• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cánh Hoa Tàn Trong Gió (1 Viewer)

  • Phần 28: Anh nói em là sư tử

Cánh Hoa Tàn Trong Gió​





Phần 28: Anh nói em là sư tử


Sau khi lũ tinh tinh rút lui, năm người lại tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Trần Nguyên ngửa đầu nhìn mấy con muỗi to như con ong bay vo ve trên đầu mình, thở dài ngao ngán: “Từ bé đến lớn tôi chưa từng thấy con muỗi nào khiếp đảm như bọn muỗi này đấy. Nhất định là bọn này đã tu luyện nghìn năm thành muỗi tinh rồi”
“Cũng may còn có thuốc xua côn trùng”. Văn Đường nói thêm.
Đúng là côn trùng trong rừng Thần Long có to hơn các loại côn trùng bình thường và hung hãn một cách kỳ dị, nhưng nhờ có loại thuốc mà Trần Yến Phương bào chế, tuyệt nhiên không một con nào dám tấn công bọn họ. Nghĩ đến Trần Yến Phương, Vân Trang đột nhiên lại cảm thấy cô ta nếu không có tính tình ngạo mạn, chắc hẳn sẽ là một bác sĩ y đức toàn diện, có thể đem kiến thức và trình độ của mình cống hiến rất nhiều cho nền y khoa nước nhà, giống như vị bác sĩ nổi tiếng Quách Cảnh Đức.
“Thuốc này là do Yến Phương điều chế đấy anh Nguyên”.
Vân Trang vừa nói vừa len lén quát sát sắc mặt của Quách Dĩ Kiên, tuy nhiên, thái độ của khi anh nghe xong câu này vẫn bình thường như không thể bình thường hơn được nữa, đến đầu mày cũng không buồn nhúc nhích, dường như hai chữ Yến Phương chẳng hề làm anh bận tâm.
“Thật à?”. Trần Nguyên cũng lén nhìn Dĩ Kiên rồi hạ giọng nói nhỏ: “Tình địch đem gửi em thuốc cơ à? Mối quan hệ của hai người dạo này khăng khít thế?”
Văn Đường hóng hớt chen miệng vào: “Không phải Vân Trang với Yến Phương cùng có chung một mối quan tâm đó sao? Dù là tình địch nhưng vì đều lo lắng cho đại ca nên đành gác lại, để dành tâm huyết chăm sóc anh ấy đã”
“Các anh thật là…”.
Vân Trang vừa nói đến đây thì Quách Dĩ Kiên đang đi phía trước đột nhiên dừng lại khiến cô không kịp phản xạ, theo đà đi đến liền đập mặt vào lưng anh.
Cô giơ tay xoa xoa mũi: “Á. Đại ca, có chuyện gì thế?”
Anh ngoái đầu lại nhìn cánh mũi hơi đỏ lên của Vân Trang, trong lòng có hơi buồn cười: “Đến đây được rồi. Mọi người dừng lại ăn trưa”


“Ôi, đánh nhau xong với tinh tinh liền đi luôn, giờ mới được dừng lại, tôi mệt chết mất”. Văn Đường than vãn.
Mạc Phong lạnh lùng liếc anh ta: “Cầm súng đứng không cũng mệt đến chết à? Có cần lần sau tôi với cậu đổi vị trí không?”
Văn Đường bất mãn hạ balo xuống, móc trong đó ra một chiếc nồi quân dụng và một ít lương thực khô, ngồi phịch xuống đất: “Thôi khỏi. Tôi yểm trợ phía sau cậu là được rồi”
Vân Trang phì cười, sau đó đi nhặt một ít củi khô ở xung quanh đó cho bọn họ nhóm lửa. Lúc mấy người đàn ông đang tập trung nấu nướng, cô đi lại gần Quách Dĩ Kiên đang ngồi trên một tảng đá nhỏ lau súng gần đó, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh:
“Tay anh bị thương thế nào?”
“Tôi không sao”
Cô nhìn tay áo đã được kéo xuống của anh, thấy có một ít máu thấm ra ngoài vải, bỗng dưng lại rất muốn vạch lên xem vết thương hiện tại thế nào: “Móng vuốt tinh tinh cào dễ nhiễm trùng đấy, đưa em xem nào”
Động tác lau súng của Dĩ Kiên đột nhiên khựng lại, anh nghiêng đầu nhìn gương mặt thanh tú lấp lánh dưới ánh nắng của cô, khẽ cười một cái: “Đánh nhau với tinh tinh cảm giác thế nào?”
“Oai cực”. Cô chun mũi cười cười: “Nhìn cả bầy tinh tinh hung hãn nhưng lại không thắng được con người, cảm giác giống như chính mình mới là chúa tể muôn loài”
“Chúa tể muôn loài là sư tử ấy hả?”
Vân Trang đang phấn khích nên không để ý lắm đến trọng tâm câu nói của Dĩ Kiên: “Còn hơn cả sư tử”
Khi cô nói xong, lại nhìn vẻ mặt nồng đậm ý cười của anh, cuối cùng mới cảm thấy có cái gì đó không đúng. Vân Trang ngẫm nghĩ một lúc rồi nhăn mặt kêu lên: “Đại ca, anh gài em”
Anh nói em là sư tử!!!
Quách Dĩ Kiên giơ một tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Là tự em nói đấy chứ”
Ở giữa không gian rừng rậm nguyên sinh vừa âm u, vừa nguy hiểm thế này, một cái xoa đầu của anh đột nhiên lại khiến đáy lòng vốn đang chênh vênh của Vân Trang dịu đi không ít.


Dù không nói ra nhưng tất cả mọi người, ai nấy đều hiểu được chuyến đi này đầy rẫy những hiểm nguy ẩn mình, còn có cả những gian khổ khắc nghiệt hơn bất cứ những lần đi chiến đấu nào trước đây, có trời mới biết trong ngọn núi này bọn họ còn phải trải nghiệm bao nhiêu thứ, có trời mới biết được sinh mạng bọn họ mỏng manh ra sao.
Văn Đường, Trần Nguyên, Mạc Phong, thậm chí cả Dĩ Kiên, từ khi bước vào rừng Thần Long, mọi người đã đùa nhiều và mỉm cười nhiều hơn mức bình thường, chẳng qua tất cả chỉ vì một mục đích duy nhất: trấn an tinh thần của toàn đội mà thôi.
Vân Trang nghĩ đến đây, bất giác lại cảm thấy vô cùng xúc động. Cô nghiêng người vòng tay ôm lấy eo anh, đầu dựa vào vòm ngực rộng lớn của Quách Dĩ Kiên, nhẹ nhàng trả lời:
“Em không làm sư tử, em làm mèo của anh”
Con mèo ngoan cường của anh, vì anh bất chấp, con mèo có thể đánh bại được tinh tinh. Thế nên, Dĩ Kiên, anh đừng lo. Chuyến đi này nhất định chúng ta sẽ toàn mạng trở về!!!
Quách Dĩ Kiên cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, đáy mắt phảng phất mang theo một tia xót xa ẩn nhẫn: “Ừ. Không phải sư tử, là mèo của tôi”
“Dĩ Kiên, anh yên tâm, em không sợ đâu”. Cô hít sâu một hơi rồi khịt khịt mũi: “So với việc Trung Quốc cấy virut vào người anh thì ít ra chuyến đi này chúng ta vẫn còn ở bên nhau, em vẫn có cái để hy vọng chúng ta có thể tìm được kim sa trân trở về, đưa cho ba anh điều chế thuốc kháng virut”
“Để làm được điều này, đầu tiên em phải sống được trước đã. Lần sau đừng tùy ý hành động như vừa rồi, đã hiểu chưa?”
“Em giỏi lắm đấy, anh không biết à? Mà dù có liệt nửa người, có phải bò em cũng quyết bò về cho bằng được. Huống hồ đã có các anh yểm trợ sau lưng, còn sợ gì nữa chứ?”
Dĩ Kiên búng mũi cô một cái: “Không được bướng bỉnh”
Vân Trang cười hì hì, sau đó nhỏm dậy, dùng tay kéo ống tay áo của anh lên, vài giây sau liền kinh ngạc kêu lên một tiếng: “A… Như thế này mà anh bảo không sao”
Những vết xước rướm máu vừa rồi trên cánh tay anh đã bắt đầu hoại tử, máu đen tụ đặc lại một chỗ rồi bắt đầu loét ra. Ban nãy Vân Trang giao đấu với tinh tinh cái, trong lúc Dĩ Kiên quay đầu lại nhìn cô, con tinh tinh đực đã nhanh chóng chớp thời cơ rồi cào một đường trên cánh tay anh. Móng vuốt của nó có lẽ do đã chạm vào chất dịch nhầy của hoa xác chết trong rừng nên mới độc như vậy.
Tuy nhiên, trái ngược hẳn với vết thương dữ tợn trên cánh tay, vẻ mặt Quách Dĩ Kiên lại vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt anh trầm ổn, điệu bộ vô cùng thong dong thoải mái, dường như anh không muốn để lộ vết thương ra trước mặt mọi người, tránh vì chuyện của mình mà gây ra hoang mang cho toàn đội.
“Chút nữa đắp thuốc là khỏi thôi”
Vân Trang không thèm để ý đến anh, nhanh chóng rút hộp thuốc mà Trần Yến Phương đưa cho, mở nắp ra, chọn một viên hình con nhộng màu tím, tách ra rồi rắc đều lên vết thương của Dĩ Kiên: “Độc tính ít nhưng xung quanh vết thương đã đen lại cả rồi. Nếu không xử lý ngay thì cánh tay anh sẽ bị phế hoàn toàn đấy”
Quách Dĩ Kiên chỉ lẳng lặng nhìn cô, không nói.
Thuốc rắc vào vết thương hở có lẽ đau đến thấu tim gan nhưng sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, hai đầu mày cương nghị cũng không hề nhíu mấy một lần, chỉ có trên trán vã ra một chút mồ hôi lấm tấm.
“Thuốc này là do Yến Phương điều chế riêng cho anh”. Vân Trang nhìn cơ bắp cánh tay hơi cứng lại khi rắc thuốc vào của Dĩ Kiên, bỗng nhiên cũng cảm thấy lòng mình cũng đau như anh, cuối cùng đành cúi xuống chu môi thổi phù phù lên vết thương: “Cô ấy nói mỗi lần anh đi chiến đấu đều không nhận đồ cô ấy mang tới nên mới gửi em”.
“Vậy em hy vọng tôi nhận đồ của cô ấy à?”
“Đồ tốt dùng cũng không sao mà”. Cô ngẩng đầu lên, cười cười: “Hoặc là anh có ý gì với người ta nên mới không nhận”
Quách Dĩ Kiên thản nhiên nói một câu: “Bởi vì tôi bẩm sinh có tính chung thủy”
Mặt mày Vân Trang khi nghe xong câu này liền đỏ lựng lên, vừa định phản bác thì âm thanh của Văn Đường từ phía sau truyền tới:
“Đại ca, Vân Trang, đồ ăn đã nấu xong, bát đũa cũng chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, chỉ đợi mỗi hai người nữa thôi đấy”
Dĩ Kiên nhìn gò má ửng đỏ của cô, đột nhiên trong lòng lại thấy hơi buồn cười, anh đứng dậy rồi nói: “Ăn trưa thôi”
Sau khi dùng xong bữa trưa, nghỉ ngơi một lát rồi đoàn người lại tiếp tục lên đường. Bọn họ đi thêm khoảng bốn kilomet nữa thì trời bắt đầu chuyển về chiều tà, cánh rừng rậm rạp ban ngày được một chút ánh nắng xuyên qua, đến khoảng thời gian năm giờ chiều thì ánh sáng yếu dần rồi hoàn toàn chuyển về trạng thái âm u, thỉnh thoảng còn có những tiếng chim cú vọng đi vọng lại.
“Khoan đã”. Quách Dĩ Kiên vẫn đi đầu, anh đột nhiên dừng lại, giơ tay về phía sau tỏ ý ngăn mọi người không đi tiếp.
Vân Trang nhìn đầu mày nhíu lại của anh, trong lòng cũng phát hiện ra hình như có điều gì đó không ổn, mà thực sự cô đã cảm thấy không ổn từ nửa tiếng trước rồi, chỉ là nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được ra việc không ổn đó là ở chỗ nào mà thôi.
Mạc Phong bước hai bước lên sát Dĩ Kiên, anh ta liếc nhìn không gian xung quanh rồi chậm rãi lên tiếng: “Đại ca, có phải chúng ta đã lạc đường rồi không?”
Quách Dĩ Kiên cẩn thận quan sát từng gốc cây ngọn cỏ rồi gật đầu: “Đoạn đường này chúng ta đã vòng đi vòng lại bốn lần rồi”
“Bốn lần rồi?”. Ba người còn lại không hẹn mà cùng đồng thời kêu lên.
Đã vòng đi vòng lại bốn lần, tại sao cả năm người lại không phát hiện ra? Lẽ nào chuyện không ổn mà Vân Trang đã nghĩ trước đó chính là việc này?
Quách Dĩ Kiên đi lại gần một cây đại thụ, giơ tay sờ sờ lên nó, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Cây chu tước này với bốn cây chu tước mà chúng ta đã đi qua ban nãy, là cùng một cây”
Văn Đường nhăn mặt: “Đại ca, cây Chu tước thì giống nhưng các loài thực vật bên cạnh nó, còn cả cảnh vật bên cạnh cũng không giống”
Mạc Phong: “Có lẽ đây là một biến thể của mê cung hoặc mê hồn sương. Cảnh vật khác nhưng chủ thể lại không thay đổi được”
Trần Nguyên lúc này mới giơ tay lên sờ sờ cằm, cất tiếng: “Ý của cậu, chủ thể chính là cây Chu Tước?”
“Đúng vậy. Chu tước này tỏa ra mùi hương rất kỳ lạ, hơn nữa trong vòng vài kilomet không thể có cả bốn cây Chu tước hàng ngàn năm tuổi giống nhau y đúc như thế này được. Có lẽ chính mùi hương của nó làm chúng ta mất phương hướng”
Vân Trang nghe xong liền vô thức ngẩng đầu lên nhìn cây chu tước. Đúng như lời Dĩ Kiên nói, đây là một cây đại thụ đã hàng ngàn năm tuổi, đường kính rất lớn, năm người đứng thành vòng tròn chưa chắc đã ôm hết được. Vì đã sống quá lâu nên lớp vỏ bên ngoài của nó đã biến thành một màu màu nâu đậm xù xì, thân cây thẳng tắp cao chọc trời, những cành giữa những tán lá dày lại ngoằn nghèo giống như những cánh tay chìa ra, người bên ngoài nhìn vào liền có cảm giác vô cùng âm u quỷ dị.
Quách Dĩ Kiên quay lại gần bọn họ, trên tay là một nhúm vỏ được lấy ra từ cây Chu tước: “Loài này chính là một trong những dược liệu điều chế ra virut kia”
Nghe anh nói câu này, mọi người mới chợt hiểu ra, Chu Tước là loài cây được quân đội Trung Quốc dùng để điều chế ra virut điều khiển thần kinh trung ương của con người, mà để làm được điều này, bản thân nó phải có một loại độc tính làm ảnh hưởng đến bán cầu trái của đại não, khiến cho những người ngửi phải mùi hương của nó bị mất kiểm soát hoặc mất đi phương hướng.
Bây giờ bọn họ vào rừng nguyên sinh ở chân núi Thần Long, lại gặp đúng cây Chu Tước hàng ngàn năm tuổi như thế này, bị độc tính của nó ảnh hưởng đến thần kinh chắc chắn không hề nhẹ, nói không chừng còn bị lạc trong này không thể thoát ra được. Không thoát ra được… chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
“Đường, lấy la bàn ra”. Dĩ Kiên nói.
Văn Đường gật đầu, vội vàng lấy la bàn ra, nhưng chỉ vài giây sau sắc mặt anh ta đã lập tức tái nhợt: “Đại ca… la bàn… không hoạt động”
La bàn điện tử trên tay anh ta xoay tít mù, kim chỉ phương hướng không cố định một chỗ mà quay loạn xạ, bản đồ định vị ở bên cạnh cũng hiện lên một chấm xám ngoét, không thể nhận ra được bọn họ hiện tại đang ở hướng nào. Văn Đường giơ ipad ra trước mặt Quách Dĩ Kiên: “Cách đây ba mươi phút, la bàn vẫn hoạt động bình thường mà. Đại ca, khu rừng này hình như có vấn đề gì”
“La bàn thường thì sao?”
Trần Nguyên vẻ mặt cực kỳ khó coi, lên tiếng: “Đại ca, cũng không hoạt động được”
Hai đầu mày của Quách Dĩ Kiên càng lúc càng nhíu chặt, anh ngẩng đầu chằm chằm quan sát cây Chu Tước một lúc lâu rồi mới nói: “Ban nãy ánh nắng mạnh, mùi hương nó tỏa ra yếu hơn. Buổi tối mới là lúc nó phát ra mùi hương mạnh nhất”.
Nói như vậy, bọn họ sẽ tạm thời sẽ không thể thoát ra được khỏi vùng ảnh hưởng của cây Chu tước này cho đến sáng ngày mai, cũng có nghĩa đêm nay cả năm người sẽ phải ngủ lại tại đây?
Từ giờ đến khi ánh nắng ngày mai lên phải mất chừng mười mấy tiếng nữa, ai mà biết nơi này ẩn giấu những hiểm nguy gì, đêm đến còn có những thứ quỷ dị gì xảy ra tiếp theo? Nghĩ đến đây, sắc mặt ai nấy đồng thời trở nên khó coi.
Vân Trang nhìn sắc trời càng lúc càng âm u, phía xa xa hình như còn có sương mù, cô mặc dù cũng sợ nhưng cũng không muốn ầm ỹ cái gì cả. Vân Trang hít sâu một hơi rồi tươi cười nói:
“Các anh, hình như bây giờ cũng sắp đến giờ ăn tối rồi. Chúng ta đốt lửa nướng cái gì đó lên ăn đi”
Không khí đang căng thẳng bỗng dưng vì lời nói của cô mà trở nên giãn ra. Dĩ Kiên ngoái đầu lại nhìn cô gật đầu, nói:
“Mọi người dựng lều tạm nghỉ lại đây. Chú ý không tách nhau quá xa”
“Rõ, đại ca”
Trong khi mấy người đàn ông chia nhau dựng lều, Vân Trang vẫn phụ trách công việc đi kiếm củi. Trời càng chuyển về tối thì sương mù trong rừng ngày càng nhiều, mới vừa đó còn nhìn thấy cảnh vật cách họ chừng hai mươi mét, vậy mà chỉ qua năm phút, tầm nhìn liền bị thu hẹp xuống còn vài mét. Lớp sương trắng như một tấm màn mơ hồ phủ xuống mặt đất, càng lúc càng dày đặc khiến cho nỗi sợ hãi trong lòng những người trong đoàn mỗi lúc một tăng lên.
Vân Trang vội vàng nhặt xong một đống củi rồi nhanh chóng quay lại gần mọi người, khi vừa đốt lửa lên ánh sáng cuối cùng trong ngày cũng vụt tắt.
Quách Dĩ Kiên trong lúc dựng lều vẫn thường xuyên quan sát cô, chỉ cần cô rời khỏi phạm vi tầm mắt anh hai bước chân đã liền bị gọi quay lại. Sau khi Vân Trang đã nhóm bếp xong, ngồi bên bếp lửa rồi mà mà anh vẫn giữ thói quen đó, cô không nhịn được, bèn quay sang nhìn anh cười cười:
“Đại ca, em ngồi ở đây nấu ăn cho các anh, anh không cần cứ ba mươi giây một lần phải ngoảnh đầu lại nhìn em đâu. Em đảm bảo sẽ không đi đâu ngoài tầm mắt anh cả”
Dĩ Kiên cầm búa đóng đinh cố định xuống đất, sau đó buộc chặt dây vào móc lều. Anh khẽ gật đầu: “Đừng chạy lung tung”
Cô học theo điệu bộ của bọn Văn Đường lúc nãy, mặt mày hớn hở nói to: “Rõ, đại ca”
Không khí nặng nề của toàn đội bỗng chốc lại vì điệu bộ vui vẻ của Vân Trang mà dịu đi không ít.
Sau khi bọn họ ăn xong, cả năm người quây quần ngồi bên đống lửa trò chuyện. Văn Đường là người nhiều lời nhất nên lúc nào cũng kiếm chuyện nói trước:
“Ngày mai khi nắng lên, chúng ta phải lấy một mảng vỏ cây Chu Tước này đem về làm thuốc mới được, cây cả nghìn năm tuổi thế này, chắc chỉ rừng Thần Long mới có thôi đấy”
Trần Nguyên hưởng ứng: “Làm thuốc cứu người hay hại người?”
“Đương nhiên là cứu người chứ? Mày tưởng ai cũng độc ác như mày và bọn Tàu khựa đấy à?”. Văn Đường quay sang nhìn Quách Dĩ Kiên: “Đại ca, em thấy cái này thay thế thuốc gây mê được đấy. Ngửi ở cự ly gần, các dây thần kinh đã bắt đầu tê tê rồi”
“Nó ức chế hoạt động của bán cầu trái đại não”
Anh ta gật gù: “Nhưng mùi hương tỏa ra từ cây Chu Tước lẽ ra chỉ có thể ảnh hưởng đến những loài có khướu giác, các thiết bị máy móc như la bàn hay ipad sẽ không bị ảnh hưởng mới đúng. Đại ca, anh nói xem, có phải ở gần đây có một vùng từ trường làm nhiễu sóng thiết bị hay không?”
“Mùi hương tỏa ra từ Chu Tước, kết hợp với từ trường gây nhiễu loạn não bộ của con người, khiến cho những người đã leo lên ngọn núi này bị lạc đường, sau đó cứ quanh quẩn mãi ở đây mà không tìm được lối ra, cuối cùng, hoặc là bị đói khát mà chết, hoặc là bị các cây ăn thịt và dây leo giết chết”
Nghe anh nói xong, Vân Trang mới chợt hiểu ra vấn đề, cô kinh ngạc kêu lên: “Nói như vậy, giai thoại ‘núi Thần Long chỉ có lên không có xuống’, chính là do cây Chu tước này và từ trường”
Dĩ Kiên gật đầu: “Nói đơn giản là như vậy”
Mạc Phong: “Lúc dựng lều, chúng tôi đã nhìn thấy vài bộ xương người. Tuy đã bị động vật gặm cắn mỗi nơi một mảnh nhưng nhìn chung, nó thuộc dạng xương của đàn ông. 90% là của những người đã leo lên ngọn núi này trong giai thoại”
“Nếu đúng là như thế, vậy cũng có nghĩa là dù ngày mai trời có nắng lên thì chúng ta cũng không thể thoát được vùng ảnh hưởng này?”
Quách Dĩ Kiên trầm mặc hồi lâu, ánh lửa bập bùng rọi vào đôi mắt đen thẳm như bầu trời đêm đẹp đẽ của anh, để lại trong đó một đốm sáng nhỏ lấp lánh: “Trước tiên cứ đợi nắng lên rồi tính. Chúng ta ngủ sớm lấy sức cho ngày mai”. Nói rồi, anh quay sang Trần Nguyên, bổ sung thêm: “Cậu gác ca đầu tiên”
“Vâng, đại ca”.
Nửa đêm hôm đó, Vân Trang đang ngủ say trong lều thì đột nhiên cảm thấy da đầu lạnh toát. Trực giác mách bảo cô có nguy hiểm đang tới gần, mà loại dự cảm này không lành một chút nào, giác quan thứ sáu nói cho cô biết: ở bên ngoài kia chắc chắn có một thứ vô cùng quỷ dị đang kéo đến.
Vân Trang vội vội vàng vàng lật túi ngủ, mở cửa lều chạy ra ngoài. Lúc này, đống lửa đã tắt ngấm từ lâu, vị trí Trần Nguyên đứng gác cũng không thấy một ai nữa, không gian xung quanh là một màn sương trắng đặc quánh.
Sống lưng cô lập tức lạnh toát… Mọi người đâu rồi?
“Dĩ Kiên”. Cô gọi to: “Anh ở đâu, mọi người ở đâu rồi”
Tiếng của cô lọt thỏm trong cánh rừng nguyên sinh rộng lớn, không một ai nghe thấy, không một ai đáp lại, chỉ có những tiếng chim cú kêu và vài tiếng đập cánh của các loài chim khác.
Nỗi sợ hãi trong lòng Vân Trang từ từ dâng lên, mỗi lúc một dày như màn sương trắng xóa ở trước mặt, cô run rẩy bước từng bước một ra bên ngoài, bởi vì hoảng sợ mà thanh âm lạc hẳn đi: “Mạch Mạch”
“Anh Đường… anh Nguyên… Phong…. mọi người đâu cả rồi”
Hai chiếc lều của bốn người đàn ông đã biến mất không để lại một dấu tích, chỉ còn trơ trọi lại lều của Vân Trang. Nhìn đống lửa đã nguội tanh nguội ngắt, nước mắt bỗng vô thức tuôn ra… đây là nơi quỷ dị gì vậy? Mọi người đã đi đâu rồi? Cây Chu Tước kia đã làm gì bọn họ rồi?
Giữa không gian rộng âm u rộng lớn, chỉ có một mình Vân Trang lang thang quanh bãi đất mà cách đây vài tiếng vẫn còn năm người quây quần. Cô lang thang một lúc lâu mà không hề phát hiện ra điều gì, cuối cùng đành thu hết can đảm đi lại gần cây Chu Tước.
Trong màn sương mù mịt, cây Chu Tước nghìn năm như một gã khổng lồ sững sững, càng nhìn lại càng thấy nó quỷ dị đến mức sống lưng lạnh buốt. Vân Trang dù sợ hãi cực điểm nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi đi lại gần, mà càng đến gần thì những dây thần kinh trên người cô lại càng tê liệt, cánh tay tê đến mức không thể giơ lên được nữa.
“Mày đây rồi”. Vân Trang thì thầm: “Mày đã làm gì mọi người. Trả anh ấy lại…”
Hai chữ “cho tao” còn chưa kịp nói ra thì một bóng hình nhanh như chớp lao ra từ thân cây, sau đó túm chặt lấy hai vai cô.
Vân Trang kinh hoảng cực điểm, vừa định hét lên thì người ấy đã giơ tay lên bịt miệng, khẽ nói: “Suỵt, giữ yên lặng”.
***
Lời tác giả: Hôm nay viết một đoạn dài bằng hai đoạn hàng ngày, mà ngày mai lại là cuối tuần nữa nên bạn Hổ xin phép nghỉ ngơi nhé.
Mọi người nhớ đừng quên 19h30 ngày mai, mấy nghìn trái tim đang dõi theo truyện này hãy tạm ngừng lại để hướng về đội tuyển quốc gia Việt Nam nhé.
Việt Nam vô địch!!!


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom