• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cánh Hoa Tàn Trong Gió (2 Viewers)

  • Phần 37: Mồi nhử

Cánh Hoa Tàn Trong Gió​





Phần 37: Mồi nhử


Sau khi mọi người rời khỏi căn cứ, Vân Trang liền nhanh chóng tắm rửa rồi đem laptop đến phòng làm việc của Quách Dĩ Kiên.
Vì điều kiện ở ký túc xá có nhiều phòng nên rất phức tạp, mà phòng của chỉ huy lại có hệ thống chống bom đạn cho nên anh mới bảo cô đến phòng làm việc của mình, sau đó cử hai binh sĩ trông coi nghiêm ngặt để đảm bảo an toàn cho cô, đồng thời qua đó cũng tìm cách giảm thiểu tối đa những tình huống có thể gây bất lợi cho mình.
Trong hoàn cảnh quân địch có thể tấn công bất cứ lúc nào như thế này, cảnh giác cao độ chính là điều cấp thiết nhất, và cũng là điều khiến Dĩ Kiên lo lắng nhiều nhất. Tình hình hiện tại như cung đã lên dây, bọn họ ở ngoài ánh sáng còn quân đặc chủng Trung Quốc lại âm thầm núp trong bóng tối, Trần Chí Sơn vốn thông thuộc căn cứ Z11 như lòng bàn tay, bây giờ chuyện phải giao tranh trực diện chỉ là việc một sớm một muộn mà thôi.
Vân Trang ở trong phòng miệt mài ghi chép lại quá trình bọn họ đi núi Thần Long, không biết đã trải qua bao lâu, cho đến khi những trang văn bản của cô đánh đã đến số 54, bên ngoài mới có tiếng người nói chuyện.
Giọng Trần Yến Phương nói với hai người binh sĩ đứng gác ở cửa:
“Đại úy đã quay về chưa?”
“Báo cáo trung úy, đại úy hiện tại vẫn chưa quay lại”
“Vậy ai đang ở trong phòng anh ấy?”
Có binh sĩ canh gác tức là có người trong phòng, việc này một người như Trần Yến Phương đương nhiên biết rõ. Hiện tại đã hơn một giờ sáng, Dĩ Kiên chưa quay lại thì người trong phòng của anh có thể là ai?
Một người binh sĩ nói: “Trung úy, chúng tôi chỉ làm theo lệnh của đại úy thôi. Xin thông cảm”
“Tôi hỏi các cậu, người bên trong phòng là ai?”
Hai binh sĩ nhìn nhau, ngần ngừ không trả lời.
Vẻ mặt Trần Yến Phương lập tức trở nên lạnh lẽo, cô ta nhàn nhạt nói ra hai từ: “Mở cửa”
“Trung úy, chuyện này…”
“Chuyện này thế nào? Tôi là cấp trên của các cậu, còn là vợ chưa cưới của Quách Dĩ Kiên, bây giờ tôi muốn vào phòng làm việc của chồng chưa cưới của tôi thì có vấn đề gì không?”
“Trung úy, đại úy có lệnh, khi anh ấy chưa trở về thì không được phép cho ai vào phòng. Chúng tôi chỉ là cấp dưới, mệnh lệnh là quân lệnh, không thể không nghe theo. Mong trung úy thông cảm”
“Để tôi nổi điên lên thì các cậu …”
Trần Yến Phương vừa nói đến đây, Vân Trang đã mở cửa “cạch” một tiếng, sau đó thò đâu ra ngao ngán nhìn cô ta:
“Có chuyện gì mà nửa đêm lại đến đây sinh sự thế. Bọn họ đang làm nhiệm vụ, cô không thể bỏ cái sở thích thích bắt nạt cấp dưới đi được à?”


Trần Yến Phương đã sớm đoán ra người trong phòng này là Vân Trang, tuy nhiên nhìn thấy cô ra mở cửa như vậy vẫn không nén nổi tức giận, gào lên:
“Trịnh Vân Trang, nửa đêm nửa hôm cô mò đến đây làm gì?”
Vân Trang liếc hai binh sĩ đang tròn mắt nhìn Yến Phương, sau đó cũng không muốn hai người tranh cãi ở đây làm mất mặt Quách Dĩ Kiên, cho nên đành nghiêng người tựa vào khung cửa rồi nói:
“Điếc tai quá. Vào phòng nói chuyện”
Trần Yến Phương liếc hai binh sĩ đứng bên cạnh, sau đó hậm hực đẩy mạnh cửa bước vào, Vân Trang đi theo sau nhẹ nhàng chốt cửa lại rồi uể oải lên tiếng:
“Cô đến đây làm gì?”
“Còn cô sao cô lại ở đây? Cô là phụ nữ, cô đến phòng đàn ông làm gì?”
Vân Trang chỉ chỉ vào laptop trên bàn, thản nhiên đáp: “Đến làm việc, ở ký túc xá ồn quá, với cả không có tư liệu”
“Trịnh Vân Trang, tôi nói cho cô biết, tôi mới là vợ chưa cưới của anh ấy. Cô nửa đêm gà gáy mò vào phòng chồng chưa cưới của tôi, không sợ người khác hiểu lầm sao?”. Trần Yến Phương khoanh tay trước ngực, ánh mắt chán ghét nhìn Vân Trang: “Dù cô không có tự trọng đi nữa thì cũng đừng làm tổn hại thanh danh của anh ấy. Tôi có thể đại nhân đại lượng không chấp cô, nhưng da mặt cô cũng không nên dày quá như vậy nhỉ?”
“Này, con gái của Tổng Tư lệnh”. Vân Trang tỏ ra vô cùng thờ ơ, bây giờ cô cũng không có hơi đâu mà chấp cô ta nên chỉ nói: “Giờ phút này mà cô còn có tâm trạng để ghen tuông à? Có nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nỗ lực hết sức để chạy đua với thời gian và tìm cách giữ gìn an toàn cho các quân nhân đặc công không?”
Cô nói câu này khiến Yến Phương lập tức á khẩu. Cô ta trừng mắt không nói được gì hồi lâu, lát sau mới nuốt khan một ngụm nước bọt rồi mới có thể mở miệng: “Cô đừng tưởng mang được kim sa trân về là có thể lên mặt nói đạo lý với người khác. Người có tư cách cùng anh ấy chiến đấu chỉ có thể là tôi. Thế nên nhân lúc tôi còn chưa nổi nóng, cô mau cuốn xéo khỏi Dĩ Kiên đi”


“Cô có biết đánh nhau không?”. Vân Trang tỏ ra vô cùng bình thản đáp.
“Cô…”
“Tôi nói này Yến Phương”. Cô ngồi xuống sofa, nhìn thẳng vào mắt Trần Yến Phương, chậm rãi lên tiếng: “Bây giờ không phải là lúc tôi với cô tranh cãi. Chúng ta nên tìm cách để chia sẻ bớt gánh nặng cho Dĩ Kiên. Cô thấy rồi đấy, bây giờ Trần Chí Sơn nhắm vào anh ấy, ban đầu sẽ là tìm cách giết dần giết mòn những binh sĩ đặc công, sau đó là hủy hoại Dĩ Kiên, biến anh ấy thành cỗ máy chiến tranh cho Trung Quốc”
Trần Yến Phương nhướng mày nhìn Vân Trang, không nói gì. Cô rót ra hai ly trà, đẩy một ly đến trước mặt cô ta rồi tiếp tục:
“Tôi nghĩ với tài năng y học của cô, cô nên đến giúp bác sĩ Quách Cảnh Đức một tay, gấp rút điều chế ra thuốc kháng virut. Có điều chế ra loại này, chúng ta mới có hy vọng khi đối đầu với quân đội Trung Quốc”. Vân Trang uống một ngụm trà, nuốt vị đắng xuống cho thông cổ họng: “Chắc cô không ngây thơ đến mức tin rằng Việt Nam vẫn có thể như thời phong kiến, ba lần đánh bại quân Nguyên Mông đấy chứ?”
Mấy lời nói này của Vân Trang tuy rất bình thường nhưng mỗi câu mỗi từ đều như chọc đúng những cái gai trong lòng Trần Yến Phương. Đúng là bây giờ không phải là lúc nên tranh cãi, cũng không phải là thời gian để ghen tuông. Quân sự đất nước ta so với Trung Quốc mà nói, chính là như lấy trứng chọi với đá, tuy vẫn cần dùng đến mưu lược nhưng cũng không thể đánh nhau bằng các vũ khí đơn giản như thời xưa nữa.
Bởi thế cho nên, giữa lúc Trung Quốc muốn nuốt gọn Việt Nam thế này, giữa lúc tình hình quân đội nước nhà đang dần dần hao mòn những binh sĩ tinh nhuệ, cô ta và Vân Trang, có lẽ cũng nên chia sẻ bớt gánh nặng cùng Dĩ Kiên, mỗi người nên giúp anh một tay.
Trần Yến Phương hất hàm: “Nếu nói như vậy, tôi giúp điều chế ra thuốc. Cô làm nhiệm vụ gì?”
“Làm con mồi dụ Trần Chí Sơn”
Đáy mắt Yến Phương sượt qua một tia hoảng hốt rồi rất nhanh trở về vẻ kiêu căng như cũ. Cô ta ngồi thẳng dậy, tay đặt lên ly trà nhưng không hề nâng lên: “Con mồi? Tự tin quá nhỉ?”
“Ít ra tôi biết một chút võ vẽ mèo cào”. Vân Trang cười cười: “Biết đâu trong hoàn cảnh làm con tin có thể làm việc gì đó. Yến Phương, phải mượn danh tiếng vợ tương lai của cô dùng một thời gian rồi”
“Ý cô là gì?”
“Lúc nãy ngồi đây tôi đã suy tính một số chuyện. Trần Chí Sơn biết rõ bẩm sinh IQ của Dĩ Kiên đã khác hẳn người thường, cho nên sẽ sớm đến đây tìm cách bắt anh ấy”
“Thế thì sao? Chuyện này ai cũng biết”
“Thế thì chắc cô cũng hiểu, để bắt được đại úy chiến thần đâu phải chuyện dễ, đúng không?”
Trần Yến Phương nhíu mày: “Cô muốn tự làm mồi nhử, để hắn bắt mình làm con tin uy hiếp Dĩ Kiên”
“Đúng vậy”. Vân Trang gật đầu: “Nếu tôi đoán không nhầm, chúng ta vẫn chưa tìm ra được khu nghiên cứu và phát triển virut đó. Nếu Trần Chí Sơn bắt tôi làm con tin, kiểu gì tôi cũng lần ra từ cái miệng của anh ta”
Quách Dĩ Kiên không hề dễ đối phó như những binh sĩ đặc công khác, Trần Chí Sơn muốn bắt được anh thì phải uy hiếp một người nào đó, giống như trong bệnh viện uy hiếp Trần Yến Phương. Lần này Vân Trang muốn chính mình trở thành con tin, đi theo Trần Chí Sơn để tìm ra khu nghiên cứu virut của quân đặc chủng Trung Quốc. Nhân cơ hội đó thông báo địa điểm cụ thể cho Dĩ Kiên. Cũng coi như là giúp anh một tay.
“Không thể”. Trần Yến Phương bị lời nói của Vân Trang làm cho ong ong đầu óc, đầu mày càng lúc càng nhíu chặt: “Cô lừa tôi, chúng ta không thể đến tận khu nghiên cứu để hủy diệt virut, không thể”
“Tôi nghĩ lần này Tổng bộ triệu tập Dĩ Kiên đến gấp là vì nhiệm vụ này. Cá cược một ván không?”
“Không thể, ba tôi sẽ không làm vậy”. Cô ta hoảng hốt kêu lên.
Vân Trang nhún vai, cười khổ bất lực: “Người ta có câu: ‘Ta không vào địa ngục thì còn ai dám xông vào’, theo cô Tổng bộ chấp nhận khoanh tay nhìn các binh sĩ đặc công bị tiêm virut chết hết, hoặc còn sống thì cũng trở thành tay sai của Trung Quốc, giết hại người dân vô tội sao?”
Cô không chờ Yến Phương trả lời đã nói tiếp: “Người có thể làm được những nhiệm vụ bất khả thi kiểu thế này chỉ có mình Dĩ Kiên thôi. Nói tóm lại, ba cô đã chơi một ván bài tất tay, tất cả vì hòa bình của tổ quốc”
Trần Yến Phương liên tục lắc đầu, vẻ mặt đầy đau khổ. Trước lúc cô ta vào đây, trong đầu thực ra không hề nghĩ sâu xa như vậy. Cô ta biết hiện tại tình hình căng thẳng nhưng không kiềm chế được, vẫn nổi cơn ghen với Vân Trang. Tuy nhiên, cuộc cãi nhau bây giờ lại biến thành đàm phán, nghe Vân Trang phân tích nhiều chuyện như vậy, thành ra đầu óc cô ta không thích nghi kịp, càng không thể tin ba mình có thể để Dĩ Kiên làm những nhiệm vụ kinh khủng như thế, cho nên đầu óc cứ ong ong loạn cả lên.
“Trần Yến Phương, hãy nghe tôi. Giúp anh ấy một tay, nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm”
“Tôi không tin, không tin. Cô đừng tìm cách lừa tôi, tôi không ngu đâu”


“Nếu cô không tin”. Vân Trang ngồi thẳng dậy: “Vậy chờ đến sáng mai, đến khi Dĩ Kiên quay về, có thông báo chính thức rồi cô sẽ rõ”
Sau khi Trần Yến Phương mang tâm trạng thất thểu ra khỏi phòng, Vân Trang vẫn ngồi nguyên ở vị trí cũ trên sofa, ly trà trước mặt đã nguội tanh nguội ngắt.
Thực ra cô đã suy nghĩ rất nhiều, tính toánkhá nhiều, đi theo Dĩ Kiên bao nhiêu lâu, cô học được từ anh không ít, hôm nay nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tổng tư lệnh cùng các vị tướng cấp cao trong phòng họp, cô đã sớm đoán được rằng, lần này họ triệu tập anh gấp như vậy, chứng tỏ nhiệm vụ sắp giao cho anh vô cùng gian khổ và khó khăn.
Mà trong hoàn cảnh này, nhiệm vụ khó khăn đó đương nhiên liên quan đến Trần Chí Sơn, liên quan đến chủng loại virut đặc biệt kia. Dù cho bác sĩ Cảnh Đức có nghiên cứu ra được thuốc kháng virut thì nhà máy kia vẫn còn đó, Đàm Khắc Minh vẫn còn đó, không tìm cách hủy hoại tận gốc virut, kim sa trân cũng như muối bỏ biển mà thôi.
Vân Trang suy nghĩ hồi lâu rồi mệt quá gục xuống ngủ thiếp đi, đến khi trời gần sáng, cô đột nhiên giật mình tỉnh dậy vì có một bàn tay chạm vào người.
Đầu óc cô vốn đang căng như dây đàn vì đề cao cảnh giác, cho nên mắt còn chưa kịp mở thì tay đã nhanh như chớp rút dao ra đâm người kia.
“Vân Trang, là anh”.
Nghe giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến, lúc này Vân Trang mới tỉnh táo nhìn rõ mũi dao của mình đang hướng về yết hầu của Quách Dĩ Kiên, những ngón tay đẹp đẽ của anh đang giữ chặt con dao trên không trung, gương mặt anh tuấn ở gần cô trong gang tấc.
Vân Trang lập tức buông dao, vòng tay ôm lấy anh, dụi đầu vào vòm ngực rộng lớn của Dĩ Kiên: “Đã mấy giờ rồi? Sao bây giờ anh mới về?”
Quách Dĩ Kiên siết cô vào trong lòng, cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng vô bờ bến của Vân Trang, tự nhiên trái tim lại như bị ai gõ mạnh một cái:
“Gần bốn giờ. Anh họp xong quay về đây luôn”. Anh giơ tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, khẽ thở dài một tiếng: “Sao em lại ngủ ở đây”
“Em làm việc, ngồi ngủ quên mất”
“Vào giường ngủ đi”
“Không được”. Vân Trang lập tức lắc đầu: “Chúng ta ở cùng phòng như vậy, để mọi người biết được sẽ không hay đâu”
Quách Dĩ Kiên tỏ ra không mấy quan tâm, anh cúi xuống luồn tay vào đùi cô rồi bế cô đứng dậy, điềm đạm trả lời: “Không sao, những người canh gác bên ngoài đều là những anh em thân cận nhất của anh, bọn họ tự biết giữ mồm giữ miệng”.
Anh bế Vân Trang đi vào phòng nghỉ bên trong, đặt lên giường rồi nói: “Sáu giờ anh lại phải đến tổng bộ một chuyến nữa. Lúc đó vẫn còn sớm, không ai biết anh đã quay về đâu”
“Sáu giờ? Mạch Mạch, sao được nghỉ hai tiếng mà anh không ở lại Tổng bộ để nghỉ ngơi, bay đi bay về làm gì?”
Dĩ Kiên bình thản mỉm cười, cầm chiếc chăn được gấp gọn trên đầu giường đắp vào người cô: “Anh lo cho em”
Nhìn ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi nhưng được che giấu rất kỹ trong sự lạnh nhạt của anh, nhìn gương mặt trắng trẻo tuấn tú còn vương đôi ba ý cười của Quách Dĩ Kiên, tự nhiên cô lại thấy đau lòng gần chết.
Bọn họ đã mấy ngày rồi không được nghỉ ngơi đàng hoàng tử tế, lúc hai người trầm luân ở trên thuyền anh cũng không dám ngủ, bây giờ quay về, một giờ một khắc nghỉ ngơi đều quý giá mà anh vẫn bay đi bay về vì lo cho an toàn của cô như vậy, Vân Trang thực sự cảm thấy xúc động không thể nói nên lời.
Chỉ bốn chữ “Anh lo cho em” mà còn hơn cả ngàn câu “Anh yêu em”, xúc động hơn cả trăm câu: “Anh nhớ em”, chỉ vì cô nói “đợi anh về” nên dù đã bốn giờ sáng, anh vẫn về.
Vân Trang đột nhiên thấy sống mũi trở nên cay xè, cô cố gắng nặn ra một nụ cười: “Thế thì anh phải mau mau lên, nghỉ ngơi một chút đi, trời sắp sáng rồi”
“Em ngủ đi, anh tắm đã”
“Vâng”
Nói rồi, Dĩ Kiên chèn chăn cẩn thận cho cô xong xuôi mới quay người vào phòng tắm. Khi anh bước ra, cơ thể thơm ngát mùi hoa trà, hương thơm thanh lạnh và cao quý lan truyền trong không khí, bỗng dưng làm dịu đi không ít tâm trạng âu lo của Vân Trang.
Anh lật chăn nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào trong lòng. Cảm nhận được Vân Trang vẫn còn chưa ngủ lại nên anh chậm rãi nói:
“Sao thế?”
“Mạch Mạch, anh có mệt không?”
“Cũng hơi hơi”
“Em massa cho anh dễ ngủ nhé”
Quách Dĩ Kiên gối cằm lên đỉnh đầu cô, điềm đạm đáp: “Không cần đâu, anh không sao”
Vân Trang kiên quyết không nghe, lồm cồm bò dậy nhìn anh cười: “Lật người lại, em massa cho anh, mau lên, anh chỉ có mỗi hai tiếng nghỉ ngơi thôi đấy”
Dĩ Kiên nhìn điệu bộ bướng bỉnh của cô, cuối cùng đành bất lực lắc đầu, sau đó lật người lại, tấm lưng trần rộng lớn lập tức hiện ra trước mặt Vân Trang.
Cô run run đặt tay lên tấm lưng nhiều vết sẹo ngang dọc của anh, trong lòng xông lên một nỗi xót xa đau nhói. Người ta nói, đàn ông có da thịt nhẵn bóng và cơ bắp mới quyến rũ, tuy nhiên riêng cô cảm thấy đàn ông có sẹo mới là anh hùng.
Người như Quách Dĩ Kiên, dù có cơ thể nhiều sẹo đến thế nào đi chăng nữa thì đối với cô vẫn hấp dẫn tuyệt đối, đẹp trai tuyệt đối. Trên thế giới này, không có người nào hiên ngang phi phàm hơn anh, không có người nào khí phách như anh. Đàn ông như vậy mới là hàng cực phẩm.
Bàn tay Vân Trang nhẹ nhàng massa bờ vai rộng của Dĩ Kiên. Gương mặt vốn bình thản của anh dường như giãn ra thêm đôi chút. Anh vẫn nhắm mắt nhưng lại trầm mặc cất giọng:
“Em đừng lo lắng quá”
“Dĩ Kiên, hôm nay tổng bộ họp gấp như vậy, có phải là vì giao nhiệm vụ mới cho anh không?”
“Ừ”. Anh dường như có thể đọc hiểu được sự đau xót và mâu thuẫn trong lòng cô, khẽ cười trấn an một cái: “Quân nhân lúc nào cũng có nhiệm vụ mà”
“Nhiệm vụ lần này có phải đến Trung Quốc, tìm ra nhà máy nghiên cứu virut, tiêu diệt Trần Chí Sơn và hủy tận gốc các phương pháp điều chế virut không?”
Lần này, Dĩ Kiên mở mắt ra nhìn cô, ánh mắt anh sâu thẳm không rõ đang suy nghĩ cái gì, một tia kinh ngạc cũng không có: “Vân Trang, em đừng lo”
Bàn tay cô vẫn tiếp tục massa cho anh, sờ đến những vết sẹo, trái tim lại thêm một lần đau nhức: “Anh đã tìm ra cách gì chưa? Đầu mối từ Trần Chí Sơn, có phải thông qua anh ta thì mới có hy vọng tìm được vị trí khu nghiên cứu không?”
“Anh ta sẽ tự tìm đến”
Vân Trang gật đầu: “Mục tiêu số một của anh ta đã quay trở lại, kiểu gì anh ta cũng tìm đến đây”
“Được rồi”. Dĩ Kiên xoay người, tóm lấy một cánh tay cô rồi thuận thế kéo Vân Trang nằm xuống trên ngực mình: “Trước mắt, anh ta sẽ tìm đến nên em phải tự bảo vệ bản thân an toàn, được không?”
“Vâng, em biết mà”. Cô vuốt ve khuôn ngực trần của anh, cảm nhận từng nhịp tim đập mạnh mẽ của Quách Dĩ Kiên, thì thầm: “Mạch Mạch, anh rất buồn phải không? Mấy trăm binh sĩ bị tiêm virut như vậy, em cũng rất buồn”
“Anh sẽ không để một người nào bị tiêm virut nữa”.
Khi anh nói câu này, ngữ điệu rất bình tĩnh và lạnh nhạt, phảng phất như chỉ là một lời nói rất bình thường nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được ý chí quyết tâm và nỗi đau khôn nguôi trong mắt anh.
Cuộc chiến này đã đến rất gần rồi, tiêu diệt nhà máy nghiên cứu virut, giết Đàm Khắc Minh, bảo vệ hòa bình. Đây sẽ là một cuộc đấu trí và đấu tài vô cùng gian nan và khắc nghiệt.
Nền quân sự hai nước là không thể so sánh, chỉ có thể dùng mưu. Vũ khí sinh học không được công khai sử dụng, chỉ có thể âm thầm tìm cách tiêu diệt.
Chúng ta không thể công bố với thế giới: Trung Quốc nghiên cứu vũ khí sinh học, dùng quân nhân Việt Nam để làm thử nghiệm. Chúng ta phải tìm ra nhà máy, tìm ra bằng chứng, có như thế mới chiến thắng được cuộc chiến trong bóng tối này.
Vân Trang ngẩng đầu hôn lên môi anh, nuốt hết những dư vị ngọt ngào trên môi của Quách Dĩ Kiên, sau đó lại gục đầu xuống ngực anh: “Ông xã của em kiểu gì cũng làm được mà. Chồng của tôi giỏi nhất trên đời”
Khi nghe mấy lời động viên này, đột nhiên những mệt mỏi trong anh cũng dịu đi. Dĩ Kiên ôn hòa mỉm cười, giơ tay xoa đầu cô:
“Anh biết rồi. Vợ, chúng ta ngủ thôi”.


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom