• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cao Quan (2 Viewers)

  • Chương 212

Tống Dư Trân và Mạnh Lâm nhìn nhau cười, hắng giọng. Lúc đó Phùng Thiến Như mới như tỉnh mộng, dùng sức thoát khỏi tay của Bành Viễn Chinh, nhưng không ngờ Bành Viễn Chinh nắm chặt quá, giãy ra không được.


Phùng Thiến Như xấu hổ, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.


Bành Viễn Chinh lúc này mới khẽ mỉm cười, buông tay ra.


Loại động tác nhỏ này, kỳ thật đã làm lộ ra cá tính mạnh mẽ, cứng rắn của Bành Viễn Chinh. Có lẽ, ngay cả Bành Viễn Chinh cũng không ý thức được.


Phùng Thiến Như xấu hổ, chạy ra ngoài.


Tống Dư Trân mỉm cười, nhẹ nhàng nói:


- Cô bé này, đã trễ như thế mà còn chạy ra ngoài. Viễn Chinh, con mau ra ngoài gọi nó về, chuẩn bị đi ngủ.


- Vâng ạ!


Bành Viễn Chinh mỉm cười, rồi đi ra ngoài, dưới con mắt nhìn chăm chú của Phùng gia, thần thái thong dong, không có bất luận một biểu hiện xấu hổ nào.


Mạnh Lâm có chút xa lạ nhìn con trai của mình, trong lòng có chút hồ nghi. Biểu hiện của con trai đương nhiên là tốt, có vẻ ngày càng có kiềm chế và trình độ. Thậm chí còn làm cho người ta có cảm giác sâu không lường. Đây là đứa con do một tay mình nuôi nấng sao?


Từ lúc trở về Phùng gia cho đến nay, Bành Viễn Chinh thông qua sự cố gắng và biểu hiện của mình mà được mọi người trong Phùng gia tiếp nhận. Cho dù là ghen tỵ như Phùng Viễn Hoa thì không thừa nhận cũng không được. Người anh họ ưu tú và thành thục này, cũng không phải y có khả năng so sánh được.


Trương Lam, vợ của Phùng Bá Hà lúc nào cũng so sánh Phùng Viễn Hoa và Bành Viễn Chinh, phát hiện con trai của mình thật sự rất ngây ngô.


Bành Viễn Chinh đi ra ngoài. Trong sân yên tĩnh khác thường. Hắn bước chân thong thả rời khỏi cổng, thấy Phùng Thiến Như đang ngồi bên cạnh bồn hoa trước cổng, ngửa đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.


Ban đêm giữa mùa thu, bầu trời sáng đến mê người. Ngồi dưới bầu trời đầy sao là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Cho dù là so với ngân hà tráng lệ kia cũng thập phần hơn.


- Nhìn cái gì vậy?


Bành Viễn Chinh đi qua, nhẹ nhàng hỏi.


- Em đang nhìn bầu trời đầy sao. Em nghe người ta nói, bầu trời có bao nhiêu vì sao thì dưới mặt đất sẽ có bấy nhiêu con người. Mà hai chúng ta, có phải chính là hai ngôi sao nhỏ bình thường trên bầu trời kia không?


Phùng Thiến Như không quay đầu lại, thanh âm mềm nhẹ vô cùng.


- Đó là thi nhân lãng mạn. Kỳ thật thì anh không muốn làm một bầu trời đầy sao, mà chỉ muốn làm một ngôi sao lóng lánh trong lòng em thôi.


Bành Viễn Chinh ngồi xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.


Phùng Thiến Như thân hình khẽ run lên, trầm mặc thật lâu rồi lại nói:


- Sao trời rất đẹp. Chỉ có điều không phải mỗi đêm đều như thế này. Giống như con người lúc thăng lúc trầm vậy.


- Không cần phải thương cảm như vậy. Nhân sinh có mưa có gió, có ly có hợp, có bi có hoan thì mới là nhân sinh. Chúng ta chỉ cần trong cuộc sống ngắn ngủi của mình đừng làm ra bất cứ điều gì tiếc nuối là được.


Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói, hơi có chút cảm thán. Giờ phút này, hắn đột nhiên nhớ tới một bài hát rất được yêu thích ở kiếp trước, liền không khỏi nhẹ nhàng hát lên.


“Anh tin rằng có một đôi tay sẽ nhẹ nhàng anh đến trước mặt của em. Anh tin rằng có một sợi dây sẽ liên kết giấc mộng và hiện thực. Anh tin rằng có một nhân duyên sẽ đem tất cả ngẫu nhiên trở thành hiện thực. Anh tin rằng ngày hôm nay vận mệnh sẽ bắt đầu thay đôi. Hôm nay anh nhìn lên bầu trời đầy sao. Tình không xa, mộng cũng không xa. Chỉ cần em kiễng mũi chân, anh từ nay sẽ không còn bàng hoàng hay ngượng ngùng mà giương đôi tay, cùng em đi đến một chân trời rất xa”.


Bành Viễn Chinh giọng hát không tồi, rất thích hợp hát những bản nhạc nhẹ trữ tình như thế này.


Phùng Thiến Như chậm rãi quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp vốn xấu hổ nay không còn, thay vào đó là nhu tình mật ý. Cô nhẹ nhàng nói:


- Bài hát thật hay. Tên là gì vậy? Là ca sĩ Hongkong hát à?


- Không phải, là của một ca sĩ không tên tuổi. Có lẽ sau này em sẽ được nghe.


Bành Viễn Chinh mỉm cười, rồi lại nhẹ nhàng hát tiếp:


- Bắt đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, cảm giác rất yêu không gian và thời gian….


Phùng Thiến Như ánh mắt chớp động, lẳng lặng trầm mặc xuống.


Thật lâu sau, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh:


- Anh Viễn Chinh, anh có tin vào duyên phận hay không?


- Tin chứ. Anh tin vào duyên phận. Anh tin có một ngày sẽ có một đôi tay dẫn anh đến trước mặt em. Và anh cũng tin, cuộc đời của chúng ta sẽ nở rộ.


Lời nói như thơ ca cũng như lời tâm tình truyền vào lỗ tai của Phùng Thiến Như khiến cô không kìm nổi mỉm cười.


- Em hiện tại mới phát hiện, anh ăn nói thật ngọt xớt. Thành thật đi, bình thường anh hay dùng lời nói này để lừa những cô gái khác phải không?


Bành Viễn Chinh cười ha hả:


- Anh thành thật đấy, cả đời này, người khiến anh duy nhất rung động, chính là người đang ngồi trước mặt anh.


Phùng Thiến Như trên mặt xẹt qua một tia vui mừng và nhu tình. Con gái đúng là con gái, chỉ thích nghe lời ngon tiếng ngọt. Chẳng sợ Bành Viễn Chinh khẩu không ứng với tâm, cô cũng không quan tâm. Hơn nữa, cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập nhanh của đối phương.


- Lại dụ dỗ người khác. Anh thích em cái gì chứ?


- Cao quý, trầm tĩnh, hoa thơm tuyệt thế.


Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng thở ra:


- Thiến Như, với anh mà nói, em giống như tiên tử trên bầu trời. Kỳ thật thì anh rất có chút tự biết xấu hổ.


- Anh nói cho đàng hoàng đi, anh rốt cuộc thích em ở điểm nào?


Phùng Thiến Như lắc đầu.


- Thích thì thích, còn có nguyên nhân sao? Look into my eyes - you will see what you mean to me.


Bành Viễn Chinh đột nhiên quàng qua vai Phùng Thiến Như, chỉ vào mắt mình, lại dịu dàng nói tiếp:


- I find Ive lost my heart to you.


Phùng Thiến Như ánh mắt trong suốt nhìn vào ánh mắt cháy bỏng của Bành Viễn Chinh, khóe miệng cô run rẩy một chút. Cô cảm thấy giờ phút này, tim của cô như muốn tan ra.


Phùng Thiến Như không nói gì thêm, nhưng thân thể của cô trong nháy mắt trở nên mềm xuống, mặc cho Bành Viễn Chinh ôm cô vào ngực.


Nhìn người ngọc nép vào lòng mình như con chim nhỏ, Bành Viễn Chinh cảm thấy mỹ mãn vô cùng, đôi mắt lóe sáng lên. Hắn vài lần không kìm nổi muốn cúi người hôn lên đôi môi Phùng Thiến Như, nhưng lại sợ làm cô sợ.


Đêm thu lạnh như nước, nhưng tâm lại nóng như giữa trưa hè.


- Anh Viễn Chinh, kể chuyện xưa cho anh nghe nè.


- Thời Hy Lạp cổ đại, có một vị triết học gia. Ông ấy tối ngày chỉ biết có học, không thèm quan tâm đến sản nghiệp. Tương truyền, buổi tối ông đi ra đường, đầu nhìn lên sao trời, biết được ngày hôm sau sẽ có mưa. Nhưng không nghĩ đến lại bị hụt chân xuống vũng bùn, sau đó được người ta cứu lên. Ngày hôm sau quả nhiên là có mưa. Có người châm biếm việc triết học gia nhìn bầu trời, nhưng lại không nhìn gì dưới chân.


Phùng Thiến Như thanh âm có chút cười khẽ.


Bành Viễn Chinh mặt toát mồ hôi nói:


- Thiến Như, em nghĩ là anh nói phét sao?


Phùng Thiến Như cười hì hì:


- Em không nói như vậy. Anh nghĩ như vậy, em cũng không có biện pháp.


- Thiến Như, nếu như em nói đến chuyện xưa của triết học gia thì anh cũng kể cho em nghe. Hegel nói, một dân tộc phải có người chú ý đến không trung thì dân tộc đó mới có hy vọng. Nếu một dân tộc chỉ biết quan sát những gì dưới chân thì dân tộc đó không có tương lai.


- Chúng ta vừa phải nhìn lên trời, vừa phải làm đến nơi đến chốn. Trong lòng phải có kính sợ, và cũng phải có trách nhiệm.


Bành Viễn Chinh đứng lên, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, cất cao giọng nói, lòng dạ tràn ngập một lý tưởng hào hùng.


Phùng Thiến Như nhíu mày, mất hứng sẵng giọng nói:


- Anh đúng là người làm quan. Nói tới cái gì cũng có thể đề cập đến quốc gia dân tộc.


Bành Viễn Chinh quay đầu lại nhìn Phùng Thiến Như, thản nhiên nói:


- Thiến Như, anh không phải là nói hay. Anh chỉ muốn kiên định làm chuyện thật sự. Có thể trên đời lưu lại một điểm dấu, cũng không uổng phí đã sống kiếp này.


- Thiến Như, em nhìn đi.


Bành Viễn Chinh ngồi xổm xuống, từ trên mặt đất nhặt một mảnh lá rụng, vẽ một vòng tròn trên mặt đất.


Phùng Thiến Như cũng tò mò ngồi xổm xuống, nương theo ánh sáng của ngọn đèn và của bầu trời đầy sao. Cô phát hiện một đám kiến đang ở trong bức tranh của Bành Viễn Chinh đi tới đi lui.


- Thiến Như, em nhìn đi, con kiến này đối với chúng ta mà nói, thì rất nhỏ bé, không đáng kể, bất cứ lúc nào cũng có giẫm lên.


Bành Viễn Chinh nói xong, nhặt một hòn đá bỏ xuống cái tổ kiến. Một đám kiến chuyển động vây quanh hòn đá, ngơ ngẩn không vào được.


- Thiến Như, em nhìn xem, có hay không cũng có một ánh mắt nhìn chăm chú vào chúng ta. Chúng ta ở trong mắt người khác, cũng có thể là con kiến hay không, muốn bóp chết lúc nào thì bóp chết, không cần phải tốn nhiều sức.


Bành Viễn Chinh trong thanh âm sung mãn cảm thán.


Phùng Thiến Như trong lòng run lên. Cô theo ngón tay của Bành Viễn Chinh, ngửa đầu chăm chú nhìn lên bầu trời đầy sao, sắc mặt có chút ngưng trọng.


- Cho nên, nếu em đang là trời thì những lời này anh chân chính có thể lý giải. Còn không thì để nghe qua thôi.


Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:


- Nhân sống một đời, công danh lợi lộc kỳ thật đều là nhất thời. Anh coi trọng chính là làm đến nơi đến chốn.


Bành Viễn Chinh giọng nói toát ra sự phức tạp, lây sang cả Phùng Thiến Như. Chỉ có điều cô bất kể như thế nào, cũng không nghĩ ra, Bành Viễn Chinh so với mình chỉ lớn hơn một tuổi, nhưng trên người lại phát ra một hơi thở tang thương.


Sáng sớm hôm sau, thị trấn Vân Thủy.


9h30 sáng, đại hội đấu thấu hạng mục cải tạo phố buôn bán trung tâm thị trấn Vân Thủy được cử hành tại hội trường tập đoàn Huệ Phong. Bắt đầu từ 8h sáng, Cổ Lượng và Hoàng Hà đã mang theo người bắt đầu bố trí hội trường. Hồ Tiến Học cũng an bài người của tập đoàn Huệ Phong hỗ trợ.


Lý Tuyết Yến ở lại thị trấn, ứng đối với sự làm khó dễ của Hách Kiến Niên.


Tiếng điện thoại vang lên, Lý Tuyết Yến cầm lấy điện thoại nói:


- Alo, xin lỗi là ai vậy?


- Đồng chí Lý Tuyết Yến của thị trấn Vân Thủy? Tôi là người của UBND thành phố. Tôi xin thông báo khẩn đến mọi người, Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu cùng với người của Ủy ban Xây dựng, Ủy ban Kinh tế và Thương mại thành phố và Ủy ban Kế hoạch sáng hôm nay muốn đến thị trấn Vân Thủy khảo sát điều tra. Mọi người hãy làm tốt công tác chuẩn bị.


Lý Tuyết Yến giật mình kinh hãi:


- Lãnh đạo, Phó chủ tịch Tiêu muốn đến thị trấn à? Khi nào thì đến?


- Trước giờ trưa sẽ đến. Lãnh đạo đã xuất phát, trước muốn đến xem những hạng mục của khu Tân An, cuối cùng sẽ dừng lại thị trấn mọi người. Mọi người hãy chuẩn bị trước, ở quận phỏng chừng rất nhanh sẽ thông báo cho mọi người.


Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.


Lý Tuyết Yến cúp điện thoại, vừa muốn đứng dậy Lý Tân Hoa của phòng Đảng chính đã gõ cửa, vội vàng đi vào:


- Phó bí thư Lý, UBND quận thông báo, Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu Quân muốn đến thị trấn chúng ta kiểm tra chỉ đạo, sáng nay đã xuất phát rồi. Bí thư Tần và Chủ tịch quận Cố đều đã cùng đi. Ở quận bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng. Nói lãnh đạo muốn xem hạng mục cải tạo khu buôn bán và khu sản nghiệp Vân Thủy của chúng ta.


- Ừ, tôi biết rồi.


Lý Tuyết Yến ánh mắt ngưng lại. Tiêu Quân đột nhiên muốn đến thị trấn Vân Thủy, tám phần là do Bành Viễn Chinh ở phía sau điều khiển.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom