Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 522
Thời gian qua rất nhanh. Sáng Thứ Tư, Mã Thiên Quân dẫn người mang xe chạy tới sân bay tỉnh lỵ đón đoàn của Phó Khúc Dĩnh.
Lúc trước Mã Thiên Quân từng gặp Phó Khúc Dĩnh, để cho ông ta dẫn người đi đón là thích hợp. Bành Viễn Chinh báo cáo qua điện thoại như thế với Hàn Duy, nhưng ý Hàn Duy là muốn để cho Phó chủ tịch huyện Quách Vĩ Toàn đích thân đi đón, để tỏ ý tôn trọng.
- Bí thư Hàn, chuyện này dường như không cần thiết?
Bành Viễn Chinh cười khổ.
Hàn Duy trầm giọng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, chuyện này sao có thể gọi là không cần thiết? Đối phương là đối tác quan trọng của chúng ta, là doanh nghiệp nước ngoài có thực lực rất mạnh, chúng ta nhất định phải thể hiện sự tôn trọng đối với họ. Cứ như vậy đi, cậu nói với Quách Vĩ Toàn, bảo hắn lập tức chạy tới tỉnh lỵ, hội hợp với nhóm của Mã Thiên Quân! Buổi trưa, đại diện trong huyện ăn cơm với khách nước ngoài!
Hàn Duy đã nói như vậy, đương nhiên Bành Viễn Chinh không thể phản bác.
Hàn Duy lại nói:
- Ngoài ra, cậu bố trí để tối nay đoàn khách nước ngoài ở thành phố. Xế chiều, tranh thủ thời gian, tôi theo Chủ tịch thành phố Chu đi qua tọa đàm với họ một chút.
Bành Viễn Chinh thở dài một cái nói:
- Được, Bí thư Hàn, tôi hiểu rồi.
Chủ tịch thành phố ra mặt, là thể hiện cung cách tiếp đãi khá long trọng. Mặc dù đối với tập đoàn Hoa Thương, một Chủ tịch thành phố có thể cũng không là cái gì, nhưng đối với thành phố Tân An mà nói, Chủ tịch thành phố Chu đích thân ra mặt tiếp đãi, là một vinh dự không nhỏ.
Nói chuyện với Hàn Duy xong, Bành Viễn Chinh rời phòng làm việc đi tìm Quách Vĩ Toàn. Đi chưa tới hai bước, nghe thấy trong phòng làm việc của Nghiêm Hoa truyền ra tiếng cười của Quách Vĩ Toàn, bèn đứng lại gõ cửa, đi vào quả nhiên thấy Quách Vĩ Toàn.
Quách Vĩ Toàn đang nói chuyện gì đó với Nghiêm Hoa, thấy Bành Viễn Chinh đi vào, cho là Bành Viễn Chinh tìm Nghiêm Hoa có việc, liền cười đứng dậy định tránh đi, Bành Viễn Chinh kéo y lại:
- Lão Quách, tôi tìm anh có việc!
Quách Vĩ Toàn ngẩn ra:
- Tìm tôi?
- Anh nhanh chóng lên xe đi tỉnh lỵ, hội hợp với nhóm Mã Thiên Quân, tiếp đãi đoàn doanh nhân Singapore một chút. Mới vừa rồi Bí thư Hàn đã đặc biệt yêu cầu anh đại diện cho huyện ăn cơm trưa với khách, xong lập tức chạy về thành phố. Xế chiều, Chủ tịch thành phố Chu và Bí thư Hàn, Phó chủ tịch thành phố Mạnh muốn toạ đàm với đoàn doanh nhân nước ngoài.
Bành Viễn Chinh một hơi nói xong, vỗ vỗ vai Quách Vĩ Toàn:
- Vất vả anh phải đi một chuyến rồi!
Quách Vĩ Toàn nhíu mày, có phần bất ngờ, vừa có phần không tình nguyện, nhưng đừng nói đây là chỉ thị của Hàn Duy, dù chỉ là lời của Bành Viễn Chinh, y cũng không thể không đi. Quách Vĩ Toàn mặc nhiên gật đầu:
- Được, tôi qua ngay.
Quách Vĩ Toàn vội vã đi ra, Bành Viễn Chinh quay lại nhìn Nghiêm Hoa mỉm cười, vừa định rời đi, lại nghe Nghiêm Hoa nhẹ nhàng nói:
- Uống trà hay uống cà phê?
Nghiêm Hoa hỏi như thế, Bành Viễn Chinh không tiện đi ngay, bèn ngồi xuống nói vài câu chuyện phiếm với Nghiêm Hoa.
Bành Viễn Chinh sực nhớ, mỉm cười nhìn Nghiêm Hoa hỏi:
- Chị Nghiêm, khuya hôm nay chúng ta mở tiệc chiêu đãi doanh nghiệp nước ngoài, chị có rảnh rỗi, cùng tham gia đi.
Phó Khúc Dĩnh là phái nữ, huyện Lân cử một nữ lãnh đạo ra mặt tiếp đãi, cũng là một cách thể hiện sự tôn trọng.
Nghiêm Hoa chần chờ một chút, nhẹ nhàng nói:
- Cũng không có vấn đề gì... Chỉ là buổi tối tôi phải chăm sóc cháu, con tôi bây giờ không ai giữ, chỉ một mình tôi lo... Lát nữa tôi sẽ nhờ chị dâu đi nhà trẻ đón cháu.
Bành Viễn Chinh à một tiếng, cũng không tiện nói thêm. Nghiêm Hoa vừa ly dị, một mình nuôi con gái cũng không dễ dàng, hắn không muốn chạm đến chủ đề nhạy cảm này, bèn cười nói:
- Vậy thì thôi, chị Nghiêm, chị bận việc, thôi thì để Trí Linh ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện tham gia vậy.
Nghiêm Hoa im lặng, cũng không phản đối. Quả thật cô thu xếp cuộc sống không dễ dàng, cô vừa ly hôn, gia đình vừa tan vỡ, tinh thần con gái cô đang không được tốt, cô nhất định phải theo sát bên con, cố hết sức đền bù sự tổn thương cho con.
Nghĩ tới đây, Nghiêm Hoa cũng cảm thấy hơi ủ ê.
Không khí bởi vậy trở nên hơi nặng nề và lúng túng, Bành Viễn Chinh thầm cười khổ, đứng lên nói:
- Chị Nghiêm, tôi đi về trước, sắp xếp một chút công việc, gặp lại sau!
...
Phó chủ nhiệm khoa viên Trí Linh nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt tươi cười đi vào:
- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo tìm tôi?
- Ừ, Trí Linh, tối nay huyện mở tiệc chiêu đãi khách Singapore, cô chuẩn bị một chút, cùng đến tham dự.
Bành Viễn Chinh nhìn Trí Linh, nhẹ nhàng nói.
Trí Linh nghe vậy lòng mừng như điên, giọng nói không khỏi có phần kích động và hơi run rẩy:
- Dạ, lãnh đạo, tôi lập tức đi chuẩn bị!
Trí Linh xoay người rời đi, trái tim vui mừng đập rộn như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Cô cảm giác khổ tận cam lai, thời gian vừa qua quét dọn vệ sinh phòng làm việc cho Chủ tịch huyện Bành không uổng chút nào! Chủ tịch huyện Bành cho một cán bộ cấp phó phòng như cô tham gia một bữa tiệc quan trọng như vậy, là coi trọng cô cỡ nào!
Thật ra thì cô đã nghĩ hơi quá. Nữ cán bộ bên Ủy ban nhân dân huyện không nhiều, người có điều kiện có thể tham gia tiệc tùng lại càng thiếu. Mặc dù năng lực công tác của Trí Linh thuộc loại bình thường, nhưng trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp, phong thái cũng không tệ, lại đang công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, coi như là nữ cán bộ kiến thức rộng rãi trong huyện, để cô đứng ra tiếp Phó Khúc Dĩnh, coi như chấp nhận được.
Trí Linh vừa đi vừa ngâm nga một khúc hát, trở về phòng làm việc của mình, suy nghĩ một chút, vội vã về nhà thay một bộ quần áo nề nếp hơn, còn thuận đường đến một cửa hiệu cắt tóc làm tóc, trang điểm nhẹ nhàng.
Khi cô quay lại, đám Hoắc Quang Minh đã chờ rất sốt ruột. Bây giờ đã hơn một giờ, bọn họ nhất định phải chạy trước tới thành phố.
Hoắc Quang Minh nhíu mày:
- Trí Linh, mau lên xe, thời gian rất gấp!
Trí Linh ừ, vui vẻ lên xe, lên xe lại còn đùa giỡn với mấy đồng nghiệp ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Cô luôn luôn ăn mặc tương đối thoải mái, hôm nay thay đổi trang phục nền nã và trang điểm rất nhẹ, khiến người ta có cảm giác hết sức đoan trang.
Ánh mắt của Trương Huy, khoa viên văn phòng Ủy ban nhân dân huyện sáng lên. Y đã sớm có ý đối với Trí Linh, chẳng qua là lúc trước, dường như Trí Linh là người của Cung Hàn Lâm, tỏ vẻ mâu thuẫn với Hoắc Quang Minh, nên y không dám biểu hiện ra. Gần đây Trí Linh chủ động nhích tới gần Bành Viễn Chinh, tâm tư của Trương Huy lại nổi lên.
Phải sắp xếp cho đoàn khách nước ngoài ăn cơm ở thành phố, phải chuẩn bị để xế chiều lãnh đạo thành phố và đoàn doanh nhân nước ngoài tọa đàm, buổi tối lại tiếp đãi dạ tiệc, đây là lần tiếp đãi lớn nhất trong năm của huyện Lân, hầu như người ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện và Ủy ban kinh tế và thương mại phải huy động toàn lực, chia làm hai tổ đi thành phố.
Bên phía văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, chỉ còn một mình Vương Hạo ở lại huyện, những người khác đều lên đường.
Bành Viễn Chinh đã tới thành phố trước. Quách Vĩ Toàn gọi điện thoại nói, bọn họ ở tỉnh lỵ cơm nước xong, lập tức đi thành phố, đại khái chừng hai giờ rưỡi là có thể đã tới. Bành Viễn Chinh báo cáo lại với Hàn Duy, xác định vào ba giờ rưỡi chiều, lãnh đạo thành phố sẽ toạ đàm với đoàn của Phó Khúc Dĩnh tại khách sạn lớn Tân An.
Suốt một buổi sáng, rồi một buổi trưa, Cung Hàn Lâm cũng đứng ngồi không yên, tâm tình phiền não. Hôm nay đoàn doanh nhân nước ngoài đã tới, trong huyện phải tiếp đãi, lãnh đạo thành phố sẽ gặp mặt tọa đàm, những hoạt động quan trọng này không phải là điều bí mật, dĩ nhiên ông ta biết rõ. Chẳng qua là ông ta một mực đợi chờ, nhưng không ai tới báo để ông ta tham gia.
Người của Ủy ban nhân dân huyện phủ đều bận rộn, chỉ có ông ta, một Chủ tịch huyện lại ngồi ngoài.
Hoạt động tiếp đãi quan trọng như vậy, dự án đầu tư nước ngoài quan trọng như vậy, ông ta là Chủ tịch huyện Lân, tại sao có thể không tham gia?! Ông ta cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ, lúng túng và vô lực!
Đến hơn hai giờ chiều, rốt cuộc Cung Hàn Lâm không nhịn được nữa.
Ông gọi điện thoại bảo Vương Hạo tới đây, mượn cớ bố trí mấy mục công tác.
Vương Hạo hơi lúng túng địa gượng cười nói:
- Chủ tịch huyện Cung, hiện ở huyện không có ai, mọi người đều đã đi thành phố, chuẩn bị cho buổi tọa đàm chiều nay giữa lãnh đạo thành phố và đoàn doanh nhân nước ngoài, và buổi dạ tiệc tối nay, lãnh đạo xem có thể đợi đến sáng ngày mai…
Sắc mặt Cung Hàn Lâm chợt trầm xuống, lạnh lùng ngắt lời nói:
- Tiếp đãi doanh nhân nước ngoài? Lúc nào? Hôm nay?
Vương Hạo thầm nghĩ ông đã thừa biết còn giả bộ hồ đồ. Ông có ngon thì đi nói chuyện với Chủ tịch huyện Bành và Bí thư Hàn đi, cả ngày cứ hạch sách bọn cấp dưới thấp cổ bé họng chúng tôi, bản lãnh cái đếch gì!
- Dạ đúng, Chủ tịch huyện Cung, xế chiều Chủ tịch thành phố Chu, Bí thư Hàn và Chủ tịch thành phố Mạnh tham gia toạ đàm.
Cung Hàn Lâm trầm mặt nói:
- Trong huyện có ai tham gia?
- Trong huyện... là Chủ tịch huyện Bành và Chủ tịch huyện Quách.
Vương Hạo do dự nói.
Cung Hàn Lâm giận tím mặt:
- Tại sao không cho tôi biết? Hả?!
Vương Hạo hết chỗ nói. Y thầm nghĩ có ai cho phép báo cho ông đâu, Bí thư Hàn không có ý này, Chủ tịch huyện Bành lại càng tránh, tôi chỉ là một Chánh văn phòng, sao dám tự tiện làm chủ?
Vương Hạo cúi đầu xuống, y biết hôm nay mình phải trở thành chỗ để Cung Hàn Lâm trút giận, nhưng không có cách nào, gần đây y thường xuyên phải chịu trận như vậy.
Cung Hàn Lâm gầm thét hồi lâu, rồi trầm giọng nói:
- Lập tức sắp xếp, tôi chạy tới thành phố! Toạ đàm ở đâu? Giờ nào?
Vương Hạo ngẩn ra, rồi cúi đầu nói:
- Ở khách sạn lớn Tân An, ba giờ rưỡi chiều.
Cung Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, vội vã lấy áo khoác ra, sạm mặt sải bước đi.
Vương Hạo đi theo ra, cười khổ, trong lòng thì khinh thường. Trong lòng y hiểu, Cung Hàn Lâm dù sao cũng là Chủ tịch huyện Lân, nếu như ông ta mặt dày đến tham gia hoạt động, dù là Bành Viễn Chinh hay Hàn Duy, cũng không thể nói gì.
Chẳng qua là... mặt dày mày dạn như vậy, có ý nghĩa gì? Chưa nói đến người khác không coi ông là Chủ tịch huyện, ông làm vậy là cũng không biết tôn trọng chính bản thân mình!
Cung Hàn Lâm lên xe chạy tới thành phố, chạy thẳng tới khách sạn lớn Tân An. Lần này, ông ta quyết định tạo cơ hội chứng tỏ sự tồn tại của mình. Dù sao ta đây mới là Chủ tịch huyện huyện Lân, Bành Viễn Chinh ngươi cũng chỉ là Phó chủ tịch thường trực huyện, ngươi là trợ thủ của ta, ngươi không phục cũng phải phục!
Cung Hàn Lâm cho tài xế dừng ở bãi đậu xe của khách sạn lớn Tân An, xuống xe đi tới. Trước cửa khách sạn, ông ta thấy tấm băng rôn với chữ đỏ “ Nhiệt liệt hoan nghênh đoàn của Tổng giám đốc Phó của tập đoàn Hoa Thương Singapore “ , trước cửa còn có một số cảnh sát của Cục công an nhân viên bảo vệ của khách sạn, đang đứng làm nhiệm vụ.
Chủ tịch thành phố Chu và lãnh đạo thành phố sắp tới để toạ đàm với nhà đầu tư nước ngoài, dù là công an hay là bộ phận bảo vệ của khách sạn, cũng không dám chậm trễ.
Lúc trước Mã Thiên Quân từng gặp Phó Khúc Dĩnh, để cho ông ta dẫn người đi đón là thích hợp. Bành Viễn Chinh báo cáo qua điện thoại như thế với Hàn Duy, nhưng ý Hàn Duy là muốn để cho Phó chủ tịch huyện Quách Vĩ Toàn đích thân đi đón, để tỏ ý tôn trọng.
