Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: "Phóng hoả hí chư hầu, ngàn vàng mua một nụ cười."
Thịnh Hướng Vãn đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống thành phố ngựa xe như nước, nghe tiếng di động đầu bên kia bị ngắt, chậm rãi nhắm mắt lại.
Với Giang Vọng, chỉ đơn giản là từ cái nhìn đầu tiên adrenalin bùng lên, cô ta ‘vừa gặp đã yêu’, lúc ấy cô ta cũng không muốn trực tiếp tiến lên nói chuyện với Giang Vọng, lúc đó được đáp lại rất lạnh nhạt, trong ấn tượng dường như chỉ có tiếng đáp lời, cô ta cũng không để ý.
Hot boy của trường Trung học Số 1 mà lại, một nam sinh như thế, khó tránh khỏi có chút cá tính, rất bình thường.
Cho đến khi cô ta nhìn thấy thái độ của Giang Vọng với Thời Niệm Niệm hoàn toàn khác biệt, đôi mắt lạnh lùng cứng rắn ngày thường luôn nhuốm nét cười, cả người trở nên biếng nhác thả lỏng, cụp mắt ngước mắt đều lộ rõ vẻ trêu người vô hạn.
Khi đó nhìn thấy sự khác biệt trong cách đối xử của Giang Vọng với Thời Niệm Niệm, đáy lòng cô ta đã chôn xuống một hạt mầm, nhưng cô ta không tiếp tục dây dưa, cô ta là một người kiêu ngạo, vậy nên phóng khoáng từ bỏ, cấp ba rồi đại học có yêu đương vài lần.
Cho đến sau khi tốt nghiệp quay về công ty của bố đi làm gặp lại Giang Vọng, sau khi chàng trai trưởng thành thành một người đàn ông lại càng hấp dẫn người khác, cô ta rất nhanh đã biết chuyện về Thời Niệm Niệm năm đó, đồng thời còn bắt đầu theo đuổi Giang Vọng một lần nữa.
Giang Vọng luôn lạnh nhạt với cô ta, cô ta cũng không thèm để ý.
So sánh với những cô gái khác, cô ta có một lợi thế, cô ta là người duy nhất biết dáng vẻ khi khuôn mặt tuấn tú ấy xuất hiện vẻ chìm đắm.
Từ đó nó trở thành chấp niệm của cô ta.
Cô ta cũng muốn nhìn thấy biểu cảm ấy xuất hiện trên gương mặt của Giang Vọng một lần nữa, vì cô ta.
Cô ta kiên nhẫn chờ đợi, cẩn thận vạch kế hoạch, không ngừng tới gần Giang Vọng, nhưng mà Thời Niệm Niệm đã trở lại.
Chỉ cần người ấy vừa đứng trước mặt Giang Vọng là có thể biến tất cả những cố gắng mấy năm nay của cô ta thành công dã tràng trong nháy mắt, hay có thể nói là cho tới bây giờ những cố gắng của cô ta mấy năm nay không chiếm nổi một góc trong lòng Giang Vọng.
Buổi tối hôm đó, cô ta thấy Giang Vọng ôm cô gái đó vào lòng một cách hèn mọn biết bao, hèn mọn đến mức âm thầm bật khóc, ánh mắt cười nhạo như có như không của những người xung quanh gần như xuyên thủng cô ta.
“Niệm Niệm!”
Thời Niệm Niệm vừa chạy tới sân bay thì chợt nghe thấy tiếng kêu của Khương Linh, ngay sau đó cô ấy lập tức “cộp cộp cộp” chạy tới nhảy lên ôm lấy cô, va li hành lý trượt đi một đoạn xa.
“Một mình ở nước ngoài thật sự thảm quá, trước đây làm sao cậu chịu được nhiều năm như vậy thế?” Khương Linh ôm cô khóc lóc kể lể.
Thời Niệm Niệm mỉm cười, lại nhìn sau lưng cô ấy: “Thầy Hứa không về cùng với cậu à?”
“Cậu cũng đừng gọi anh ấy là thầy Hứa nữa, nghe chẳng tự nhiên gì cả, gọi Hứa Chí Lâm là được.” Khương Linh nói, “Mình đây chẳng phải xin nghỉ về đón năm mới sao, anh ấy còn có tiết dạy, không về được.”
Thời Niệm Niệm có chút cảm thán: “Cậu thế mà lại thật sự được ở bên người mình thích thời cấp ba.”
Cô ấy mắng một câu, cười nói: “Nếu mình biết Hứa Chí Lâm là loại ‘không phải người’ như thế, thì hồi cấp ba mình đã không ngại ngùng xoắn xuýt lâu như vậy.” Dừng một chút, cô ấy còn nói, “Chẳng phải cậu cũng đang ở bên người mình thích thời cấp ba đó thôi.”
Gần cuối năm, đường phố càng đông đúc, buổi trưa Thời Niệm Niệm xin phép ra ngoài bệnh viện, ăn trưa với Khương Linh xong rồi lại tách ra.
Hôm nay là ngày thực tập cuối cùng ở bệnh viện, mọi người đã hẹn là sau khi kết thúc thì cùng đi ăn mừng, Thời Niệm Niệm vốn định từ chối, nhưng không đỡ nổi sự nhiệt tình của mọi người nên cũng đồng ý đi cùng.
Năm giờ chiều, thay áo khám bệnh xong, Thời Niệm Niệm nhắn một tin cho Giang Vọng nói mình không về ăn cơm mà cùng mọi người tới một quán lẩu.
Vào mùa đông quán lẩu đông nghịt người, một đám người vô cùng sôi nổi vây quanh một cái bàn, có Hoàng Dao ở đây, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
“Nào, chúng ta cụng ly một cái, trước tiên chúc mọi người năm mới vui vẻ!” Một anh chàng trong đó cầm ly rượu đứng lên.
Mọi người hô “Năm mới vui vẻ”, giơ ly lên cao cụng với nhau, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Đến khi ăn lưng lửng bụng, Thời Niệm Niệm cũng hơi no rồi, mọi người mới chưa đã nghiền đứng dậy.
Có lẽ là vì cuối cùng cũng đã kết thúc một học kì đầy bận rộn, tất cả mọi người thả lỏng sau trạng thái đầy áp lực, không muốn về sớm như vậy.
Khi có người đề nghị cùng tới quán bar âm nhạc ở đối diện đường chơi, thì Thời Niệm Niệm đang đứng ven đường nhắn tin cho Giang Vọng.
Thời Niệm Niệm: “Em liên hoan xong rồi, anh có ở nhà không?”
Giang Vọng: “Vẫn đang ở công ty, nhắn anh địa chỉ, anh tới đón em.”
Cô còn chưa kịp trả lời thì một người bạn bên kia đã đi qua hỏi: “Niệm Niệm, cậu cũng đi cùng đi?”
Vừa nãy Thời Niệm Niệm không nghe bọn họ nói chuyện: “Gì cơ?”
Người nọ chỉ vào một quán sáng trưng ở đối diện đường: “Đó đó, mới khai trương mấy hôm trước, mình thấy vòng bạn bè của mình check-in một loạt hai hôm nay.”
Giờ này mà Giang Vọng vẫn đang còn tăng ca ở công ty tức là đang rất bận, Thời Niệm Niệm cũng không muốn để anh phải bớt thời gian tới đón mình, nên nói mình cùng các bạn học đi chơi một lát nữa, chờ anh xong chuyện ở bên đó rồi lại đến đón mình.
Đó là một quán bar nhạc jazz, bởi vì vừa khai trương nên còn mời cả nghệ sĩ jazz chính thống tới biểu diễn, thổi kèn Trumpet, Saxophone, đàn piano, chơi ghi-ta điện, nghe có cảm giác rất tình tứ.
Quán này vừa khai trương đã hot trong vòng bạn bè, giờ này đã hết phòng bao, mọi người đặt một bàn ghế tròn, lại gọi mấy ly nước có nồng độ cồn thấp.
Từ đầu đến cuối Thời Niệm Niệm đều im lặng ngồi một góc, lại nhắn cho Giang Vọng một tin hỏi anh đã ăn cơm chiều chưa, có được câu trả lời khẳng định rồi mới lại cất di động vào.
Cô chưa từng tới quán bar với những đêm diễn âm nhạc bùng nổ, nhưng lại không lạ với kiểu quán bar âm nhạc như này, lúc du học ở nước ngoài cạnh trường học có một quán bar nhạc ballad, bầu không khí rất yên tĩnh thoải mái, lúc ấy bọn cô đang làm một hạng mục nghiên cứu, ngày nào cũng thảo luận ở đó, cho nên bây giờ ở chỗ này cô cũng sẽ không cảm thấy mất tự nhiên.
Nhưng mà Hoàng Dao thì khác, cô ấy ngồi cạnh Thời Niệm Niệm, hoàn toàn xa lạ với hoàn cảnh như thế này, giữa chừng còn kéo Thời Niệm Niệm cùng đi WC.
Ánh sáng ở WC cũng lọ mọ, hoà cùng bầu không khí với cả quán bar, trên đỉnh đầu treo một chiếc đèn màu nhỏ hình nốt nhạc.
Thời Niệm Niệm rửa tay xong thì chợt nghe thấy tiếng cười ầm ĩ vang lên ở cửa, vừa chuẩn bị ra ngoài với Hoàng Dao thì đụng phải mấy cô gái ăn mặc thời thượng xinh đẹp, đi ở giữa là Thịnh Hướng Vãn.
Thời Niệm Niệm hơi dừng, hiển nhiên là Thịnh Hướng Vãn cũng đã nhìn thấy cô, nhướng mày dời mắt nở nụ cười: “Khéo vậy.”
Cô ta mặc một chiếc váy hai dây màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng, đi giày cao gót màu đen, ăn mặc không phân biệt bốn mùa, trang điểm tinh tế, thật sự xinh đẹp, xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt.
Thời Niệm Niệm khẽ gật đầu, lịch sự nói: “Khéo quá.”
Hoàng Dao là người còn từng chia sẻ với Thời Niệm Niệm ‘dưa’ về Thịnh Hướng Vãn và Giang Vọng, nhìn tình huống trước mắt này vẫn chưa phản ứng lại được.
“Tới bàn bọn tôi ngồi nhé?” Thịnh Hướng Vãn khoanh tay, nhướng mày hỏi.
“Thôi, tôi tới với bạn tôi.” Thời Niệm Niệm trả lời.
“Đừng mà, mọi người đều thấy hứng thú với cậu đấy, đã sớm muốn xem xem người Giang Vọng ưng ý rốt cuộc là cô gái như thế nào.” Thịnh Hướng Vãn cười khanh khách khoác tay cô.
Khi cô ta cười lên thì đường nét trên khuôn mặt bộc lộ rõ sự xinh đẹp, không giống với cô ta thời cấp ba trong kí ức của Thời Niệm Niệm.
Đôi môi đỏ mọng của cô ta cong lên, “Nói gì thì mọi người cũng quen biết Giang Vọng, với quan hệ bây giờ của cậu và anh ấy thì cũng không nên không thèm nể mặt chứ.”
Mấy người xung quanh cũng hùa theo, dáng vẻ còn có chút ép buộc, Thời Niệm Niệm không thạo xử lí loại tình huống này, thấy Hoàng Dao ở bên cạnh lúng ta lúng túng thì bảo cô ấy đi về trước.
Hoàng Dao cũng không hiểu tình hình trước mắt lắm, mấy cô ấy thoạt nhìn có quen nhau, cô ấy dặn Thời Niệm Niệm về sớm một chút rồi đi mất.
