Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 47: Quá nhanh quá nguy hiểm
Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 47: Quá nhanh quá nguy hiểm
Quách Dĩ Kiên thiếp đi rất chập chờn, cứ chốc lát lại giật mình tỉnh dậy.
Xuyên suốt một hành trình anh đều như vậy, cứ mỗi lần nhắm mắt trong đầu lại hiện ra hình ảnh Vân Trang khắp người đầy máu, cơ thể mảnh mai nhuốm một màu đỏ thẫm như những cánh hoa phù dung… sau đó lại choàng bật dậy.
Cho đến mười mấy tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng đến được sa mạc Gobi, tuy nhiên ở hoang mạc được khoanh vùng này đương nhiên không thể tìm đâu ra nổi một đường băng để hạ cánh.
Trần Nguyên chỉnh trang lại súng ống rồi dắt vào thắt lưng, đứng dậy đi đến phía khoang sau máy bay, gương mặt vẫn hiện rõ vẻ không sao tin nổi nhìn Quách Dĩ Kiên:
“Đại ca, anh chắc chắn chúng ta làm như thế này đấy chứ?”
Văn Đường lật vải bạt phủ lên, mỉa mai nhìn Trần Nguyên: “Mày sợ cái nỗi gì, cứ coi như chúng ta đang đóng phim Fast & Furious là được”
“Tao bái phục cái ông đạo diễn phim đó nghĩ ra cách hạ cánh kiểu này đấy. Nhưng mà trong phim mấy diễn viên nhảy ô tô dù xuống vùng núi chứ có phải vùng sa mạc đâu, lỡ chết người thì sao? Lấy ai đi cứu Vân Trang?”
“Chết thì hết phim chứ sao?”. Văn Đường nhún vai
Quách Dĩ Kiên lúc này đã mở cửa ngồi vào trong ghế lái của xe Hummer, anh cúi người thắt dây an toàn xong xuôi, lát sau ngẩng đầu nói: “Hai phút nữa bắt đầu nhảy dù”
Cả hai người đàn ông nghe vậy lập tức im bặt, sau đó vội vội vàng vàng chia nhau ra, Trần Nguyên ngồi chung xe với Mạc Phong, Văn Đường ngồi chung xe với Quách Dĩ Kiên. Khi bọn họ vừa chỉnh trang xong những đồ bảo hộ cơ thể thì khoang sau của máy bay cũng chầm chậm mở ra, một luồng gió với sức mạnh kinh khủng lập tức xộc vào bên trong, thổi tung mái tóc của phi công.
Anh ta ngoảnh đầu về phía sau nhìn hai chiếc xe Hummer hầm hố đã được gắn dù ở bốn góc, sau đó gào lên qua tai nghe:
“Đại úy, chuẩn bị nhảy”
Quách Dĩ Kiên cài số lùi, đôi bốt da cao cổ đặt hờ lên chân ga, anh liếc Mạc Phong ngồi ghế lái ở chiếc Hummer bên cạnh, lạnh nhạt đếm số qua tai nghe: “Mười, chín, tám, bảy…”
Văn Đường ngồi bên ghế phụ nghe anh đếm, càng về cuối sống lưng càng cứng đờ. Vẫn biết bọn họ đi cứu Vân Trang là đúng rồi, hy sinh mạng sống của mình cũng chẳng sao cả, dù gì đã gia nhập đội đặc công tức là chuyện sống chết đã sớm coi như gió thoảng mây bay. Chỉ là… lần này kế hoạch tấn công vào nhà máy nghiên cứu virut của Quách Dĩ Kiên quá kinh khủng, quá hoang đường, dã man đến mức anh ta không làm sao mà chấp nhận được.
Nhảy dù bằng xe ô tô xuống sa mạc, không khác gì phim Fast & Furioust 7, thậm chí còn mạo hiểm và quái đản hơn cả trăm nghìn lần.
Nhưng mà… suy cho cùng, đây cũng là cách duy nhất có thể tiếp cận sa mạc mà không cần đường băng để hạ cánh, nhảy dù xuống càng xa thì càng khiến quân địch khó phát hiện máy bay của họ đã đến đây.
Đại úy của bọn họ quả thực là điên rồ!!! Nhưng mà cũng khiến bọn họ vừa sợ vừa phấn khích.
Liệu cả đời này có ai dám làm như Quách Dĩ Kiên, trừ trong phim?
Đúng lúc này, bên tai truyền đến âm thanh của những con số cuối cùng. Dĩ Kiên bắt đầu tì giày vào chân ga, miệng lẩm nhẩm đọc:
“Ba… hai… ”
Mạc Phong, Trần Nguyên, Văn Đường đều nín thở theo nhịp đếm của anh, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, đến khi Quách Dĩ Kiên gầm lên:
“Một… nhảy”
Hai chiếc xe Hummer lập tức lùi như tên bắn ngược về phía sau, chớp mắt một cái đã lao ra khỏi máy bay, rơi xuống phía dưới.
Hai tên bát nháo Văn Đường, Trần Nguyên mặc dù đã lăn lộn sống chết nhiều năm, giờ phút rơi tự do từ trên máy bay xuống vẫn không kịp được, la hét ầm ỹ. Chỉ có Quách Dĩ Kiên vẫn bình thản giữ chặt volang, Mạc Phong cũng nghiến răng không kêu la một tiếng.
Hai chiếc Hummer hạng nặng vừa rơi vừa xoay vòng trên không trung khiến ruột gan của mấy người đàn ông trong đó như muốn lộn cả ra ngoài, tuy nhiên, dù đang rơi từ độ cao mười mấy nghìn mét xuống nhưng từ đầu đến cuối gương mặt Quách Dĩ Kiên vẫn toát ra một vẻ bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn được nữa, ánh mắt đầy vẻ cố chấp nhìn màn hình điện tử gắn trên bảng điều khiển, trên đó hiển thị độ cao của xe Hummer so với mặt đất, cuối cùng, khi con số dừng ở 15. ft (4.600m), anh mới gào lên qua tai nghe:
“Mở dù”
Bàn tay Mạc Phong lúc này cũng nắm chặt volăng để cố định cơ thể, các khớp xương tay anh ta đã trở nên trắng bệch. Mạc Phong nghiến răng trả lời: “Rõ, đại ca”. Sau đó bấm nút mở dù.
Hai chiếc dù cỡ lớn gắn trên bốn góc xe bung ra, hai chiếc Hummer đang rơi với tốc độ nhanh lập tức bị kéo ngược lên trên, sau đó lại tiếp tục rơi xuống với tốc độ thấp hơn.
Giữa một hoang mạc đầy nắng và cát vàng óng, những chiếc xe địa hình hầm hố từ từ hạ xuống, cảnh tượng kinh điển còn hơn phim Fast & Furious!!!
Trần Nguyên phát hiện ra tốc độ rơi đã chậm hơn hẳn so với lúc trước mới dám mở mắt ra, nhìn xuyên qua cửa kính chống đạn của xe, thấy mặt đất chỉ còn ở cách họ của một quãng liền phấn khích hú hét ầm lên: “Đại ca, chúng ta thành công rồi, thành công rồi”
Văn Đường nghe thế cũng mới dám hé hé mắt ra nhìn, sau đó cũng kêu gào inh ỏi: “Ôi mẹ ơi, chúng ta sống rồi, đại ca tuyệt vời, đại ca number one, đến ông đạo diễn phim cũng không có đầu óc bằng anh, dã man, dã man”
Mạc Phong mặc dù không bát nháo bằng hai người kia, tuy nhiên đi theo Quách Dĩ Kiên nhiều năm, bất kể loại hiểm nguy gì cũng đã đều chứng kiến cả rồi, thế nhưng hôm nay cùng đại ca mình hạ cánh bằng xe Hummer kiểu này, anh ta lại càng cảm thấy khâm phục đầu óc vĩ đại của Quách Dĩ Kiên nhiều hơn nữa.
Làm quân nhân, được đi theo đại úy chiến thần, cũng coi như một đời không uổng phí.
Mạc Phong chậm rãi nói: “Đại ca, thành công rồi”
Quách Dĩ Kiên chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Lát nữa tiếp đất, cát rất trơn, mọi người phải cẩn thận”
“Rõ, đại ca”
Ba phút sau, khi còn cách mặt đất khoảng bốn mét thì bọn họ bấm nút cắt dù, hai chiếc Hummer không còn lực cản không khí nên rơi “rầm” một cái xuống cát.
Lúc hai bánh sau vừa tiếp đất, cả Mạc Phong lẫn Dĩ Kiên đều lập tức dẫm chân ga lao đi. SUV Hummer H1 là loại xe quân sự có thể vượt mọi địa hình, thiết kế hầm hố và khung xe vô cùng chắc chắn, ngoại thất đều được phủ nhiều lớp bọc hạng nặng, cũng bởi vì những tính năng ưu việt này mà khi vừa xác định nhà máy nghiên cứu virut ở sa mạc, Quách Dĩ Kiên đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã chọn loại xe Hummer.
Hummer H1 chạy băng băng trên lớp cát dày vàng óng, Văn Đường mở bản đồ định vị điện tử, những ngón tay bắt đầu múa điên loạn trên bàn phím, chỉ nửa phút sau anh ta đã vẽ xong một con đường đi trên sa mạc dẫn tới cửa nhà máy nghiên cứu virut của Đàm Khắc Minh.
“Đại ca, rẽ trái, 8 kilomet nữa sẽ đến được nhà máy”
Quách Dĩ Kiên và Mạc Phong lập tức bẻ lái, bánh xe Hummer xoay dưới cát nửa vòng, lại tiếp tục băng băng chạy đi, khói bụi phía sau xe bốc lên mù mịt.
“Báo cáo tôi khi cách cửa nhà máy hai kilomet. Chúng ta đi bộ di chuyển đến đó”
“Vâng, đại ca”
Mạc Phong cất tiếng: “Đại ca, vùng này thường xuyên có bão cát. Chúng ta phải đến được nhà máy trước khi trời tối”
Quách Dĩ Kiên ngẩng đầu nhìn mặt trời, chăm chú quan sát vài giây rồi nhàn nhạt trả lời: “Khoảng chín giờ đêm sẽ xảy ra bão cát, di chuyển nhanh lên”
“Vâng”
Anh vừa nói xong thì Văn Đường cũng nhấn phím Enter một cái, trên góc phải màn hình là một ô vuông tính toán hướng gió, mặt trời, độ ẩm không khí, cuối cùng hiện ra phía dưới một dòng chữ: Dự kiến bão cát sẽ xảy ra trong vòng 4 giờ nữa, hiện tại đang là 16h30 phút.
Đại ca của bọn họ chỉ cần dùng mắt thường nhìn màu sắc của mặt trời và mây gần đó cũng phán đoán được thời gian xảy ra bão cát, đầu óc anh còn nhanh nhạy hơn cả máy tính khiến Văn Đường không biết phải trả lời làm sao.
“Đại ca, em vừa tính toán xong, đúng là khả năng bão cát sẽ xảy ra lúc chín giờ đêm, chúng ta phải nhanh lên”.
Mặc dù Hummer có thể chạy băng băng trên cát nhưng địa hình trên sa mạc vẫn rất khó di chuyển, quãng đường 6 kilomet bọn họ phải dùng mất hơn một tiếng mới hoàn thành xong.
Khi còn 2 kilomet nữa, Quách Dĩ Kiên ra lệnh dừng xe, sau đó bốn người vác trên vai những vũ khí và đồ dùng cần thiết rồi bắt đầu đi bộ di chuyển.
Ở hoang mạc, gần sáu giờ chiều nhiệt độ vẫn rất cao, ánh mặt trời vừa chói vừa oi bức chiếu lên bóng bốn người đàn ông lặng lẽ đi trên cát.
Nhớ lại cách đây vài tháng, cả một tiểu đội đặc công cũng vác balo đi trên băng tuyết, bây giờ những người trong đội gần như đã chết hết, chỉ còn lại đúng năm người: Quách Dĩ Kiên, Mạc Phong, Trần Nguyên, Văn Đường và Trần Chí Sơn. Trong khi đó, Trần Chí Sơn lại là gián điệp của Trung Quốc.
Một là đi vào chỗ chết để tìm đường sống, hai là ngồi chờ chết.
Quách Dĩ Kiên một lúc làm cả việc công lẫn việc tư, cứu lấy những quân nhân ưu tú của nền quân đội đất nước và đi tìm người phụ nữ của mình, còn ba người còn lại là vì đi theo anh, vì một lòng trung thành với Quách Dĩ Kiên. Cho nên bây giờ chỉ có bốn bóng hình đổ dài dưới nền cát vàng óng.
Gần tám giờ đêm, bọn họ đặt chân đến điểm đánh dấu trong bản đồ điện tử của Văn Đường.
Bốn người ẩn mình dưới một đồi cát ở gần cửa vào nhà máy, chằm chằm quan sát vùng cát hơi lún xuống ở cách đó một quãng.
Ban ngày ở sa mạc nắng đến mức khô da khô thịt, nhưng ban đêm nhiệt độ lại xuống thấp đến mức chỉ đứng im một lúc, mí mắt đã kết đầy sương muối.
Trần Nguyên thở ra một làn khói trắng, xoa xoa hai tay vào nhau để cố giữ ấm cơ thể, sau đó quay sang nhìn Dĩ Kiên: “Đại ca, bây giờ phải làm thế nào?”
“Chờ”
Văn Đường hơi liếc đồng hồ đeo tay, run rẩy nói: “Đã hơn tám giờ, chín giờ còn có bão cát, nếu như cánh cửa đó không mở trước chín giờ thì chúng ta phải làm sao bây giờ”
Mạc Phong lạnh lùng lên tiếng: “Vậy còn phải xem số trời”
“Haizzz, mệnh của tôi dài lắm, nhìn đường chỉ tay của tôi đây này”. Văn Đường giơ bàn tay trái ra, phấn khởi đáp: “Đường sinh mệnh dài thế này, kiểu gì cũng sống đến chín mươi chín tuổi”
Trần Nguyên rất muốn cầm báng súng đập vào mặt anh ta, tuy nhiên trong hoàn cảnh này đành phải kiềm chế: “Sống dai thế không sợ con cháu ghét à? À mà mày thì làm gì lấy được vợ mà có con với chả cháu chứ?”
“Mày”. Văn Đường nghiến răng nghiến lợi, vừa định cãi lại thì trên đầu truyền đến những tiếng rào rào của gió.
Quách Dĩ Kiên ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra trên bầu trời có một chiếc trực thăng cỡ nhỏ đang di chuyển đến gần vị trí mà bọn họ phán đoán cửa vào nhà máy, những ánh đèn màu đỏ nhấp nháy từ từ hạ thấp xuống.
Anh lạnh nhạt cất giọng: “Nếu chín giờ đêm có bão cát, thì trước đó một khoảng thời gian ngắn cửa căn cứ sẽ được mở ra cho máy bay bay vào. Khi cửa đóng lại, bão cát đổ đến, cát sẽ vùi lấp cửa, xóa hoàn toàn dấu vết của nhà máy”
Văn Đường buột miệng: “Dã man”
Dã man vì Trung Quốc thâm sâu khó lường, chỉ một chi tiết vụn vặt cũng cẩn thận đến mức đáng kinh ngạc. Và còn dã man vì đầu óc của Quách Dĩ Kiên đã thuộc dạng thần tiên rồi, tuyệt đối không đơn giản như người phàm bọn họ. Tàu đã thâm, anh còn sâu hơn!!!
Mạc Phong: “Đại ca, chúng ta chuẩn bị xuống thôi”
“Lấy dây thừng móc móng dính”
“Rõ”
Nửa phút sau, vùng cát lún xuống từ từ tách ra hai bên, cửa chầm chậm mở ra, một luồng ánh sáng từ bên trong chiếu ra bên ngoài.
Nơi này đúng là cửa vào nhà máy thật!!!
Trực thăng hạ xuống dưới, cả bốn người đàn ông cũng như một con báo lặng lẽ đi trong bóng đêm, mỗi người đều cầm dây thừng có móc móng trên tay, cẩn thận di chuyển đến cửa nhà máy.
Quách Dĩ Kiên dẫn đầu, anh nép người mình vào những góc mà camera và người ngồi trên trực thăng không thấy được, sau đó gắn móc móng vào bề mặt kim loại của cửa vào, cuối cùng tụt xuống chỉ sau khi trực thăng lọt qua cánh cửa một giây.
Khi trực thăng đáp xuống bãi đỗ ngay dưới đường băng dài phía sâu trong lòng cát, cả bốn người đàn ông cũng chạm chân xuống được nhà máy virut, đồng thời cắt luôn dây thừng.
Tốc độ di chuyển tuyệt vời, thân thủ linh hoạt, một âm thanh nhỏ nhất cũng không hề có, khiến cho đám người ngồi trên trực thăng vẫn không phát hiện ra.
Hai người đàn ông từ trực thăng bước ra, sau đó đi đến một cánh cửa lớn bên trái đường văng, ấn một dãy mật mã rồi tì cằm vào gần máy quét để xác nhận giác mạc.
Đúng lúc này, Mạc Phong thổi một phi tiêu, còn Trần Nguyên cũng lẳng lặng phóng một con dao đến. Phi tiêu cắm vào gáy một tên, dao nhọn cắm vào sau đầu một tên, cả hai gã người Trung Quốc đều sững sờ đến mức cả người đờ ra, cuối cùng ngã xuống, chết nhưng không hiểu vì sao mình lại chết.
Trong lúc bọn họ tiêu diệt hai người kia thì Quách Dĩ Kiên lại nhanh thoăn thoắt dùng cả hai tay và hai chân bám vào một cột tường, gắn một con chip lên camera. Văn Đường thấy anh gắn xong, những ngón tay đã gõ điên cuồng lên bàn phím.
Khi Mạc Phong và Trần Nguyên phóng ám khí đến thì Văn Đường cũng hack xong camera, thành ra khi hai tên người Trung Quốc kia bị tiêu diệt, toàn bộ hệ thống camera ở khu vực đường băng đều không phát hiện ra chuyện này.
Văn Đường nghiến răng nói nhỏ: “Đại ca, em hack được ba phút, chúng ta phải nhanh lên”
Quách Dĩ Kiên gật đầu: “Dọn dẹp xác chết rồi đi mau”
Chỉ chưa đầy một phút sau, cả bốn người đàn ông đã đứng trước cửa thang máy, Trần Nguyên nhấn nốt lệnh Enter mà hai gã vừa bước xuống từ trực thăng đã xác nhận thân phận còn dang dở.
Cửa thang máy mở ra, Quách Dĩ Kiên, Mạc Phong, Văn Đường, Trần Nguyên bước vào.
Trên bảng điện tử là mấy dòng chữ Trung Quốc, Dĩ Kiên giơ tay định đã nhấn nút “Khu nghiên cứu”, nhưng cuối cùng anh ngón tay lại chần chừ ở tầng bốn “Khu chỉ huy”
Mạc Phong, Văn Đường, Trần Nguyên, ai cũng hiểu rõ, đến khu nghiên cứu mới là việc bọn họ nên làm, vào tận hang ổ để hủy diệt hoàn toàn virut. Còn đến khu chỉ huy… tức là đại ca của bọn họ muốn cứu Vân Trang trước tiên.
Cả ba người đàn ông không hẹn mà cùng đồng thời lên tiếng: “Đại ca, chúng ta đến khu chỉ huy”
Quách Dĩ Kiên nghe xong liền kinh ngạc quay sang nhìn bọn họ, nét mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ kiên định, ánh mắt rực sáng nhìn anh.
Sau khi xác định mình không nghe nhầm, lần đầu tiên Quách Dĩ Kiên cảm thấy một bên là tổ quốc, một bên là tình yêu, cuối cùng đã có những người đồng đội hiểu cho anh, động viên anh, những người anh em cùng vào sinh ra tử…
Quách Dĩ Kiên gật đầu, khóe miệng nở ra một nụ cười nhẹ, sau đó ngón tay dứt khoát bấm xuống khu chỉ huy: “Được”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook