Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Rốt cuộc đi chỗ nào giết thời gian cũng là một chuyện đâu đầu, bất quá hoàn hảo chính là, người đau đầu mà không phải Diệp Thu.
"Đi Tước Sĩ đi? Chỗ này là một quán bar yên tĩnh. Bình thường tôi cùng bạn bè đều đến đó giết thời gian." Bối Khắc Tùng cười nói.
Cái gọi là quán bar yên tĩnh chính là không có ca hát, không có âm nhạc ồn ào, chỉ cung cấp rượu cùng chỗ để khách nói chuyện phiếm.
Nếu là nơi Bối Khắc Tùng thường đến giết thời gian cùng đám bạn, chắc trang bị cùng dịch vụ cũng không đến nỗi nào.
Lúc Diệp Thu cùng Bối Khắc Tùng đi vào, trong cửa hàng rất thưa thớt, chỉ lác đác vài người ngồi. Đại đa số đều trang phục thanh nhã dung mạo không được như chị em họ Tống thì cũng dùng từ tú lệ để hình dung, cũng có vài bàn là nam nữ ngồi chung đang đùa giỡn, không ít người thấy Bối Khắc Tùng đi vào đều giơ chén rượu lên hướng phía hắn ý chào, lại có chút nghi hoặc nhìn nam nhân lạ mặt - Diệp Thu, nhân vật nào đây?
"Uống gì đây?" Bối Khắc Tùng cười hỏi.
"Tùy tiện." Diệp Thu cười không thèm để ý nói.
"Chivas Regal 18 năm." Bối Khắc Tùng nói với tên bồi bàn đang đứng cung kính bên cạnh hắn.
Mỗi thùng Scotland Whiskey đều được ủ ít nhất 18 năm sau đó được chọn lựa tinh tế ra, còn lại chính là một số thùng Whiskey hữu danh vô thực. Bởi vậy rượu ngon như Chivas Regal 18 năm cũng không phải năm nào cũng có thể sản xuất. Bên trên mỗi bình đều được đánh số đặc thù. Ý nghĩ của dãy số này là có thể tra ra địa phương chế rượu, cùng thời gian ra ủ.
"Vốn định mang cậu ra nông trang Tây Hồ Vũ Vụ thử búp trà Minh Tiền Long Tỉnh, đáng tiếc vừa rồi tâm trạng bị phá. Nếu sau đó đi ẩm trà, thật có chút phá hoại không khí."
"Hai nữ nhân kia rất có lai lịch?" Diệp Thu híp mắt hỏi. Nữ nhân có thể làm Bối đại thiếu gia cảm thấy ăn không tiêu, thật có chút khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.
"Rất có lai lịch." Bối Khắc Tùng nhận lấy chai rượu bồi bàn đưa tới, nói: "Tống gia mấy nắm nay không ít nhân vật quái thai. Vô luận trên thương trường hay chình trị, đều có nhân tài xuất hiện. Hiện tại tình cảnh ở Tô Hàng là một vố gia tộc lâu đời có lực ảnh hưởng lớn đang dần suy yếu, một vài gia tộc mới nổi lại như mặt trời ban trưa."
Bối Khắc Tùng nói xong trong lòng nhẹ thở dài, nếu Trầm gia đời hai đời ba không xuất hiện tình huống nhân tài suy bại, cũng không vội vã thúc đẩy hôn sự của mình và Trầm Mặc Nùng.
"Tôi có khi phải sớm chạy trốn rồi.'' Diệp Thu nhẹ nhàng nhấp rượu, cười nói. Chivas regal mùi vị rất dịu ngọt tinh tế, nhưng lại riêng biệt độc đáo, quả thật thích hợp để uống.
"Nói không chừng là Diệp thiểu đến số đào hoa a." Bối Khắc Tùng cười nói: "Tôi mới là lần đầu tiên thấy Tống Ngụ Thư kia chủ động mời người khác đua xe. Nói thật. Tại Tô Hàng này nam nhân nằm mơ hai chị em họ cũng không ít. Nhưng họ lại là hai đóa hoa hồng, người bình thường không thể dễ dàng ngắt được.''
Diệp Thu đang muốn mở miệng, không nghĩ tới đến quán bar này lại gặp người quen. Từng gặp mặt ở Yến Kinh một lần Hàn Ấu Lăng.
Hàn Ấu Lăng cũng nhìn thấy Bối Khắc Tùng cùng Diệp Thu ngồi đối diện. Hơi chút kinh ngạc, nhưng vẫn đi theo một đám bạn bè đi qua nơi này.
"Khắc Tùng, thật không có nghĩa khí mà? Sao đến đây uống rượu lại không gọi chúng ta? Em gọi Phong Duệ cùng Thành Chiếu đến, mọi người cùng nhau tụ tập?" Hàn Ấu Lăng sắc mặt có chút trách cứ Bối Khắc Tùng.
"Ấu Lăng. Thật có lỗi, anh đưa một người bạn đấy đây, cho nên không tiện quấy rầy các người." Bối Khắc Tùng cười giải thích.
"Khắc Tùng, lời này chúng em không chấp nhận. Anh với em là quan hệ gì, còn nói chuyện quấy rầy hay không quấy rầy? Bạn anh không phải bạn em sao? Cũng không giới thiệu cho chúng em một chút?" Hàn Ấu Lăng khóe mắt đánh giá Diệp Thu, cười nhẽ nói.
"Ha ha, được. Là người làm ca ca như anh nói sai, anh tự phạt một ly." Bối Khắc Tùng đưa tay cầm ly rượu lên sau đó cạn sạch, nói: "Lại đây anh giới thiệu với chú. Đây là Diệp thiểu, từ Yến Kinh đến Tô Hàng thăm thú. Chúng ta là chủ nhà, dù sao cũng phải tận nghĩa chủ nhà."
Diệp thiểu? Hàn Ấu Lăng khóe miệng hiện ra một tia châm chọc.
Nhưng chỉ chợt lóe trôi qua, Hàn Ấu Lăng như chưa từng gặp qua Diệp Thu đưa tay ra, nhiệt tình khách khí nói: "Diệp thiểu. Hoan nghênh đến Tô Hàng. Ăn no uống say, nếu không chính là chủ nhà chúng ta chiêu đãi không chu toàn."
Diệp Thu mỉm cười vươn tay ra bắt tay với Hàn Ấu Lăng. Nhưng cũng không muốn trả lời, thật muốn xem hắn diễn kịch như thế nào. Có người mặt ngoài tuy rằng phong độ tao nhã, nhưng cử chỉ hành vi lại không khác gì thằng hề diễn kịch.
Quả nhiên, Hàn Ấu Lăng cẩn thận đánh giá Diệp Thu một phen xong, đột nhiên nói: "Tôi đã từng gặp Diệp thiểu?"
"Trí nhớ tôi không tốt, có lẽ gặp qua, nhưng quên mất.'' Diệp Thu cười nói.
Những kẻ đi sau Hàn Ấu Lăng hơi động dung, sắc mặt có chút khó chịu. Hàn Ấu Lăng mặc dù ở Yến Kinh cũng không phải nổi danh, nhưng ở Tô Hàng thì tuyệt đối là đại nhân vật. Mà Diệp Thu lại nói có khi gặp qua nhưng quên không nghi ngờ là tát thẳng vào mặt người ta.
Hàn Ấu Lăng cũng không ngại, sắc mặt trầm ngâm như suy nghĩ, bỗng bừng tỉnh hiểu ra nói: "A, tôi nhớ rồi. Tôi sao lại bảo Diệp thiểu quen như vậy, thì ra mấy ngày trước chúng ta vừa gặp ở Yến Kinh."
"Phải không?" Diệp Thu cười nói.
"Đúng vậy. Anh lúc trước là ở cùng Đông Nhi. Đúng rồi, anh không phải là vệ sĩ bên người Đường đại tiểu thư của Đường Thị tập đoàn sao? Sao lại có thời gian đến Tô Hàng?"
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ.
"Ta kháo, ta còn tưởng thằng nhóc này là nhân vật gì, thì ra là một tên vệ sĩ. Ha ha..... cười chết mất......"
"Thế nhưng. Lại còn dám chạy đến trước mặt Lăng ca khoe mẽ. Ta còn đang muốn tìm người điều tra hắn, ***, nếu phái người ra ngoài, tra ra được kết quả là một tên vệ sĩ, thật quá dọa người mà......."
"Thằng nhóc, làm vệ sĩ cho nữ nhân không dễ dàng chứ? Có khi bảo vệ an toàn, có khi lại cần thỏa mãn một vài yêu cầu phương diện khác, thể lực nhất định phải tốt. Tô Hàng chúng ta có long tiên đại bổ, khuyên ngươi nên dùng thử một chút.''
"Bối thiểu, con mắt ngươi càng ngày càng kém a."
Bối Khắc Tùng trên mặt có chút xấu hổ, hắn không ngờ Diệp Thu quen biết Hàn Ấu Lăng. Hơn nữa thoạt nhìn bộ dạng đã từng chạm trán.
Vốn, nhóm người vừa tới đều là bạn hắn, bình thường quan hệ không tồi, cũng không ít lần kết bè làm vài chuyện thị phi. Một số cường long ở Yên Kinh Thượng Hải xuống đây trước mặt họ cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Nhưng hôm nay mình mang Diệp Thu ra ngoài, hắn có thân phận xấu hổ, mình cũng không thể vinh quang a.
Bối Khắc Tùng thậm chí nghi ngờ tư liệu mình nhận được không chân thật, hắn thực sự là một tên vệ sĩ? Nếu là như vậy, vì sao lại biết Hàn Ấu Lăng? Hơn nữa vừa rồi đối phó với Tống gia đại tiểu thư cũng có chút thủ đoạn a. Vệ sĩ bình thường sao dám làm ra loại chuyện như vậy? Có thể lái xe Maserati, dù dùng đầu gối suy nghĩ, cũng biết chủ nhân là nhân vật không thể trêu vào a.
"Ấu Lăng, sợ là chú nhầm? Diệp thiểu từ Yến Kinh đến, sao có thể là vệ sĩ gì đó?" Bối Khắc Tùng trong lòng có chút hối hận đã mang Diệp Thu ra ngoài, nhưng nếu đã là người đưa hắn đi, hắn phải nghĩ biện pháp cố vớt vát chút mặt mũi. Bằng không, hắn cũng không trả cho Trầm Mặc Nùng một cái công đạo được.
"Khắc Tùng, em sao có thể nhận nhầm người?" Hàn Ấu Lăng vẫn giữ giọng mỉa mai nói: ''Lúc đó chạm mặt hắn ở Yến Kinh, em cũng bị bộ ngoài của hắn lừa, nghĩ hắn là công tử nhà ai. Không ngờ sau khi nghe ngóng, thì ra là một tên vệ sĩ. Bất quá em cũng bội phục hắn, làm vệ sĩ có thể làm được như vậy, người thường khó có thể tin được."
Hàn Ấu Lăng ôm một nữ nhân cao gầy khuôn mặt còn thoáng chút non nớt xinh đẹp như hoa trên người đeo trang sức trang nhã cười to, từ sau khi hắn điều tra ra thân phận Diệp Thu vẫn luôn hối hận lúc trước ở trước mặt Diệp Thu như một đứa con nít, trong lòng vẫn mong cơ hội dằn mặt hắn một trận. Không ngờ hôm nay lại gặp ở Tô Hàng, cho nên tự nhiên không khách khí vạch trần thân phận để vũ nhục Diệp Thu.
Tuy rằng làm vậy khiến Bối Khắc Tùng có chút khó xử, nhưng mọi người đều là bạn bè lâu năm, đợi sự việc trôi qua, tìm cơ hội xin lỗi hắn, vậy hắn sẽ không vì chuyện một tên vệ sĩ nho nhỏ mà tức giận.
Diệp Thu thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hàn Ấu Lăng biểu diễn, cười nói: "Tao thấy cha mẹ mày đặt sai tên cho mày. Mày không nên gọi là Hàn Ấu Lăng, mà gọi là Hàn Ấu Trĩ thì hợp hơn."
ng0ctu231
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội
"Đi Tước Sĩ đi? Chỗ này là một quán bar yên tĩnh. Bình thường tôi cùng bạn bè đều đến đó giết thời gian." Bối Khắc Tùng cười nói.
Cái gọi là quán bar yên tĩnh chính là không có ca hát, không có âm nhạc ồn ào, chỉ cung cấp rượu cùng chỗ để khách nói chuyện phiếm.
Nếu là nơi Bối Khắc Tùng thường đến giết thời gian cùng đám bạn, chắc trang bị cùng dịch vụ cũng không đến nỗi nào.
Lúc Diệp Thu cùng Bối Khắc Tùng đi vào, trong cửa hàng rất thưa thớt, chỉ lác đác vài người ngồi. Đại đa số đều trang phục thanh nhã dung mạo không được như chị em họ Tống thì cũng dùng từ tú lệ để hình dung, cũng có vài bàn là nam nữ ngồi chung đang đùa giỡn, không ít người thấy Bối Khắc Tùng đi vào đều giơ chén rượu lên hướng phía hắn ý chào, lại có chút nghi hoặc nhìn nam nhân lạ mặt - Diệp Thu, nhân vật nào đây?
"Uống gì đây?" Bối Khắc Tùng cười hỏi.
"Tùy tiện." Diệp Thu cười không thèm để ý nói.
"Chivas Regal 18 năm." Bối Khắc Tùng nói với tên bồi bàn đang đứng cung kính bên cạnh hắn.
Mỗi thùng Scotland Whiskey đều được ủ ít nhất 18 năm sau đó được chọn lựa tinh tế ra, còn lại chính là một số thùng Whiskey hữu danh vô thực. Bởi vậy rượu ngon như Chivas Regal 18 năm cũng không phải năm nào cũng có thể sản xuất. Bên trên mỗi bình đều được đánh số đặc thù. Ý nghĩ của dãy số này là có thể tra ra địa phương chế rượu, cùng thời gian ra ủ.
"Vốn định mang cậu ra nông trang Tây Hồ Vũ Vụ thử búp trà Minh Tiền Long Tỉnh, đáng tiếc vừa rồi tâm trạng bị phá. Nếu sau đó đi ẩm trà, thật có chút phá hoại không khí."
"Hai nữ nhân kia rất có lai lịch?" Diệp Thu híp mắt hỏi. Nữ nhân có thể làm Bối đại thiếu gia cảm thấy ăn không tiêu, thật có chút khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.
"Rất có lai lịch." Bối Khắc Tùng nhận lấy chai rượu bồi bàn đưa tới, nói: "Tống gia mấy nắm nay không ít nhân vật quái thai. Vô luận trên thương trường hay chình trị, đều có nhân tài xuất hiện. Hiện tại tình cảnh ở Tô Hàng là một vố gia tộc lâu đời có lực ảnh hưởng lớn đang dần suy yếu, một vài gia tộc mới nổi lại như mặt trời ban trưa."
Bối Khắc Tùng nói xong trong lòng nhẹ thở dài, nếu Trầm gia đời hai đời ba không xuất hiện tình huống nhân tài suy bại, cũng không vội vã thúc đẩy hôn sự của mình và Trầm Mặc Nùng.
"Tôi có khi phải sớm chạy trốn rồi.'' Diệp Thu nhẹ nhàng nhấp rượu, cười nói. Chivas regal mùi vị rất dịu ngọt tinh tế, nhưng lại riêng biệt độc đáo, quả thật thích hợp để uống.
"Nói không chừng là Diệp thiểu đến số đào hoa a." Bối Khắc Tùng cười nói: "Tôi mới là lần đầu tiên thấy Tống Ngụ Thư kia chủ động mời người khác đua xe. Nói thật. Tại Tô Hàng này nam nhân nằm mơ hai chị em họ cũng không ít. Nhưng họ lại là hai đóa hoa hồng, người bình thường không thể dễ dàng ngắt được.''
Diệp Thu đang muốn mở miệng, không nghĩ tới đến quán bar này lại gặp người quen. Từng gặp mặt ở Yến Kinh một lần Hàn Ấu Lăng.
Hàn Ấu Lăng cũng nhìn thấy Bối Khắc Tùng cùng Diệp Thu ngồi đối diện. Hơi chút kinh ngạc, nhưng vẫn đi theo một đám bạn bè đi qua nơi này.
"Khắc Tùng, thật không có nghĩa khí mà? Sao đến đây uống rượu lại không gọi chúng ta? Em gọi Phong Duệ cùng Thành Chiếu đến, mọi người cùng nhau tụ tập?" Hàn Ấu Lăng sắc mặt có chút trách cứ Bối Khắc Tùng.
"Ấu Lăng. Thật có lỗi, anh đưa một người bạn đấy đây, cho nên không tiện quấy rầy các người." Bối Khắc Tùng cười giải thích.
"Khắc Tùng, lời này chúng em không chấp nhận. Anh với em là quan hệ gì, còn nói chuyện quấy rầy hay không quấy rầy? Bạn anh không phải bạn em sao? Cũng không giới thiệu cho chúng em một chút?" Hàn Ấu Lăng khóe mắt đánh giá Diệp Thu, cười nhẽ nói.
"Ha ha, được. Là người làm ca ca như anh nói sai, anh tự phạt một ly." Bối Khắc Tùng đưa tay cầm ly rượu lên sau đó cạn sạch, nói: "Lại đây anh giới thiệu với chú. Đây là Diệp thiểu, từ Yến Kinh đến Tô Hàng thăm thú. Chúng ta là chủ nhà, dù sao cũng phải tận nghĩa chủ nhà."
Diệp thiểu? Hàn Ấu Lăng khóe miệng hiện ra một tia châm chọc.
Nhưng chỉ chợt lóe trôi qua, Hàn Ấu Lăng như chưa từng gặp qua Diệp Thu đưa tay ra, nhiệt tình khách khí nói: "Diệp thiểu. Hoan nghênh đến Tô Hàng. Ăn no uống say, nếu không chính là chủ nhà chúng ta chiêu đãi không chu toàn."
Diệp Thu mỉm cười vươn tay ra bắt tay với Hàn Ấu Lăng. Nhưng cũng không muốn trả lời, thật muốn xem hắn diễn kịch như thế nào. Có người mặt ngoài tuy rằng phong độ tao nhã, nhưng cử chỉ hành vi lại không khác gì thằng hề diễn kịch.
Quả nhiên, Hàn Ấu Lăng cẩn thận đánh giá Diệp Thu một phen xong, đột nhiên nói: "Tôi đã từng gặp Diệp thiểu?"
"Trí nhớ tôi không tốt, có lẽ gặp qua, nhưng quên mất.'' Diệp Thu cười nói.
Những kẻ đi sau Hàn Ấu Lăng hơi động dung, sắc mặt có chút khó chịu. Hàn Ấu Lăng mặc dù ở Yến Kinh cũng không phải nổi danh, nhưng ở Tô Hàng thì tuyệt đối là đại nhân vật. Mà Diệp Thu lại nói có khi gặp qua nhưng quên không nghi ngờ là tát thẳng vào mặt người ta.
Hàn Ấu Lăng cũng không ngại, sắc mặt trầm ngâm như suy nghĩ, bỗng bừng tỉnh hiểu ra nói: "A, tôi nhớ rồi. Tôi sao lại bảo Diệp thiểu quen như vậy, thì ra mấy ngày trước chúng ta vừa gặp ở Yến Kinh."
"Phải không?" Diệp Thu cười nói.
"Đúng vậy. Anh lúc trước là ở cùng Đông Nhi. Đúng rồi, anh không phải là vệ sĩ bên người Đường đại tiểu thư của Đường Thị tập đoàn sao? Sao lại có thời gian đến Tô Hàng?"
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ.
"Ta kháo, ta còn tưởng thằng nhóc này là nhân vật gì, thì ra là một tên vệ sĩ. Ha ha..... cười chết mất......"
"Thế nhưng. Lại còn dám chạy đến trước mặt Lăng ca khoe mẽ. Ta còn đang muốn tìm người điều tra hắn, ***, nếu phái người ra ngoài, tra ra được kết quả là một tên vệ sĩ, thật quá dọa người mà......."
"Thằng nhóc, làm vệ sĩ cho nữ nhân không dễ dàng chứ? Có khi bảo vệ an toàn, có khi lại cần thỏa mãn một vài yêu cầu phương diện khác, thể lực nhất định phải tốt. Tô Hàng chúng ta có long tiên đại bổ, khuyên ngươi nên dùng thử một chút.''
"Bối thiểu, con mắt ngươi càng ngày càng kém a."
Bối Khắc Tùng trên mặt có chút xấu hổ, hắn không ngờ Diệp Thu quen biết Hàn Ấu Lăng. Hơn nữa thoạt nhìn bộ dạng đã từng chạm trán.
Vốn, nhóm người vừa tới đều là bạn hắn, bình thường quan hệ không tồi, cũng không ít lần kết bè làm vài chuyện thị phi. Một số cường long ở Yên Kinh Thượng Hải xuống đây trước mặt họ cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Nhưng hôm nay mình mang Diệp Thu ra ngoài, hắn có thân phận xấu hổ, mình cũng không thể vinh quang a.
Bối Khắc Tùng thậm chí nghi ngờ tư liệu mình nhận được không chân thật, hắn thực sự là một tên vệ sĩ? Nếu là như vậy, vì sao lại biết Hàn Ấu Lăng? Hơn nữa vừa rồi đối phó với Tống gia đại tiểu thư cũng có chút thủ đoạn a. Vệ sĩ bình thường sao dám làm ra loại chuyện như vậy? Có thể lái xe Maserati, dù dùng đầu gối suy nghĩ, cũng biết chủ nhân là nhân vật không thể trêu vào a.
"Ấu Lăng, sợ là chú nhầm? Diệp thiểu từ Yến Kinh đến, sao có thể là vệ sĩ gì đó?" Bối Khắc Tùng trong lòng có chút hối hận đã mang Diệp Thu ra ngoài, nhưng nếu đã là người đưa hắn đi, hắn phải nghĩ biện pháp cố vớt vát chút mặt mũi. Bằng không, hắn cũng không trả cho Trầm Mặc Nùng một cái công đạo được.
"Khắc Tùng, em sao có thể nhận nhầm người?" Hàn Ấu Lăng vẫn giữ giọng mỉa mai nói: ''Lúc đó chạm mặt hắn ở Yến Kinh, em cũng bị bộ ngoài của hắn lừa, nghĩ hắn là công tử nhà ai. Không ngờ sau khi nghe ngóng, thì ra là một tên vệ sĩ. Bất quá em cũng bội phục hắn, làm vệ sĩ có thể làm được như vậy, người thường khó có thể tin được."
Hàn Ấu Lăng ôm một nữ nhân cao gầy khuôn mặt còn thoáng chút non nớt xinh đẹp như hoa trên người đeo trang sức trang nhã cười to, từ sau khi hắn điều tra ra thân phận Diệp Thu vẫn luôn hối hận lúc trước ở trước mặt Diệp Thu như một đứa con nít, trong lòng vẫn mong cơ hội dằn mặt hắn một trận. Không ngờ hôm nay lại gặp ở Tô Hàng, cho nên tự nhiên không khách khí vạch trần thân phận để vũ nhục Diệp Thu.
Tuy rằng làm vậy khiến Bối Khắc Tùng có chút khó xử, nhưng mọi người đều là bạn bè lâu năm, đợi sự việc trôi qua, tìm cơ hội xin lỗi hắn, vậy hắn sẽ không vì chuyện một tên vệ sĩ nho nhỏ mà tức giận.
Diệp Thu thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hàn Ấu Lăng biểu diễn, cười nói: "Tao thấy cha mẹ mày đặt sai tên cho mày. Mày không nên gọi là Hàn Ấu Lăng, mà gọi là Hàn Ấu Trĩ thì hợp hơn."
ng0ctu231
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội
Bình luận facebook