Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 45: Xung đột
Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 45: Xung đột
Trần Chí Sơn đương nhiên hiểu rõ, hai bên cứ giằng co như thế này không phải là cách hay, thêm vào đó, nếu cứ khăng khăng đối đầu trực diện với Quách Dĩ Kiên, e rằng không sớm thì muộn toàn bộ quân của anh ta sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Anh ta theo Quách Dĩ Kiên bao nhiêu năm, tất nhiên biết vị đại úy này chính là chiến thần của quân đội Việt Nam, đừng nói ba mươi người, kể cả ba trăm người, một mình Quách Dĩ Kiên vẫn có thể tìm được cách tiêu diệt.
Trần Chí Sơn hơi liếc đồng hồ trên bom, thời gian chỉ còn lại chưa đầy một phút, mà ngón tay trên cò súng của Mạc Phong thì cũng theo thời gian trên đồng hồ mà chầm chậm co lại.
Tư lệnh chết, khẳng định anh ta cũng chết. Mỗi bên giữ một con tin, hòa hoãn mới là điều đáng làm.
Trần Chí Sơn gật đầu: “Được, bảo người của mày hạ súng xuống”
“Tháo bom xong hạ súng”. Anh lạnh giọng nói: “Còn năm mươi giây”
Không đủ thời gian cho anh ta chờ thêm. Trần Chí Sơn cuối cùng cũng phải đồng ý: “Quách Dĩ Kiên, không phải mày nói đi theo tao sao?”
Quách Dĩ Kiên hiểu ý, rảo bước đi lại phía sau Trần Chí Sơn, anh giơ tay cầm lấy một cây súng của một tên bịt mặt đứng gần đó, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Dĩ Kiên đã tự chĩa thẳng nòng súng lên đầu mình: “Đủ chưa?”
“Được”. Trần Chí Sơn nghiến răng: “Tháo bom đi”
Chỉ chờ có thế, Trần Nguyên lập tức giật lấy con dao dắt ở thắt lưng một tên đứng gần đó, cúi xuống tìm cách gỡ bom. Loại bom này không có dây nóng dây mát, không thể cắt ngòi nổ nhưng vẫn có một sợi dây buộc chặt vào người Tư lệnh. Chỉ cần cẩn thận tháo sợi dây đó ra, cầm quả bom quăng đi để nó tự phát nổ là xong.
Có điều, thời gian còn lại càng lúc càng ít, nếu không tháo ra kịp, Trần Nguyên chắc chắn cũng sẽ tan thây nát thịt cùng Tư lệnh.
Tuy nhiên, đối với ai không biết, riêng chuyên gia tháo bom mìn nổi tiếng Trần Nguyên, giờ phút này anh ta cũng không đến nỗi sợ đến mức mồ hôi vã ra đầy trán. Những ngón tay mảnh khảnh vẫn bình tĩnh lần vào từng sợi dây để tháo bom.
Thời gian càng cạn dần, đám người của Trần Chí Sơn càng lùi về sau để đề phòng vạn nhất. Quách Dĩ Kiên mặc dù bề ngoài không hề tỏ ra khẩn trương nhưng đầu mày mỗi lúc một cau lại.
Đúng lúc chỉ còn mười giây, tất cả mọi người đều đã lùi ra phía sau một khoảng cách an toàn, chỉ còn bốn người đàn ông là Văn Đường, Mạc Phong, Trần Nguyên và Tư lệnh ở đó.
Mạc Phong gầm lên: “Nguyên, nhanh lên”
Cạch!!!
Lời vừa dứt, mũi dao quân dụng cứa đứt sợi dây nối của quả bom. Trần Nguyên không còn thời gian trả lời Mạc Phong, lập tức cầm quả bom quăng mạnh ra phía xa.
Anh ta gào lên: “Mẹ kiếp, nằm xuống”. Sau đó ôm lấy Tư lệnh, cả bốn người đàn ông lập tức nằm bò trên mặt đất.
Ngay sau đó là những tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa. Quả bom nổ tan tành trên không trung, bắn thành những đốm lửa nhỏ phừng phừng bốc cháy.
Trần Chí Sơn nhân lúc Văn Đường, Trần Nguyên và Mạc Phong đang không thể tấn công, Quách Dĩ Kiên lại đang ở trong tay chúng, liền gầm lên: “Bắn đi, con bà nó, giết chết bọn chúng cho tao”
Quách Dĩ Kiên đã sớm đề phòng Trần Chí Sơn giở trò, anh nhanh như chớp giật lấy khẩu súng, xoay ngược báng súng chĩa vào gáy hắn, hét to: “Tất cả hạ súng xuống, nếu không tao giết chết đại ca của bọn mày”
Trần Chí Sơn: “Mẹ kiếp, cái lũ phế vật này, bắn đi”
Quách Dĩ Kiên tì mạnh khẩu súng vào gáy Trần Chí Sơn, càng rống to hơn: “Tao bảo bỏ súng xuống”
Lời vừa nói xong thì tiếng còi báo động trong căn cứ truyền ra, tiếp theo đó là những tiếng rào rào của máy bay trên bầu trời.
Mạc Phong ngẩng đầu lên nhìn, miệng anh ta chửi tục một tiếng: “Đ.m”
Những máy bay đó tuy đều không sơn số hiệu hay quốc kỳ nhưng đến trong giờ phút như thế này, chắc chắn là viện binh của Trung Quốc đến giúp Trần Chí Sơn.
Hóa ra, trong lúc hắn yêu cầu bọn họ tắt hệ thống thông tin, cũng là lúc một số máy bay lạ bắt đầu cất cánh bay vào vùng trời của Việt Nam, hiện tại đang ở ngay trên đầu bọn họ.
Trần Chí Sơn sảng khoái cười lớn: “Quách Dĩ Kiên, không ngờ phải không? Để bắt được con mồi ngon như chúng mày, bọn tao đã hao tâm tổn sức không ít”
“Chí Sơn, hóa ra mày không sợ chết”
“Đúng thế, quân nhân như tao có bao giờ sợ chết? Cũng như mày thôi”
“Vậy thì bớt chút thời gian ngoảnh đầu lại nhìn phía sau xem”.
Thanh âm Quách Dĩ Kiên bình tĩnh và lạnh nhạt, phảng phất như địch bao vây dưới đất, địch đe dọa trên đầu đối với anh cũng chẳng là gì. Cuộc đời anh đã chinh chiến bao nhiêu năm, loại gian khổ và cạm bẫy nào cũng đều trải qua cả rồi, nếu dễ dàng chết thế thì đã không có Quách Dĩ Kiên ngày hôm nay.
Trần Chí Sơn chột dạ, lập tức ngoái đầu lại nhìn. Phía sau cánh cửa lớn của căn cứ, một dàn tháp pháo đã được dựng từ khi nào, gần hai trăm quân nhân cũng đã giương súng ống sẵn sàng chĩa ra tứ phía.
“Chí Sơn, hôm nay nếu chết, chúng ta chắc chắn cùng chết đấy”
“Mày dám hy sinh tính mạng của anh em của mày sao Quách Dĩ Kiên?”
Anh cười nhạt: “Đương nhiên không nỡ. Thương lượng đi”
“Dùng mạng mày đổi mạng bọn họ?”
Đúng vậy. Những người trong căn cứ Z11 đều là binh sĩ đặc công tinh nhuệ của đất nước, còn có Tư lệnh, còn có đại úy chiến thần Quách Dĩ Kiên. Trong khi đó, cái đám người của Trần Chí Sơn này chẳng qua cũng chỉ là lũ chó săn cho Đàm Khắc Minh, thí mạng cũng không vấn đề gì.
Thế nên ý của Quách Dĩ Kiên, từ đầu đến cuối vẫn là mạng của anh, đổi sự bình yên cho những người còn lại.
Những thứ này cũng đồng nghĩa với việc, tất cả đã sớm nằm trong dự liệu của anh từ trước. Dùng trí tuệ và óc phán đoán phi thường của mình đã xử lý mọi tình huống, cuối cùng vừa cứu được Tư lệnh, vừa giữ lại được ba người: Văn Đường, Trần Nguyên, Mạc Phong. Rút cục dưới tài thao lược của Quách Dĩ Kiên, chỉ một mình anh đường đường chính chính đi theo Trần Chí Sơn tìm nhà máy virut, mà căn cứ Z11 có thể tránh khỏi một cuộc đụng độ với quân đặc chủng Trung Quốc mà không hề tổn thất một tý gì.
Chẳng trách người ta gọi anh là chiến thần vĩ đại của quân đội Việt Nam, đầu óc này mới đúng là thiên tài quân sự.
“Nếu như lời mày nói, mạng của tao không phải giá trị hơn sao?”
“Được”. Trần Chí Sơn đã xác định hôm nay thua thảm bại dưới tay anh, tuy nhiên ít ra vẫn còn một cái mạng giá trị của Dĩ Kiên đi theo, cho nên đành ngậm bồ hòn đồng ý: “Đi thôi”
Nói xong, hắn giơ tay ấn một nút trên tai nghe: “Thả thang dây xuống”.
Trên máy bay lập tức rơi xuống một thang dây.
Quách Dĩ Kiên vẫn giữ nguyên khẩu súng tì trên gáy Trần Chí Sơn, lẳng lặng xoay người đi theo hắn. Hai người vừa đi đến gần thang dây thì đột nhiên một vật thể tròn tròn từ phương nào bay tới, lăn xuống đất.
Cả đám người sắp lên máy bay bỏ trốn, nhìn thấy vật thể giống bom liền nhảy dựng lên, không ai bảo ai lập tức tản ra tứ phía, chỉ riêng một mình Quách Dĩ Kiên và Trần Chí Sơn vẫn đứng im như cũ.
Khói bắt đầu từ quả bom kia xì ra. Trần Chí Sơn rủa thầm một tiếng: “Mẹ kiếp, bom khói”
Anh ta vừa dứt lời thì làn khói cay đã lan nồng nặc trong không khí, mới đó mà mắt đã không còn nhìn thấy cái gì. Quách Dĩ Kiên từ đầu tới cuối vẫn không buông tay, anh lạnh lùng nói: “Đứng im, mày dám nhúc nhích, đầu mày sẽ thủng một lỗ ngay lập tức”.
“Được, được, tao đứng im”.
Đúng lúc làn khói phủ đầy cả một khoảng không gian thì đột nhiên có một bàn tay thò đến, nắm lấy cổ tay đang cầm súng của Quách Dĩ Kiên.
Anh vừa định tóm tay người đó rồi vặn ngược trở lại thì một giọng nói liền vang đến bên tai: “Mạch Mạch, là em”
“Vân Trang, em làm gì vậy?”. Quách Dĩ Kiên đè thấp giọng, nói nhỏ một tiếng vừa để cô nghe thấy.
Lúc này, Vân Trang đã nắm được khẩu súng trên tay anh rồi lặng lẽ giật ra, cô đẩy mạnh Quách Dĩ Kiên về phía sau lưng: “Mạch Mạch, anh không thể làm con tin. Mọi người trong căn cứ đều rất cần anh”.
“Không, em…”
Anh chưa kịp nói hết câu, cả người đã bị kéo ra xa thêm một chút.
Vân Trang quờ quạng tay không còn chạm được vào người anh nữa mới quay sang dí súng vào gáy rồi gào lên với Trần Chí Sơn: “Trần Chí Sơn, nếu mày không ngay lập tức leo lên thang, đừng trách bà đây không cho mày cơ hội chạy trốn”
“Mày là ai?”
Vừa dứt lời thì sau lưng liền truyền tới những tiếng bom nổ mini, Trần Chí Sơn không còn cơ hội hỏi nhiều, lập tức tóm lấy Vân Trang, ghì chặt cổ cô: “Mày, con đàn bà ngu si này…”
Đúng lúc này, tai nghe gắn trên tai anh ta phát ra một giọng nói: “Trần Chí Sơn, bọn họ chuẩn bị phóng tiêm kích, đi mau”
Cuối cùng, không bắt được cả bốn binh sĩ đặc công giỏi nhất quân đội Việt Nam, lại càng không bắt được một mình Quách Dĩ Kiên, Trần Chí Sơn như chó cùng dứt dậu, đành túm bừa Vân Trang làm lá bài hộ thân cho mình.
Hắn ta một tay giữ chặt lấy cô, tay còn lại cuốn vào thang dây. Lúc khói cay tan đi, Quách Dĩ Kiên mới nhìn thấy cô cùng Trần Chí Sơn đã leo đến cửa máy bay, còn người anh thì bị Văn Đường ôm chặt cứng.
Đáy mắt vốn luôn bình thản của Dĩ Kiên đột nhiên đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt lại thành quyền, gân xanh trên trán giật giật. Anh gào lên: “Mẹ kiếp, cậu làm cái quái gì đấy”.
Lần đầu tiên trong đời, Quách Dĩ Kiên vĩ đại chửi thề. Lần đầu tiên trong đời, anh mất bình tĩnh đến như vậy.
Văn Đường lúc này mới vội vàng buông người anh ra, quỳ xuống đất: “Đại ca, em sai rồi”
“Tôi hỏi cậu đang làm cái gì?”
“Đại ca”. Nét mặt của Văn Đường đầy đau khổ, cố gắng mãi mà không thể phát ra câu gì. Đúng lúc này, Trần Nguyên cất tiếng:
“Đại ca, Vân Trang nhờ bọn em, cô ấy nói muốn tự mình trở thành con tin. Cô ấy còn nói anh phải ở lại căn cứ, anh còn phải chỉ huy mọi người tiêu diệt nhà máy phát triển virut. Cô ấy nhất định sẽ tìm được cho anh”
“Mẹ kiếp”. Lần này là tiếng chửi thề của Mạc Phong.
Quách Dĩ Kiên càng lúc càng nắm chặt bàn tay, những khớp xương bắt đầu trắng bệch. Anh hít sâu mấy hơi, rồi lại chậm chạp thở ra mấy hơi, dường như đang cố kìm nén và lấy lại bình tĩnh nhất có thể. Lát sau mới có thể nói:
“Tìm cô ấy bằng cách nào”
Văn Đường run rẩy ngước lên nhìn anh: “Trên người cô ấy có gắn chip định vị. Đêm qua, Vân Trang đã đến xin em”
“Mẹ kiếp”. Chửi bậy lần thứ hai.
Dĩ Kiên giận đến mức cả người run rẩy, không nói không rằng câu nào đi vào bên trong. Từ lúc Vân Trang bị bắt đến vài tiếng sau, anh vẫn ở trong phòng thông tin dò định vị của cô, rồi lại quét rada tần số hướng bay mấy chiếc máy bay kia. Tuy nhiên, định vị hiển thị một màu xám ngoét, còn máy bay đã rời lãnh thổ Việt Nam thì cũng không thể nào dò tìm được.
Có lẽ Vân Trang vì sợ chưa tìm được ra nhà máy, Dĩ Kiên đã đến cứu cô cho nên đã sớm tắt chip định vị, không cho anh một cơ hội nào.
Lòng dạ Quách Dĩ Kiên thì như bị lửa đốt, bất lực mà không biết phải làm sao!!!
Khó trách. Muốn trách cũng nên trách thiết bị thông tin của đất nước ta quá lạc hậu, không thể so sánh với thiết bị thông tin quân sự hiện đại nhất thế giới của Trung Quốc.
Rất lâu sau đó, Dĩ Kiên rút cục cũng chịu mở cửa ra bên ngoài. Văn Đường và Trần Nguyên lúc này vẫn quỳ trước cửa, nhìn thấy anh, cả hai đều ngước mắt lên rồi lại lập tức cụp mắt xuống.
“Đại ca”
“Các cậu quỳ ở đây làm gì?”
“Đại ca, bọn em biết tội rồi. Bọn em cũng chỉ vì nghĩ cho tương lai của căn cứ nên mới đồng ý với Vân Trang”
Trần Nguyên bổ sung: “Đại ca, anh không thể không biết, đến Tư lệnh bọn chúng còn có thể bắt. Nếu như anh bị tiêm virut, sau này toàn bộ quân nhân đặc chủng phải làm thế nào?”
“Vì thế các cậu để cô ấy thế mạng tôi?”
“Đại ca, bọn em thật sự hết cách rồi. Anh muốn trách, muốn phạt, cứ phạt hai người bọn em đi. Đừng tự giam mình trong phòng như vậy”
Buổi trưa anh không ăn cơm, bữa tối anh cũng không buồn uống một ngụm nước, chỉ giam mình trong phòng thông tin thiết lập lại toàn bộ các phòng tuyến bảo vệ, dò tìm vị trí của Vân Trang. Tất cả binh sĩ trong căn cứ lần đầu tiên thấy đại úy của mình như vậy, ai nấy đều lo lắng không yên.
Quách Dĩ Kiên im lặng một lúc rất lâu. Thật ra kế hoạch anh trở thành con tin quá mạo hiểm, không phải mạo hiểm với bản thân mà là mạo hiểm với toàn đội. Suy cho cùng, bây giờ ngoài anh ra, người có thể chỉ huy cuộc chiến này không còn lại ai cả.
Nếu anh bị tiêm thuốc virut, bản thân không cầm cự được, sau đó trở thành cỗ máy chiến tranh thì hậu quả lại quá nặng nề.
Lúc đó, chính tay anh sẽ tự tay tàn sát tất cả đồng đội của mình, anh em của mình, bàn tay sẽ nhuốm đầy máu người thân.
Còn đổi lại là Vân Trang, cô chẳng qua cũng chỉ là phụ nữ, giá trị duy nhất của cô đối với Trần Chí Sơn chỉ là mồi nhử anh tìm đến, không thể tiêm virut biến cô thành cỗ máy chiến tranh. Hơn thế nữa, cô còn có thể kéo dài thời gian để bọn họ tìm ra cách, nói không chừng còn tìm được nhà máy nghiên cứu virut.
Suy đi ngẫm lại, bọn Văn Đường dù bất đắc dĩ làm như vậy, nhưng đó cũng là cách tốt nhất.
Nhưng mà… thực sự anh rất đau lòng, cảm giác rất tệ. Một bên là tổ quốc, một bên là tình yêu. Tình yêu của anh đành phải hy sinh vì tổ quốc.
Đây chính là sự bất lực lớn nhất trong cuộc đời của Quách Dĩ Kiên.
Anh đứng đó trầm ngâm rất lâu, một lúc sau đó mới chậm rãi nói:
“Đứng lên hết đi”
“Đại ca”. Văn Đường sửng sốt, vẫn không dám đứng dậy.
“Đã trải qua gần mười tiếng rồi, nếu tôi đoán không nhầm, nhà máy đó ở trên sa mạc. Không biết vị trí cụ thể, cho nên chỉ có thể ước chừng ba tiếng nữa cô ấy sẽ bật định vị”
“Đại ca, ở trên sa mạc?”. Lần này cả Văn Đường và Trần Nguyên đều kinh hãi vô thức đứng dậy: “Làm cách nào anh dò được”
Quách Dĩ Kiên ra hiệu cho bọn họ theo mình vào phòng, Mạc Phong cũng đi theo. Trong phòng thông tin, Dĩ Kiên bật hình ảnh chụp từ CCTV mấy chiếc máy bay của bọn Trần Chí Sơn, chỉ lên máy chiếu.
“Nhìn thấy gì kia không?”
Trần Nguyên, Văn Đường nhìn theo cánh tay anh, chỉ thấy trên đó là thân máy bay màu xám của máy bay chiến đấu, Mạc Phong nhíu mày: “Đại ca, là cát?”
Quách Dĩ Kiên gật đầu, chỉ vào một mảng bụi cát bám trên kẽ nối giữa thân và cánh máy bay: “Cát bám ở vị trí này”
Chỉ một ít cát mà anh đoán được nhà máy xây dựng ở sa mạc sao? Cái người này nhãn quan nhãn lực quá là phi thường đi. Một chi tiết cỏn con như vậy, đương nhiên ai cũng sẽ dễ dàng bỏ qua.
Dĩ Kiên bình thản nói thêm: “Thông thường các loại máy bay chiến đấu chỉ có thể bám bụi, loại bụi màu trắng nhẹ chứ không phải loại cát vàng óng như thế này. Máy bay này bị cát bám, chứng tỏ chúng từng hạ cánh ở vùng có nhiều cát”
Mạc Phong tiếp lời: “Vùng nhiều cát chỉ có thể là sa mạc. Trên thế giới, không có bất kỳ sân bay nào được xây dựng ở vùng sa mạc. Trừ khu vực Nevada của Mỹ”
Quách Dĩ Kiên gật đầu: “Lễ hội Burning Man tại Nevada chỉ tổ chức tháng tám hàng năm, bây giờ là tháng mười, sẽ không có máy bay nào được đến đó. Vậy thì chỉ còn một giả thiết duy nhất, bọn chúng xây dựng nhà máy nghiên cứu virut trên sa mạc của chính đất nước mình”
“Đúng vậy, đại ca, như thế mà anh cũng nhìn ra được”. Trần Nguyên há hốc miệng.
“Bây giờ chỉ chờ xem Vân Trang báo tin tức về, nơi đó thuộc sa mạc Gobi hay Taklamakan. Đường, cậu tiếp tục dò vị trí cô ấy”.
Nhắc đến Vân Trang, trái tim anh lại thêm một lần nhói đau. Bây giờ chỉ mong thời gian có thể trôi qua thật nhanh, thật nhanh, để anh có thể tìm thấy cô, đến bên cô!!!
Văn Đường hô “Rõ” to một tiếng, sau đó trực tiếp ngồi xuống máy.
Quách Dĩ Kiên lại tiếp tục nói:
“Phong”
“Vâng”
“Cậu đến thành phố B đem chiến đấu cơ tàng hình về đây cho tôi”
“Vâng, đại ca”
Anh vừa nói dứt lời, Trần Nguyên đã giơ tay lên: “Đại ca, vậy còn em?”
“Cậu chuẩn bị đồ đi trên sa mạc, vũ khí và vật dụng cần thiết để sinh tồn trên cát”
“Rõ, em làm ngay”
Sau khi mọi người đi làm nhiệm vụ của mình rồi, Quách Dĩ Kiên cũng xoay người mở cửa đi ra bên ngoài, anh ngồi ngoài hành lang nhìn lên bầu trời, lần đầu tiên trong đời châm một điếu thuốc.
Khói thuốc trắng chầm chậm bay lên, nicotin thông qua cánh mũi làm dịu đi tâm trạng căng thẳng của anh, cuối cùng chỉ còn lại một nỗi đau đớn và bất lực.
Dĩ Kiên hút hết một điếu thuốc, bàn tay chạm đến những cánh hoa phù dung màu đỏ rực ở dưới hành lang. Chậu hoa phù dung mà anh và Vân Trang đã cất công đến thành phố B một chuyến để mang về, bây giờ chỉ đơn độc đứng một mình trong gió.
Nhìn cánh hoa phù dung rung rung e ấp sắp úa tàn, trong đầu không ngừng tưởng tượng Vân Trang bị bọn Trần Chí Sơn tra tấn, bị bọn chúng vứt trên sàn máy bay lạnh lẽo, máu của cô cũng màu đỏ thẫm như cánh hoa phù dung, lồng ngực anh đột nhiên thắt lại.
Rất lâu sau đó Quách Dĩ Kiên bóp nát mẩu đầu lọc thuốc trong tay, hít sâu một hơi rồi tự nhủ trong lòng mình: Vân Trang, đợi anh. Nhất định anh sẽ đem em trở về!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!