Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Lúc Diệp Thu nói phải phụ trách đón tiếp cậu tân sinh viên bị cận thị và tập hợp lúc 3 giờ chiều nay tại phòng 601 nên không dám uống rượu. Mỗi người một chai bia, Lý Đại Tráng tửu lượng thấp lại là lần đầu uống rượu nên không uống hết nổi một bình, mặt họ như đánh má hồng.
Dương Nhạc thì liến thoắng, nhìn lướt qua Lý Đại Tráng sau đó dừng lại nhìn Diệp Thu tiếc nuối nói: “Chiều nay phải tập họp nên không thể uống nhiều, lần sau nếu có dịp thế này, chúng ta không say không về.” Hắn nhận ra rằng tửu lượng của Diệp Thu không tồi.
Diệp Thu gật gật đầu. Hắn không ghét uống rượu, đối với hắn mà nói uống rượu không có gì khác uống nước là mấy.
Lúc Diệp Thu đang nghe Lý Đại Tráng kể chuyện ăn chơi của hắn thời còn trung học, thì thấy Đường Quả cùng với Mặt chữ quốc đi vào, tay trái hắn cầm bình bạch ngọc, tay phải cầm hai ly rượu, Diệp Thu và Dương Nhạc liếc mắt nhìn nhau một cái cũng đoán được mục đích của họ tới đây.
Quả nhiên Mặt chữ quốc tới cạnh Diệp Thu bình tĩnh nói: “Người anh em, anh tên là Diệp Thu sao? Tôi tên là Dương Aí Quốc, chúng tôi đều là bạn của Đường Quả, hôm nay cũng là lần đầu gặp mặt. Nào tôi mời anh một ly.
Mặt chữ quốc có một cái tên rất quê mùa nhưng cử chỉ lời nói lại quá thoải mái tự nhiên. Diệp Thu chưa kịp trả lời thì hắn đã mở nắp bình, rót đầy chén rượu.
“Cảm ơn. Tôi chỉ là vệ sĩ của Đường Quả thôi”. Diệp Thu vừa nói vừa cười nhưng cũng hào phóng nhận ly rượu từ Dương Ái Quốc.
Dương Ái Quốc sửng sốt, không ngờ tên tiểu tử lại khiêm nhường đến thế. Nếu là những người đàn ông khác theo đuổi thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Đường thị này thì đã sớm khoa trương bản thân mình rồi. Cho dù không chủ động nói ra thì cũng sẽ vô ý nói ra mối quan hệ đặc biệt với Đường Quả thôi. Hắn đang may mắn như vậy nhưng lại ra sức che giấu.
Nghĩ đến đây hắn chợt nhận ra tên tiểu tử này cũng không quá đáng ghét như vậy, ít ra hắn cũng không gây sự hay nói những lời làm mình bực bội. Vì vậy càng muốn uống thêm với hắn.
“Anh không cần phải giải thích gì cả, chuyện này mọi người đều biết trong lòng là được rồi. Nào, một mối tình thâm một nỗi sầu. Tôi làm trước…”
Dương Ái Quốc ngửa mặt dốc cạn chén rượu... Diệp Thu cười cười cũng uống liền một hơi không vãi giọt nào.
“Tốt, đã quá. Đã quen biết nhau thì từ nay về sau sẽ là bạn. Hai huynh đệ chúng ta làm thêm một chén nữa” Dương Ái Quốc không để Diệp Thu có cơ hội từ chối, lúc đang nói chuyện thì đã nhanh nhẹn rót đầy rượu vào chén. Rồi lại cầm một chén đưa cho Diệp Thu một tay giơ chén của mình lên nói: “Huynh đệ, tôi uống trước…”
Hàn Sảng định nói nhưng Diệp Thu lại khua tay ý là không sao rồi uống theo một chén.
Uống xong hai chén rượu độ nặng, mặt Dương Ái Quốc cũng hơi đỏ, nhưng nội công của hắn cũng khá tốt nên một ít rượu thế này cũng chưa đủ làm hắn không kiểm soát được suy nghĩ và hành động. Hắn lại cùng Diệp Thu uống thêm một chén nữa, nói: “Trà không quá đầy, rượu không quá tam, huynh đệ chúng ta làm thêm chén nữa…”
Dương Ái Quốc đang ở đại viện của quân đội từ nhỏ đã thích quân nhân, thích kỷ luật của họ, cơ thể dũng mãnh, giống tác phong của Hào Sảng nên thường trộm uống rượu cùng các đồng chí khác. Sau đó lớn lên mỗi ngày cũng đều mua rượu uống nên tửu lượng cũng từ đó mà cao lên.
Loại rượu này thuộc loại “uống nhanh”, uống liền một lúc 3 ly không để cho đối phương có thời gian gắp thức ăn. Nếu là người bình thường thì tâm trí đã bắt đầu mơ màng, nhưng Dương Ái Quốc vẫn thấy Diệp Thu tỉnh như sáo, ánh mắt tinh anh, biết ngay hắn là đối thủ đáng gớm của mình.
Vừa ra hiệu một cái thì có mấy người từ góc cầu thang đi ra mang theo bình rượu giống loại lúc nãy. Bọn họ đều là những người vừa mới đánh nhau với Diệp Thu, đều là bạn của Dương Ái Quốc. Chỉ vì lúc nãy Đường Quả không giới thiệu nên nhanh chóng tách họ ra cũng không nói chuyện nhiều với họ.
Dương Ái Quốc mỉm cười nhìn mọi người và bắt đầu giới thiệu: “Cũng coi như chúng ta có duyên mà biết nhau. Uống rượu mà ít người thì không thú vị, hai bàn chúng ta thử đấu với nhau xem, mọi người thấy thế nào?”
Dương Nhạc biết bọn họ định đến quán rượu mặt khác lại còn nhắm vào Diệp Thu liền chủ động đứng lên thay Diệp Thu giải vây, “Các vị đại ca, được biết các huynh thế này thật là vinh hạnh cho chúng tôi nhưng thật sự hôm nay không nên uống nhiều. Hôm nay lúc đăng ký thầy dặn chúng tôi 3h chiều tập hợp. Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng nếu chúng ta uống say thì sẽ có chút bất kính với thầy. Chi bằng chúng ta hẹn nhau vào một ngày nào đó mà uống một trận thật vui được không?”
“Huynh đệ, nghe giọng anh cũng là ngươi miền Bắc thì phải? Làm thế này thì không vui sao? Người miền Bắc chúng ta uống rượu vào là nổi hứng mọi chuyện trên trời dưới đất đều coi như chẳng là gì. Huynh đệ chúng ta vui vẻ là tốt rồi đừng cố ý ngăn cản chứ? Hôm nay đã uống rồi thì cứ tiếp tục uống đi, dù sao chúng ta cũng là học trò mới nên không phải sợ thầy trách tội đâu?” Tên tiểu tử tóc húi cua ngồi bên cạnh Dương Ái Quốc phản đối có chút thô tục, nhưng có tính kích động khiến cuộc vui không thể trì hoãn được.
Diệp Thu liếc mắt nhìn hắn một cái, mặc dù tên tiểu tử này không khỏe bằng Dương Ái Quốc nhưng cơ thể thì rắn chắc nếu bất ngờ xuất chiêu thì mạnh hơn Dương Ái Quốc nhiều. Trên miệng hắn có một vết chai rất dày cho thấy võ công của hắn không phải tầm thường. Đám người này sao có thể giống với những tên lính khác?
Dương Nhạc còn định nói gì nữa nhưng Diệp Thu cười vỗ vỗ vai hắn, Dương Nhạc nhìn ánh mắt của Diệp Thu thì lập tức hiểu ngay anh muốn nói cái gì, lặng lẽ ngồi xuống. Đây là một cảm giác rất lạ, hình như Diệp Thu có một lực lượng ủng hộ phía sau khiến người khác cảm thấy rất an toàn khi giao cho anh một việc gì. Dương Nhạc cũng chỉ có được cảm giác này với phụ thân, không ngờ rằng hôm nay cũng tìm được cảm giác này ở một người cùng tuổi với hắn.
Lúc này Diệp Thu mới quay lại nhìn Dương Ái Quốc nói: “Thế này đi, chiều nay tôi có đến lớp hay không cũng không sao cả, nhưng mấy người này nhất định phải đi. Chúng ta học ngành khảo cổ, cả lớp chỉ có hai mươi người. Nếu một phần tư lớp mà vắng mặt thì thầy giáo ắt sẽ rất buồn. Tôi sẽ đi uống với các anh, thế nào?”
Dương Ái Quốc sửng sốt, lúc nãy thấy bên Diệp Thu có 4 người, nên mới kéo thêm 3 người kia tới đây, 4 chọi 4 ít nhất do số đông cũng không dễ nhận ra mình. Bây giờ Diệp Thu quyết định như vậy chẳng khác nào lấy 1 chọi 4. tửu lượng của 4 người cộng lại hắn cũng biết rõ chẳng lẽ tên tiểu tử này là một tay bợm rượu sao?
“Như vậy thì không công bằng với anh” Dương Ái Quốc xấu hổ nói.
“Không sao. Các anh không phải đối thủ của tôi.” Diệp Thu sợ bọn họ lại dây dưa thêm Dương Nhạc và Lý Đại Tráng nên đơn giản khiêu khích bọn họ.
“Đúng là tự tìm đường chết mà. Hôm nay dù ta với ngươi có phải bò về nhà thì cũng quyết uống đến cùng. Đến đây nào, chậm chạp như thế thì không chơi được gì nữa đâu, chúng ta thi nhau uống rượu.” Tiểu Bình Đầu nóng nảy nói. Hắn cầm trong tay hai bình năm lít rồi mở ra, đưa cho Diệp Thu một bình nói: “Người nào uống xong trước bình này người đó thắng. Nếu như chưa uống xong mà đã gục thì phải uống thêm bình nữa đến khi nào uống không nổi nữa mới được tha.”
“Được.” Diệp Thu gật đầu cười. Ngay cả đại ca cũng không phải là đối thủ của mình, bản thân được trời sinh ra mấy thứ rượu cồn này đều không hề hấn gì cả. Xem ra đúng là mấy người này muốn bò về nhà thật rồi.
“Được, bắt đầu nào.” Tiểu Bình Đầu nói xong cầm lấy bình rượu rót đầy chén thủy tinh rồi ngẩng đầu lên uống ực ực liên tục.
“Đại ca, tửu lượng của huynh có tốt không vậy?” Hàn Sảng kéo Diệp Thu lại nói. Hắn thật sự lo lắng cho Diệp Thu
“Không được, Diệp Thu đệ có say đến chết cũng phải giúp huynh đối phó với họ.” Tửu lượng của Lý Đại Tráng quả thật rất thấp, nhưng là người có nghĩa khí, thấy Diệp Thu lấy 1 chọi 4 sợ sẽ có chuyện nên hắn tự chủ động khiêu chiến.
“Không sao đâu.” Diệp Thu cười gian xảo cầm lấy bình rượu Mao Đài xem ra độ rất mạnh lên cũng không cần chén tu vào miệng uống liên tục.
Lần này không chỉ Dương Nhạc, Lý Đại Tráng trợn tròn mắt mà cả Dương Ái Quốc cũng trợn mắt há mồm như mấy đứa con nít còn bọc tã. Tôi xong rồi, còn ai uống loại rượu Mao Đài thế này nữa không?
Đến nhà hàng này không chỉ có sinh viên trường đại học Yến Kinh mà còn có sinh viên của học viện ngoại ngữ và học viện âm nhạc nữa, đào tạo ra vô số những sinh viên nổi tiếng của học viện biểu diễn trên truyền hình Yến Kinh. Phần lớn các nữ sinh của những trường này đều là con nhà giàu có, cho dù có những nữ sinh gia cảnh bình thường chỉ cần dựa vào sắc đẹp và dáng vóc cũng có khối kẻ tự nguyện làm người nâng khăn sửa túi cho rồi. Vì thế các cô cũng là khách quen của nhà hàng này.
Một đám trai thanh nữ tú đến ăn cơm, một nữ sinh ăn mặc thời trang, dáng vẻ xinh đẹp đi đến nhìn thấy hai người trong bọn họ đang thi nhau uống rượu ở đại sảnh lầu một. Đó là Diệp Thu đang tu bình Mao Đài uống liên tục nên vỗ tay khen hay, giọng nói trong trẻo ngọt ngào không biết là sinh viên của học viện âm nhạc hay học viện sân khấu điện ảnh nữa. Nhưng việc các cô đến đã làm cho cuộc chơi thêm ý nghĩa hơn.
Dương Nhạc thì liến thoắng, nhìn lướt qua Lý Đại Tráng sau đó dừng lại nhìn Diệp Thu tiếc nuối nói: “Chiều nay phải tập họp nên không thể uống nhiều, lần sau nếu có dịp thế này, chúng ta không say không về.” Hắn nhận ra rằng tửu lượng của Diệp Thu không tồi.
Diệp Thu gật gật đầu. Hắn không ghét uống rượu, đối với hắn mà nói uống rượu không có gì khác uống nước là mấy.
Lúc Diệp Thu đang nghe Lý Đại Tráng kể chuyện ăn chơi của hắn thời còn trung học, thì thấy Đường Quả cùng với Mặt chữ quốc đi vào, tay trái hắn cầm bình bạch ngọc, tay phải cầm hai ly rượu, Diệp Thu và Dương Nhạc liếc mắt nhìn nhau một cái cũng đoán được mục đích của họ tới đây.
Quả nhiên Mặt chữ quốc tới cạnh Diệp Thu bình tĩnh nói: “Người anh em, anh tên là Diệp Thu sao? Tôi tên là Dương Aí Quốc, chúng tôi đều là bạn của Đường Quả, hôm nay cũng là lần đầu gặp mặt. Nào tôi mời anh một ly.
Mặt chữ quốc có một cái tên rất quê mùa nhưng cử chỉ lời nói lại quá thoải mái tự nhiên. Diệp Thu chưa kịp trả lời thì hắn đã mở nắp bình, rót đầy chén rượu.
“Cảm ơn. Tôi chỉ là vệ sĩ của Đường Quả thôi”. Diệp Thu vừa nói vừa cười nhưng cũng hào phóng nhận ly rượu từ Dương Ái Quốc.
Dương Ái Quốc sửng sốt, không ngờ tên tiểu tử lại khiêm nhường đến thế. Nếu là những người đàn ông khác theo đuổi thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Đường thị này thì đã sớm khoa trương bản thân mình rồi. Cho dù không chủ động nói ra thì cũng sẽ vô ý nói ra mối quan hệ đặc biệt với Đường Quả thôi. Hắn đang may mắn như vậy nhưng lại ra sức che giấu.
Nghĩ đến đây hắn chợt nhận ra tên tiểu tử này cũng không quá đáng ghét như vậy, ít ra hắn cũng không gây sự hay nói những lời làm mình bực bội. Vì vậy càng muốn uống thêm với hắn.
“Anh không cần phải giải thích gì cả, chuyện này mọi người đều biết trong lòng là được rồi. Nào, một mối tình thâm một nỗi sầu. Tôi làm trước…”
Dương Ái Quốc ngửa mặt dốc cạn chén rượu... Diệp Thu cười cười cũng uống liền một hơi không vãi giọt nào.
“Tốt, đã quá. Đã quen biết nhau thì từ nay về sau sẽ là bạn. Hai huynh đệ chúng ta làm thêm một chén nữa” Dương Ái Quốc không để Diệp Thu có cơ hội từ chối, lúc đang nói chuyện thì đã nhanh nhẹn rót đầy rượu vào chén. Rồi lại cầm một chén đưa cho Diệp Thu một tay giơ chén của mình lên nói: “Huynh đệ, tôi uống trước…”
Hàn Sảng định nói nhưng Diệp Thu lại khua tay ý là không sao rồi uống theo một chén.
Uống xong hai chén rượu độ nặng, mặt Dương Ái Quốc cũng hơi đỏ, nhưng nội công của hắn cũng khá tốt nên một ít rượu thế này cũng chưa đủ làm hắn không kiểm soát được suy nghĩ và hành động. Hắn lại cùng Diệp Thu uống thêm một chén nữa, nói: “Trà không quá đầy, rượu không quá tam, huynh đệ chúng ta làm thêm chén nữa…”
Dương Ái Quốc đang ở đại viện của quân đội từ nhỏ đã thích quân nhân, thích kỷ luật của họ, cơ thể dũng mãnh, giống tác phong của Hào Sảng nên thường trộm uống rượu cùng các đồng chí khác. Sau đó lớn lên mỗi ngày cũng đều mua rượu uống nên tửu lượng cũng từ đó mà cao lên.
Loại rượu này thuộc loại “uống nhanh”, uống liền một lúc 3 ly không để cho đối phương có thời gian gắp thức ăn. Nếu là người bình thường thì tâm trí đã bắt đầu mơ màng, nhưng Dương Ái Quốc vẫn thấy Diệp Thu tỉnh như sáo, ánh mắt tinh anh, biết ngay hắn là đối thủ đáng gớm của mình.
Vừa ra hiệu một cái thì có mấy người từ góc cầu thang đi ra mang theo bình rượu giống loại lúc nãy. Bọn họ đều là những người vừa mới đánh nhau với Diệp Thu, đều là bạn của Dương Ái Quốc. Chỉ vì lúc nãy Đường Quả không giới thiệu nên nhanh chóng tách họ ra cũng không nói chuyện nhiều với họ.
Dương Ái Quốc mỉm cười nhìn mọi người và bắt đầu giới thiệu: “Cũng coi như chúng ta có duyên mà biết nhau. Uống rượu mà ít người thì không thú vị, hai bàn chúng ta thử đấu với nhau xem, mọi người thấy thế nào?”
Dương Nhạc biết bọn họ định đến quán rượu mặt khác lại còn nhắm vào Diệp Thu liền chủ động đứng lên thay Diệp Thu giải vây, “Các vị đại ca, được biết các huynh thế này thật là vinh hạnh cho chúng tôi nhưng thật sự hôm nay không nên uống nhiều. Hôm nay lúc đăng ký thầy dặn chúng tôi 3h chiều tập hợp. Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng nếu chúng ta uống say thì sẽ có chút bất kính với thầy. Chi bằng chúng ta hẹn nhau vào một ngày nào đó mà uống một trận thật vui được không?”
“Huynh đệ, nghe giọng anh cũng là ngươi miền Bắc thì phải? Làm thế này thì không vui sao? Người miền Bắc chúng ta uống rượu vào là nổi hứng mọi chuyện trên trời dưới đất đều coi như chẳng là gì. Huynh đệ chúng ta vui vẻ là tốt rồi đừng cố ý ngăn cản chứ? Hôm nay đã uống rồi thì cứ tiếp tục uống đi, dù sao chúng ta cũng là học trò mới nên không phải sợ thầy trách tội đâu?” Tên tiểu tử tóc húi cua ngồi bên cạnh Dương Ái Quốc phản đối có chút thô tục, nhưng có tính kích động khiến cuộc vui không thể trì hoãn được.
Diệp Thu liếc mắt nhìn hắn một cái, mặc dù tên tiểu tử này không khỏe bằng Dương Ái Quốc nhưng cơ thể thì rắn chắc nếu bất ngờ xuất chiêu thì mạnh hơn Dương Ái Quốc nhiều. Trên miệng hắn có một vết chai rất dày cho thấy võ công của hắn không phải tầm thường. Đám người này sao có thể giống với những tên lính khác?
Dương Nhạc còn định nói gì nữa nhưng Diệp Thu cười vỗ vỗ vai hắn, Dương Nhạc nhìn ánh mắt của Diệp Thu thì lập tức hiểu ngay anh muốn nói cái gì, lặng lẽ ngồi xuống. Đây là một cảm giác rất lạ, hình như Diệp Thu có một lực lượng ủng hộ phía sau khiến người khác cảm thấy rất an toàn khi giao cho anh một việc gì. Dương Nhạc cũng chỉ có được cảm giác này với phụ thân, không ngờ rằng hôm nay cũng tìm được cảm giác này ở một người cùng tuổi với hắn.
Lúc này Diệp Thu mới quay lại nhìn Dương Ái Quốc nói: “Thế này đi, chiều nay tôi có đến lớp hay không cũng không sao cả, nhưng mấy người này nhất định phải đi. Chúng ta học ngành khảo cổ, cả lớp chỉ có hai mươi người. Nếu một phần tư lớp mà vắng mặt thì thầy giáo ắt sẽ rất buồn. Tôi sẽ đi uống với các anh, thế nào?”
Dương Ái Quốc sửng sốt, lúc nãy thấy bên Diệp Thu có 4 người, nên mới kéo thêm 3 người kia tới đây, 4 chọi 4 ít nhất do số đông cũng không dễ nhận ra mình. Bây giờ Diệp Thu quyết định như vậy chẳng khác nào lấy 1 chọi 4. tửu lượng của 4 người cộng lại hắn cũng biết rõ chẳng lẽ tên tiểu tử này là một tay bợm rượu sao?
“Như vậy thì không công bằng với anh” Dương Ái Quốc xấu hổ nói.
“Không sao. Các anh không phải đối thủ của tôi.” Diệp Thu sợ bọn họ lại dây dưa thêm Dương Nhạc và Lý Đại Tráng nên đơn giản khiêu khích bọn họ.
“Đúng là tự tìm đường chết mà. Hôm nay dù ta với ngươi có phải bò về nhà thì cũng quyết uống đến cùng. Đến đây nào, chậm chạp như thế thì không chơi được gì nữa đâu, chúng ta thi nhau uống rượu.” Tiểu Bình Đầu nóng nảy nói. Hắn cầm trong tay hai bình năm lít rồi mở ra, đưa cho Diệp Thu một bình nói: “Người nào uống xong trước bình này người đó thắng. Nếu như chưa uống xong mà đã gục thì phải uống thêm bình nữa đến khi nào uống không nổi nữa mới được tha.”
“Được.” Diệp Thu gật đầu cười. Ngay cả đại ca cũng không phải là đối thủ của mình, bản thân được trời sinh ra mấy thứ rượu cồn này đều không hề hấn gì cả. Xem ra đúng là mấy người này muốn bò về nhà thật rồi.
“Được, bắt đầu nào.” Tiểu Bình Đầu nói xong cầm lấy bình rượu rót đầy chén thủy tinh rồi ngẩng đầu lên uống ực ực liên tục.
“Đại ca, tửu lượng của huynh có tốt không vậy?” Hàn Sảng kéo Diệp Thu lại nói. Hắn thật sự lo lắng cho Diệp Thu
“Không được, Diệp Thu đệ có say đến chết cũng phải giúp huynh đối phó với họ.” Tửu lượng của Lý Đại Tráng quả thật rất thấp, nhưng là người có nghĩa khí, thấy Diệp Thu lấy 1 chọi 4 sợ sẽ có chuyện nên hắn tự chủ động khiêu chiến.
“Không sao đâu.” Diệp Thu cười gian xảo cầm lấy bình rượu Mao Đài xem ra độ rất mạnh lên cũng không cần chén tu vào miệng uống liên tục.
Lần này không chỉ Dương Nhạc, Lý Đại Tráng trợn tròn mắt mà cả Dương Ái Quốc cũng trợn mắt há mồm như mấy đứa con nít còn bọc tã. Tôi xong rồi, còn ai uống loại rượu Mao Đài thế này nữa không?
Đến nhà hàng này không chỉ có sinh viên trường đại học Yến Kinh mà còn có sinh viên của học viện ngoại ngữ và học viện âm nhạc nữa, đào tạo ra vô số những sinh viên nổi tiếng của học viện biểu diễn trên truyền hình Yến Kinh. Phần lớn các nữ sinh của những trường này đều là con nhà giàu có, cho dù có những nữ sinh gia cảnh bình thường chỉ cần dựa vào sắc đẹp và dáng vóc cũng có khối kẻ tự nguyện làm người nâng khăn sửa túi cho rồi. Vì thế các cô cũng là khách quen của nhà hàng này.
Một đám trai thanh nữ tú đến ăn cơm, một nữ sinh ăn mặc thời trang, dáng vẻ xinh đẹp đi đến nhìn thấy hai người trong bọn họ đang thi nhau uống rượu ở đại sảnh lầu một. Đó là Diệp Thu đang tu bình Mao Đài uống liên tục nên vỗ tay khen hay, giọng nói trong trẻo ngọt ngào không biết là sinh viên của học viện âm nhạc hay học viện sân khấu điện ảnh nữa. Nhưng việc các cô đến đã làm cho cuộc chơi thêm ý nghĩa hơn.
Bình luận facebook