Thời Niệm Niệm cũng không phải hoàn toàn không có mắt nhìn, quán bar nhạc jazz như này thật ra rất an toàn, bây giờ địa vị Giang Vọng như thế, mấy cô ấy cũng không có khả năng thật sự làm gì cô.
Trong phòng bao còn có mấy người đàn ông dáng vẻ quần là áo lượt, chắc đều là con ông cháu cha, thấy Thời Niệm Niệm đi vào thì đều ngước mắt nhìn.
Không biết là ai nói một câu “Đây chẳng phải là bạn gái của tổng giám đốc Giang sao?”, mọi người mới nhận ra cô.
Thời Niệm Niệm bị đẩy vào ngồi xuống một chỗ, Thịnh Hướng Vãn rót một ly rượu rồi cụng vào chiếc ly trước mặt cô.
“Nói ra thì trong đám con nhà giàu thế hệ hai chúng ta tổng giám đốc Giang xem như là người có tương lai nhất nhỉ, nhưng mà cũng phải thôi, từ nhỏ người ta đã không cùng chung cái vòng luẩn quẩn này của chúng ta rồi.”
“Thủ đoạn của người ta tàn nhẫn như vậy, hồi trước bởi vì cái tên giám đốc bộ phận đó của Lam Tượng mà trực tiếp đối đầu với một công ty lớn như Lam Tượng, cũng là người trâu bò số một rồi.”
“Hồi trước nhiều người ưng anh ta như thế, bao nhiêu người bò lên giường anh ta, Giang Vọng đúng là trời sinh diễm phúc không cạn mà.”
Lúc nói chuyện tiếng của người này đè thấp, cũng nói mập mờ không rõ, hắn ta ngước mắt liếc Thời Niệm Niệm một cái từ trên xuống dưới, nở nụ cười, “Không ngờ cuối cùng lại thích kiểu như này.”
Thịnh Hướng Vãn ngồi ở một bên, cười khanh khách uống rượu, cũng hoàn toàn không có ý muốn giúp đỡ.
Thời Niệm Niệm xem như đã hiểu, gọi cô tới đây không thể thực sự làm gì cô, mà chỉ đơn giản là khiến cô không thoải mái.
Cô ngước mắt, vẻ mặt không đổi nhìn thẳng vào người vừa nói chuyện.
Người kia cũng không để ý, nhún vai cười, cầm ly rượu đưa qua chỗ Thời Niệm Niệm: “Vậy bà Giang tương lai à, cùng bọn này uống một ly nhé.”
Thời Niệm Niệm không nhúc nhích, vừa chuẩn bị đứng dậy rời đi thì cửa phòng bao phía sau đã bị mở ra, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị bước vào, đưa tay nhấc ly rượu trước mặt Thời Niệm Niệm lên ném thẳng xuống mặt bàn cẩm thạch, rượu chảy dọc xuống mặt bàn.
Anh kéo Thời Niệm Niệm ra sau: “Mày là cái thá gì, mà cũng xứng để cô ấy uống rượu với mày?”
Anh nói rất khó nghe, tất cả mọi người ở đây bình thường cũng là người kiêu ngạo ngang ngược, sắc mặt dần trở nên khó coi vô cùng, nhưng rốt cuộc vẫn kiêng dè Giang Vọng, không dám làm gì.
Anh nhìn qua Thịnh Hướng Vãn đang ngồi ở giữa, ý tứ sâu xa, chưa nói gì nhưng lại khiến người ta cảm thấy bầu không khí ngưng đọng lại.
Thời Niệm Niệm bị người kéo xuống tầng hai, vội vàng về chỗ cầm túi xách, Hoàng Dao kéo tay cô cẩn thận nhìn Giang Vọng đang đứng bên ngoài, thấp giọng hỏi: “Mình sợ gặp chuyện không may nên tìm Khương Linh hỏi số của Giang Vọng, hai người các cậu…không sao đấy chứ?”
“Không sao.” Thời Niệm Niệm mỉm cười với cô ấy, thấp giọng nói cảm ơn, lại chào tạm biệt mọi người rồi vội vàng đi mất.
Xe của Giang Vọng dừng ở phía đối diện đường, cũng chưa kịp quay đầu xe đã vội vã tìm cô.
Thời Niệm Niệm ngồi trên ghế phụ, cài dây an toàn, Giang Vọng vẫn luôn không nói gì, nhìn sườn mặt thì sắc mặt vẫn chưa dịu xuống, là dáng vẻ khi anh tức giận.
Thời Niệm Niệm hơi dừng, cũng ý thức được hành vi đi theo Thịnh Hướng Vãn của mình ngu xuẩn biết bao, cô đưa tay sang đặt lên mu bàn tay của Giang Vọng, có ý lấy lòng: “Anh giận à?”
Giang Vọng dựa ra sau, liếc qua cô một cái, “Ừ” một tiếng: “Lát nữa lại nói em, vừa nãy bọn họ có nói gì với em không?”
Thời Niệm Niệm nhớ lại một chút, ngập ngừng nói: “Nói gì mà có rất nhiều người bò lên giường anh, còn có diễm phúc không cạn vân vân.”
“Có tin không?”
“Không tin.”
Ngón trỏ của Giang Vọng búng vành tai cô: “Cũng không ngốc lắm nhỉ.”
Tự dưng bị mắng ngốc, Thời Niệm Niệm không vui né ngón tay anh: “Còn nói Lam Tượng gì đó, em nghe không hiểu.”
Giang Vọng nhíu mày, Thời Niệm Niệm bắt được, hỏi, “Đó là gì vậy ạ?”
“Là Cao Thịnh.”
Anh nói.
Thời Niệm Niệm bỗng cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, Cao Thịnh, trước đây Giang Vọng đã đâm gã một dao nên sau đó mới ngồi tù, sau rồi cô không còn nghe Giang Vọng nhắc tới nữa, còn tưởng rằng người này đã biến mất khỏi sinh mệnh của Giang Vọng.
“Cũng không phải chuyện to tát gì, lúc đó gã làm giám đốc bộ phận ở Lam Tượng, anh khiến gã rời khỏi đó.”
Thời Niệm Niệm đã từng nhìn thấy dáng vẻ Cao Thịnh cố ý khiêu khích Giang Vọng, muốn anh ngồi tù lần nữa, cảm thấy sự việc không chỉ đơn giản như thế, còn muốn hỏi lại thì đã bị Giang Vọng bấm tay búng trán.
“Bây giờ nói chuyện của em.”
Cô che cái trán: “Dạ?”
“Có biết những người vừa rồi là ai không, không quen biết gì mà còn theo vào ghế lô vậy?”
Thời Niệm Niệm cúi đầu khiêm tốn nghe dạy bảo, thái độ rất tốt giải thích: “Em gặp Thịnh Hướng Vãn ở WC, nói mọi người đều quen biết anh, em mà không đi thì chính là không nể mặt bọn họ.”
Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại, âm cuối cao lên như cào vào lòng người, dễ dàng khiến người ta không có cách nào giận nổi nữa.
Giang Vọng cúi người, hôn lên môi cô, giữa lúc hơi thở đan xen thì thấp giọng nói: “Nếu em đã gả cho anh rồi, thì sau này kiểu tình huống này, muốn đi thì đi, không đi thì không đi, không cần phải nể mặt ai hết, làm chuyện em thấy vui thôi.”
Thời Niệm Niệm mím môi nở nụ cười, khó có khi chủ động ôm lấy cổ anh ngước cằm lên hôn anh.
Thời Niệm Niệm đã chính thức nghỉ đông, hiếm khi được lúc nhàn rỗi, trưa hôm sau liền mang theo đồ ăn dì giúp việc trong nhà làm xếp vào hộp tiện lợi tới công ty tìm Giang Vọng.
Mùa đông mờ sương, cô vẫn đeo khẩu trang, vào thang máy cũng không tháo ra, hơn nữa cô không thường tới công ty, những người khác ở trong thang máy cũng không nhận ra cô.
“Vụ hợp tác giữa công ty chúng ta và Thịnh thị có phải đã ngừng lại hết rồi không?”
“Đúng vậy, sáng nay thư ký Triệu vừa nhận được thông báo của sếp, cũng không biết sao lại thế, cực kì đột ngột, lần hợp tác vừa kí kết mấy hôm trước cũng ngừng rồi.”
“Vậy chẳng phải là phải trả rất nhiều tiền vi phạm hợp đồng sao?”
“Thịnh thị không nói chính xác là có muốn công ty chúng ta trả tiền vi phạm hợp đồng hay không, mấy năm nay Thịnh thị phát triển rất chậm, không thể làm căng với Giang thị được, tôi đoán là có nội tình gì đó.”
“Thiên kim của Thịnh thị chẳng phải là Thịnh Hướng Vãn sao, cái cô hồi trước điên cuồng theo đuổi tổng giám đốc Giang ấy, liệu có liên quan gì tới phu nhân tổng giám đốc của chúng ta không?”
Một người trong đó nói một câu như vậy, lập tức khiến mọi người xung quanh hùa theo đồng tình.
“Tôi cảm thấy có khả năng đó lắm! Thiên kim nhà họ Thịnh cố ý làm khó Bao Tự của chúng ta, sau đó ‘Giang U Vương’ của chúng ta lập tức vung tiền như rác phóng hoả hí chư hầu, chỉ để có được nụ cười của người đẹp?”
“…”
‘Bao Tự’ Thời Niệm Niệm đứng trong góc thang máy càng nghe càng không dám thở mạnh, sợ làm mấy cô ấy chú ý tới.
Thang máy đến tầng 12, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, chỉ còn lại Thời Niệm Niệm, đến văn phòng Giang Vọng trên tầng 19.
Thư ký Triệu vừa gặp cô đã nói: “Tổng giám đốc Giang đang ở bên trong đấy ạ.” Ngay cả thông báo cũng không thông báo lấy một tiếng.
Lúc cô đẩy cửa đi vào thì Giang Vọng đang cúi đầu xem gì đó, cho đến khi cô đặt hộp tiện lợi lên bàn thì mới ngẩng đầu, nhìn thấy cô thì mỉm cười, kéo cô ngồi lên đùi anh: “Khó có khi được nghỉ mà sao lại tới đây vậy?”
Thời Niệm Niệm nói: “Khó có khi được nghỉ nên mới tới được đó.”
Cô lấy chiếc đĩa nhỏ trong hộp tiện lợi ra, ăn một lát rồi lại nghĩ tới lời mọi người nói trong thang máy: “Vừa nãy em nghe thấy người trong công ty anh nói anh và Thịnh thị huỷ hợp đồng rồi?”
“Ừ.”
“Tại sao vậy?”
“Chẳng phải hôm qua Thịnh Hướng Vãn chọc giận em sao?”
Đúng là vì cô thật…
Đúng thật là Bao Tự, Giang U Vương mà những người đó nói.
Thời Niệm Niệm không ngờ Giang Vọng lại có thể làm như vậy, trong ấn tượng của cô khi làm việc Giang Vọng hẳn phải là một người bình tĩnh lí trí.
Cô cắn đũa, nói nghiêm túc: “Anh không thể vì loại chuyện này mà huỷ hợp đồng với một công ty lớn như thế được.”
Giang Vọng ngước mắt: “Hửm?”
“Cấp dưới của anh sẽ cảm thấy anh là một tên hôn quân mất.”
Hôn quân.
Giang Vọng nheo mắt: “Vừa nãy nghe thấy người khác nói gì vậy?”
“Nói anh là Giang U Vương, vì em mà vung tiền như rác phóng hoả hí chư hầu.”
Giang Vọng thấp giọng nở nụ cười: “Chẳng phải vậy sao.”
Thời Niệm Niệm nhìn anh.
Giang Vọng đưa tay véo cằm cô: “Anh cũng đã vung tiền như rác rồi, sao tiểu mỹ nhân vẫn chưa cười thế hả?”
Với Giang Vọng, chỉ đơn giản là từ cái nhìn đầu tiên adrenalin bùng lên, cô ta ‘vừa gặp đã yêu’, lúc ấy cô ta cũng không muốn trực tiếp tiến lên nói chuyện với Giang Vọng, lúc đó được đáp lại rất lạnh nhạt, trong ấn tượng dường như chỉ có tiếng đáp lời, cô ta cũng không để ý.
Hot boy của trường Trung học Số 1 mà lại, một nam sinh như thế, khó tránh khỏi có chút cá tính, rất bình thường.
Cho đến khi cô ta nhìn thấy thái độ của Giang Vọng với Thời Niệm Niệm hoàn toàn khác biệt, đôi mắt lạnh lùng cứng rắn ngày thường luôn nhuốm nét cười, cả người trở nên biếng nhác thả lỏng, cụp mắt ngước mắt đều lộ rõ vẻ trêu người vô hạn.
Khi đó nhìn thấy sự khác biệt trong cách đối xử của Giang Vọng với Thời Niệm Niệm, đáy lòng cô ta đã chôn xuống một hạt mầm, nhưng cô ta không tiếp tục dây dưa, cô ta là một người kiêu ngạo, vậy nên phóng khoáng từ bỏ, cấp ba rồi đại học có yêu đương vài lần.
Cho đến sau khi tốt nghiệp quay về công ty của bố đi làm gặp lại Giang Vọng, sau khi chàng trai trưởng thành thành một người đàn ông lại càng hấp dẫn người khác, cô ta rất nhanh đã biết chuyện về Thời Niệm Niệm năm đó, đồng thời còn bắt đầu theo đuổi Giang Vọng một lần nữa.
Giang Vọng luôn lạnh nhạt với cô ta, cô ta cũng không thèm để ý.
So sánh với những cô gái khác, cô ta có một lợi thế, cô ta là người duy nhất biết dáng vẻ khi khuôn mặt tuấn tú ấy xuất hiện vẻ chìm đắm.
Từ đó nó trở thành chấp niệm của cô ta.
Cô ta cũng muốn nhìn thấy biểu cảm ấy xuất hiện trên gương mặt của Giang Vọng một lần nữa, vì cô ta.
Cô ta kiên nhẫn chờ đợi, cẩn thận vạch kế hoạch, không ngừng tới gần Giang Vọng, nhưng mà Thời Niệm Niệm đã trở lại.
Chỉ cần người ấy vừa đứng trước mặt Giang Vọng là có thể biến tất cả những cố gắng mấy năm nay của cô ta thành công dã tràng trong nháy mắt, hay có thể nói là cho tới bây giờ những cố gắng của cô ta mấy năm nay không chiếm nổi một góc trong lòng Giang Vọng.
Buổi tối hôm đó, cô ta thấy Giang Vọng ôm cô gái đó vào lòng một cách hèn mọn biết bao, hèn mọn đến mức âm thầm bật khóc, ánh mắt cười nhạo như có như không của những người xung quanh gần như xuyên thủng cô ta.
“Niệm Niệm!”
Thời Niệm Niệm vừa chạy tới sân bay thì chợt nghe thấy tiếng kêu của Khương Linh, ngay sau đó cô ấy lập tức “cộp cộp cộp” chạy tới nhảy lên ôm lấy cô, va li hành lý trượt đi một đoạn xa.
“Một mình ở nước ngoài thật sự thảm quá, trước đây làm sao cậu chịu được nhiều năm như vậy thế?” Khương Linh ôm cô khóc lóc kể lể.
Thời Niệm Niệm mỉm cười, lại nhìn sau lưng cô ấy: “Thầy Hứa không về cùng với cậu à?”
“Cậu cũng đừng gọi anh ấy là thầy Hứa nữa, nghe chẳng tự nhiên gì cả, gọi Hứa Chí Lâm là được.” Khương Linh nói, “Mình đây chẳng phải xin nghỉ về đón năm mới sao, anh ấy còn có tiết dạy, không về được.”
Thời Niệm Niệm có chút cảm thán: “Cậu thế mà lại thật sự được ở bên người mình thích thời cấp ba.”
Cô ấy mắng một câu, cười nói: “Nếu mình biết Hứa Chí Lâm là loại ‘không phải người’ như thế, thì hồi cấp ba mình đã không ngại ngùng xoắn xuýt lâu như vậy.” Dừng một chút, cô ấy còn nói, “Chẳng phải cậu cũng đang ở bên người mình thích thời cấp ba đó thôi.”
Gần cuối năm, đường phố càng đông đúc, buổi trưa Thời Niệm Niệm xin phép ra ngoài bệnh viện, ăn trưa với Khương Linh xong rồi lại tách ra.
Hôm nay là ngày thực tập cuối cùng ở bệnh viện, mọi người đã hẹn là sau khi kết thúc thì cùng đi ăn mừng, Thời Niệm Niệm vốn định từ chối, nhưng không đỡ nổi sự nhiệt tình của mọi người nên cũng đồng ý đi cùng.
Năm giờ chiều, thay áo khám bệnh xong, Thời Niệm Niệm nhắn một tin cho Giang Vọng nói mình không về ăn cơm mà cùng mọi người tới một quán lẩu.
Vào mùa đông quán lẩu đông nghịt người, một đám người vô cùng sôi nổi vây quanh một cái bàn, có Hoàng Dao ở đây, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
“Nào, chúng ta cụng ly một cái, trước tiên chúc mọi người năm mới vui vẻ!” Một anh chàng trong đó cầm ly rượu đứng lên.
Mọi người hô “Năm mới vui vẻ”, giơ ly lên cao cụng với nhau, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Đến khi ăn lưng lửng bụng, Thời Niệm Niệm cũng hơi no rồi, mọi người mới chưa đã nghiền đứng dậy.
Có lẽ là vì cuối cùng cũng đã kết thúc một học kì đầy bận rộn, tất cả mọi người thả lỏng sau trạng thái đầy áp lực, không muốn về sớm như vậy.
Khi có người đề nghị cùng tới quán bar âm nhạc ở đối diện đường chơi, thì Thời Niệm Niệm đang đứng ven đường nhắn tin cho Giang Vọng.
Thời Niệm Niệm: “Em liên hoan xong rồi, anh có ở nhà không?”
Giang Vọng: “Vẫn đang ở công ty, nhắn anh địa chỉ, anh tới đón em.”
Cô còn chưa kịp trả lời thì một người bạn bên kia đã đi qua hỏi: “Niệm Niệm, cậu cũng đi cùng đi?”
Vừa nãy Thời Niệm Niệm không nghe bọn họ nói chuyện: “Gì cơ?”
Người nọ chỉ vào một quán sáng trưng ở đối diện đường: “Đó đó, mới khai trương mấy hôm trước, mình thấy vòng bạn bè của mình check-in một loạt hai hôm nay.”
Giờ này mà Giang Vọng vẫn đang còn tăng ca ở công ty tức là đang rất bận, Thời Niệm Niệm cũng không muốn để anh phải bớt thời gian tới đón mình, nên nói mình cùng các bạn học đi chơi một lát nữa, chờ anh xong chuyện ở bên đó rồi lại đến đón mình.
Đó là một quán bar nhạc jazz, bởi vì vừa khai trương nên còn mời cả nghệ sĩ jazz chính thống tới biểu diễn, thổi kèn Trumpet, Saxophone, đàn piano, chơi ghi-ta điện, nghe có cảm giác rất tình tứ.
Quán này vừa khai trương đã hot trong vòng bạn bè, giờ này đã hết phòng bao, mọi người đặt một bàn ghế tròn, lại gọi mấy ly nước có nồng độ cồn thấp.
Từ đầu đến cuối Thời Niệm Niệm đều im lặng ngồi một góc, lại nhắn cho Giang Vọng một tin hỏi anh đã ăn cơm chiều chưa, có được câu trả lời khẳng định rồi mới lại cất di động vào.
Cô chưa từng tới quán bar với những đêm diễn âm nhạc bùng nổ, nhưng lại không lạ với kiểu quán bar âm nhạc như này, lúc du học ở nước ngoài cạnh trường học có một quán bar nhạc ballad, bầu không khí rất yên tĩnh thoải mái, lúc ấy bọn cô đang làm một hạng mục nghiên cứu, ngày nào cũng thảo luận ở đó, cho nên bây giờ ở chỗ này cô cũng sẽ không cảm thấy mất tự nhiên.
Nhưng mà Hoàng Dao thì khác, cô ấy ngồi cạnh Thời Niệm Niệm, hoàn toàn xa lạ với hoàn cảnh như thế này, giữa chừng còn kéo Thời Niệm Niệm cùng đi WC.
Ánh sáng ở WC cũng lọ mọ, hoà cùng bầu không khí với cả quán bar, trên đỉnh đầu treo một chiếc đèn màu nhỏ hình nốt nhạc.
Thời Niệm Niệm rửa tay xong thì chợt nghe thấy tiếng cười ầm ĩ vang lên ở cửa, vừa chuẩn bị ra ngoài với Hoàng Dao thì đụng phải mấy cô gái ăn mặc thời thượng xinh đẹp, đi ở giữa là Thịnh Hướng Vãn.
Thời Niệm Niệm hơi dừng, hiển nhiên là Thịnh Hướng Vãn cũng đã nhìn thấy cô, nhướng mày dời mắt nở nụ cười: “Khéo vậy.”
Cô ta mặc một chiếc váy hai dây màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng, đi giày cao gót màu đen, ăn mặc không phân biệt bốn mùa, trang điểm tinh tế, thật sự xinh đẹp, xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt.
Thời Niệm Niệm khẽ gật đầu, lịch sự nói: “Khéo quá.”
Hoàng Dao là người còn từng chia sẻ với Thời Niệm Niệm ‘dưa’ về Thịnh Hướng Vãn và Giang Vọng, nhìn tình huống trước mắt này vẫn chưa phản ứng lại được.
“Tới bàn bọn tôi ngồi nhé?” Thịnh Hướng Vãn khoanh tay, nhướng mày hỏi.
“Thôi, tôi tới với bạn tôi.” Thời Niệm Niệm trả lời.
“Đừng mà, mọi người đều thấy hứng thú với cậu đấy, đã sớm muốn xem xem người Giang Vọng ưng ý rốt cuộc là cô gái như thế nào.” Thịnh Hướng Vãn cười khanh khách khoác tay cô.
Khi cô ta cười lên thì đường nét trên khuôn mặt bộc lộ rõ sự xinh đẹp, không giống với cô ta thời cấp ba trong kí ức của Thời Niệm Niệm.
Đôi môi đỏ mọng của cô ta cong lên, “Nói gì thì mọi người cũng quen biết Giang Vọng, với quan hệ bây giờ của cậu và anh ấy thì cũng không nên không thèm nể mặt chứ.”
Mấy người xung quanh cũng hùa theo, dáng vẻ còn có chút ép buộc, Thời Niệm Niệm không thạo xử lí loại tình huống này, thấy Hoàng Dao ở bên cạnh lúng ta lúng túng thì bảo cô ấy đi về trước.
Hoàng Dao cũng không hiểu tình hình trước mắt lắm, mấy cô ấy thoạt nhìn có quen nhau, cô ấy dặn Thời Niệm Niệm về sớm một chút rồi đi mất.
Thời Niệm Niệm cũng không phải hoàn toàn không có mắt nhìn, quán bar nhạc jazz như này thật ra rất an toàn, bây giờ địa vị Giang Vọng như thế, mấy cô ấy cũng không có khả năng thật sự làm gì cô.
Trong phòng bao còn có mấy người đàn ông dáng vẻ quần là áo lượt, chắc đều là con ông cháu cha, thấy Thời Niệm Niệm đi vào thì đều ngước mắt nhìn.
Không biết là ai nói một câu “Đây chẳng phải là bạn gái của tổng giám đốc Giang sao?”, mọi người mới nhận ra cô.
Thời Niệm Niệm bị đẩy vào ngồi xuống một chỗ, Thịnh Hướng Vãn rót một ly rượu rồi cụng vào chiếc ly trước mặt cô.
“Nói ra thì trong đám con nhà giàu thế hệ hai chúng ta tổng giám đốc Giang xem như là người có tương lai nhất nhỉ, nhưng mà cũng phải thôi, từ nhỏ người ta đã không cùng chung cái vòng luẩn quẩn này của chúng ta rồi.”
“Thủ đoạn của người ta tàn nhẫn như vậy, hồi trước bởi vì cái tên giám đốc bộ phận đó của Lam Tượng mà trực tiếp đối đầu với một công ty lớn như Lam Tượng, cũng là người trâu bò số một rồi.”
“Hồi trước nhiều người ưng anh ta như thế, bao nhiêu người bò lên giường anh ta, Giang Vọng đúng là trời sinh diễm phúc không cạn mà.”
Lúc nói chuyện tiếng của người này đè thấp, cũng nói mập mờ không rõ, hắn ta ngước mắt liếc Thời Niệm Niệm một cái từ trên xuống dưới, nở nụ cười, “Không ngờ cuối cùng lại thích kiểu như này.”
Thịnh Hướng Vãn ngồi ở một bên, cười khanh khách uống rượu, cũng hoàn toàn không có ý muốn giúp đỡ.
Thời Niệm Niệm xem như đã hiểu, gọi cô tới đây không thể thực sự làm gì cô, mà chỉ đơn giản là khiến cô không thoải mái.
Cô ngước mắt, vẻ mặt không đổi nhìn thẳng vào người vừa nói chuyện.
Người kia cũng không để ý, nhún vai cười, cầm ly rượu đưa qua chỗ Thời Niệm Niệm: “Vậy bà Giang tương lai à, cùng bọn này uống một ly nhé.”
Thời Niệm Niệm không nhúc nhích, vừa chuẩn bị đứng dậy rời đi thì cửa phòng bao phía sau đã bị mở ra, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị bước vào, đưa tay nhấc ly rượu trước mặt Thời Niệm Niệm lên ném thẳng xuống mặt bàn cẩm thạch, rượu chảy dọc xuống mặt bàn.
Anh kéo Thời Niệm Niệm ra sau: “Mày là cái thá gì, mà cũng xứng để cô ấy uống rượu với mày?”
Anh nói rất khó nghe, tất cả mọi người ở đây bình thường cũng là người kiêu ngạo ngang ngược, sắc mặt dần trở nên khó coi vô cùng, nhưng rốt cuộc vẫn kiêng dè Giang Vọng, không dám làm gì.
Anh nhìn qua Thịnh Hướng Vãn đang ngồi ở giữa, ý tứ sâu xa, chưa nói gì nhưng lại khiến người ta cảm thấy bầu không khí ngưng đọng lại.
Thời Niệm Niệm bị người kéo xuống tầng hai, vội vàng về chỗ cầm túi xách, Hoàng Dao kéo tay cô cẩn thận nhìn Giang Vọng đang đứng bên ngoài, thấp giọng hỏi: “Mình sợ gặp chuyện không may nên tìm Khương Linh hỏi số của Giang Vọng, hai người các cậu…không sao đấy chứ?”
“Không sao.” Thời Niệm Niệm mỉm cười với cô ấy, thấp giọng nói cảm ơn, lại chào tạm biệt mọi người rồi vội vàng đi mất.
Xe của Giang Vọng dừng ở phía đối diện đường, cũng chưa kịp quay đầu xe đã vội vã tìm cô.
Thời Niệm Niệm ngồi trên ghế phụ, cài dây an toàn, Giang Vọng vẫn luôn không nói gì, nhìn sườn mặt thì sắc mặt vẫn chưa dịu xuống, là dáng vẻ khi anh tức giận.
Thời Niệm Niệm hơi dừng, cũng ý thức được hành vi đi theo Thịnh Hướng Vãn của mình ngu xuẩn biết bao, cô đưa tay sang đặt lên mu bàn tay của Giang Vọng, có ý lấy lòng: “Anh giận à?”
Giang Vọng dựa ra sau, liếc qua cô một cái, “Ừ” một tiếng: “Lát nữa lại nói em, vừa nãy bọn họ có nói gì với em không?”
Thời Niệm Niệm nhớ lại một chút, ngập ngừng nói: “Nói gì mà có rất nhiều người bò lên giường anh, còn có diễm phúc không cạn vân vân.”
“Có tin không?”
“Không tin.”
Ngón trỏ của Giang Vọng búng vành tai cô: “Cũng không ngốc lắm nhỉ.”
Tự dưng bị mắng ngốc, Thời Niệm Niệm không vui né ngón tay anh: “Còn nói Lam Tượng gì đó, em nghe không hiểu.”
Giang Vọng nhíu mày, Thời Niệm Niệm bắt được, hỏi, “Đó là gì vậy ạ?”
“Là Cao Thịnh.”
Anh nói.
Thời Niệm Niệm bỗng cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, Cao Thịnh, trước đây Giang Vọng đã đâm gã một dao nên sau đó mới ngồi tù, sau rồi cô không còn nghe Giang Vọng nhắc tới nữa, còn tưởng rằng người này đã biến mất khỏi sinh mệnh của Giang Vọng.
“Cũng không phải chuyện to tát gì, lúc đó gã làm giám đốc bộ phận ở Lam Tượng, anh khiến gã rời khỏi đó.”
Thời Niệm Niệm đã từng nhìn thấy dáng vẻ Cao Thịnh cố ý khiêu khích Giang Vọng, muốn anh ngồi tù lần nữa, cảm thấy sự việc không chỉ đơn giản như thế, còn muốn hỏi lại thì đã bị Giang Vọng bấm tay búng trán.
“Bây giờ nói chuyện của em.”
Cô che cái trán: “Dạ?”
“Có biết những người vừa rồi là ai không, không quen biết gì mà còn theo vào ghế lô vậy?”
Thời Niệm Niệm cúi đầu khiêm tốn nghe dạy bảo, thái độ rất tốt giải thích: “Em gặp Thịnh Hướng Vãn ở WC, nói mọi người đều quen biết anh, em mà không đi thì chính là không nể mặt bọn họ.”
Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại, âm cuối cao lên như cào vào lòng người, dễ dàng khiến người ta không có cách nào giận nổi nữa.
Giang Vọng cúi người, hôn lên môi cô, giữa lúc hơi thở đan xen thì thấp giọng nói: “Nếu em đã gả cho anh rồi, thì sau này kiểu tình huống này, muốn đi thì đi, không đi thì không đi, không cần phải nể mặt ai hết, làm chuyện em thấy vui thôi.”
Thời Niệm Niệm mím môi nở nụ cười, khó có khi chủ động ôm lấy cổ anh ngước cằm lên hôn anh.
Thời Niệm Niệm đã chính thức nghỉ đông, hiếm khi được lúc nhàn rỗi, trưa hôm sau liền mang theo đồ ăn dì giúp việc trong nhà làm xếp vào hộp tiện lợi tới công ty tìm Giang Vọng.
Mùa đông mờ sương, cô vẫn đeo khẩu trang, vào thang máy cũng không tháo ra, hơn nữa cô không thường tới công ty, những người khác ở trong thang máy cũng không nhận ra cô.
“Vụ hợp tác giữa công ty chúng ta và Thịnh thị có phải đã ngừng lại hết rồi không?”
“Đúng vậy, sáng nay thư ký Triệu vừa nhận được thông báo của sếp, cũng không biết sao lại thế, cực kì đột ngột, lần hợp tác vừa kí kết mấy hôm trước cũng ngừng rồi.”
“Vậy chẳng phải là phải trả rất nhiều tiền vi phạm hợp đồng sao?”
“Thịnh thị không nói chính xác là có muốn công ty chúng ta trả tiền vi phạm hợp đồng hay không, mấy năm nay Thịnh thị phát triển rất chậm, không thể làm căng với Giang thị được, tôi đoán là có nội tình gì đó.”
“Thiên kim của Thịnh thị chẳng phải là Thịnh Hướng Vãn sao, cái cô hồi trước điên cuồng theo đuổi tổng giám đốc Giang ấy, liệu có liên quan gì tới phu nhân tổng giám đốc của chúng ta không?”
Một người trong đó nói một câu như vậy, lập tức khiến mọi người xung quanh hùa theo đồng tình.
“Tôi cảm thấy có khả năng đó lắm! Thiên kim nhà họ Thịnh cố ý làm khó Bao Tự của chúng ta, sau đó ‘Giang U Vương’ của chúng ta lập tức vung tiền như rác phóng hoả hí chư hầu, chỉ để có được nụ cười của người đẹp?”
“…”
‘Bao Tự’ Thời Niệm Niệm đứng trong góc thang máy càng nghe càng không dám thở mạnh, sợ làm mấy cô ấy chú ý tới.
Thang máy đến tầng 12, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, chỉ còn lại Thời Niệm Niệm, đến văn phòng Giang Vọng trên tầng 19.
Thư ký Triệu vừa gặp cô đã nói: “Tổng giám đốc Giang đang ở bên trong đấy ạ.” Ngay cả thông báo cũng không thông báo lấy một tiếng.
Lúc cô đẩy cửa đi vào thì Giang Vọng đang cúi đầu xem gì đó, cho đến khi cô đặt hộp tiện lợi lên bàn thì mới ngẩng đầu, nhìn thấy cô thì mỉm cười, kéo cô ngồi lên đùi anh: “Khó có khi được nghỉ mà sao lại tới đây vậy?”
Thời Niệm Niệm nói: “Khó có khi được nghỉ nên mới tới được đó.”
Cô lấy chiếc đĩa nhỏ trong hộp tiện lợi ra, ăn một lát rồi lại nghĩ tới lời mọi người nói trong thang máy: “Vừa nãy em nghe thấy người trong công ty anh nói anh và Thịnh thị huỷ hợp đồng rồi?”
“Ừ.”
“Tại sao vậy?”
“Chẳng phải hôm qua Thịnh Hướng Vãn chọc giận em sao?”
Đúng là vì cô thật…
Đúng thật là Bao Tự, Giang U Vương mà những người đó nói.
Thời Niệm Niệm không ngờ Giang Vọng lại có thể làm như vậy, trong ấn tượng của cô khi làm việc Giang Vọng hẳn phải là một người bình tĩnh lí trí.
Cô cắn đũa, nói nghiêm túc: “Anh không thể vì loại chuyện này mà huỷ hợp đồng với một công ty lớn như thế được.”
Giang Vọng ngước mắt: “Hửm?”
“Cấp dưới của anh sẽ cảm thấy anh là một tên hôn quân mất.”
Hôn quân.
Giang Vọng nheo mắt: “Vừa nãy nghe thấy người khác nói gì vậy?”
“Nói anh là Giang U Vương, vì em mà vung tiền như rác phóng hoả hí chư hầu.”
Giang Vọng thấp giọng nở nụ cười: “Chẳng phải vậy sao.”
Thời Niệm Niệm nhìn anh.
Giang Vọng đưa tay véo cằm cô: “Anh cũng đã vung tiền như rác rồi, sao tiểu mỹ nhân vẫn chưa cười thế hả?”
Bình luận facebook