• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cao Quan (2 Viewers)

  • Chương 513

Bà Phùng và Tống Dư Trân vào phòng, Phùng Thiến Như ở trong phòng vệ sinh, biết bà tới, vội vàng mặc đồ ngủ đi ra. Bà Phùng bảo cô đến gian phòng bên cạnh, để bà nói chuyện với một mình Bành Viễn Chinh.


Phùng Thiến Như cảm thấy thắc mắc, liếc nhìn bộ dạng nghiêm nghị của bà, nhưng vẫn theo lời rời đi.


Bành Viễn Chinh cười hì hì:


- Bà nội, bà muốn nói chuyện gì, sao lại nghiêm túc như vậy?


- Đừng cợt nhả, bà nói chuyện rất nghiêm túc!


Bà Phùng vẫy tay:


- Dư Trân, con nói đi!


Tống Dư Trân há miệng, lúng túng xoa xoa đôi bàn tay:


- Mẹ, hay là mẹ nói đi, con…


Bà Phùng trừng mắt:


- Con nói đi!


Bất đắc dĩ Tống Dư Trân đành phải nhìn Bành Viễn Chinh, đằng hắng một cái, cười nói:


- Viễn Chinh, ý của bà nội con là, bây giờ là lúc quan trọng nhất trong thời gian Thiến Như mang thai, lúc hai con nghỉ ngơi, e hèm, phải chú ý một chuyện, nhất định phải chú ý tới thân thể của Thiến Như…


Lời của Tống Dư Trân vừa thốt ra, Bành Viễn Chinh liền đỏ mặt, tuy Tống Dư Trân nói hơi lấp lửng, nhưng ai lại không rõ ý của bà!


Nói một cách đơn giản, bà Phùng ám chỉ hắn không nên quan hệ với Phùng Thiến Như, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hắn đứng đó, không biết nên khóc hay nên cười, nhưng không dám biểu hiện ra.


Tống Dư Trân hơi khó xử, là bề trên, mở miệng nói những chuyện “giường chiếu” này quả thật không tiện, nhưng bà Phùng khăng khăng như vậy, bà không thể làm trái lại.


Bà Phùng lo sợ Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như là vợ chồng son, tình cảm thắm thiết, khó khống chế cảm xúc. Nếu chẳng may trong lúc gần gũi, khiến Phùng Thiến Như bị động thai, thì có hối hận cũng không kịp. Bà Phùng vốn định bảo Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh ngủ riêng, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, cho nên đích thân tới đây, “cảnh cáo” cháu mình một phen!


- Tiểu tử thối, cháu đừng cười bà nội! Bà nội nói chuyện nghiêm chỉnh với cháu. Đây không phải là chuyện nhỏ, cháu phải chịu trách nhiệm!


Bà Phùng tuổi cao như vậy, lại nói với cháu nội của mình, tự nhiên là muốn nói sao thì nói, không chút kiêng dè:


- Bây giờ chuyện quan trọng nhất đối với Phùng gia chúng ta là để cho Thiến Như nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng thai cho tốt, sinh cho Phùng gia chúng ta một đứa bé khỏe mạnh!


Bành Viễn Chinh gượng cười:


- Bà nội, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thiến Như.


- Được rồi, hai ngày này bà ở phòng bên cạnh, cháu cũng thường tới đây trò chuyện với bà!


Nói xong, bà Phùng xoay người rời đi.


Tống Dư Trân cố nhịn cười, cũng theo sau ra ngoài.


Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ đưa hai người ra cửa, thấy bà Phùng vào gian phòng sát vách, muốn cười mà cười không nổi: đây là bà muốn giám thị mình?


Thật lâu sau, Phùng Thiến Như mới từ gian phòng đó đi ra, thấy Bành Viễn Chinh đứng trước cửa phòng với vẻ mặt ngây ra, không nhịn được cười khanh khách.


- Anh Viễn Chinh, bà nội răn dạy anh sao?


Hai người vào phòng, Phùng Thiến Như lên giường nằm xuống, dịu dàng nói:


- Thật ra thì bà nội nói cũng đúng, em có hỏi bác sĩ, bác sĩ nói ba tháng đầu và ba tháng cuối của thai kỳ rất nguy hiểm. Mình cũng nên chú ý điều này một chút. Anh Viễn Chinh, anh ráng nhịn một chút, chờ sinh con xong, em sẽ “đền bù” cho anh! (sic!)


Phùng Thiến Như ngượng ngùng khẽ nói.


Bành Viễn Chinh ngồi ở bên giường, vuốt ve mái tóc và đôi vai của Phùng Thiến Như, cười khổ:


- Thiến Như, anh biết điều này mà, thật ra thì bà nội làm điều thừa, anh cũng không phải con nít ba tuổi, đâu có thể không hiểu chuyện, làm bừa làm ẩu?! À, Thiến Như, lần này đi Mỹ, em chuẩn bị ở bao lâu?


- Em vốn định đi Mỹ ở mấy tháng, nhưng trong nhà không đồng ý, hai mẹ cũng theo em qua bên đó, như vậy, sợ là em không thể ở lâu. Sau khi xử lý xong chuyện của công ty, sẽ nghỉ ngơi dưỡng thai, có thời gian rảnh rỗi, em sẽ đến thăm chị Khinh Trần.


Vương An Na có nhà bên đó, em sẽ ở nhà của cô ấy. Có mẹ đi cùng em, anh cũng đừng lo lắng. Ài, anh Viễn Chinh, hiện giờ em giống như chim trong ***g, em đến công ty làm việc, chưa tới một tiếng đồng hồ mẹ đã gọi điện thoại giục em về!


Ngày nào cũng bắt em ăn canh. Em ngán lắm, mắt thấy người mập ra, em lo sau khi sinh không gầy lại như cũ được. Nếu như vậy, thì tệ quá!


Phùng Thiến Như thở dài.


Bành Viễn Chinh cười hì hì đưa tay vuốt ve cái bụng nhìn bằng mắt thường còn chưa thấy nhô ra của cô, dịu dàng an ủi:


- Đừng lo, Thiến Như, sức khỏe quan trọng hơn! Thiến Như, ngủ đi, em ngủ trước, anh còn phải xem tài liệu.


Bành Viễn Chinh cười, đắp chăn cho Phùng Thiến Như, rồi đi tới thư phòng. Hắn cũng muốn xem lại từ đầu đến cuối bản luận chứng của dự án trung tâm thương mại. Nhưng một phần là do hắn nghĩ nếu đi ngủ ngay, bên cạnh là người vợ xinh đẹp như hoa như ngọc mà chỉ có thể ngắm, không thể ***ng chạm, thì chẳng cách nào ngủ được.


Ngồi hơn một giờ, rốt cuộc Bành Viễn Chinh phải trở về phòng đi ngủ. Hắn rón rén vào phòng, vội vã cởi quần áo ngủ, mới vừa lên giường, đã nghe Phùng Thiến Như dịu dàng nói:


- Anh Viễn Chinh, em cũng không ngủ được, anh ôm em ngủ đi!


Bành Viễn Chinh kinh hãi:


- Ồ, Thiến Như, sao em chưa ngủ!


Cánh tay trắng nõn đưa qua, Phùng Thiến Như vén chăn lên, ngáp dài, làm nũng nói:


- Anh Viễn Chinh, anh không ngủ, em cũng ngủ không được! Em muốn ôm anh ngủ!


Bành Viễn Chinh cười hì hì, chui vào chăn, để Phùng Thiến Như gối đầu lên cánh tay mình, cố gắng để cho tư thế nằm của cô được thoải mái, sau đó ôm thân thể mềm mại thướt tha, đường cong lả lướt của cô vào lòng, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.


Không bao lâu, Phùng Thiến Như ngáy nhè nhẹ. Qua làn ánh sáng mờ mờ, Bành Viễn Chinh thấy khuôn mặt xinh đẹp của Phùng Thiến Như đầy thỏa mãn và hạnh phúc, chút dục vọng nảy sinh do sự tiếp xúc thân thể dần dần nhạt đi, thay bằng một tình cảm dịu dàng và thắm thiết.


Hắn cũng dần dần thiếp đi, nhưng tư thế không được tự nhiên. Chợt tỉnh dậy, đầu tiên hắn có cảm giác cổ rất đau. Hắn nhẹ nhàng cử động. Không biết từ lúc nào, Phùng Thiến Như đã trút bỏ đồ ngủ, thân thể trần trụi nằm trên ngực Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh vừa động đậy, cô cũng mơ mơ màng màng cử động, miệng líu ríu một câu:


- Anh Viễn Chinh, đừng động đậy, ngủ tiếp đi!


Hai trái đào mềm mại mà săn chắc trước ngực cô, run rẩy chà xát trước ngực Bành Viễn Chinh, khiến hắn đang “nhất trụ kình thiên”, phản ứng sinh lý càng mạnh mẽ, hầu như theo bản năng đưa tay ra vuốt ve.


Cho đến lúc này, hắn mới phát hiện vợ mình đang hoàn toàn trần truồng. Có phần tham lam, hắn nhẹ nhàng nắm lấy một bên nở nang mềm mại kia, nắn bóp nhè nhẹ, tay còn lại theo thói quen lần theo da thịt trơn bóng mềm mại đưa xuống phía dưới, đi thẳng vào vùng cấm địa riêng tư.


Phùng Thiến Như đỏ mặt, mặc dù đã tỉnh, nhưng vẫn nhắm mắt, để mặc hắn dè dặt vuốt ve. Cảm giác được phía dưới của hắn cứng rắn và nóng bỏng, da thịt của cô cũng trở nên nóng hổi. Nếu như không phải lời dặn dò liên tục của bà nội tối hôm qua còn văng vẳng bên tai, cô đã “cho” hắn.


Bành Viễn Chinh tự nhủ, chẳng qua chỉ là âu yếm, sẽ không có vấn đề gì. Hắn cúi người xuống, chịu đựng cơn đau ở cổ do nằm sai tư thế, ngậm chặt nụ hồng trước ngực người ngọc. Bị kích thích mãnh liệt, Phùng Thiến Như rên nhẹ một tiếng, hai tay ôm thật chặt lưng chồng, thân hình mềm mại uốn éo như rắn, đôi mắt long lanh tràn đầy mê ly như bao phủ một lớp sương mờ.


- Mình ơi…


Tiếng rên và giọng nói thủ thỉ của Phùng Thiến Như, hầu như đánh tan lằn ranh tỉnh táo cuối cùng của Bành Viễn Chinh.


Thường ngày, cô gọi hắn là “anh Viễn Chinh”, chỉ khi hai người âu yếm cuồng nhiệt không kìm chế được mới gọi “mình ơi” như vậy. Đối với Bành Viễn Chinh, tiếng gọi này, chẳng khác nào lời thúc giục ân ái.


Hắn thở hổn hển, hôn lên môi Phùng Thiến Như, hai người hôn nhau thắm thiết, vuốt ve lẫn nhau…


Sáng sớm mùa đông nắng ráo, trên hành lang ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, bà Phùng đằng hắng một tiếng:


- Hai đứa nhỏ kia, không nên ngủ nướng! Đứng dậy theo bà nội đi dạo!


Dục vọng trong người Bành Viễn Chinh nháy mắt tan biến, hắn ôm lấy người ngọc vẫn còn nồng đậm xuân ý trên tay, lưu luyến rút tay khỏi eo Phùng Thiến Như, lớn tiếng trả lời:


- Dạ, bà nội, chúng cháu lập tức rời giường đây!


Rời khỏi giường, Phùng Thiến Như ăn bận chỉnh tề, thấy Bành Viễn Chinh vẫn còn rề rà trong phòng vệ sinh, biết hắn khó chịu, đi tới sau lưng ôm lấy hắn, đỏ mặt dịu dàng nói:


- Mình ơi, cố gắng chịu đựng, sẽ sớm qua thôi!


Bành Viễn Chinh cười khổ:


- Thiến Như, anh không sao. Được rồi, để anh rửa mặt, rồi chúng ta ra!


Lúc hai người xuống lầu, bà Phùng đã ngồi ở trong phòng ăn, chuẩn bị ăn sớm một chút. Tống Dư Trân và Mạnh Lâm đã sớm rời giường để làm bữa ăn sáng. Sinh hoạt của bà Phùng rất chặt chẽ, 6 giờ rời giường, 6 giờ rưỡi ăn sáng, 7 giờ kém 10 đi dạo đến 7 giờ rưỡi, luôn giữ như vậy mỗi ngày.


- Bà nội!


Bành Viễn Chinh chào.


Bà Phùng liếc nhìn Phùng Thiến Như một cái, Phùng Thiến Như “có tật giật mình”, mặt đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào mắt bà nội.


Bà Phùng nhíu mày:


- Mau tới dùng cơm! Thiến Như, sau này cháu phải ăn cơm sớm một chút, bà đã hỏi bác sĩ của cục bảo vệ sức khỏe, bác sĩ nói, tốt nhất là cháu ăn ít nhưng chia ra nhiều bữa, một ngày bốn bữa là tốt nhất!


Vừa nói, bà Phùng vừa đứng dậy đưa cho Phùng Thiến Như một chén sữa tươi nóng hổi. Đây là “đãi ngộ” mà vốn chỉ có Phùng lão được hưởng. Phùng Thiến Như vội vàng cười nhận lấy, ngồi bên cạnh bà Phùng:


- Cám ơn bà nội, bà cũng ăn đi!


Bành Viễn Chinh cũng ngồi xuống, cười hì hì nói:


- Bà nội, cháu không có phần sữa tươi sao?


Bà lão trừng mắt, lườm hắn một cái:


- Tự vào bếp mà lấy!


Đúng lúc đó. Tống Dư Trân mỉm cười, bưng mấy chén sữa nóng đi vào:


- Viễn Chinh, mẹ con còn đang nấu cháo, con đi xới cơm ra giúp mẹ đi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom