả?”
Cả người Thời Niệm Niệm mất hết sức lực, kéo chăn đến mắt, không phản ứng anh.
Vừa dứt lời, di động lại vang lên, ba chữ Thịnh Hướng Vãn hiện ra, Thời Niệm Niệm lại kéo chăn một chút, nhấc chân cách chăn đạp lưng anh mấy cái.
Giang Vọng nở nụ cười, “Chậc” một tiếng, ngồi cạnh cô nghe máy.
Thịnh Hướng Vãn “Alo” một tiếng.
Giang Vọng: “Có chuyện gì vậy?”
Thịnh Hướng Vãn hơi dừng, cho tới nay thành tích của cô ta luôn rất tốt nhưng chưa bao giờ là một học sinh giỏi kiểu truyền thống, thời cấp ba và đại học quen không ít bạn trai, sẽ không có chuyện không nhận ra chất giọng biếng nhác khàn khàn của đàn ông sau khi được thoả mãn.
Hơn nữa cô ta chỉ từng thấy dáng vẻ Giang Vọng mặc âu phục đi giày da đàng hoàng trên thương trường, so sánh hai bên thì lúc này giọng nói càng rõ hơn.
Cô ta dừng một hồi lâu, rồi mới nói: “…Anh đừng quên hội nghị hợp tác với Thịnh thị vào ngày mốt đấy.”
“Sẽ không.” Anh nói ngắn gọn, “Không có chuyện gì khác thì tôi cúp đây.”
“Chờ chút…” Giọng Thịnh Hướng Vãn hơi cao lên, “Bên ngoài mọi người nói, anh đã kết hôn rồi, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả vậy?”
Giang Vọng ngước mắt liếc nhìn Thời Niệm Niệm một cái, cô gái nhỏ thoạt nhìn không được vui cho lắm, đôi mắt nhìn anh chằm chằm.
Anh nhếch môi: “Là thật.”
“Thời Niệm Niệm ư?”
Giọng anh lạnh nhạt: “Không thì ai?”
Thịnh Hướng Vãn cắn răng: “Trước đây cô ta cứ thế mà bỏ rơi anh, bản thân thì ra nước ngoài, một Thời Niệm Niệm như vậy mà anh lại còn có thể vội vã kết hôn với cô ta sao? Chẳng phải anh là Giang Vọng sao, nhiều người như thế anh lại thấy gai mắt, sao cuối cùng lại chọn một người như vậy chứ?”
Anh châm chọc nói, giọng điệu trở nên lạnh lùng theo: “Cô là cái thá gì, mà cũng xứng nói cô ấy như vậy?”
Thời Niệm Niệm sửng sốt.
Cô vốn có chút tức giận, không phải là không tin tưởng Giang Vọng, mà vào lúc hai người đang làm chuyện thân mật như vậy thì Thịnh Hướng Vãn lại gọi điện thoại tới, ít nhiều gì cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng, kết quả cuộc gọi này nói chưa được bao lâu thì thanh âm của Giang Vọng đã trở nên lạnh lùng, mặt mày cũng nhuốm sự bực bội.
Cô kéo góc áo Giang Vọng, làm khẩu hình miệng hỏi: “Sao vậy anh?”
Giang Vọng cúp điện thoại luôn, tắt đèn bàn ở đầu giường, ma sát khoé môi cô, thân mật vô cùng, thanh âm lại trở nên mềm mại: “Không có chuyện gì đâu, ngủ thôi.”
Bình luận facebook