• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cao Quan (1 Viewer)

  • Chương 208

Thái độ của Tần Phượng khiến Hách Kiến Niên tâm vốn lặng yên nay sôi trào lên lại.


Nếu có Tần Phượng ở sau lưng ủng hộ, Hách Kiến Niên khẳng định sẽ không tiếp tục chìm xuống. Rõ ràng là nhân vật số một, lại gần như tương đương với việc bị Bành Viễn Chinh tước mất quyền lực, ông ta làm sao cam tâm chứ?


- Lão Hách, tôi nghe nói thị trấn các người đang làm hạng mục cải tạo, xây dựng phố buôn bán trung tâm?


Tần Phượng lên tiếng hỏi.


Hách Kiến Niên kính cẩn nói:


- Bí thư Tần, đúng vậy, hạng mục này là do Chủ tịch thị trấn Bành sau khi đến nhận chức thì chủ đạo, cũng không để ý đến ý kiến phản đối của một số lãnh đạo thị trấn, vẫn kiên quyết phải làm hạng mục này. Vốn tôi và một số đồng chí ở thị trấn cảm thấy, phí tốn cải tạo là quá lớn. Hơn nữa lại đề cập đến việc giải phóng mặt bằng của rất nhiều hộ công thương và thôn dân. Bí thư Tần, ngài cũng biết, giải phóng mặt bằng ở nông thôn địa khu rất phiền toái. Nếu một khi làm không tốt thì sẽ tạo ra chuyện không may.


- Nhưng cậu ta không nghe, cứ quyết định làm. Tôi thấy cậu ấy nhiệt tình công tác rất cao, cũng không ngăn được nên đành chấp nhận cho cậu ấy làm.


Nghe xong lời nói của Hách Kiến Niên, Tần Phượng âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ “Ông là nhân vật số một, Ủy viên thường vụ quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn, ngay cả Chủ tịch thị trấn ở dưới mà không đè đầu được, ông rốt cuộc còn làm ăn gì được chứ?


Tần Phượng cũng chưa nói tới phải trả đũa Bành Viễn Chinh, mà trong lòng có chút chờ đợi, muốn mượn Hách Kiến Niên dạy cho Bành Viễn Chinh một bài học. Bà tuy rằng là Bí thư quận ủy, lãnh đạo cấp Huyện cục thực quyền, nhưng chung quy vẫn là đàn bà, ít nhiều cũng có chút lòng dạ hẹp hòi.


Nhìn tư thế này, Hách Kiến Niên căn bản không đè được Bành Viễn Chinh. Bởi vì nhìn ra được điều này, bà mới có lời nói kia. Kỳ thật, đối với Tần Phượng mà nói thì đây là một quyền mưu và thủ đoạn. Muốn nói bà chân chính ủng hộ Hách Kiến Niên thì cũng không thấy được. Có lẽ chỉ là thuận miệng nói qua rồi quên ngay.


- Thực lực kinh tế của thị trấn mọi người thật ra cũng không tệ lắm. Nhưng hạng mục đầu tư này cũng không nhỏ đâu.


- Bí thư Tần, đầu tư thật ra thì thị trấn không có bỏ tiền. Cậu ta muốn làm cái gọi là thu hút đầu tư, tiến cử nhà đầu tư vào khai thác phát triển.


Tuy rằng Hách Kiến Niên có thể lảng tránh điều này, nhưng nếu Tần Phượng đã nhắc đến thì ông ta không dám nói dối, chỉ có thể lời thật bẩm báo thôi.


Tần Phượng cau mày, trong lòng tất nhiên là đồng ý với cách thực hiện của Bành Viễn Chinh, nhưng ngoài miệng lại nói:


- Thu hút đầu tư hiện nay cũng không hiếm. Nhưng khai thác tương lai có thể phát triển được không, có lấy lại vốn hay không vẫn còn chưa nói được. Lão Hách, hiện tại từ quốc gia cho đến tỉnh thành, việc khống chế đất nông nghiệp rất nghiêm ngặt. Anh cần phải chú ý đến nó. Người trẻ tuổi nhiệt tình công tác là chuyện tốt, đẩy mạnh xây dựng phát triển hạng mục cũng không có gì. Nhưng trình tự tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ sai sót. Kiên quyết không để khởi công có bất cứ một vướng mắc nào.


- Được, Bí thư Tần. Sau khi tôi trở về, nhất định sẽ kiên quyết quán triệt tinh thần chỉ thị của Bí thư Tần.


Hách Kiến Niên biết cuộc nói chuyện nên kết thúc tại đây, liền đứng dậy tỏ thái độ sau đó nói lời tạm biệt.


Tần Phượng đương nhiên là không lưu ông ta lại. Hôm nay gọi ông ta đến, đơn giản chỉ là trong lòng vừa động tạm thời. Muốn lợi dụng Hách Kiến Niên, cấp thêm ngột ngạt cho Bành Viễn Chinh mà thôi.


Mấy ngày qua, bà chỉ cần nhớ lại gương mặt góc cạnh, không sợ hãi khi gợn sóng của Bành Viễn Chinh thì trong lòng lại dâng lên một sự tức tối, thậm chí là thở không ra hơi. Nhưng bởi vì đây chỉ là bất mãn cá nhân, nên không thể công khai ra mặt chèn ép Bành Viễn Chinh, thậm chí dạy cho hắn bài học.


Hách Kiến Niên ngồi xe trở lại thị trấn, tâm trạng cực kỳ hưng phấn. Nhưng khi xe chuyên dụng tiến vào trong cơ quan, sự hưng phấn của ông dần dần ổn định trở lại. Lấy tính tình của ông ta, lập tức sẽ kéo da hổ làm cờ, triển khai phản công đối với Bành Viễn Chinh. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, ông ta luôn bị Bành Viễn Chinh cắn ngược trở lại, nhận lấy bài học đau đớn, nên lần này ông ta có vài phần “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”.


Hách Kiến Niên chậm rãi xuống xe, sắc mặt khôi phục lại sự bình tĩnh. Ông ta dùng sức khống chế sự rục rịch của mình, quyết định trước quan sát, lập mưu rồi sau đó mới động. Không động thì thôi, nếu đã động thì phải động cho đẹp.


Hách Kiến Niên chậm rãi lên lầu, gặp được cán bộ thị trấn, thái độ cũng rất hòa ái. Ông ta đột nhiên trở nên bình dị như vậy, ngay từ đầu còn khiến cho cán bộ thị trấn cảm thấy không quen. Nhưng sau này lại thành quen.


- Bí thư Hách!


Thi Bình vừa xuống lầu, gặp được Hách Kiến Niên lên lầu thì tiến lên mỉm cười, chủ động bắt chuyện.


Hách Kiến Niên cười ôn hòa:


- Ừ, đồng chí Thi Bình, muốn ra ngoài à?


- Đúng vậy, Bí thư Hách, tôi vừa tới nên chưa biết hết tình huống của thị trấn. Tôi muốn đến quan sát xí nghiệp và nông thôn ở dưới.


Thi Bình mỉm cười trả lời.


- Không tồi, các người là tân đồng chí, hẳn là nên điều tra nghiên cứu thật nhiều. Nếu không có điều tra thì sẽ không có quyền lên tiếng, công tác cũng không rõ ràng. Đúng rồi, đồng chí Thi Bình, đồng chí Viễn Chinh có ở thị trấn không?


Hách Kiến Niên gật đầu, kiêu ngạo nói.


Thi Bình nhìn đồng hồ:


- Không ạ, nghe nói trong nhà Chủ tịch thị trấn có việc gấp nên đã rời khỏi thị trấn.


Đúng lúc đó, Lý Tuyết Yến cũng xuống lầu, nhìn thấy hai người đang nói đến Bành Viễn Chinh thì thản nhiên cười nói:


- Bí thư Hách, mẹ của Chủ tịch thị trấn Bành bị bệnh. Anh ấy bảo tôi nói với ngài một tiếng, anh ấy đến thủ đô thăm mẹ.


- Ồ, như vậy sao? Mẹ của đồng chí Viễn Chinh ở thủ đô?


Hách Kiến Niên trong lòng vừa động, vừa đi lên lầu, làm bộ như thuận miệng hỏi một câu.


Lý Tuyết Yến cau mày:


- Tôi cũng không rõ lắm. Hình như là ở thủ đô dưỡng bệnh, nghe nói lúc trước bị tai nạn xe cộ gãy xương.


- Ừ, đồng chí Viễn Chinh không có ở đây, Phó bí thư Tuyết Yến đảm nhận công tác của UBND quận đi.


Hách Kiến Niên gật đầu, bước chân nhanh hơn đi lên lầu.


Bành Viễn Chinh quả thật đang ngồi xe lửa đến thủ đô.


Hắn sau khi nói chuyện điện thoại xong với Mạc Xuất Hải, kết nối lại một lần với người của Nhật báo Tân An, định ra thời gian để xuất bản bài viết đầu tiên, sau đó đang chuẩn bị liên hệ với quận, bảo UBND cử người giúp hắn chỉnh sửa tư liệu. Bản thảo viết ra nhất định phải dựa trên đại lượng tài liệu. Nếu không thì sẽ viết ra một tài liệu khô cằn, chẳng có tiêu chuẩn gì cả.


Đột nhiên hắn nhận được điện thoại ở thủ đô. Điện thoại là do bác cả Tống Như Trân gọi đến, nói là sức khỏe của Mạnh Lâm gần đây không khỏe, bị cảm đã vài ngày rồi. Nếu chỉ là như vậy thì Bành Viễn Chinh sẽ không đến mức gấp rút chạy về thủ đô như vậy. Bởi vì ngày mai chính là đại hội đấu thấu hạng mục cải tạo phố buôn bán, nên hắn không muốn rời khỏi.


Nhưng Tống Như Trân ngay sau đó còn nói Phùng lão thái thái đột nhiên té ngã làm gãy xương chậu. Lão thái thái ngày nào cũng nhắc đến hắn, trong nhà hy vọng hắn có thể lập tức trở về an ủi lão thái thái.


Phùng lão thái thái chính là trời của Phùng gia. Đừng nhìn Phùng lão thái thái chỉ là một cán bộ cấp sở đã về hưu, nhưng sự cống hiến của bà cho Phùng gia, trong cảm nhận của những đứa con vị trí cùa bà tuyệt đối không thua gì Phùng lão. Nếu nói Phùng lão là trụ cột của Phùng gia, vậy Phùng lão thái thái chính hòn đá tảng.


Bành Viễn Chinh không dám chậm trễ, nắm chặt thời gian, bàn giao công việc cho Lý Tuyết Yến. Sau đó dặn dò Hoàng Hà và Cổ Lượng chặt chẽ phối hợp công tác với Lý Tuyết Yến, rồi liền rời khỏi thị trấn ngồi xe lửa đến thủ đô.


Tống Như Trân lời nói cũng không rõ ràng. Hắn cũng không biết tình trạng của Phùng lão thái thái rốt cuộc như thế nào cho nên cũng có chút sốt ruột.


Hách Kiến Niên trở lại văn phòng của mình, cảm xúc dần dần bình ổn trở lại. Ông ta vốn muốn chậm rãi tấn công, nhưng nghe nói Bành Viễn Chinh có việc gấp đột nhiên rời khỏi, ông ta lập tức tâm động.


Bành Viễn Chinh không ở thị trấn. Đây chính là cơ hội trời ban.


Suy nghĩ như vậy, Hách Kiến Niên đột nhiên vỗ bàn, nghiến chặt răng, quyết định bí quá hóa liều.


Nghĩ đến đây, ông ta cầm điện thoại gọi Chử Lượng đến.


- Bí thư Hách!


Chử Lượng thái độ đối với Hách Kiến Niên rõ ràng thiếu vài phần kính cẩn và kính sợ, có vẻ tùy ý một chút. Nhưng Hách Kiến Niên lại căn bản không nhận ra điểm này, mà trực tiếp nói:


- Chử Lượng, cậu hãy triệu tập lãnh đạo chính đảng ở thị trấn, chúng ta tổ chức cuộc họp.


Chử Lượng cũng không phải thằng ngốc. Bành Viễn Chinh vừa mới rời khỏi thành phố không bao lâu, Hách Kiến Niên lại muốn triệu tập cuộc họp, hiển nhiên là muốn tiến hành phân công lại. Nếu là trước đây, Chử Lượng khẳng định là sẽ rất hưng phấn, đi theo làm tùy tùng phất cờ hò reo. Nhưng hiện tại đối với Chử Lượng mà nói thì không hứng trí nổi.


Y không thể nào tin được, Hách Kiến Niên có thể cấu thành trí mạng uy hiếp Bành Viễn Chinh, chuyển bại thành thắng, bởi vì đại cục đã định.


Nhưng ngoài mặt, y lại không thể không đồng ý.


Chử Lượng đi triệu tập cuộc hôp, Hách Kiến Niên mãn nguyện uống vài hớp nước, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Sau đó liền đẩy cửa bước vào phòng họp. Ông ta người thứ nhất đến phòng họp, trong phòng trống rỗng không một người nào.


Nghe nói Hách Kiến Niên lập tức triệu tập cuộc họp, Lý Tuyết Yến nhíu mày, trong lòng rất bực bội. Cô càng ngày càng cảm thấy Hách Kiến Niên rất không được. Tốt xấu gì cũng là một cán bộ phó huyện, một chút cũng đều thiếu kiên nhẫn. Chỉ cần có cơ hội thì bắt đầu quấy rối, hoàn toàn không để ý đến đại cục của thị trấn.


Buổi sáng ngày mai chính là đại hội đấu thầu hạng mục cải tạo phố buôn bán. Lãnh đạo thị trấn đều bận rộn. Ông lúc này triệu tập cái rắm gì. Đây không phải là gây thêm phiền toái sao?


Quý Kiến Quốc, Cổ Lượng, Hoàng Hà, Mạc Thư Bình cũng rất mất hứng. Nhưng mất hứng thì mất hứng, Hách Kiến Niên dù sao cũng là Bí thư Đảng ủy, là cấp dưới, bọn họ không thể không theo.


Lý Tuyết Yến vội vàng trở lại văn phòng gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh, để lại lời nhắn “Có việc gấp, nhanh chóng trả lời điện thoại”.


Nhưng trong lòng cô cũng hiểu được, Bành Viễn Chinh giờ phút này đang ngồi trên xe lửa, chờ hắn gọi điện lại chắc cũng tối rồi. Nếu Hách Kiến Niên thật có cái “gió thổi cỏ lay” đại khái cũng không còn kịp nữa.


Lý Tuyết Yến có chút dự cảm xấu. Đây là giác quan thứ sáu của nữ giới. Trực giác cô lúc này đây chỉ sợ là Hách Kiến Niên có chuẩn bị mà đến, nhấc lên một hồi sóng gió.


Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng, Hoàng Hà, Mạc Thư Bình, Ngô Minh Quánh, Quý Kiến Quốc, Thi Bình cùng nhau đi vào phòng họp. Trong phòng họp, Chử Lượng, Khuông Nhã Lam, Mẫn Diễm đều đã đến, đang bàn chuyện trong lòng với Hách Kiến Niên.


Thấy đám người Lý Tuyết Yến tiến vào, ngồi ngay ngắn trên đài chủ tịch. Hách Kiến Niên gật đầu, thản nhiên nói:


- Được, các đồng chí nếu đã tới rồi, thì chúng ta bắt đầu mở cuộc họp. Đồng chí Viễn Chinh không có ở đây, đồng chí Tuyết Yến gọi điện thoại, thông báo lại tinh thần hội nghị ngày hôm nay của chúng ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom