Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
“Wow, tư thế uống rượu của đại ca trông đẹp quá......”
“Đại ca, cố lên. Chúng tôi ủng hộ huynh.”
“Đại ca, đánh gục hắn đi để đại mĩ nhân của chúng tôi đích thân đến đây giúp anh một tay....”
“Này, ả chết bằm kia, sao không phải là tự cô giúp?”
Một đám con gái gào thét nhống nháo sau đó thì phát ra tiếng cười dã man. Một mĩ nhân đẹp lộng lẫy bước ra, thực khách trong cả nhà hàng đó cũng đều kinh ngạc, nhiều người từ những phòng trên lầu cũng chạy ra, vừa xem mĩ nhân vừa xem hai người đàn ông uống rượu ùa theo hoan hô.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nghe thấy cũng tới, thấy mọi người tụ lại thành đám đông tưởng bọn họ đang xảy ra xô xát không ngờ lại là đang uống rượu....uống rượu mà cũng có thể đông như vậy sao, thật đúng là hiếm thấy.
“Đường Quả, bạn cô uống rượu trông rất phong độ.” Một người con gái đứng bên cạnh Đường Quả vừa cười vừa nói. Cô gái đó thái độ kiêu căng, mặc cái áo sơ mi hiệu Chanel, thắt lưng cao 7 phân và một cái quần bò đơn giản trông rất mạnh mẽ cứng cỏi.
“Đúng vậy. Không ngờ Diệp Thu lại uống rượu lợi hại như thế.”
Đường Quả không nói gì, chỉ đứng ở một góc lặng lẽ nhìn Diệp Thu. Đối với con người này, có lúc nàng cảm thấy rất hiểu hắn đến nỗi như đi guốc trong bụng, có lúc lại cảm thấy mơ hồ, hư hư thật thật, nếu lúc nào hiểu rõ được hắn nhất thì lập tức sẽ có những cử chỉ không giống với người khác thôi.
Đường Quả vốn luôn tự hào về chỉ số thông minh của mình nhưng lúc này đứng trước mặt anh lại giống như chưa từng quen biết.
Đang nghĩ như vậy thì Đường Quả bỗng nhiên giật mình. Nghe nói nếu một người phụ nữ đang tò mò về một người đàn ông thì khoảng cách để yêu người đó không còn xa nữa. Đường Quả vội vàng xua đuổi những ý nghĩ vừa rồi trong đầu, tập trung xem tiếp cuộc thi.
Lúc uống đến nửa bình thứ hai, Tiểu Bình Đầu không chịu nổi nữa. Hai mắt mơ màng nhìn Diệp Thu đang uống rượu như uống nước ở trước mặt. Đầu óc quay cuồng, té bịch một cái xuống đất. Nếu Dương Ái Quốc bên cạnh không kịp thời phản ứng ngay, ngã xuống đất trước đỡ hắn thì chắc cái bàn cũng bị vỡ ra làm đôi rồi.
Thấy Tiểu Bình Đầu ngã xuống Diệp Thu cũng không uống nữa, nhìn Dương Ái Quốc cười cười, định lau rượu trên miệng thì cô gái xinh đẹp lúc nãy chạy tới, rút một chiếc khăn tay từ trong túi ra nhẹ nhàng lau cho Diệp Thu.
Lau xong cô nhét chiếc khăn tay vào túi áo của Diệp Thu, mỉm cười nói: “huynh thật lợi hại, đến giờ tôi vẫn chưa thấy có ai uống rượu được như huynh. Tôi ủng hộ huynh thắng. Huynh cứ mở khăn tay ra bên trong có số điện thoại của tôi. Nhớ gọi cho tôi nhé.
Nói xong, không đợi Diệp Thu kịp phản ứng, đã đặt đôi môi mềm mại quyến rũ lên mặt của Diệp Thu, rồi khúc khích chạy đi.
Thực khách xung quanh vỗ tay ầm ầm, Diệp Thu lại nghiêm mặt cười khổ không ngờ uống rượu mà cũng có cuộc kỳ ngộ. Ngẩng đầu nhìn cô gái đó, nàng đứng giữa một đám con gái đang giễu cợt mình, tự nhìn lại mình nàng vừa trừng mắt nhìn Diệp Thu vừa cười khanh khách.
Diệp Thu vội quay đi, rồi hỏi Dương Ái Quốc còn muốn tiếp tục không?”
Dương Ái Quốc lặng lẽ thán phục, tên Diệp Thu này đã uống được hơn một cân Mao Đài rồi mà vẻ mặt vẫn bình thường thế kia không có chút phản ứng nào cả, ánh mắt cũng vẫn tinh nhanh, y như lúc chưa uống rượu. Chẳng lẽ tên tiểu tử này là tên bợm rượu sao?
Dương Ái Quốc biết mình không phải là đối thủ của Diệp Thu liền quay sang bàn bạc với hai người bạn còn lại, chỉ vào tên Tiểu Lục bên cạnh nói: “lần này tới lượt đệ.”
Tiểu Lục học trung học bậc cao đẳng, tướng mạo rất bình thường, nhưng tính cách cũng rất phong độ. Cười cười nói với Diệp Thu: “Chúng ta thử so tài xem sao.”
“Anh có tài đặc biệt như thế nào?” Diệp Thu tủm tỉm cười rồi hỏi, hai cái môi cong lên khuôn mặt vừa đáng yêu vừa gian manh. Anh biết nếu bọn họ đưa Tiểu Lục ra ắt hẳn hắn phải có biệt tài gì đó. Hơn nữa hắn còn nói muốn “đặc biệt” so tài với anh, chắc chắn hắn có đòn hiểm gì đây.
Tiểu Lục tự chạy đến đại sảnh của nhà hàng cầm bình rượu Hồng Tinh Cốc cực mạnh ra, rồi kêu phục vụ mang ra hai chén sạch, rót rượu vào mỗi chén một nửa nói: “Cùng đấu nha, thử không?”
Diệp Thu hơi khó hiểu, loại rượu này tính ra cũng chỉ mạnh hơn Mao Đài một chút, cũng chẳng hơn bao nhiêu, tại sao chỉ uống có nửa chén? Chẳng lẽ có tác hại gì với mình sao? Loại rượu này hắn đã uống qua, không có gì là không thể hạ gục đối phương.
Thấy ánh mắt Diệp Thu có vẻ nghi hoặc, Tiểu Lục cười thầm rồi giải thích: “Đây là loại rượu mạnh nhất của người Hoa Hạ, 65 độ, tất nhiên tôi không có ý khiêu chiến với anh, cũng không có mục đích gì đặc biệt. Cách uống đặc biệt của tôi là dùng bật lửa hơ nóng loại rượu này rồi sau đó mới uống. Thế nào? Anh dám không?”
Nếu đem rượu ra mà nấu lên thì khác nào làm cho độ rượu càng tăng cao. Nếu uống thứ rượu độ đang rất cao như thế vào người như vậy sẽ rất nguy hiểm.
“Anh khẳng định không có vấn đề gì chứ?” Diệp Thu nhìnTiểu Lục hỏi.
“Tất nhiên, nếu là lần đầu tiên anh uống loại này thì anh nên thận trọng.” Tiểu Lục khó chịu nói. Vẻ mặt của Diệp Thu làm hắn có chút khó chịu, vì hắn đang không lo nghĩ gì bây giờ lại thêm lo lắng. Chẳng lẽ bản thân hắn lại thất bại ngay từ đầu sao?
Đây là trò đùa điên cuồng, trước đây đã từng có người tự hù dọa rồi cuối cùng bỏ cuộc. Anh cũng không tin tên tiểu tử này có thể chấp nhận.
“Được rồi, chúng ta uống thử xem” Diệp Thu nhún vai, thản nhiên nói.
“Ặc… không ngờ hắn lại chấp nhận” Trong lòng Tiểu Lục có chút e ngại, chiêu này là do hắn học được từ một người bạn du học nước ngoài, cũng chỉ là chơi đùa, nhưng uống như vậy giống như thiêu cháy cổ họng vậy, nghĩ làm vậy để dọa Diệp Thu thôi, không ngờ hắn lại đồng ý.
“Anh khẳng định sẽ không hối hận chứ? Mùi vị không dễ chịu tí nào đâu.” Tiểu Lục nói.
“Bắt đầu đi” Bữa tiệc cũng đã kéo dài quá lâu rồi, hắn không muốn mọi người xung quanh như những con tinh tinh đứng nhìn xung quanh.
Tiểu Lục bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái, móc một bật lửa từ túi tiền ra, quẹt quẹt vào chén rượu thoáng cái đã bốc lên ngọn lửa màu xanh lè.
“Trời, bọn họ phải uống rượu đó sao…”
“Đúng vậy, thật kinh khủng. Chắc sẽ thiêu cháy cổ họng mất?”
“Tôi đã từng xem qua cách uống loại rượu này, thật là kinh khủng....”
Mọi người xung quanh bàn luận ồn ào nhốn nháo làm Tiểu Lục thêm can đảm, biết hôm nay không tránh được nữa đành quyết tâm liều một phen bưng chén rượu lên làm một hơi vào bụng. Chất lỏng như thiêu đốt chảy vào cổ họng như những con dao cắm sâu vào cổ. Những luồng nóng rừng rực làm Tiểu Lục chỉ trong chốc lát đã nghẹt thở.
Sét đánh rồi, tiếng vỗ tay rào rào vang lên từ xung quanh.
Dương Ái Quốc và đám người lo lắng, Tiểu Lục vừa thều thào nói không sao vừa vẫy tay chào mọi người xung quanh. Sau đó nhìn Diệp Thu khiêu khích đợi anh biểu diễn.
Diệp Thu cười cười với hắn, từ từ bưng chén rượu lên, lấy bật lửa của Tiểu Lục đốt chén rượu sau đó rót rượu vào chén giữa tiếng hoan hô của mọi người rồi nâng chén nhìn Tiểu Lục có ý đợi chiêu kế tiếp của hắn.
Tiểu Lục đổ mồ hôi lạnh, hắn uống nhẹ nhàng như vậy sao? Cố gượng cười một cái rồi đành phải tiếp tục liều mạng với Diệp Thu.
“Anh thật sự không sao đó chứ?” Diệp Thu kéo Tiểu Lục tiếp tục lại hỏi rồi tiếp tục rót rượu.
“Tôi không sao” Tiểu Lục nói. Được, chúng ta tiếp tục.
Thế là sau khi Tiểu Lục uống hết chén thứ hai thì Diệp Thu cũng uống. Người vây xung quanh càng lúc càng đông, tiếng vỗ tay càng ngày càng nhiều, sắc mặt của Tiểu Lục ngày càng khó coi, nhưng khuôn mặt Diệp Thu vẫn thoải mái tự nhiên, còn nói vài câu bông đùa với Dương Nhạc.
Lúc Tiểu Lục chuẩn bị uống chén thứ năm, thì bỗng phát ra một tiếng “phì”, nôn hết rượu từ trong bụng ra ngoài. Dương Ái Quốc vội dìu hắn, vỗ nhẹ vào sau lưng hắn.
Tiểu Lục ngồi xổm xuống rồi ho khan, ộc ra từng ngụm máu.
“Đại ca, cố lên. Chúng tôi ủng hộ huynh.”
“Đại ca, đánh gục hắn đi để đại mĩ nhân của chúng tôi đích thân đến đây giúp anh một tay....”
“Này, ả chết bằm kia, sao không phải là tự cô giúp?”
Một đám con gái gào thét nhống nháo sau đó thì phát ra tiếng cười dã man. Một mĩ nhân đẹp lộng lẫy bước ra, thực khách trong cả nhà hàng đó cũng đều kinh ngạc, nhiều người từ những phòng trên lầu cũng chạy ra, vừa xem mĩ nhân vừa xem hai người đàn ông uống rượu ùa theo hoan hô.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nghe thấy cũng tới, thấy mọi người tụ lại thành đám đông tưởng bọn họ đang xảy ra xô xát không ngờ lại là đang uống rượu....uống rượu mà cũng có thể đông như vậy sao, thật đúng là hiếm thấy.
“Đường Quả, bạn cô uống rượu trông rất phong độ.” Một người con gái đứng bên cạnh Đường Quả vừa cười vừa nói. Cô gái đó thái độ kiêu căng, mặc cái áo sơ mi hiệu Chanel, thắt lưng cao 7 phân và một cái quần bò đơn giản trông rất mạnh mẽ cứng cỏi.
“Đúng vậy. Không ngờ Diệp Thu lại uống rượu lợi hại như thế.”
Đường Quả không nói gì, chỉ đứng ở một góc lặng lẽ nhìn Diệp Thu. Đối với con người này, có lúc nàng cảm thấy rất hiểu hắn đến nỗi như đi guốc trong bụng, có lúc lại cảm thấy mơ hồ, hư hư thật thật, nếu lúc nào hiểu rõ được hắn nhất thì lập tức sẽ có những cử chỉ không giống với người khác thôi.
Đường Quả vốn luôn tự hào về chỉ số thông minh của mình nhưng lúc này đứng trước mặt anh lại giống như chưa từng quen biết.
Đang nghĩ như vậy thì Đường Quả bỗng nhiên giật mình. Nghe nói nếu một người phụ nữ đang tò mò về một người đàn ông thì khoảng cách để yêu người đó không còn xa nữa. Đường Quả vội vàng xua đuổi những ý nghĩ vừa rồi trong đầu, tập trung xem tiếp cuộc thi.
Lúc uống đến nửa bình thứ hai, Tiểu Bình Đầu không chịu nổi nữa. Hai mắt mơ màng nhìn Diệp Thu đang uống rượu như uống nước ở trước mặt. Đầu óc quay cuồng, té bịch một cái xuống đất. Nếu Dương Ái Quốc bên cạnh không kịp thời phản ứng ngay, ngã xuống đất trước đỡ hắn thì chắc cái bàn cũng bị vỡ ra làm đôi rồi.
Thấy Tiểu Bình Đầu ngã xuống Diệp Thu cũng không uống nữa, nhìn Dương Ái Quốc cười cười, định lau rượu trên miệng thì cô gái xinh đẹp lúc nãy chạy tới, rút một chiếc khăn tay từ trong túi ra nhẹ nhàng lau cho Diệp Thu.
Lau xong cô nhét chiếc khăn tay vào túi áo của Diệp Thu, mỉm cười nói: “huynh thật lợi hại, đến giờ tôi vẫn chưa thấy có ai uống rượu được như huynh. Tôi ủng hộ huynh thắng. Huynh cứ mở khăn tay ra bên trong có số điện thoại của tôi. Nhớ gọi cho tôi nhé.
Nói xong, không đợi Diệp Thu kịp phản ứng, đã đặt đôi môi mềm mại quyến rũ lên mặt của Diệp Thu, rồi khúc khích chạy đi.
Thực khách xung quanh vỗ tay ầm ầm, Diệp Thu lại nghiêm mặt cười khổ không ngờ uống rượu mà cũng có cuộc kỳ ngộ. Ngẩng đầu nhìn cô gái đó, nàng đứng giữa một đám con gái đang giễu cợt mình, tự nhìn lại mình nàng vừa trừng mắt nhìn Diệp Thu vừa cười khanh khách.
Diệp Thu vội quay đi, rồi hỏi Dương Ái Quốc còn muốn tiếp tục không?”
Dương Ái Quốc lặng lẽ thán phục, tên Diệp Thu này đã uống được hơn một cân Mao Đài rồi mà vẻ mặt vẫn bình thường thế kia không có chút phản ứng nào cả, ánh mắt cũng vẫn tinh nhanh, y như lúc chưa uống rượu. Chẳng lẽ tên tiểu tử này là tên bợm rượu sao?
Dương Ái Quốc biết mình không phải là đối thủ của Diệp Thu liền quay sang bàn bạc với hai người bạn còn lại, chỉ vào tên Tiểu Lục bên cạnh nói: “lần này tới lượt đệ.”
Tiểu Lục học trung học bậc cao đẳng, tướng mạo rất bình thường, nhưng tính cách cũng rất phong độ. Cười cười nói với Diệp Thu: “Chúng ta thử so tài xem sao.”
“Anh có tài đặc biệt như thế nào?” Diệp Thu tủm tỉm cười rồi hỏi, hai cái môi cong lên khuôn mặt vừa đáng yêu vừa gian manh. Anh biết nếu bọn họ đưa Tiểu Lục ra ắt hẳn hắn phải có biệt tài gì đó. Hơn nữa hắn còn nói muốn “đặc biệt” so tài với anh, chắc chắn hắn có đòn hiểm gì đây.
Tiểu Lục tự chạy đến đại sảnh của nhà hàng cầm bình rượu Hồng Tinh Cốc cực mạnh ra, rồi kêu phục vụ mang ra hai chén sạch, rót rượu vào mỗi chén một nửa nói: “Cùng đấu nha, thử không?”
Diệp Thu hơi khó hiểu, loại rượu này tính ra cũng chỉ mạnh hơn Mao Đài một chút, cũng chẳng hơn bao nhiêu, tại sao chỉ uống có nửa chén? Chẳng lẽ có tác hại gì với mình sao? Loại rượu này hắn đã uống qua, không có gì là không thể hạ gục đối phương.
Thấy ánh mắt Diệp Thu có vẻ nghi hoặc, Tiểu Lục cười thầm rồi giải thích: “Đây là loại rượu mạnh nhất của người Hoa Hạ, 65 độ, tất nhiên tôi không có ý khiêu chiến với anh, cũng không có mục đích gì đặc biệt. Cách uống đặc biệt của tôi là dùng bật lửa hơ nóng loại rượu này rồi sau đó mới uống. Thế nào? Anh dám không?”
Nếu đem rượu ra mà nấu lên thì khác nào làm cho độ rượu càng tăng cao. Nếu uống thứ rượu độ đang rất cao như thế vào người như vậy sẽ rất nguy hiểm.
“Anh khẳng định không có vấn đề gì chứ?” Diệp Thu nhìnTiểu Lục hỏi.
“Tất nhiên, nếu là lần đầu tiên anh uống loại này thì anh nên thận trọng.” Tiểu Lục khó chịu nói. Vẻ mặt của Diệp Thu làm hắn có chút khó chịu, vì hắn đang không lo nghĩ gì bây giờ lại thêm lo lắng. Chẳng lẽ bản thân hắn lại thất bại ngay từ đầu sao?
Đây là trò đùa điên cuồng, trước đây đã từng có người tự hù dọa rồi cuối cùng bỏ cuộc. Anh cũng không tin tên tiểu tử này có thể chấp nhận.
“Được rồi, chúng ta uống thử xem” Diệp Thu nhún vai, thản nhiên nói.
“Ặc… không ngờ hắn lại chấp nhận” Trong lòng Tiểu Lục có chút e ngại, chiêu này là do hắn học được từ một người bạn du học nước ngoài, cũng chỉ là chơi đùa, nhưng uống như vậy giống như thiêu cháy cổ họng vậy, nghĩ làm vậy để dọa Diệp Thu thôi, không ngờ hắn lại đồng ý.
“Anh khẳng định sẽ không hối hận chứ? Mùi vị không dễ chịu tí nào đâu.” Tiểu Lục nói.
“Bắt đầu đi” Bữa tiệc cũng đã kéo dài quá lâu rồi, hắn không muốn mọi người xung quanh như những con tinh tinh đứng nhìn xung quanh.
Tiểu Lục bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái, móc một bật lửa từ túi tiền ra, quẹt quẹt vào chén rượu thoáng cái đã bốc lên ngọn lửa màu xanh lè.
“Trời, bọn họ phải uống rượu đó sao…”
“Đúng vậy, thật kinh khủng. Chắc sẽ thiêu cháy cổ họng mất?”
“Tôi đã từng xem qua cách uống loại rượu này, thật là kinh khủng....”
Mọi người xung quanh bàn luận ồn ào nhốn nháo làm Tiểu Lục thêm can đảm, biết hôm nay không tránh được nữa đành quyết tâm liều một phen bưng chén rượu lên làm một hơi vào bụng. Chất lỏng như thiêu đốt chảy vào cổ họng như những con dao cắm sâu vào cổ. Những luồng nóng rừng rực làm Tiểu Lục chỉ trong chốc lát đã nghẹt thở.
Sét đánh rồi, tiếng vỗ tay rào rào vang lên từ xung quanh.
Dương Ái Quốc và đám người lo lắng, Tiểu Lục vừa thều thào nói không sao vừa vẫy tay chào mọi người xung quanh. Sau đó nhìn Diệp Thu khiêu khích đợi anh biểu diễn.
Diệp Thu cười cười với hắn, từ từ bưng chén rượu lên, lấy bật lửa của Tiểu Lục đốt chén rượu sau đó rót rượu vào chén giữa tiếng hoan hô của mọi người rồi nâng chén nhìn Tiểu Lục có ý đợi chiêu kế tiếp của hắn.
Tiểu Lục đổ mồ hôi lạnh, hắn uống nhẹ nhàng như vậy sao? Cố gượng cười một cái rồi đành phải tiếp tục liều mạng với Diệp Thu.
“Anh thật sự không sao đó chứ?” Diệp Thu kéo Tiểu Lục tiếp tục lại hỏi rồi tiếp tục rót rượu.
“Tôi không sao” Tiểu Lục nói. Được, chúng ta tiếp tục.
Thế là sau khi Tiểu Lục uống hết chén thứ hai thì Diệp Thu cũng uống. Người vây xung quanh càng lúc càng đông, tiếng vỗ tay càng ngày càng nhiều, sắc mặt của Tiểu Lục ngày càng khó coi, nhưng khuôn mặt Diệp Thu vẫn thoải mái tự nhiên, còn nói vài câu bông đùa với Dương Nhạc.
Lúc Tiểu Lục chuẩn bị uống chén thứ năm, thì bỗng phát ra một tiếng “phì”, nôn hết rượu từ trong bụng ra ngoài. Dương Ái Quốc vội dìu hắn, vỗ nhẹ vào sau lưng hắn.
Tiểu Lục ngồi xổm xuống rồi ho khan, ộc ra từng ngụm máu.
Bình luận facebook