• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cao Quan (2 Viewers)

  • Chương 514

Ăn điểm tâm xong, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như theo bà Phùng đi dạo nửa giờ. Xong, bà Phùng đón xe rời đi, trở về “Đại Hồng Môn”. Mặc dù bà tuyên bố muốn ở biệt thự Phùng gia vài ngày, nhưng Phùng lão không có ai chăm sóc, bà không yên lòng.


Bành Viễn Chinh vốn định đến thăm ông nội, nhưng nghe bà Phùng bảo gần đây ông cụ bận rộn chuyện quốc vụ, nên bỏ ý định, chỉ nhờ bà Phùng chuyển lời hỏi thăm ông.


Tiễn bà Phùng xong, Bành Viễn Chinh lái xe đưa Phùng Thiến Như đến công ty, để cô xử lý một số công việc.


Hiện giờ tập đoàn Hoa Vũ đã đi vào quỹ đạo, có tốc độ phát triển cao, Phùng Thiến Như làm Tổng giám đốc, lại dễ dàng hơn lúc mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp, bởi vì hiện giờ cấp dưới của cô là nhiều quản lý chuyên nghiệp hưởng lương cao, gần một trăm quản lý trung tầng và cao tầng hoạt động với hiệu suất cao.


Cô chỉ phụ trách những quyết sách quan trọng, việc quản lý hàng ngày đã không còn cần cô phải đích thân xử lý.


Hơn mười giờ sáng, hai người rời tập đoàn Hoa Vũ, đi shopping một chút. Phùng Thiến Như muốn mua một số quần áo và vật dụng hàng ngày cho chuyến đi Mỹ.





Cungg thời gian đó, Mạnh Lâm nhận được một cuộc điện thoại.


- Xin hỏi có phải là nhà dì Mạnh không ạ?


Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ mềm nhẹ mà dè dặt.


Mạnh Lâm nhướng mày, cảm thấy giọng nói này rất quen, bà ngập ngừng hỏi:


- Cháu là…tiểu Dĩnh? Tào Dĩnh?


- Dạ đúng, dì Mạnh. Cháu là tiểu Dĩnh ạ!


Tào Dĩnh thấy Mạnh Lâm nhận ra được giọng của mình, hơi phấn khởi.


- Tiểu Dĩnh, dì vừa gnhe biết ngay là cháu! Con bé này, đã lâu không gặp, cháu đang gọi điện thoại từ Tân An hả?


Mạnh Lâm hỏi, rồi sực nhớ, làm thế nào Tào Dĩnh biết số điện thoại của Phùng gia?


- Dì Mạnh, cháu đang ở Thủ đô, cháu đi công tác. Hôm qua, cháu ngồi cùng chuyến xe lửa với Viễn Chinh. Hôm nay cháu gọi điện hỏi thăm cô, cũng rất lâu rồi không gặp dì.


Tào Dĩnh nhỏ nhẹ nói. Tình cảm giữa cô và Mạnh Lâm khá tốt, có thể nói gắn bó.


Vì yêu Bành Viễn Chinh, Tào Dĩnh luôn gần gũi Mạnh Lâm. Nhiều năm qua đi, Mạnh Lâm cũng đối xử với Tào Dĩnh như con gái mình.


Nhưng thần xui quỷ khiến thế nào, con trai bà và Tào Dĩnh không đến được với nhau, hôm nay đến tình trạng như thế này, Mạnh Lâm cũng không thể làm được gì. Cũng may con bà có Thiến Như, tình cảm tốt đẹp khiến bà không còn cảm giác mất mát.


Mạnh Lâm niềm nở nói chuyện điện thoại với Tào Dĩnh một lúc, bà hơi do dự một chút, rồi mời Tào Dĩnh đến nhà chơi. Tào Dĩnh từ chối mấy câu, nhưng thấy Mạnh Lâm quá nhiệt tình, bèn đồng ý.


Thật ra thì cô cũng muốn đến thăm Mạnh Lâm một chút. Cô là một cô gái hiền lành và tình nghĩa, cô không vì tình cảm không thành với Bành Viễn Chinh mà đổi thái độ của mình đối với Mạnh Lâm.


Tào Dĩnh đón xe tới biệt thự của Phùng gia, đứng trước sân biệt thự, ngắm nhìn tòa biệt thự tuy không xa hoa nhưng uy nghi, lòng cô vô cùng cảm khái, rốt cuộc hiểu khoảng cách của mình và Bành Viễn Chinh xa xôi như thế nào.


Cô đi tới đi lui một lúc, mới bước tới ấn chuông cửa.


Mạnh Lâm vội vã đi ra, từ thạt xa đã cười nói:


- Tiểu Dĩnh! Cháu đến rồi, mau vào đi!


- Chào dì!


Khuôn mặt xinh đẹp của Tào Dĩnh ửng đỏ, cô vội chào.


Thấy túi quà lớn trong tay cô, Mạnh Lâm cau mày nói;


- Xem cháu kìa! Tới thì tới, còn mua nhiều đồ như vậy! Lãng phí quá!


Thấy Mạnh Lâm đối với mình trước sau như một vẫn quan tâm và thương mến, trong lòng Tào Dĩnh vừa vui mừng vừa cảm động.


Mạnh Lâm dẫn Tào Dĩnh đi vào phòng khách, dọc theo hành lang thật dài, đi lên khu dành cho hai mẹ con Mạnh Lâm, vào phòng khách trên lầu một, ngồi xuống.


- Tiểu Dĩnh, cháu ngồi chờ, dì đi rót cho cháu chén nước.


- Dì Mạnh, dì không cần bận rộn như vậy, cháu không khát.


- Tới nhà dì mà ngay cả chén nước cũng không uống? Cháu ngồi đi, dì mang ra ngay!


Mạnh Lâm đi rót nước, Tào Dĩnh ngồi trên ghế salon, ngẩng lên nhìn, thấy phòng khách treo một tấm ánh lớn chụp mẹ con Mạnh Lâm và hai ông bà cao tuổi.


Cô nhìn tấm hình, ánh mắt nhất thời ngưng tụ: ông cụ tinh thần quắc thước, dáng vẻ uy nghiêm kia, không phải là Phùng lão ở Trung ương thường xuyên xuất hiện trên ti vi sao? Đó là một nhân vật lớn, một “khai quốc công thần”, dưới một người trên vạn người, nắm giữ vận mệnh chính trị trọng yếu của quốc gia!


Khóe miệng Tào Dĩnh run lên, rốt cuộc cô đã hiểu, thì ra Bành Viễn Chinh là cháu nội của Phùng lão! Người vẫn bị cha mẹ cô xem thường là “thằng bé nhà quê” xuất thân từ gia đình đơn thân, bình dân, lại là cháu một nhà quyền quý bậc nhất ở Thủ đô!


Tào Dĩnh ngơ ngẩn đứng đó nhìn tấm ảnh, một lúc lâu không nói. Giờ phút này, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô dường như đã rơi xuống, biết được thân thế của Bành Viễn Chinh, hiểu được khoảng cách quá xa giữa mình và hắn, cô lại có cảm giác dễ chịu hơn một chút.


Cho dù cha mẹ cô không thực dụng và chống đối Bành Viễn Chinh, sợ là cô và hắn cũng rất khó đến được với nhau. Đây là số phận, tạo hóa trêu ngươi!


Tào Dĩnh đau buồn, vành mắt đỏ lên, đang cúi đầu lau nước mắt, Mạnh Lâm đã thương cảm ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi:


- Cháu ngoan, đừng đau buồn nữa, mặc dù cháu và Viễn Chinh không thành chồng vợ, nhưng dì Mạnh đây vẫn coi cháu như con!


- Dì!


Tào Dĩnh nhào vào lòng Mạnh Lâm khóc nức lên, Mạnh Lâm cũng gạt nước mắt. Bà cũng rất mến Tào Dĩnh, cảm thấy cô bé này hiền hậu, rộng lượng, hiểu chuyện, là một người vợ hiền ngoan điển hình, nếu như số phận không xoay chuyển, nếu cha mẹ cô không tìm mội cách ngăn trở, cũng có thể Tào Dĩnh đã kết hôn với con trai bà, và bà cũng vui lòng nhìn thấy điều đó.


Nhưng bây giờ hết thảy đều chỉ là lời nói suông. Chưa nói đến chuyện con bà đã có Phùng Thiến Như, giả sử chưa có, căn cứ vào hiểu biết của bà đối với vợ chồng Phùng lão, Tào Dĩnh xuất thân như vậy, muốn gả vào Phùng gia là không thể. Nhất là tính cách của cha mẹ Tào Dĩnh, là loại người mà Phùng lão căm ghét nhất.


Cho dù không có sự tồn tại của Phùng Thiến Như, nhất định Phùng gia sẽ thu xếp một cuộc hôn nhân chính trị cho Bành Viễn Chinh.


Mạnh Lâm giữ Tào Dĩnh lại ăn cơm trưa, hai người ở bên nhau mấy tiếng đồng hồ, xế chiều hơn ba giờ, Tào Dĩnh cáo từ về lại khách sạn. Mạnh Lâm không giữ cô lại, chỉ bảo tài xế của Phùng gia đưa Tào Dĩnh về.


Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như về, thấy Mạnh Lâm có vẻ hơi khác lạ, trong mắt phảng phất vẻ thương cảm, Bành Viễn Chinh ngạc nhiên.


Phùng Thiến Như mệt mỏi, nằm xuống đã ngủ ngay. Bành Viễn Chinh thấy cô ngủ say, lặng lẽ ra ngoài, tới phòng của mẹ.


- Mẹ, có phải mẹ cảm thấy không khỏe?


Bành Viễn Chinh theo thói quen đứng phía sau Mạnh Lâm, bóp vai cho bà.


Mạnh Lâm thở dài một tiếng:


- Con à, trong lòng mẹ không được thoải mái, lúc nãy Tào Dĩnh tới.


Bành Viễn Chinh khựng lại, ngừng tay.


Mạnh Lâm quay lại nhìn con, thở dài nói:


- Con, tiểu Dĩnh thật sự là một đứa con gái tốt, chỉ tiếc là các con không có duyên phận! Hôm nay mẹ nhìn thấy nó gầy gò tiều tụy, cảm thấy rất đau lòng.


Bành Viễn Chinh biết tình cảm giữa mẹ và Tào Dĩnh rất tốt, cũng không nói gì, im lặng xoa bóp vai cho bà.


- Con à, mẹ muốn nhận tiểu Dĩnh làm con gái nuôi…Con thấy được không?


Mạnh Lâm im lặng một lát, mới nhẹ nhàng nói.


Ý nghĩ này xuất hiện lúc bà nhìn thấy Tào Dĩnh, nhưng bà có phần băn khoăn, bởi vì bây giờ thân phận bà khác xưa, là con dâu của Phùng gia, bà không thể tùy tiện nhận con nuôi.


Cho nên, bà muốn hỏi ý kiến Bành Viễn Chinh.


Bành Viễn Chinh nhướng mày, do dự một chút, rồi kiên quyết nói:


- Mẹ, thôi đi, bản thân con thì không sao, nhưng còn ông bà nội, rồi bác Cả, rất khó vẹn toàn. Chúng ta hiểu Tào Dĩnh, nhưng trong nhà chưa chắc đồng ý.


Với lại, tính cách của cha mẹ cô ấy như vậy, nếu là nhận kết nghĩa, có thể sẽ gây thêm phiền phức cho trong nhà.


Mạnh Lâm thở dài, bà cũng biết chuyện này không đơn giản, con trai nói rất đúng, bà không phản bác được.


Lời lẽ của Bành Viễn Chinh thật ra vẫn còn uyển chuyển. Nếu để Phùng Bá Đào biết chuyện này, nhất định ông sẽ kiên quyết phản đối. Nếu Phùng gia muốn nhận kết nghĩa, cũng phải môn đăng hộ đối, ít nhất cũng là thế gia tầm cỡ như Hầu gia. Bây giờ Mạnh Lâm cũng không còn là kế toán của nhà máy cơ khí Tân An, mà là con dâu thứ hai của Phùng gia, khi ra ngoài, bà có thể đại diện cho Phùng gia, cho nên không thể tùy tiện nhận con gái nuôi.


Ngay cả không được sự đồng ý của vợ chồng Phùng lão, nhất định cũng phải có sự đồng ý của Phùng Bá Đào.


Suy nghĩ một chút, Mạnh Lâm nắm lấy cánh tay con trai, khẽ nói:


- Con, con giúp tiểu Dĩnh một chút, mặc dù hai đứa không thành được vợ chồng, nhưng vẫn có thể làm bạn tốt! Giúp nó tìm một công việc, một đơn vị khá hơn cho nó!


Nghe mẹ nói thế, Bành Viễn Chinh hiểu rõ lòng bà, nhiều năm sống chung, tình cảm gắn bó, bà coi Tào Dĩnh như con gái. Trong quá khứ, những năm tháng khó khăn nhất, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, sự hiền hậu, đằm thắm và quan tâm một cách dịu dàng của Tào Dĩnh đã mang lại cho Mạnh Lâm một sự an ủi khá lớn và Mạnh Lâm vẫn mong Tào Dĩnh trở thành con dâu của mình.


Bành Viễn Chinh thở dài, cười khổ nói:


- Mẹ, con chỉ là một cán bộ cấp phó huyện, có thể giúp được gì cho cô ấy? Hơn nữa, cha cô ấy là cán bộ cấp phó sở, bản thân cô ấy bây giờ công tác ở Cục Giáo dục, cũng đã lên tới chức phó phòng.


- Thôi, ai cũng có số phận cả, được rồi, không nói những chuyện này nữa, mẹ đi làm cơm!


Mạnh Lâm thở ngắn than dài một hồi, thấy con trai quan tâm và hiếu thảo như vậy, cũng dần dần trở nên khuây khỏa.


- Mẹ, nhà có người giúp việc, mẹ cũng đừng vất vả như vậy!


Bành Viễn Chinh cười, khuyên nhủ.


Mạnh Lâm cười khổ:


- Chẳng lẽ mẹ ngồi không cả ngày? Rảnh rỗi quá cũng có thể sinh bệnh con à!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom