Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Hách Kiến Niên rít lên một cách cuồng loạn, bộ mặt dữ tợn.
Bành Viễn Chinh chống lại ông ta, vì hắn là Chủ tịch thị trấn, lãnh đạo hai phía Đảng chính bất hòa là khó tránh khỏi. Còn Lý Tuyết Yến chỉ là Phó bí thư, Phó chủ tịch thị trấn, không ngờ cũng dám công khai chống lại mệnh lệnh của ông ta ngay trước mặt mọi người. Cái gì có thể nhẫn nhịn, chứ cái này thì không thể! Nếu nhịn, sau này ở Thị trấn Vân Thủy, ông ta còn có thể chỉ huy được ai? Uy tín mất sạch, không còn lại chút gì.
Lý Tuyết Yến lạnh lùng đối mặt với Hách Kiến Niên. Cô không mắng lại Hách Kiến Niên, chỉ dùng sự im lặng một cách lạnh lùng nhìn Hách Kiến Niên, đó là sự phản kháng trong im lặng. Hách Kiến Niên la hét một hồi, trước thái độ lặng lẽ thản nhiên của Lý Tuyết Yến, ông ta đành bất lực.
Ông ta chợt phát hiện, tuy Bành Viễn Chinh đi khỏi, nhưng đối với tình hình thị trấn vẫn có một sức ảnh hưởng và khống chế vô hình. Lúc này, không chỉ mấy người khác, mà ngay cả Chử Lượng và Mẫn Diễm cũng có dấu hiệu dao động.
Nhận ra điều này, ông ta không chỉ tức giận, mà còn có một chút cảm giác sợ hãi và bất lực. Đúng là nuôi ong tay áo mà! Giờ phút này, Hách Kiến Niên hết sức ân hận.
Trong phòng hội nghị vang lên tiếng quát mắng khàn khàn của Hách Kiến Niên, Lý Tuyết Yến khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn ông ta, còn đám Chử Lượng nắm chặt bút hoặc sổ trong tay, hơi thất thần cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Lúc này, đột nhiên cửa phòng họp mở ra, Điền Minh ló đầu vào, lúng túng nói:
- Bí thư Lý, Chủ tịch thị trấn Bành gọi điện về!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tuyết Yến lập tức bừng sáng vì vui mừng. Mà đám Chử Lượng thì giật mình, cây bút trong tay Mẫn Diễm chợt rơi đánh tách xuống mặt đất.
Lý Tuyết Yến không để ý đến Hách Kiến Niên, chạy vội ra khỏi phòng hội nghị, vào phòng làm việc của mình, thở dốc một hơi, nhấc ống nghe lên vội vàng hỏi:
- Viễn Chinh à?
- Ừ, Tuyết Yến, là tôi.
Nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc của Bành Viễn Chinh trong điện thoại, Lý Tuyết Yến không kìm nổi, nước mắt đoanh tròng.
…
…
- Tuyết Yến, vất vả cho cô quá!
Nghe giọng Lý Tuyết Yến hơi run run, Bành Viễn Chinh thở dài nói:
- Tôi có dự cảm không tốt, cho nên nửa đường xuống xe lửa, tìm chỗ gọi điện trả lời cô. Chuyện đã như vậy, cô cũng đừng bực mình, đại hội đấu thầu ngày mai cứ tiếp tục tiến hành theo kế hoạch, bất cứ ai cũng không ngăn cản được!
Cô chỉ cần căn cứ vào kế hoạch để tiến hành đại hội đấu thầu là được, các chuyện khác cứ để tôi lo. Về phần Hách Kiến Niên, cô không cần để ý tới ông ta, lại càng không cần phải xung đột với ông ta, đối với Tần Phượng, tôi sẽ nghĩ cách.
Nói xong, Bành Viễn Chinh lại an ủi Lý Tuyết Yến vài câu, rồi cúp điện thoại.
Lý Tuyết Yến nghe Bành Viễn Chinh nói như vậy, trong lòng kiên định rất nhiều. Cô không quay lại phòng hội nghị nghe Hách Kiến Niên gào thét, mà tiếp tục sắp xếp người chuẩn bị cho cuộc đấu thầu ngày mai.
Ngay sau đó Bành Viễn Chinh lại gọi vài cuộc điện thoại, thu xếp một số chuyện, sau đó tìm một tiệm cơm nhỏ, vừa ăn cơm vừa chờ xe của Phùng gia tới đón. Thật ra chỗ này không còn cách Thủ đô bao xa, ước chừng 150 cây số đường quốc lộ thẳng tắp, có lẽ khoảng hơn hai tiếng nữa xe sẽ tới nơi.
Hách Kiến Niên đột nhiên “tập kích”, đương nhiên làm hắn phẫn nộ, nhưng không bất ngờ. Hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần, chờ Hách Kiến Niên phản công bất cứ lúc nào.
Đối với Bành Viễn Chinh, hiện giờ Hách Kiến Niên đã trở thành một con cọp già rụng răng, nhìn qua thanh thế dọa người, thật ra không chịu nổi một đòn.
Bành Viễn Chinh biết mấy người Lý Tuyết Yến, Cổ Lượng chỉ mong sao hắn có thể sử dụng quan hệ của mình để đẩy Hách Kiến Niên đi khỏi thị trấn để đỡ vướng chân vướng tay, lúc nào cũng muốn thọc dao sau lưng hắn. Nhưng Bành Viễn Chinh không muốn làm như vậy, đương nhiên hắn có khả năng để đẩy Hách Kiến Niên đi, nhưng xét về lâu dài, điều đó không có lợi cho hắn.
Hắn tiếp nhận chức Chủ tịch thị trấn chưa được nửa năm, kinh nghiệm vẫn còn mỏng, nếu đẩy Hách Kiến Niên đi, hắn cũng không thể tiếp nhận chức Bí thư Đảng ủy của ông ta, mà ở trên lại điều một người ở nơi khác đến, cũng không chắc là mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Trong quan trường, ở một góc độ nào đó mà nói, sự đấu tranh quyền lực hiện diện khắp mọi nơi, hoặc lộ liễu, hoặc ngấm ngầm, muốn tránh cũng không được. Ở một số thời điểm, mặt ngoài hòa hợp êm thấm đều là biểu hiện giả dối. Giữa hắn và Hách Kiến Niên, cũng không phải là có mâu thuẫn gì to lớn, càng không phải thâm cừu đại hận, nói thẳng ra, chỉ là tranh quyền. Bành Viễn Chinh tranh quyền là vì không muốn bị cản trở trong công việc, mà Hách Kiến Niên là để bảo vệ lợi ích chính trị và quyền uy vô thượng của cá nhân.
Cho nên, đối với Hách Kiến Niên, sách lược của Bành Viễn Chinh là phòng thủ phản công, binh đến tướng ngăn, nước lên đất chặn, chờ khi nào thời cơ chín muồi, kinh nghiệm bản thân cũng đủ để tiếp nhận chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, đồng thời dư luận cũng đứng về phía hắn, hắn sẽ lập tức nhanh chóng rút củi dưới đáy nồi, giải quyết tận gốc.
Trên thực tế, việc dùng dao đâm trực tiếp là điều Bành Viễn Chinh khinh thường, hắn thà rằng luộc ếch bằng nước ấm, thong thả trù tính, bày bố, để tự Hách Kiến Niên phải chủ động "nhảy đi", quá trình này, bản thân nó cũng là quá trình phát triển từng bước quyền lực.
Lúc chạng vạng tối, Bành Viễn Chinh lên xe do Phùng gia phái tới, chạy đến Thủ đô thì đã 8 giờ tối. Hắn không đến nhà Phùng Bá Đào, mà cho xe đi thẳng đến chỗ ở của Phùng lão, Viện số 3 trong Đại Hồng Môn.
Con cháu của Phùng gia, ngoài Phùng Bá Lâm không tới được vì nhiệm vụ trong quân đội, đều đã có mặt đông đủ. Vợ chồng bác cả Phùng Bá Đào - Tống Dư Trân, cả nhà thím Ba, cả nhà cô Phùng Bá Hà và mẹ hắn, Mạnh Lâm.
Phùng Thiến Như đón hắn ở cửa. Hai người xa nhau mấy tháng, gặp lại đều vui mừng.
Khuôn mặt của Phùng Thiến Như vẫn rạng ngời xinh đẹp, chỉ là đôi mắt cô như ẩn hiện một làn sương mù ảm đạm. Từ nhỏ, bà Phùng yêu thương cô vô cùng, bà đột nhiên bị tai nạn, lòng cô rất lo lắng.
- Thiến Như.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng gọi.
Phùng Thiến Như đỏ mặt, dịu dàng đáp một tiếng, cô phát giác không ngờ bàn tay của hắn lần dò nắm nhẹ tay mình, mặt cô càng đỏ bừng như ráng chiều, hơi thở trở nên dồn dập và căng thẳng.
Tuy cô và Bành Viễn Chinh có sự “hiểu ngầm” nhưng rốt cuộc vẫn chưa chân chính xác lập quan hệ.
Nhưng xa cách đã lâu gặp lại, Bành Viễn Chinh hơi kích động, không kìm chế được cảm xúc của mình.
- Khụ khụ.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng Phùng Bá Đào ho khan.
Lập tức Phùng Thiến Như như một con thỏ nhỏ sợ hãi vội né đi, tránh khỏi Bành Viễn Chinh đang muốn tới gần. Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, kính cẩn chào:
- Bác Cả!
- Viễn Chinh!
Phùng Bá Đào mỉm cười đi tới, vỗ vỗ vai hắn:
- Đi đường vất vả! Bác nói với cháu chuyện này, lát nữa bà nội có hỏi cháu bằng lòng về Thủ đô hay không, cháu cứ đáp ứng, đừng trái ý bà!
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, hạ giọng khẽ hỏi:
- Bác, sức khỏe của bà không đến nỗi chứ?
- Thật ra không quá đáng ngại. Chỉ là bà lớn tuổi, bị gãy xương chậu, nhất định phải tĩnh dưỡng hơn nửa năm. Hơn nữa, bà nội cháu cũng khăng khăng không chịu ở bệnh viện, mới điều trị được hơn tháng đã đòi về nhà, ông nội cháu đành phải cho người của Cục chăm sóc y tế bố trí phòng bệnh ở nhà, phái bác sĩ và y tá tới chăm sóc. Bà nội cháu tuổi cao, muốn thấy cháu luôn ở bên cạnh, tình cảm này của bà, hẳn là cháu hiểu được.
Phùng Bá Đào lại căn dặn:
- Lát nữa, mặc kệ bà nói cái gì, cháu đều phải đồng ý một cách vui vẻ, để bà an tâm tĩnh dưỡng.
Bành Viễn Chinh im lặng gật đầu. Hắn hiểu tình cảm bà nội dành cho mình.
Trong nhà vốn không muốn cho Bành Viễn Chinh biết bà Phùng bị gãy xương, sợ hắn lo lắng, nhưng thấy bà cứ luôn miệng nhắc tới Bành Viễn Chinh, lại thở ngắn than dài trên giường bệnh, Tống Dư Trân đành phải gọi điện báo cho hắn biết.
Mạnh Lâm nhè nhẹ từ phòng ngủ kiêm phòng bệnh của bà Phùng đi ra, nhìn Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cười khổ nói:
- Viễn Chinh, Thiến Như, bà nội gọi hai đứa vào, đuổi mẹ và chị Dư Trân ra ngoài.
Ngay sau đó Tống Dư Trân cũng đi ra, cười nói:
- Hai đứa mau vào đi, nhớ kỹ là phải khuyên nhủ bà cho khéo, để bà an tâm dưỡng bệnh.
Bành Viễn Chinh giật mình, mơ hồ đoán được chuyện gì rồi.
Lần trước khi hắn gặp bà nội, bà không yêu cầu hắn phải rời Tân An về Thủ đô. Tuy bà muốn cháu trai ở bên cạnh, nhưng bà hiểu, làm như vậy cháu bà sẽ như chim trong ***g, bất lợi cho hắn sau này giương cánh bay cao.
Nhưng bà lại nhắc đến chuyện khác. Một tay bà nắm lấy tay Phùng Thiến Như, một tay nắm lấy tay Bành Viễn Chinh, lập đi lập lại mãi rằng hai người phải nhanh nhanh lên đi, nhưng nhanh nhanh làm cái gì thì bà không nói rõ...
- Dạ.
Bành Viễn Chinh theo bản năng liếc nhìn Phùng Thiến Như, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, quay đầu đi, bước về phía phòng bà Phùng.
Bành Viễn Chinh liền đi theo cô.
Tống Dư Trân và Mạnh Lâm trao đổi một ánh mắt hiểu ý, miệng đều mỉm cười. Phùng Bá Hà bỗng nói:
- Chị Cả, chị Hai, em thấy Thiến Như và Bành Viễn Chinh nhìn nhau con mắt có đuôi, hai chị xem, bộ dạng xấu hổ của Thiến Như kìa!
Bành Viễn Chinh chống lại ông ta, vì hắn là Chủ tịch thị trấn, lãnh đạo hai phía Đảng chính bất hòa là khó tránh khỏi. Còn Lý Tuyết Yến chỉ là Phó bí thư, Phó chủ tịch thị trấn, không ngờ cũng dám công khai chống lại mệnh lệnh của ông ta ngay trước mặt mọi người. Cái gì có thể nhẫn nhịn, chứ cái này thì không thể! Nếu nhịn, sau này ở Thị trấn Vân Thủy, ông ta còn có thể chỉ huy được ai? Uy tín mất sạch, không còn lại chút gì.
Lý Tuyết Yến lạnh lùng đối mặt với Hách Kiến Niên. Cô không mắng lại Hách Kiến Niên, chỉ dùng sự im lặng một cách lạnh lùng nhìn Hách Kiến Niên, đó là sự phản kháng trong im lặng. Hách Kiến Niên la hét một hồi, trước thái độ lặng lẽ thản nhiên của Lý Tuyết Yến, ông ta đành bất lực.
Ông ta chợt phát hiện, tuy Bành Viễn Chinh đi khỏi, nhưng đối với tình hình thị trấn vẫn có một sức ảnh hưởng và khống chế vô hình. Lúc này, không chỉ mấy người khác, mà ngay cả Chử Lượng và Mẫn Diễm cũng có dấu hiệu dao động.
Nhận ra điều này, ông ta không chỉ tức giận, mà còn có một chút cảm giác sợ hãi và bất lực. Đúng là nuôi ong tay áo mà! Giờ phút này, Hách Kiến Niên hết sức ân hận.
Trong phòng hội nghị vang lên tiếng quát mắng khàn khàn của Hách Kiến Niên, Lý Tuyết Yến khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn ông ta, còn đám Chử Lượng nắm chặt bút hoặc sổ trong tay, hơi thất thần cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Lúc này, đột nhiên cửa phòng họp mở ra, Điền Minh ló đầu vào, lúng túng nói:
- Bí thư Lý, Chủ tịch thị trấn Bành gọi điện về!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tuyết Yến lập tức bừng sáng vì vui mừng. Mà đám Chử Lượng thì giật mình, cây bút trong tay Mẫn Diễm chợt rơi đánh tách xuống mặt đất.
Lý Tuyết Yến không để ý đến Hách Kiến Niên, chạy vội ra khỏi phòng hội nghị, vào phòng làm việc của mình, thở dốc một hơi, nhấc ống nghe lên vội vàng hỏi:
- Viễn Chinh à?
- Ừ, Tuyết Yến, là tôi.
Nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc của Bành Viễn Chinh trong điện thoại, Lý Tuyết Yến không kìm nổi, nước mắt đoanh tròng.
…
…
- Tuyết Yến, vất vả cho cô quá!
Nghe giọng Lý Tuyết Yến hơi run run, Bành Viễn Chinh thở dài nói:
- Tôi có dự cảm không tốt, cho nên nửa đường xuống xe lửa, tìm chỗ gọi điện trả lời cô. Chuyện đã như vậy, cô cũng đừng bực mình, đại hội đấu thầu ngày mai cứ tiếp tục tiến hành theo kế hoạch, bất cứ ai cũng không ngăn cản được!
Cô chỉ cần căn cứ vào kế hoạch để tiến hành đại hội đấu thầu là được, các chuyện khác cứ để tôi lo. Về phần Hách Kiến Niên, cô không cần để ý tới ông ta, lại càng không cần phải xung đột với ông ta, đối với Tần Phượng, tôi sẽ nghĩ cách.
Nói xong, Bành Viễn Chinh lại an ủi Lý Tuyết Yến vài câu, rồi cúp điện thoại.
Lý Tuyết Yến nghe Bành Viễn Chinh nói như vậy, trong lòng kiên định rất nhiều. Cô không quay lại phòng hội nghị nghe Hách Kiến Niên gào thét, mà tiếp tục sắp xếp người chuẩn bị cho cuộc đấu thầu ngày mai.
Ngay sau đó Bành Viễn Chinh lại gọi vài cuộc điện thoại, thu xếp một số chuyện, sau đó tìm một tiệm cơm nhỏ, vừa ăn cơm vừa chờ xe của Phùng gia tới đón. Thật ra chỗ này không còn cách Thủ đô bao xa, ước chừng 150 cây số đường quốc lộ thẳng tắp, có lẽ khoảng hơn hai tiếng nữa xe sẽ tới nơi.
Hách Kiến Niên đột nhiên “tập kích”, đương nhiên làm hắn phẫn nộ, nhưng không bất ngờ. Hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần, chờ Hách Kiến Niên phản công bất cứ lúc nào.
Đối với Bành Viễn Chinh, hiện giờ Hách Kiến Niên đã trở thành một con cọp già rụng răng, nhìn qua thanh thế dọa người, thật ra không chịu nổi một đòn.
Bành Viễn Chinh biết mấy người Lý Tuyết Yến, Cổ Lượng chỉ mong sao hắn có thể sử dụng quan hệ của mình để đẩy Hách Kiến Niên đi khỏi thị trấn để đỡ vướng chân vướng tay, lúc nào cũng muốn thọc dao sau lưng hắn. Nhưng Bành Viễn Chinh không muốn làm như vậy, đương nhiên hắn có khả năng để đẩy Hách Kiến Niên đi, nhưng xét về lâu dài, điều đó không có lợi cho hắn.
Hắn tiếp nhận chức Chủ tịch thị trấn chưa được nửa năm, kinh nghiệm vẫn còn mỏng, nếu đẩy Hách Kiến Niên đi, hắn cũng không thể tiếp nhận chức Bí thư Đảng ủy của ông ta, mà ở trên lại điều một người ở nơi khác đến, cũng không chắc là mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Trong quan trường, ở một góc độ nào đó mà nói, sự đấu tranh quyền lực hiện diện khắp mọi nơi, hoặc lộ liễu, hoặc ngấm ngầm, muốn tránh cũng không được. Ở một số thời điểm, mặt ngoài hòa hợp êm thấm đều là biểu hiện giả dối. Giữa hắn và Hách Kiến Niên, cũng không phải là có mâu thuẫn gì to lớn, càng không phải thâm cừu đại hận, nói thẳng ra, chỉ là tranh quyền. Bành Viễn Chinh tranh quyền là vì không muốn bị cản trở trong công việc, mà Hách Kiến Niên là để bảo vệ lợi ích chính trị và quyền uy vô thượng của cá nhân.
Cho nên, đối với Hách Kiến Niên, sách lược của Bành Viễn Chinh là phòng thủ phản công, binh đến tướng ngăn, nước lên đất chặn, chờ khi nào thời cơ chín muồi, kinh nghiệm bản thân cũng đủ để tiếp nhận chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, đồng thời dư luận cũng đứng về phía hắn, hắn sẽ lập tức nhanh chóng rút củi dưới đáy nồi, giải quyết tận gốc.
Trên thực tế, việc dùng dao đâm trực tiếp là điều Bành Viễn Chinh khinh thường, hắn thà rằng luộc ếch bằng nước ấm, thong thả trù tính, bày bố, để tự Hách Kiến Niên phải chủ động "nhảy đi", quá trình này, bản thân nó cũng là quá trình phát triển từng bước quyền lực.
Lúc chạng vạng tối, Bành Viễn Chinh lên xe do Phùng gia phái tới, chạy đến Thủ đô thì đã 8 giờ tối. Hắn không đến nhà Phùng Bá Đào, mà cho xe đi thẳng đến chỗ ở của Phùng lão, Viện số 3 trong Đại Hồng Môn.
Con cháu của Phùng gia, ngoài Phùng Bá Lâm không tới được vì nhiệm vụ trong quân đội, đều đã có mặt đông đủ. Vợ chồng bác cả Phùng Bá Đào - Tống Dư Trân, cả nhà thím Ba, cả nhà cô Phùng Bá Hà và mẹ hắn, Mạnh Lâm.
Phùng Thiến Như đón hắn ở cửa. Hai người xa nhau mấy tháng, gặp lại đều vui mừng.
Khuôn mặt của Phùng Thiến Như vẫn rạng ngời xinh đẹp, chỉ là đôi mắt cô như ẩn hiện một làn sương mù ảm đạm. Từ nhỏ, bà Phùng yêu thương cô vô cùng, bà đột nhiên bị tai nạn, lòng cô rất lo lắng.
- Thiến Như.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng gọi.
Phùng Thiến Như đỏ mặt, dịu dàng đáp một tiếng, cô phát giác không ngờ bàn tay của hắn lần dò nắm nhẹ tay mình, mặt cô càng đỏ bừng như ráng chiều, hơi thở trở nên dồn dập và căng thẳng.
Tuy cô và Bành Viễn Chinh có sự “hiểu ngầm” nhưng rốt cuộc vẫn chưa chân chính xác lập quan hệ.
Nhưng xa cách đã lâu gặp lại, Bành Viễn Chinh hơi kích động, không kìm chế được cảm xúc của mình.
- Khụ khụ.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng Phùng Bá Đào ho khan.
Lập tức Phùng Thiến Như như một con thỏ nhỏ sợ hãi vội né đi, tránh khỏi Bành Viễn Chinh đang muốn tới gần. Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, kính cẩn chào:
- Bác Cả!
- Viễn Chinh!
Phùng Bá Đào mỉm cười đi tới, vỗ vỗ vai hắn:
- Đi đường vất vả! Bác nói với cháu chuyện này, lát nữa bà nội có hỏi cháu bằng lòng về Thủ đô hay không, cháu cứ đáp ứng, đừng trái ý bà!
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, hạ giọng khẽ hỏi:
- Bác, sức khỏe của bà không đến nỗi chứ?
- Thật ra không quá đáng ngại. Chỉ là bà lớn tuổi, bị gãy xương chậu, nhất định phải tĩnh dưỡng hơn nửa năm. Hơn nữa, bà nội cháu cũng khăng khăng không chịu ở bệnh viện, mới điều trị được hơn tháng đã đòi về nhà, ông nội cháu đành phải cho người của Cục chăm sóc y tế bố trí phòng bệnh ở nhà, phái bác sĩ và y tá tới chăm sóc. Bà nội cháu tuổi cao, muốn thấy cháu luôn ở bên cạnh, tình cảm này của bà, hẳn là cháu hiểu được.
Phùng Bá Đào lại căn dặn:
- Lát nữa, mặc kệ bà nói cái gì, cháu đều phải đồng ý một cách vui vẻ, để bà an tâm tĩnh dưỡng.
Bành Viễn Chinh im lặng gật đầu. Hắn hiểu tình cảm bà nội dành cho mình.
Trong nhà vốn không muốn cho Bành Viễn Chinh biết bà Phùng bị gãy xương, sợ hắn lo lắng, nhưng thấy bà cứ luôn miệng nhắc tới Bành Viễn Chinh, lại thở ngắn than dài trên giường bệnh, Tống Dư Trân đành phải gọi điện báo cho hắn biết.
Mạnh Lâm nhè nhẹ từ phòng ngủ kiêm phòng bệnh của bà Phùng đi ra, nhìn Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cười khổ nói:
- Viễn Chinh, Thiến Như, bà nội gọi hai đứa vào, đuổi mẹ và chị Dư Trân ra ngoài.
Ngay sau đó Tống Dư Trân cũng đi ra, cười nói:
- Hai đứa mau vào đi, nhớ kỹ là phải khuyên nhủ bà cho khéo, để bà an tâm dưỡng bệnh.
Bành Viễn Chinh giật mình, mơ hồ đoán được chuyện gì rồi.
Lần trước khi hắn gặp bà nội, bà không yêu cầu hắn phải rời Tân An về Thủ đô. Tuy bà muốn cháu trai ở bên cạnh, nhưng bà hiểu, làm như vậy cháu bà sẽ như chim trong ***g, bất lợi cho hắn sau này giương cánh bay cao.
Nhưng bà lại nhắc đến chuyện khác. Một tay bà nắm lấy tay Phùng Thiến Như, một tay nắm lấy tay Bành Viễn Chinh, lập đi lập lại mãi rằng hai người phải nhanh nhanh lên đi, nhưng nhanh nhanh làm cái gì thì bà không nói rõ...
- Dạ.
Bành Viễn Chinh theo bản năng liếc nhìn Phùng Thiến Như, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, quay đầu đi, bước về phía phòng bà Phùng.
Bành Viễn Chinh liền đi theo cô.
Tống Dư Trân và Mạnh Lâm trao đổi một ánh mắt hiểu ý, miệng đều mỉm cười. Phùng Bá Hà bỗng nói:
- Chị Cả, chị Hai, em thấy Thiến Như và Bành Viễn Chinh nhìn nhau con mắt có đuôi, hai chị xem, bộ dạng xấu hổ của Thiến Như kìa!
Bình luận facebook