Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 50: Chiến đấu sòng phẳng
Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 50: Chiến đấu sòng phẳng
Trong giờ phút Quách Dĩ Kiên cõng Vân Trang chạy khỏi khu biệt giam, Mạc Phong cùng Trần Nguyên cũng chạy như bay đi tìm Đàm Khắc Minh.
Mạc Phong nói qua tai nghe: “Đường, camera có phát hiện ra ông ta không?”
“Không có”. Văn Đường múa phím loạn xạ, cố gắng kiểm tra hàng trăm CCTV trong nhà máy: “Hắn không quay trở về phòng chỉ huy, nhưng hình như đã phát lệnh truy tìm chúng ta rồi, có rất nhiều lính đặc chủng đem theo vũ trang chạy đến khu biệt giam”
Anh ta hơi liếc một góc camera, ở đó có một tốp lính đang đi về phía phòng thông tin, nuốt khan một ngụm nước bọt: “Đại ca, đi thẳng mười lăm mét nữa có một phòng kho, anh với Vân Trang mau trốn vào đó đi”
Quách Dĩ Kiên ở đầu bên kia nghe xong, khẽ “Ừ” một tiếng: “Cậu phát lệnh đi”
“Rõ”
Văn Đường cầm lấy micro, hắng giọng một cái rồi nói bằng tiếng Trung: “Tất cả chú ý, tất cả chú ý, nhà máy này đã bị bao vây hoàn toàn, trong vòng năm phút nữa các loại bom chôn ở nơi này sẽ phát nổ, chôn vùi vĩnh viễn nhà máy nghiên cứu dưới cát. Những người không liên quan nếu muốn sống mau lên đường băng”
Âm thanh từ loa trong phòng thông tin phát đi, những giáo sư tiến sĩ cùng những nhân viên nghiên cứu trong nhà máy lập tức dừng hành động, ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn nhau.
Văn Đường thấy bọn họ chần chừ lại càng rống lên: “Các người muốn chôn vùi vĩnh viễn dưới cát cùng cái đống vũ khí hủy diệt hàng loạt này thì xin cứ tự nhiên. Còn ai không tin thì xem đây”
Anh ta ấn nút chiếu hình ảnh từ phòng biệt giam truyền đi đến tất cả các tầng trong nhà máy. Trên màn hình tinh thể lỏng ở nơi các nhân viên làm việc, lập tức hiện lên khung cảnh ở làn khói xanh bắt đầu lan dần ra bên ngoài, còn có thể nhìn thấy mờ mờ xác chết của hơn bốn mươi binh sĩ đặc chủng cùng Trần Chí Sơn.
Khói này chính là chủng vũ khí sinh học K, chỉ cần ở bên trong quá thời gian ba phút mà không có đồ bảo hộ, giác mạc sẽ hỏng vĩnh viễn, ở bên trong thời gian năm phút, nội tạng sẽ chảy máu mà chết.
Tất cả nhân viên trong nhà máy trông thấy cảnh này, thẫn thờ một lúc rồi mới dám tin lời Văn Đường, lập tức xô đẩy nhau chạy tán loạn về phía thang máy.
Bọn họ đông đến mức chen lấn cả với quân đặc chủng đang truy tìm người của Quách Dĩ Kiên, khiến bọn chúng không thể di chuyển được.
Đúng lúc này, có một hệ thống thông tin khác chiếm lại quyền kiểm soát thông tin của Văn Đường, giọng nói của mấy tên quản lý trong nhà máy rống lên trong micro: “Tất cả quay lại, mau quay lại, hình ảnh là giả”
“Mau quay lại. Nếu còn tiếp tục chạy, giết chết không tha”
“Tư lệnh ra lệnh cho toàn bộ nhân viên quay về nơi làm việc. Hệ thống thông tin bị địch tấn công, hình ảnh truyền đi là giả”
“Người nào không nghe, lập tức giết chết”
Đoàn người vẫn không nghe lọt tai, tiếp tục xô đẩy nhau chạy vào thang máy. Nhà máy này tuy trả lương cho gia đình của những nhân viên làm việc ở đây rất hậu hĩnh, nhưng chính bản thân họ lại không có tự do, hơn mười năm nay đều phải ở trong lòng đất, không nhìn thấy mặt trời, không nhìn thấy ánh nắng, không được gặp lại người thân, lại càng không được ra bên ngoài vì lo sợ bọn họ tiết lộ bí mật quốc gia. Có những người vẫn còn lương tri, không muốn tiếp tay cho Đàm Khắc Minh nghiên cứu ra vũ khí hủy diệt hàng loạt, tuy nhiên hắn không những dùng mọi thủ đoạn để ép họ làm việc, thậm chí còn bắt cả người thân của bọn họ để đe dọa, thành ra có vô số người bất mãn với cách đàn áp và ép buộc nghiên cứu của hắn.
Thế nên, có thể nói, đây chính là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi nhà máy nghiên cứu ra những thứ quái đản và kinh tởm này. Nếu tất cả bị chôn vùi trong lòng cát, sẽ không còn ai biết đến họ nữa, kể cả Đàm Khắc Minh.
Đàm Khắc Minh lúc này đứng ở khu nghiên cứu vũ khí sinh học, giật lấy micro gầm lên: “Quân đặc chủng nghe rõ, không cho bất cứ ai rời khỏi nhà máy này, người nào cố tình bỏ trốn, giết chết không tha”
Đám lính đặc chủng lập tức tạm ngừng lại việc đi tìm Quách Dĩ Kiên, giơ súng bắn điên cuồng về đám nhân viên đang bỏ chạy.
Rất nhiều người bị đạn bắn ngã xuống, áo blouse màu trắng dính đầy máu, máu nhuộm đỏ hành lang trắng muốt. Một vài người dừng lại, một số người vì quá hoảng sợ nên tiếp tục chạy.
Người của Đàm Khắc Minh vẫn điên cuồng nhả đạn, Văn Đường ngồi sau CCTV nhìn thấy cảnh này, bàn tay vẫn đang múa phím loạn xạ, nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó, dã man đến mức giết chết cả người dân của tổ quốc mình”
Quách Dĩ Kiên dù không còn nhìn thấy gì nhưng nghe Văn Đường nói như vậy cũng lờ mờ đoán được chuyện đang xảy ra, anh nói: “Phong, làm gì đi”
“Vâng, đại ca”
Mạc Phong cùng Trần Nguyên lao như bay về phía thang máy, sau đó mỗi người vác trên vai một khẩu súng máy, quét một lượt vào đám lính đặc chủng Trung Quốc, bọn chúng đang hăng máu giết người cho nên không đề phòng phía sau, cuối cùng bị tập kích bất ngờ, gục xuống chết như ngả rạ.
Hai người tiêu diệt xong một đám, lại vác súng chạy như bay đến các thang máy ở các tầng còn lại. Trần Nguyên vừa thở hồng hộc vừa nói: “Mẹ kiếp, bây giờ chúng ta còn đi cứu cả người dân của đất nước khác nữa đấy”
Văn Đường lúc này gõ Enter một cái, trên màn hình máy tính liền thông báo đã lấy lại được quyền kiểm soát thông tin trong trạm nghiên cứu. Anh ta thấy vậy, lần này còn khoa trương hơn, gào lên qua micro cho tất cả mọi người nghe thấy chứ không riêng gì tần số liên lạc của đội bọn họ: “Chúng ta là những người lương thiện mà, kiếp này cứu thế giới, kiếp sau sẽ được sống giàu có giữa một rừng mỹ nhân”
Nói xong, anh ta lại vội vàng tắt micro, nói qua tai nghe: “Đại ca, hai người mau ra bên ngoài đi, đường thông rồi”
Quách Dĩ Kiên lúc này vẫn cõng Vân Trang trên vai, cô yếu đến nỗi không còn có thể nói gì, cả người mềm oặt, hình như đã ngất đi trên lưng anh.
“Chỉ đường cho tôi”
Văn Đường hơi chột dạ, tuy nhiên không dám hỏi nhiều mà chỉ nói: “Vâng, đại ca, ra bên ngoài rồi rẽ trái”
“Được”
Văn Đường cầm lấy laptop, miệng chỉ đường cho Dĩ Kiên, tay còn lại cũng cài sẵn chế độ hẹn giờ ngắt điện tự động, sau đó mở cửa xông ra bên ngoài.
Một tay anh ta cầm sẵn súng AK, một tay lại có laptop hiển thị CCTV của tất cả mọi ngóc ngách trong căn cứ, thành ra có thể nhìn thấy trước hướng di chuyển của địch, sau đó âm thầm bắn tỉa mà bọn chúng không có cách nào phản kháng.
Có thể nói, chỉ với ba người bọn họ mà cả nhà máy virut với hơn một ngàn người cũng trở nên náo loạn, người này dẫm đạp người kia, lính đặc chủng dù đông nhưng số lượng vẫn không thể so được với đám nhân viên đang náo loạn. Trong khi đó, bọn chúng lại bị Văn Đường, Mạc Phong và Trần Nguyên bắn tỉa sau lưng, cuối cùng chỉ chưa đầy ba mươi phút sau đó, quân của Đàm Khắc Minh đã thua thảm hại.
Đàm Khắc Minh giận dữ đập tay xuống bàn “Rầm” một tiếng, sau đó tự tay cầm súng bước ra bên ngoài. Lúc này, tất cả mọi người đã tập trung ở đường băng, chờ mở cửa thông ra bên ngoài, bao gồm cả năm người của Quách Dĩ Kiên.
Anh cõng Vân Trang hòa lẫn vào đám người, sau đó gào lên với Văn Đường: “Khóa toàn bộ hệ thống thang máy, chuẩn bị kích hoạt bom”
“Rõ, đại ca”
Trước khi lọt vào đây, bọn họ đã chôn bom rải rác ở một số khu vực sa mạc trên đầu nhà máy. Bom này không uy lực đến mức gây nguy cơ nổ hàng loại bom hạt nhân dưới nhà máy, nhưng sức công phá lại vừa đủ để có thể làm sụp một khoảng trần bê tông ở đây.
Mà nhà máy được xây dựng dưới cát, chỉ cần trần sụp đổ một số chỗ, cát sẽ tràn vào bên trong, thầm lặng chôn vùi tất cả trong yên bình, bên cạnh đó lại không làm lọt virut sinh học lẫn vũ khí hạt nhân ra bên ngoài.
So với việc toàn bộ phát nổ, chôn vùi tất cả trong cát mới là cách làm tốt nhất, và cũng an toàn nhất.
Người có thể tính toán đến bước này, đương nhiên vẫn chỉ là con người xuất chúng Quách Dĩ Kiên.
Đàm Khắc Minh ở tầng nghiên cứu vũ khí hạt nhân, mà tầng này sâu nhất nên không có cách nào lên đường băng nhanh nhất được. Trong khi đó, thang máy lại bị nghẽn liên tục vì dòng người đổ lên, rút cục, ông ta cùng những người thân cận của mình trở thành người cuối cùng đi lên.
Quách Dĩ Kiên âm thầm tính kế, những thứ này toàn bộ đã sớm nằm trong dự liệu của anh, cho nên việc Đàm Khắc Minh không thể phản đòn ngay, âu cũng là điều được anh sắp đặt từ trước.
Thang máy mới lên được nửa đường, Văn Đường đã khóa hệ thống.
Đàm Khắc Minh nhìn thấy đột nhiên thang máy dừng lại, liền gầm lên: “Con mẹ nó, xảy ra chuyện gì?”
Lúc này một tên đứng bên cạnh mới run rẩy nói: “Tư lệnh, chúng ta… chúng ta”
“Chúng ta cái gì, nói”. Hắn lập tức lao lại xách cổ người kia.
Tên đó mặt mày tái mét, lắp bắp trả lời: “Chúng ta đã bị mất quyền kiểm soát hệ thống rồi”
“Mẹ kiếp”. Đàm Khắc Minh giận đến mức huyệt thái dương giật giật, sau đó lạnh lẽo nổ súng, tàn nhẫn giết chết người kia ngay lập tức.
Mấy người còn lại đứng gần ông ta trông thấy vậy, sắc mặt cũng trở nên xanh rợt như tàu lá, không ai dám nói gì, tất cả chỉ nín thở chờ đợi quyết định Đàm Khắc Minh.
Hắn mưu mô xảo quyệt, lăn lộn cả đời trên chiến trường, đổ máu nhiều còn hơn đổ mồ hôi, vậy mà bây giờ lại thua trước một tên người Việt Nam nhãi nhép tên là Quách Dĩ Kiên.
Chỉ với bốn người lính đặc công Việt Nam mà có thể hủy hoại cả nhà máy của hắn, hủy hoại công trình vĩ đại cả đời của hắn. Đương nhiên, Đàm Khắc Minh có lòng tự tôn rất cao, cho nên đến tận phút cuối như thế này vẫn không báo cáo lại với cấp trên mà muốn tự mình hành động.
Có lẽ, tự tôn cả đời của hắn, bây giờ cuối cùng lại trở thành điểm yếu mà Quách Dĩ Kiên nhắm vào.
Đàm Khắc Minh càng nghĩ càng giận đến mức mặt mày đỏ lựng, hắn gầm lên một tiếng rồi giơ tay, nghiến răng tách cửa thang máy ra, sau đó bám vào trần thang, đu dây cáp trèo lên.
Hắn có hai chân được gắn máy kim loại nên dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng tốc độ di chuyển vẫn hết sức linh hoạt. Khi Đàm Khắc Minh trèo lên đến nơi, đường băng trong căn cứ đã mở, đám nhân viên cũng đã ngồi sẵn sàng trên máy bay, còn những chiếc chiến cơ lẫn Boeing của hắn cũng đã bắt đầu lăn bánh.
Bàn tay Đàm Khắc Minh nắm chặt thành quyền, miệng chửi tục một tiếng: “Con bà nó”
Mạc Phong là người đứng gần thang máy nhất nên phát hiện ra hắn đầu tiên, anh ta lập tức giương súng bắn toán loạn về phía Đàm Khắc Minh, nhưng hắn cũng ngay lập tức dùng đôi chân kim loại nhảy mạnh một cái, tốc độ còn nhanh hơn cả đầu đạn, tóm lấy cổ Mạc Phong.
Mạc Phong cũng nhanh như chớp phản đòn, co bàn tay lại thành hình móng diều hâu móc vào yết hầu của Đàm Khắc Minh. Tuy nhiên, tốc độ của hắn vẫn nhanh hơn anh ta một bậc, Đàm Khắc Minh giơ chân thúc mạnh vào bụng Mạc Phong, khiến anh ta bắn đi xa một quãng, sau đó đập người xuống sàn, miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Trong lúc hai người bọn họ đánh nhau, Trần Nguyên và Văn Đường cũng rút súng ra nhưng vì vướng Mạc Phong nên không thể bắn trúng Đàm Khắc Minh. Sau khi Mạc Phong ngã xuống, tốc độ lão luyện của hắn đương nhiên vẫn còn nhanh hơn hai người kia, nhân lúc Trần Nguyên và Văn Đường đang dồn sự chú ý vào Mạc Phong, Đàm Khắc Minh cũng lạnh lùng nổ súng.
Viên đạn bay đi, găm đúng vào tay Trần Nguyên, máu từ bắp tay anh ta lập tức tuôn xối xả.
Đàm Khắc Minh tiếp tục dùng đôi chân gắn kim loại nhảy mấy bước dài, nhanh như cắt đến chỗ từng người, ra đòn như chớp khiến cả Văn Đường, Trần Nguyên đều bị thương đến mức xây xẩm mặt mày, đầu óc quay như chong chóng, choáng đến nỗi một phút sau vẫn không thể nào bò dậy được.
Hóa ra, đôi chân của ông ta vừa gắn lò xo, vừa có thiết kế tăng sức mạnh ở các khớp, còn giấu ám khí, chẳng trách ba người xuất sắc như Văn Đường, Trần Nguyên và Mạc Phong đều không thể đánh lại.
Thứ may mắn duy nhất của bọn họ khi đối đầu trực diện với Đàm Khắc Minh, chính là súng trong tay ông ta hết đạn. Mà ông ta cũng rất tự tin vào sức mạnh của bản thân mình, thành ra cũng không thèm thay băng đạn mới.
Lúc này, máy bay chở tất cả nhân viên trong nhà máy đã bay ra bên ngoài. Quách Dĩ Kiên nhẹ nhàng đặt Vân Trang đang hôn mê xuống dưới đất, sau đó bình thản đi lại phía Đàm Khắc Minh.
Lúc nãy trong tai nghe, anh nghe rất rõ tiếng những anh em của mình đánh nhau với ông ta, tuy nhiên vì bên cạnh còn có tiếng động cơ máy bay cho nên nhất thời không tìm được ra cách đi lại phía bọn họ.
Khi máy bay đã bay ra bên ngoài, không khí trong đường băng trở về yên tĩnh, Quách Dĩ Kiên tập trung lắng nghe âm thanh rồi chậm rãi dùng cảm quan sắc bén của mình để đi lại phía Đàm Khắc Minh.
Anh trầm giọng nói qua tai nghe: “Đường, còn có thể ngắt điện được không?”
Văn Đường mồm miệng đầy máu, hai mắt đã hoa đi, lồm cồm bò dậy, gào to: “Được, đại ca, em vẫn làm được”. Sau đó sờ soạng tìm laptop dưới đất, mò phím ESC, gõ một cái.
Đàm Khắc Minh lúc này đang tập trung chú ý tới Quách Dĩ Kiên đang đi đến, lại không thèm để ý đến những tên nhãi nhép như Văn Đường, cho nên mặc kệ anh ta.
Lúc điện trong đường băng vừa ngắt, Quách Dĩ Kiên cũng nhàn nhạt lên tiếng:
“Đàm Khắc Minh, đàn ông chiến đấu sòng phẳng”.
Lúc còn có ánh sáng, Đàm Khắc Minh đã nhìn thấy hốc mắt Dĩ Kiên đầy máu, bây giờ đèn lại tắt như thế này, ông ta đã ngay lập tức đoán được anh đã bị mù, bèn cười phá lên: “Haha. Sao? Thông minh cả đời, đến phút cuối vẫn trở thành một kẻ ngu ngốc vì một con đàn bà à? Một thằng mù như mày đòi chiến đấu sòng phẳng với tao?”
“Không lẽ đặc chủng Trung Quốc chưa từng chiến đấu trong bóng đêm? Thính lực mày tệ đến thế sao Đàm Khắc Minh?”
“Cho nên mày tắt điện để chiến đấu sòng phẳng?”
Quách Dĩ Kiên tiếp tục đi lại gần, thản nhiên nói: “Sòng phẳng ở cái đầu, còn đôi chân, tao nghĩ mày muốn sòng phẳng cũng không được”
Nói câu nào, chuẩn câu đấy, phát ngôn lời nào, khiến Đàm Khắc Minh á khẩu lời ấy.
Quách Dĩ Kiên đúng là không những có phẩm chất hơn người, anh còn có một trí tuệ vĩ đại không một ai sánh kịp. Dù bị mù, cũng vẫn ngẩng cao đầu chiến đấu trong vinh quang.
Đàm Khắc Minh giận đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta gầm lên: “Được, để xem hôm nay tao bóp nát cái đầu của mày như thế nào”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook