• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cao Quan (4 Viewers)

  • Chương 520

Bành Viễn Chinh phẫn nộ, bỗng ngồi xuống, động tĩnh tương đối lớn. Dĩ nhiên, tư thế của hắn có mấy phần biểu diễn ở trong đó, hắn muốn mượn miệng Hàn Duy, châm biếm một số người, chứ cũng không đơn thuần là căm phẫn trào dâng..


Hàn Duy hơi cau mày, chậm rãi nhìn mọi người chung quanh, ánh mắt càng lúc càng trở nên sắc bén. Cuối cùng, ông ta dừng lại trên người Cung Hàn Lâm, Cung Hàn Lâm mặt đỏ lên, đứng ngồi không yên.


Vốn ông ta tưởng rằng nắm được thóp của Bành Viễn Chinh, không ngờ là lấy tảng đá đập chân của mình, so với Bành Viễn Chinh lời lẽ của ông ta lộ ra vẻ trẻ con, ngu ngốc và thấp kém!


Là Chủ tịch huyện, mặt mũi của ông ta mất sạch!


Hàn Duy nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lạnh lùng nói:


- Hôm nay hội nghị họp tới đây thôi. Nhưng trước khi hội nghị kết thúc, tôi nhấn mạnh một lần nữa, hy vọng tất cả mọi người dùng thời gian và sức lực vào công việc, giống như đồng chí Viễn Chinh, không so đo người chê khen, mạnh mẽ một lòng làm công tác thực tế!


Gần đây sinh hoạt và công tác trong cơ quan huyện thật không tốt. Một số người sinh sự từ việc không đâu, lòng dạ khó lường... Tôi không nêu tên cụ thể, nhưng tôi hy vọng những đồng chí này lập tức nghĩ lại, tỉnh lại! Sau này, nếu ai còn sau lưng bịa đặt sinh sự, gây trở ngại cho những đồng chí đang cố gắng công tác, tôi nhất định sẽ đề nghị với Thành ủy, trước miễn chức sau xử lý! Những chuyện gần đây, tôi không muốn lại tái diễn, nếu không, nhất định nghiêm trị không tha!


Đây là lần cuối cùng tôi nhấn mạnh vấn đề này. Đừng không biết xấu hổ như vậy, nếu còn tái phạm, thì tự giác một chút, chủ động tự nhận lỗi từ chức với Thành ủy đi! Tan họp!


Giọng nói và vẻ mặt của Hàn Duy đều gay gắt, đột nhiên đứng dậy, uy nghiêm phất phất tay, bỏ đi.


Những lời này rõ ràng là nhằm vào Cung Hàn Lâm, mặc dù không gọi đích danh, nhưng ai còn có thể nghe không hiểu? Cung Hàn Lâm ngồi đó, đầu vai run rẩy, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, bối rối đến mức không cách nào dùng lời mà miêu tả được.


Họp xong, Bành Viễn Chinh, trở lại cơ quan Ủy ban nhân dân huyện, lập tức triệu tập cuộc họp các thành viên tổ trù bị.


Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại Mã Thiên Quân, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Vi Minh Hiên sóng vai đi tới, thấy phòng làm việc của Bành Viễn Chinh đã ngồi đầy người, cũng không dám chậm trễ, vội vàng ngồi xuống. Chiếc ghế đối diện Bành Viễn Chinh trống không, rõ ràng là vị trí dành cho Phó chủ tịch huyện Quách Vĩ Toàn.


Không lâu sau, Quách Vĩ Toàn vội vã đi tới. Y vừa phải trở về thành phố giải quyết một chút chuyện riêng, đột nhiên nhận được điện thoại của Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Hoắc Quang Minh, bèn tạm thời thay đổi hành trình.


Kể cả Quách Vĩ Toàn, tất cả thành viên tổ dự án đều cho rằng đây là “ hội nghị giải tán “ , bởi vì hội nghị sinh hoạt dân chủ của Huyện ủy vừa kết thúc, chắc chắn Bành Viễn Chinh bị cấp trên tạo áp lực, tạm thời phải dừng dự án này lại.


Chỉ có Hoắc Quang Minh và Điền Minh không cho là vậy. Theo hiểu biết của hai người đối với Bành Viễn Chinh, ngay cả là thật phải hủy bỏ cái dự án này Bành Viễn Chinh cũng sẽ không mở hội nghị giải tán làm gì, chẳng làm điều thừa.


Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy, đốt một điếu thuốc, hút vài hơi. Hắn không nói gì, không khí trong phòng làm việc khá nặng nề. Mặt tất cả mọi người cũng rất ngưng trọng. Tất bật chuẩn bị một thời gian, dự án đột nhiên nửa đường gãy gánh, đương nhiên trong lòng họ thấy mất mát.


Quách Vĩ Toàn thuận tay lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá trên bàn làm việc của Bành Viễn Chinh, cũng châm lửa hút.


- Tốt lắm, hôm nay triệu tập mọi người mở cuộc họp ngắn, phân công công tác.


Giọng nói có phần lạnh nhạt của Bành Viễn Chinh vang lên, mọi người ngẩng lên, ánh mắt tập trung vào hắn.


- Trước hết xin thông báo với mọi người, trong hội nghị sinh hoạt dân chủ vừa rồi, Huyện ủy nghiên cứu mấy công việc quan trọng, trong đó có vấn đề hợp tác với tập đoàn Hoa Thương Singapore xây dựng trung tâm thương mại. Bí thư Hàn chỉ thị, vẫn do tôi phụ trách xây dựng dự án, đồng chí Vĩ Toàn hiệp trợ công tác của tôi. Bắt đầu từ bây giờ cho đến sáu tháng năm tới, đây là công tác trọng điểm của chúng ta. Theo kế hoạch, Thứ Năm tới tiến hành ký hợp đồng!


Lời của Bành Viễn Chinh như tiếng sét nổ vang bên ta, Quách Vĩ Toàn kinh ngạc nhìn Bành Viễn Chinh, khóe miệng hơi nhếch lên.


- Vì chuyện riêng, Phó tổng của tập đoàn Hoa Thương kẹt lại Mỹ Mỹ mấy ngày, khiến trong huyện không liên lạc được với tập đoàn Hoa Thương. Sáng hôm nay, tôi nói chuyện điện thoại với Phó tổng, tập đoàn Hoa Thương không có vấn đề gì, Thứ Tư, Phó tổng đích thân dẫn đoàn đi Tân An!


Gần đây có một số lời đồn, có thể ảnh hưởng công việc của mọi người. Điều vui mừng là, ở trong tình huống tương đối khó khăn, các vị cũng đứng vững trước áp lực, không rối loạn, tôi thật cao hứng! Tôi đại biểu Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện, cũng nhân danh cá nhân tôi, cảm tạ mọi người. Sau đây, tôi phân công công tác.


Bành Viễn Chinh nhìn mọi người, giọng trầm thấp xuống:


- Lễ ký hợp đồng do văn phòng Ủy ban nhân dân huyện chịu trách nhiệm, Ủy ban kinh tế và thương mại huyện hiệp trợ. Hoắc Quang Minh , anh phụ trách công việc cụ thể.


- Dạ.


Hoắc Quang Minh phấn khởi đứng dậy, lưng thẳng tắp, nhìn Bành Viễn với vẻ kính sợ càng đậm.


Quách Vĩ Toàn thật bất ngờ, ngắm nhìn Bành Viễn Chinh, một lúc lâu không nói. Y nhớ tới lời của Bành Viễn Chinh lúc trước, không khỏi hơi xấu hổ: đúng là không thể sử dụng tiêu chuẩn thông thường đi đo lường người thanh niên không bình thường này...


Mã Thiên Quân thầm than: Chủ tịch huyện Bành quả nhiên là thủ đoạn sâu không lường được. Lúc này, Cung Hàn Lâm chắc chắn lại bị đánh vào mặt, trước mắt người thực tế cầm lái Ủy ban nhân dân huyện, chỉ có vị Chủ tịch huyện Bành này!


Trong lòng Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Vi Minh Hiên càng run sợ. Y khác với Mã Thiên Quân, đến nay còn chưa tạo được cơ hội “hòa hoãn quan hệ “ với Bành Viễn Chinh, cho nên luôn cẩn thận chặt chẽ, thận trọng từ lời nói đến việc làm, sợ lại xảy ra mâu thuẫn với Bành Viễn Chinh.


- Lão Mã và lão Vi, hai người hiệp trợ đồng chí Vĩ Toàn tiếp tục làm công tác cơ bản của dự án, tôi hy vọng trước mùa xuân, dự án này có thể đã được duyệt. Tôi đã nói với Bí thư Hàn, Bí thư Hàn đồng ý giúp đỡ trong huyện phối hợp với các ngành có liên quan của thành phố. Đồng chí Vĩ Toàn, trong công tác có gặp phải vấn đề gì, có thể trực tiếp tìm Bí thư Hàn!


Bành Viễn Chinh quay đầu lại nhìn Quách Vĩ Toàn, cười cười.


Quách Vĩ Toàn gật đầu:


- Tôi cũng tương đối quen thuộc tình hình rồi, tôi tự mình chạy thủ tục xem sao. Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Bành, trước mùa xuân đã được duyệt, có phải quá nhanh không?


- Đồng chí Vĩ Toàn, được duyệt sớm, dự án có thể sớm được xây dựng, sớm thấy hiệu quả. Tôi muốn nhắc nhở các vị một chút: hiệu suất làm việc của doanh nghiệp nước ngoài rất cao, chúng ta nhất định phải thích ứng theo kịp tốc độ của họ, nếu như chỉ vì một vài thủ tục khiến dự án chậm chạp không thể khởi công, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này!


Quách Vĩ Toàn ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Bành Viễn Chinh nói rất đúng. Thể thức hoạt động của doanh nghiệp đầu tư nước ngoài vô cùng đơn giản, chỉ cần tiền vốn đầy đủ là có thể khởi công xây dựng, nhưng đối với huyện Lân, thì cần hoàn thiện các loại thủ tục phức tạp. Mà bởi vì liên quan nhiều ngành của huyện và thành phố, hiệu suất công tác khó theo kịp đối tác nước ngoài.


...


Bước chân nặng nề, Cung Hàn Lâm đi trên hành lang, từ từ đi về phía phòng làm việc của mình, trên đường gặp phải cán bộ cơ quan, mặc dù ngoài mặt thái độ kính cẩn, nghiêng người nhường đường, thật ra thì trong ánh mắt có mấy phần khinh thị. Giờ phút này tâm trạng Cung Hàn Lâm vô cùng nhạy cảm, vô cùng nóng nảy và dễ nổi giận.


Nghiêm Hoa đang ở trong phòng làm việc cùng cấp dưới bàn công việc, đột nhiên nghe được từ hành lang truyền vào tiếng gầm gừ của Cung Hàn Lâm, nhíu nhíu mày, đẩy cửa đi ra ngoài nhìn lướt qua.


Phó chủ nhiệm khoa viên Trí Linh đang bị Cung Hàn trách mắng thậm tệ, cô ta cúi đầu xuống, đôi vai run rẩy, nước mắt nước mũi hòa với nhau.


Trí Linh còn không có kịp phản ứng, đã bị Cung Hàn Lâm mượn cớ khiển trách, từ sự kính sợ bản năng đối với quyền lực lãnh đạo cao tầng, cô không dám phản bác một câu, thậm chí không dám giải thích.


Cung Hàn Lâm hầm hầm lớn tiếng kêu:


- Vương Hạo, cậu tới đây một chút!


Nói xong, Cung Hàn Lâm nghênh ngang trở về phòng làm việc của mình.


Vương Hạo bất đắc dĩ ra khỏi phòng làm việc, do dự một chút, rồi vỗ vỗ vai Trí Linh, ý bảo cô nhanh đi về. Trí Linh giậm chân, khóc lóc cầm biên lai trong tay chạy về phòng làm việc.


Cô tìm Cung Hàn Lâm xin chữ ký, kết quả ông ta không ký, ngược lại còn mắng cô một chập, thật là oan uổng.


- Chủ tịch huyện Cung, ngài tìm tôi?


Vương Hạo một mực cung kính đứng trước bàn làm việc của Cung Hàn Lâm. Y là chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, bị kẹp giữa Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm, tình cảnh vô cùng lúng túng, dù làm bất cứ chuyện gì, đều phải cực kỳ thận trọng. Mặc dù quyền lực của Cung Hàn đã hoàn toàn suy yếu, nhưng ông ta vẫn là người đứng đầu Ủy ban nhân dân huyện.


Cung Hàn Lâm một bụng giận dữ, vừa rồi trút hết ra ngoài, thần thái trở nên rất bình tĩnh. Ông ta cười nhạt:


- Vương Hạo, gần đây sức khỏe của tôi không tốt lắm, cậu giúp ta thu xếp, tôi chuẩn bị đi bệnh viện huyện điều dưỡng một thời gian ngắn.


Ông ta muốn nằm viện? Vương Hạo giật mình, ngoài miệng vẫn kính cẩn nói:


- Được, Chủ tịch huyện Cung, tôi lập tức đi sắp xếp cho lãnh đạo. Lãnh đạo có yêu cầu cụ thể gì không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom