Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Huống chi nơi này là Tô Hàng, cường long không áp được địa đầu xà. Càng không nói đến con trạch nhỏ nhoi như hắn.
Nhưng làm hắn ngoài ý muốn là, không ngờ hắn lại bị một tên vệ sĩ vũ nhục trước mặt mọi người, nói lời tổn thương đến danh dự hắn, nói hắn là Hàn Ấu Trĩ. Nếu hôm nay không cho hắn một trận nhớ đời, vậy mình cũng không còn mặt mũi lăn lộn ở Tô Hàng này nữa rồi.
"Mày nói cái gì?" Hàn Ấu Lăng sắc mặt âm trầm nói.
"Tao nói biểu hiện của mày quá ngây thơ, hơn nữa hành động lại quá con nít. Mày nói đúng, tao chỉ là một tên vệ sĩ mà thôi. Lấy thân phận mày, muốn tùy thời giẫm đạp đều có thể. Làm gì phải giả bộ diễn kịch như vậy? Nói thật nghệ thuật diễn kịch của mày vừa rồi cũng không tốt lắm. Ít nhất so với ở Yên Kinh, mày sai tiểu minh tinh kia đến hắt rượu tao còn kém xa."
Diệp Thu thấy khuôn mặt vốn anh tuấn của Hàn Ấu Lăng đã trở nên méo mó, nói: "Kỳ thật mày đúng là có tiền vốn. Nếu đến Yến ảnh náo loạn vài năm, lại thêm bối cảnh giàu có của gia đình mày, khiến cho nữ đạo diễn say mê, cũng khó nói mày có trở thành một ngôi sao mới trong giới điện ảnh truyền hình hay không."
"Thằng nhóc, mày muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của tao sao? Tao không sợ nói thẳng cho mày biết, người nhã nhặn chưa chắc đã làm chuyện nhã nhặn.'' Hàn Ấu Lăng vẻ mặt ngoan độc nói: "Nhớ kỹ, nơi này là Tô Hàng. Không phải Yến Kinh. Nữ chủ nhân của mày không ở đây, không ai có thể che chở cho mày."
"Tao không có bổn sự gì. Nhưng đối với việc bảo vệ an toàn của bản thân còn chút tự tin.'' Diệp Thu nhếch miệng cười.
Hay nói giỡn, nếu an toàn của mình còn không tự bảo vệ được, lão gia kia sao lại cử mình đi làm vệ sĩ? Lão gia hỏa kia trọng sĩ diện. Sẽ không để mình làm ra vài chuyện dọa người đâu.
"Khá lắm. Khá lắm." Hàn Ấu Lăng xoay người bước đi.
Đi theo hắn một thằng tóc dài đeo kính mắt nhếch môi cười với Diệp Thu, vươn hai ngón tay làm động tác bắn súng, sau đó tùy tiện xoay người bước đi.
Bối Khắc Tùng cực kì nóng vội, chạy tới lôi kéo Hàn Ấu ăng nói: "Ấu Lăng, xem như cấp cho ca ca chút mặt mũi. Chuyện này coi như chấm dứt đi. Hắn là bạn của Mặc Nùng, người cũng là do anh mang đi. Nếu xảy ra chuyện gì, anh không thoát khỏi liên quan."
"Khắc Tùng, anh cũng thấy rồi, không phải em không chừa lại mặt mũi cho anh. Mà thằng nhóc kia không chừa mặt mũi cho em. Nếu em cứ vậy để hắn ra khỏi Tô Hàng, vậy sau này em sao có thể ra ngoài gặp người."
"Ấu Lăng ca, anh muốn gọi người hay không?" Tên tóc dài đeo kính ánh mắt cuồng nhiệt vẻ mặt chờ mong nói. Đã lâu không đánh người, loại cảm giác này rất mới mẻ.
"Tiểu Cường. Chuyện này phiền chú." Hàn Ấu Lăng xoay người nói với tên tóc dài.
"Không thành vấn đề. Ấu Lăng ca yên tâm đi, cam đoan khiến anh vừa lòng. Thắng nhóc kia còn chưa biết trời cao đất dày, chạy tới Tô Hàng giương oai với chúng ta. Em nhìn hắn cũng chướng mắt." Tên tóc dài nói, sau đó lấy điện thoại trong túi ra ấn nút gọi điện.
Bối Khắc Tùng này biết phụ thân Tiểu Cường là lão đại hắc bang nổi danh, nếu hắn gọi điện thoại, chỉ sợ Diệp Thu hôm nay lành ít dữ nhiều. Bối Khắc Tùng giữ tay Tiểu Cường. Nói: ''Tiểu Cường, chờ đã. Anh nói chuyện với Ấu Lăng một chút."
"Hắc hắc, Bối thiểu, anh cũng đừng dây dưa chuyện này nữa. Vì một tên vệ sĩ, mà phải xuống nước vài lần thế sao?" Tiểu Cường không dám không cấp mặt mũi cho Bối Khắc Tùng, ưỡn ngực hiên ngang nói.
Bối Khắc Tùng là có lời khó nói, lần này mình bị chèn giữa thật buồn bực trong lòng. Nhưng lại không thể không xử lý tốt.
Đi đến trước mặt Ấu Lăng nói: "Ấu Lăng. Anh thay Diệp Thu bồi tội với chú. Chú cấp cho ca ca này chút mặt mũi. Thế nào? Chú cũng biết, ca ca hiện tại đang lấy lòng Trầm Mặc Nùng. Hắn là bạn Trầm Mặc Nùng, người là do anh dẫn ra, nếu hắn gặp chuyện gì, anh sao có thể giải thích?"
"Khắc Tùng, em không phải không cấp mặt mũi cho anh. Bình thường chúng ta giao tình thế nào? Nhưng anh cũng thấy đấy, thằng nhóc kia nói năng thế nào?"
"Anh biết, anh đều thấy, vậy Ấu Lăng làm sao chú mới nguôi giận?"
"Bảo hắn đến xin lỗi em."
"Đi. Chúng ta qua đó nói với hắn."
Bối Khắc Tùng lại đến cạnh Diệp Thu, cười khổ nói: "Diệp Thu, tôi không biết vì sao cậu lại phát sinh mâu thuẫn với Ấu Lăng, nhưng nếu hôm nay không giải quyết, cậu có thể gặp phiền toái. Tôi đã nói với hắn, cậu xin lỗi hắn, chuyện này liền cho qua được không?"
Xin lỗi?
Khóe miệng Diệp Thu ý cười càng đậm, bỏ đi...... hắn nói với Bối Khắc Tùng: "Tôi nếu nói cho anh biết, tôi không có thói quen xin lỗi kẻ khác. Anh có thấy tôi có chút tật xấu hay không."
"...........'' Bối Khắc Tùng quả thật cảm thấy người này cuồng vọng vô biên.
"Bối Khắc Tùng, tôi biết anh ở giữa cũng khó xử. Yên tâm, chuyện này không liên quan tới anh. Tôi sẽ giải thích với Mặc Nùng, còn nữa, tùy tiện mang tới vài tên phế vật tôi không để vào mắt." Diệp Thu ngữ khí chân thành nói với Bối Khắc Tùng.
Bối Khắc Tùng vì mình vất vả biện hộ Diệp Thu vẫn nhìn thấy, kỳ thật đứng ở vị trí của Bối Khắc Tùng, không trở mặt đối đầu với mình là đã quá tốt rồi. Về sau hắn muốn sống yên ở Tô Hàng, nếu vì một ngoại nhân mà đối phó với người nhà, vậy cũng khiến một vài ông chủ lớn sinh ra ngăn cách.
"Diệp Thu, bọn họ không phải côn đồ. Tên vừa rồi thủ thế ngươi không thấy sao? Cha hắn là lão đại xã hội đen, thuộc hạ dưới tay đều là kẻ liều mạng a." Bối Khắc Tùng nhìn Diệp Thu bộ dạng một chút cũng không vội vã, không có ý chạy trốn. Người ta còn không vội, mình còn chạy lăng quăng làm gì.
Bất quá quen biết một hồi, một chút tình huống quan trọng phải nói cho hắn biết.
"Yên tâm, Đều là phế vật." Diệp Thu cười nói. Kỳ thật hắn không phải cuồng vọng, bỏi vì lão già luôn thích gọi hắn là phế vật, cho nên hắn cũng có thói quen dùng từ phế vật để nói với những người kém hơn mình.
Không đợi Bối Khắc Tùng đưa ra câu trả lời thuyết phục, Hàn Ấu Lăng liên biết đối phương không muốn xin lỗi. Nháy mắt với tên tóc dài, Tiểu Cường lập tức bắt đầu gọi điện.
"Lão đại. Giáo huấn một người, gọi 30 người đến đây. Có phải nhiều quá hay không?"
"Nhiều mới náo nhiệt. Yên tâm, có chuyện gì anh chịu." Hàn Ấu Lăng sắc mặt âm trầm nói, cô gái trong lòng rên rỉ đau đớn, bởi Hàn Ấu Lăng bóp chặt bả vai của nàng.
Diệp Thu uống hết chén rượu, nói: "Chúng ta đi thôi."
"Đi? Được." Bối Khắc Tùng nghĩ, hắn rời đi cũng là lựa chọn không tồi. Trong lòng thật có chút khinh thường Diệp Thu, người này thì ra là phô trương thanh thế, đợi cho sự việc đến thời điểm mấu chốt, vẫn là lựa chọn chạy.
Diệp Thu dẫn đầu bước ra cửa lớn, bọn người Hàn Ấu Lăng đang đứng chờ người ở cửa, không nghĩ tới Diệp Thu lại từ phía sau đi ra đây. "Sao vậy? Phải đi sao?" Hàn Ấu Lăng châm biếm nói. Diễn kịch gì đây? Nói năng hùng hổ, sau đó lại vội chạy như vậy?
"Tao muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Cần gì báo cáo với chúng mày? Diệp Thu cười nói. Chiếc BMWs của hắn bị hai nữ nhân điên làm hỏng, hiện tại phải bắt xe về nhà.
"Mày sợ chạy sao? Thẳng thắn thừa nhận cũng không có gì dọa người. Nếu tao ở vào vị trí của mày, cũng làm vậy."
"Tao sao phải sợ? Tao đang đi trước mặt chúng mày, chúng mày có thể làm gì tao." Diệp Thu phất tay gọi xe.
"Hừ, không cho mày đi." Tiểu Cường hô lớn.
"Tao sao không được đi?"
"...........'' Tiểu Cường nghẹn họng, lời này chung quy cũng không thể nói cho người khác, chả lẽ nói đàn em của tao còn chưa đến, mày cứ ngoan ngoãn chờ một lát, đợi đàn em tao đến rồi hãy đi sao?
"Chờ chúng mày đến đây vây công tao?"
"Hắc hắc, thằng nhóc mày cũng biết điều đấy." Tiểu Cường đắc ý nói. Quay đầu trừng mắt nhìn đám người một cái, bọn người vây xem lập tức bị dọa cho thoái lui vài chục bước. Nơi này là quán bar, ban ngày rất ít người, đến đêm mới bắt đầu náo nhiệt.
"Tao ngu sao? Sao lại chờ chúng mày đến đông đủ? Tao sao không thể thừa dịp người của chúng mày chưa đến, trước tiên đánh chúng mày tơi tả? Nếu không cho tao đi, vậy mau đến đây. Chúng ta động thủ, một mình tao chấp hết? Sao? Không dám? Nếu chúng mày sợ không phải đối thủ của tao, có thể gọi cha mẹ như bọn chúng." Diệp Thu lấy tay chỉ vào đám người đứng cạnh Hàn Ấu Lăng châm chọc nói.
"Không nên nhiều lời vô nghĩa với loại khốn kiếp này. Cứ đánh cho tàn phế trước.'' Tiểu Cường sắc mặt đại biến, nắm đấm vọt tới Diệp Thu.
Bốp!
Tới nhanh, quay về còn nhanh hơn. Mọi người chưa nhìn rõ Diệp Thu làm gì, Tiểu Cường đã ôm bụng ngã trên mặt đất.
Hàn Ấu Lăng sắc mặt đại biến, hắn rất muốn mắng đối phương vô sỉ, nhưng đúng thật a, người ta không có lý do đợi ngươi chờ viện binh sau đó mới động thủ? Hiện tại không phải thời tam quốc. Hai bên đối đấu như hai kẻ ngốc, nhảy ra chiến nhau ba trăm hiệp, sau đó cho đám tiểu binh lao lên.
Bối Khắc Tùng cười khổ, thầm nghĩ, vẫn là nhanh chóng báo chuyện này cho Trầm Mặc Nùng. Có lẽ nàng tự tới một chuyến thích hợp hơn.
"Ai da, hôm nay xảy ra chuyện gì? Sao lại náo nhiệt như vậy?"
"Ha ha, thật nhiều người quen. Có trò hay để xem cũng không gọi điện cho chúng ta biết, đối đãi với anh em thế hả?"
"Oa, Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu......."
"Tô Hàng tứ đại công tử đều đã tới, một màn tráng lệ a............"
ng0ctu231
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội
Nhưng làm hắn ngoài ý muốn là, không ngờ hắn lại bị một tên vệ sĩ vũ nhục trước mặt mọi người, nói lời tổn thương đến danh dự hắn, nói hắn là Hàn Ấu Trĩ. Nếu hôm nay không cho hắn một trận nhớ đời, vậy mình cũng không còn mặt mũi lăn lộn ở Tô Hàng này nữa rồi.
"Mày nói cái gì?" Hàn Ấu Lăng sắc mặt âm trầm nói.
"Tao nói biểu hiện của mày quá ngây thơ, hơn nữa hành động lại quá con nít. Mày nói đúng, tao chỉ là một tên vệ sĩ mà thôi. Lấy thân phận mày, muốn tùy thời giẫm đạp đều có thể. Làm gì phải giả bộ diễn kịch như vậy? Nói thật nghệ thuật diễn kịch của mày vừa rồi cũng không tốt lắm. Ít nhất so với ở Yên Kinh, mày sai tiểu minh tinh kia đến hắt rượu tao còn kém xa."
Diệp Thu thấy khuôn mặt vốn anh tuấn của Hàn Ấu Lăng đã trở nên méo mó, nói: "Kỳ thật mày đúng là có tiền vốn. Nếu đến Yến ảnh náo loạn vài năm, lại thêm bối cảnh giàu có của gia đình mày, khiến cho nữ đạo diễn say mê, cũng khó nói mày có trở thành một ngôi sao mới trong giới điện ảnh truyền hình hay không."
"Thằng nhóc, mày muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của tao sao? Tao không sợ nói thẳng cho mày biết, người nhã nhặn chưa chắc đã làm chuyện nhã nhặn.'' Hàn Ấu Lăng vẻ mặt ngoan độc nói: "Nhớ kỹ, nơi này là Tô Hàng. Không phải Yến Kinh. Nữ chủ nhân của mày không ở đây, không ai có thể che chở cho mày."
"Tao không có bổn sự gì. Nhưng đối với việc bảo vệ an toàn của bản thân còn chút tự tin.'' Diệp Thu nhếch miệng cười.
Hay nói giỡn, nếu an toàn của mình còn không tự bảo vệ được, lão gia kia sao lại cử mình đi làm vệ sĩ? Lão gia hỏa kia trọng sĩ diện. Sẽ không để mình làm ra vài chuyện dọa người đâu.
"Khá lắm. Khá lắm." Hàn Ấu Lăng xoay người bước đi.
Đi theo hắn một thằng tóc dài đeo kính mắt nhếch môi cười với Diệp Thu, vươn hai ngón tay làm động tác bắn súng, sau đó tùy tiện xoay người bước đi.
Bối Khắc Tùng cực kì nóng vội, chạy tới lôi kéo Hàn Ấu ăng nói: "Ấu Lăng, xem như cấp cho ca ca chút mặt mũi. Chuyện này coi như chấm dứt đi. Hắn là bạn của Mặc Nùng, người cũng là do anh mang đi. Nếu xảy ra chuyện gì, anh không thoát khỏi liên quan."
"Khắc Tùng, anh cũng thấy rồi, không phải em không chừa lại mặt mũi cho anh. Mà thằng nhóc kia không chừa mặt mũi cho em. Nếu em cứ vậy để hắn ra khỏi Tô Hàng, vậy sau này em sao có thể ra ngoài gặp người."
"Ấu Lăng ca, anh muốn gọi người hay không?" Tên tóc dài đeo kính ánh mắt cuồng nhiệt vẻ mặt chờ mong nói. Đã lâu không đánh người, loại cảm giác này rất mới mẻ.
"Tiểu Cường. Chuyện này phiền chú." Hàn Ấu Lăng xoay người nói với tên tóc dài.
"Không thành vấn đề. Ấu Lăng ca yên tâm đi, cam đoan khiến anh vừa lòng. Thắng nhóc kia còn chưa biết trời cao đất dày, chạy tới Tô Hàng giương oai với chúng ta. Em nhìn hắn cũng chướng mắt." Tên tóc dài nói, sau đó lấy điện thoại trong túi ra ấn nút gọi điện.
Bối Khắc Tùng này biết phụ thân Tiểu Cường là lão đại hắc bang nổi danh, nếu hắn gọi điện thoại, chỉ sợ Diệp Thu hôm nay lành ít dữ nhiều. Bối Khắc Tùng giữ tay Tiểu Cường. Nói: ''Tiểu Cường, chờ đã. Anh nói chuyện với Ấu Lăng một chút."
"Hắc hắc, Bối thiểu, anh cũng đừng dây dưa chuyện này nữa. Vì một tên vệ sĩ, mà phải xuống nước vài lần thế sao?" Tiểu Cường không dám không cấp mặt mũi cho Bối Khắc Tùng, ưỡn ngực hiên ngang nói.
Bối Khắc Tùng là có lời khó nói, lần này mình bị chèn giữa thật buồn bực trong lòng. Nhưng lại không thể không xử lý tốt.
Đi đến trước mặt Ấu Lăng nói: "Ấu Lăng. Anh thay Diệp Thu bồi tội với chú. Chú cấp cho ca ca này chút mặt mũi. Thế nào? Chú cũng biết, ca ca hiện tại đang lấy lòng Trầm Mặc Nùng. Hắn là bạn Trầm Mặc Nùng, người là do anh dẫn ra, nếu hắn gặp chuyện gì, anh sao có thể giải thích?"
"Khắc Tùng, em không phải không cấp mặt mũi cho anh. Bình thường chúng ta giao tình thế nào? Nhưng anh cũng thấy đấy, thằng nhóc kia nói năng thế nào?"
"Anh biết, anh đều thấy, vậy Ấu Lăng làm sao chú mới nguôi giận?"
"Bảo hắn đến xin lỗi em."
"Đi. Chúng ta qua đó nói với hắn."
Bối Khắc Tùng lại đến cạnh Diệp Thu, cười khổ nói: "Diệp Thu, tôi không biết vì sao cậu lại phát sinh mâu thuẫn với Ấu Lăng, nhưng nếu hôm nay không giải quyết, cậu có thể gặp phiền toái. Tôi đã nói với hắn, cậu xin lỗi hắn, chuyện này liền cho qua được không?"
Xin lỗi?
Khóe miệng Diệp Thu ý cười càng đậm, bỏ đi...... hắn nói với Bối Khắc Tùng: "Tôi nếu nói cho anh biết, tôi không có thói quen xin lỗi kẻ khác. Anh có thấy tôi có chút tật xấu hay không."
"...........'' Bối Khắc Tùng quả thật cảm thấy người này cuồng vọng vô biên.
"Bối Khắc Tùng, tôi biết anh ở giữa cũng khó xử. Yên tâm, chuyện này không liên quan tới anh. Tôi sẽ giải thích với Mặc Nùng, còn nữa, tùy tiện mang tới vài tên phế vật tôi không để vào mắt." Diệp Thu ngữ khí chân thành nói với Bối Khắc Tùng.
Bối Khắc Tùng vì mình vất vả biện hộ Diệp Thu vẫn nhìn thấy, kỳ thật đứng ở vị trí của Bối Khắc Tùng, không trở mặt đối đầu với mình là đã quá tốt rồi. Về sau hắn muốn sống yên ở Tô Hàng, nếu vì một ngoại nhân mà đối phó với người nhà, vậy cũng khiến một vài ông chủ lớn sinh ra ngăn cách.
"Diệp Thu, bọn họ không phải côn đồ. Tên vừa rồi thủ thế ngươi không thấy sao? Cha hắn là lão đại xã hội đen, thuộc hạ dưới tay đều là kẻ liều mạng a." Bối Khắc Tùng nhìn Diệp Thu bộ dạng một chút cũng không vội vã, không có ý chạy trốn. Người ta còn không vội, mình còn chạy lăng quăng làm gì.
Bất quá quen biết một hồi, một chút tình huống quan trọng phải nói cho hắn biết.
"Yên tâm, Đều là phế vật." Diệp Thu cười nói. Kỳ thật hắn không phải cuồng vọng, bỏi vì lão già luôn thích gọi hắn là phế vật, cho nên hắn cũng có thói quen dùng từ phế vật để nói với những người kém hơn mình.
Không đợi Bối Khắc Tùng đưa ra câu trả lời thuyết phục, Hàn Ấu Lăng liên biết đối phương không muốn xin lỗi. Nháy mắt với tên tóc dài, Tiểu Cường lập tức bắt đầu gọi điện.
"Lão đại. Giáo huấn một người, gọi 30 người đến đây. Có phải nhiều quá hay không?"
"Nhiều mới náo nhiệt. Yên tâm, có chuyện gì anh chịu." Hàn Ấu Lăng sắc mặt âm trầm nói, cô gái trong lòng rên rỉ đau đớn, bởi Hàn Ấu Lăng bóp chặt bả vai của nàng.
Diệp Thu uống hết chén rượu, nói: "Chúng ta đi thôi."
"Đi? Được." Bối Khắc Tùng nghĩ, hắn rời đi cũng là lựa chọn không tồi. Trong lòng thật có chút khinh thường Diệp Thu, người này thì ra là phô trương thanh thế, đợi cho sự việc đến thời điểm mấu chốt, vẫn là lựa chọn chạy.
Diệp Thu dẫn đầu bước ra cửa lớn, bọn người Hàn Ấu Lăng đang đứng chờ người ở cửa, không nghĩ tới Diệp Thu lại từ phía sau đi ra đây. "Sao vậy? Phải đi sao?" Hàn Ấu Lăng châm biếm nói. Diễn kịch gì đây? Nói năng hùng hổ, sau đó lại vội chạy như vậy?
"Tao muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Cần gì báo cáo với chúng mày? Diệp Thu cười nói. Chiếc BMWs của hắn bị hai nữ nhân điên làm hỏng, hiện tại phải bắt xe về nhà.
"Mày sợ chạy sao? Thẳng thắn thừa nhận cũng không có gì dọa người. Nếu tao ở vào vị trí của mày, cũng làm vậy."
"Tao sao phải sợ? Tao đang đi trước mặt chúng mày, chúng mày có thể làm gì tao." Diệp Thu phất tay gọi xe.
"Hừ, không cho mày đi." Tiểu Cường hô lớn.
"Tao sao không được đi?"
"...........'' Tiểu Cường nghẹn họng, lời này chung quy cũng không thể nói cho người khác, chả lẽ nói đàn em của tao còn chưa đến, mày cứ ngoan ngoãn chờ một lát, đợi đàn em tao đến rồi hãy đi sao?
"Chờ chúng mày đến đây vây công tao?"
"Hắc hắc, thằng nhóc mày cũng biết điều đấy." Tiểu Cường đắc ý nói. Quay đầu trừng mắt nhìn đám người một cái, bọn người vây xem lập tức bị dọa cho thoái lui vài chục bước. Nơi này là quán bar, ban ngày rất ít người, đến đêm mới bắt đầu náo nhiệt.
"Tao ngu sao? Sao lại chờ chúng mày đến đông đủ? Tao sao không thể thừa dịp người của chúng mày chưa đến, trước tiên đánh chúng mày tơi tả? Nếu không cho tao đi, vậy mau đến đây. Chúng ta động thủ, một mình tao chấp hết? Sao? Không dám? Nếu chúng mày sợ không phải đối thủ của tao, có thể gọi cha mẹ như bọn chúng." Diệp Thu lấy tay chỉ vào đám người đứng cạnh Hàn Ấu Lăng châm chọc nói.
"Không nên nhiều lời vô nghĩa với loại khốn kiếp này. Cứ đánh cho tàn phế trước.'' Tiểu Cường sắc mặt đại biến, nắm đấm vọt tới Diệp Thu.
Bốp!
Tới nhanh, quay về còn nhanh hơn. Mọi người chưa nhìn rõ Diệp Thu làm gì, Tiểu Cường đã ôm bụng ngã trên mặt đất.
Hàn Ấu Lăng sắc mặt đại biến, hắn rất muốn mắng đối phương vô sỉ, nhưng đúng thật a, người ta không có lý do đợi ngươi chờ viện binh sau đó mới động thủ? Hiện tại không phải thời tam quốc. Hai bên đối đấu như hai kẻ ngốc, nhảy ra chiến nhau ba trăm hiệp, sau đó cho đám tiểu binh lao lên.
Bối Khắc Tùng cười khổ, thầm nghĩ, vẫn là nhanh chóng báo chuyện này cho Trầm Mặc Nùng. Có lẽ nàng tự tới một chuyến thích hợp hơn.
"Ai da, hôm nay xảy ra chuyện gì? Sao lại náo nhiệt như vậy?"
"Ha ha, thật nhiều người quen. Có trò hay để xem cũng không gọi điện cho chúng ta biết, đối đãi với anh em thế hả?"
"Oa, Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu......."
"Tô Hàng tứ đại công tử đều đã tới, một màn tráng lệ a............"
ng0ctu231
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội
Bình luận facebook