- Bí thư Hàn, chuyện này dường như không cần thiết?
Bành Viễn Chinh cười khổ.
Hàn Duy trầm giọng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, chuyện này sao có thể gọi là không cần thiết? Đối phương là đối tác quan trọng của chúng ta, là doanh nghiệp nước ngoài có thực lực rất mạnh, chúng ta nhất định phải thể hiện sự tôn trọng đối với họ. Cứ như vậy đi, cậu nói với Quách Vĩ Toàn, bảo hắn lập tức chạy tới tỉnh lỵ, hội hợp với nhóm của Mã Thiên Quân! Buổi trưa, đại diện trong huyện ăn cơm với khách nước ngoài!
Hàn Duy đã nói như vậy, đương nhiên Bành Viễn Chinh không thể phản bác.
Hàn Duy lại nói:
- Ngoài ra, cậu bố trí để tối nay đoàn khách nước ngoài ở thành phố. Xế chiều, tranh thủ thời gian, tôi theo Chủ tịch thành phố Chu đi qua tọa đàm với họ một chút.
Bành Viễn Chinh thở dài một cái nói:
- Được, Bí thư Hàn, tôi hiểu rồi.
Chủ tịch thành phố ra mặt, là thể hiện cung cách tiếp đãi khá long trọng. Mặc dù đối với tập đoàn Hoa Thương, một Chủ tịch thành phố có thể cũng không là cái gì, nhưng đối với thành phố Tân An mà nói, Chủ tịch thành phố Chu đích thân ra mặt tiếp đãi, là một vinh dự không nhỏ.
Nói chuyện với Hàn Duy xong, Bành Viễn Chinh rời phòng làm việc đi tìm Quách Vĩ Toàn. Đi chưa tới hai bước, nghe thấy trong phòng làm việc của Nghiêm Hoa truyền ra tiếng cười của Quách Vĩ Toàn, bèn đứng lại gõ cửa, đi vào quả nhiên thấy Quách Vĩ Toàn.
Quách Vĩ Toàn đang nói chuyện gì đó với Nghiêm Hoa, thấy Bành Viễn Chinh đi vào, cho là Bành Viễn Chinh tìm Nghiêm Hoa có việc, liền cười đứng dậy định tránh đi, Bành Viễn Chinh kéo y lại:
- Lão Quách, tôi tìm anh có việc!
Quách Vĩ Toàn ngẩn ra:
- Tìm tôi?
- Anh nhanh chóng lên xe đi tỉnh lỵ, hội hợp với nhóm Mã Thiên Quân, tiếp đãi đoàn doanh nhân Singapore một chút. Mới vừa rồi Bí thư Hàn đã đặc biệt yêu cầu anh đại diện cho huyện ăn cơm trưa với khách, xong lập tức chạy về thành phố. Xế chiều, Chủ tịch thành phố Chu và Bí thư Hàn, Phó chủ tịch thành phố Mạnh muốn toạ đàm với đoàn doanh nhân nước ngoài.
Bành Viễn Chinh một hơi nói xong, vỗ vỗ vai Quách Vĩ Toàn:
- Vất vả anh phải đi một chuyến rồi!
Quách Vĩ Toàn nhíu mày, có phần bất ngờ, vừa có phần không tình nguyện, nhưng đừng nói đây là chỉ thị của Hàn Duy, dù chỉ là lời của Bành Viễn Chinh, y cũng không thể không đi. Quách Vĩ Toàn mặc nhiên gật đầu:
- Được, tôi qua ngay.
Quách Vĩ Toàn vội vã đi ra, Bành Viễn Chinh quay lại nhìn Nghiêm Hoa mỉm cười, vừa định rời đi, lại nghe Nghiêm Hoa nhẹ nhàng nói:
- Uống trà hay uống cà phê?
Nghiêm Hoa hỏi như thế, Bành Viễn Chinh không tiện đi ngay, bèn ngồi xuống nói vài câu chuyện phiếm với Nghiêm Hoa.
Bành Viễn Chinh sực nhớ, mỉm cười nhìn Nghiêm Hoa hỏi:
- Chị Nghiêm, khuya hôm nay chúng ta mở tiệc chiêu đãi doanh nghiệp nước ngoài, chị có rảnh rỗi, cùng tham gia đi.
Phó Khúc Dĩnh là phái nữ, huyện Lân cử một nữ lãnh đạo ra mặt tiếp đãi, cũng là một cách thể hiện sự tôn trọng.
Nghiêm Hoa chần chờ một chút, nhẹ nhàng nói:
- Cũng không có vấn đề gì... Chỉ là buổi tối tôi phải chăm sóc cháu, con tôi bây giờ không ai giữ, chỉ một mình tôi lo... Lát nữa tôi sẽ nhờ chị dâu đi nhà trẻ đón cháu.
Bành Viễn Chinh à một tiếng, cũng không tiện nói thêm. Nghiêm Hoa vừa ly dị, một mình nuôi con gái cũng không dễ dàng, hắn không muốn chạm đến chủ đề nhạy cảm này, bèn cười nói:
- Vậy thì thôi, chị Nghiêm, chị bận việc, thôi thì để Trí Linh ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện tham gia vậy.
Nghiêm Hoa im lặng, cũng không phản đối. Quả thật cô thu xếp cuộc sống không dễ dàng, cô vừa ly hôn, gia đình vừa tan vỡ, tinh thần con gái cô đang không được tốt, cô nhất định phải theo sát bên con, cố hết sức đền bù sự tổn thương cho con.
Nghĩ tới đây, Nghiêm Hoa cũng cảm thấy hơi ủ ê.
Không khí bởi vậy trở nên hơi nặng nề và lúng túng, Bành Viễn Chinh thầm cười khổ, đứng lên nói:
- Chị Nghiêm, tôi đi về trước, sắp xếp một chút công việc, gặp lại sau!
...
Phó chủ nhiệm khoa viên Trí Linh nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt tươi cười đi vào:
- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo tìm tôi?
- Ừ, Trí Linh, tối nay huyện mở tiệc chiêu đãi khách Singapore, cô chuẩn bị một chút, cùng đến tham dự.
Bành Viễn Chinh nhìn Trí Linh, nhẹ nhàng nói.
Trí Linh nghe vậy lòng mừng như điên, giọng nói không khỏi có phần kích động và hơi run rẩy:
- Dạ, lãnh đạo, tôi lập tức đi chuẩn bị!
Trí Linh xoay người rời đi, trái tim vui mừng đập rộn như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Cô cảm giác khổ tận cam lai, thời gian vừa qua quét dọn vệ sinh phòng làm việc cho Chủ tịch huyện Bành không uổng chút nào! Chủ tịch huyện Bành cho một cán bộ cấp phó phòng như cô tham gia một bữa tiệc quan trọng như vậy, là coi trọng cô cỡ nào!
Thật ra thì cô đã nghĩ hơi quá. Nữ cán bộ bên Ủy ban nhân dân huyện không nhiều, người có điều kiện có thể tham gia tiệc tùng lại càng thiếu. Mặc dù năng lực công tác của Trí Linh thuộc loại bình thường, nhưng trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp, phong thái cũng không tệ, lại đang công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, coi như là nữ cán bộ kiến thức rộng rãi trong huyện, để cô đứng ra tiếp Phó Khúc Dĩnh, coi như chấp nhận được.
Trí Linh vừa đi vừa ngâm nga một khúc hát, trở về phòng làm việc của mình, suy nghĩ một chút, vội vã về nhà thay một bộ quần áo nề nếp hơn, còn thuận đường đến một cửa hiệu cắt tóc làm tóc, trang điểm nhẹ nhàng.
Khi cô quay lại, đám Hoắc Quang Minh đã chờ rất sốt ruột. Bây giờ đã hơn một giờ, bọn họ nhất định phải chạy trước tới thành phố.
Hoắc Quang Minh nhíu mày:
- Trí Linh, mau lên xe, thời gian rất gấp!
Trí Linh ừ, vui vẻ lên xe, lên xe lại còn đùa giỡn với mấy đồng nghiệp ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Cô luôn luôn ăn mặc tương đối thoải mái, hôm nay thay đổi trang phục nền nã và trang điểm rất nhẹ, khiến người ta có cảm giác hết sức đoan trang.
Ánh mắt của Trương Huy, khoa viên văn phòng Ủy ban nhân dân huyện sáng lên. Y đã sớm có ý đối với Trí Linh, chẳng qua là lúc trước, dường như Trí Linh là người của Cung Hàn Lâm, tỏ vẻ mâu thuẫn với Hoắc Quang Minh, nên y không dám biểu hiện ra. Gần đây Trí Linh chủ động nhích tới gần Bành Viễn Chinh, tâm tư của Trương Huy lại nổi lên.
Phải sắp xếp cho đoàn khách nước ngoài ăn cơm ở thành phố, phải chuẩn bị để xế chiều lãnh đạo thành phố và đoàn doanh nhân nước ngoài tọa đàm, buổi tối lại tiếp đãi dạ tiệc, đây là lần tiếp đãi lớn nhất trong năm của huyện Lân, hầu như người ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện và Ủy ban kinh tế và thương mại phải huy động toàn lực, chia làm hai tổ đi thành phố.
Bên phía văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, chỉ còn một mình Vương Hạo ở lại huyện, những người khác đều lên đường.
Bành Viễn Chinh đã tới thành phố trước. Quách Vĩ Toàn gọi điện thoại nói, bọn họ ở tỉnh lỵ cơm nước xong, lập tức đi thành phố, đại khái chừng hai giờ rưỡi là có thể đã tới. Bành Viễn Chinh báo cáo lại với Hàn Duy, xác định vào ba giờ rưỡi chiều, lãnh đạo thành phố sẽ toạ đàm với đoàn của Phó Khúc Dĩnh tại khách sạn lớn Tân An.
Suốt một buổi sáng, rồi một buổi trưa, Cung Hàn Lâm cũng đứng ngồi không yên, tâm tình phiền não. Hôm nay đoàn doanh nhân nước ngoài đã tới, trong huyện phải tiếp đãi, lãnh đạo thành phố sẽ gặp mặt tọa đàm, những hoạt động quan trọng này không phải là điều bí mật, dĩ nhiên ông ta biết rõ. Chẳng qua là ông ta một mực đợi chờ, nhưng không ai tới báo để ông ta tham gia.
Người của Ủy ban nhân dân huyện phủ đều bận rộn, chỉ có ông ta, một Chủ tịch huyện lại ngồi ngoài.
Hoạt động tiếp đãi quan trọng như vậy, dự án đầu tư nước ngoài quan trọng như vậy, ông ta là Chủ tịch huyện Lân, tại sao có thể không tham gia?! Ông ta cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ, lúng túng và vô lực!
Đến hơn hai giờ chiều, rốt cuộc Cung Hàn Lâm không nhịn được nữa.
Ông gọi điện thoại bảo Vương Hạo tới đây, mượn cớ bố trí mấy mục công tác.
Vương Hạo hơi lúng túng địa gượng cười nói:
- Chủ tịch huyện Cung, hiện ở huyện không có ai, mọi người đều đã đi thành phố, chuẩn bị cho buổi tọa đàm chiều nay giữa lãnh đạo thành phố và đoàn doanh nhân nước ngoài, và buổi dạ tiệc tối nay, lãnh đạo xem có thể đợi đến sáng ngày mai…
Sắc mặt Cung Hàn Lâm chợt trầm xuống, lạnh lùng ngắt lời nói:
- Tiếp đãi doanh nhân nước ngoài? Lúc nào? Hôm nay?
Vương Hạo thầm nghĩ ông đã thừa biết còn giả bộ hồ đồ. Ông có ngon thì đi nói chuyện với Chủ tịch huyện Bành và Bí thư Hàn đi, cả ngày cứ hạch sách bọn cấp dưới thấp cổ bé họng chúng tôi, bản lãnh cái đếch gì!
- Dạ đúng, Chủ tịch huyện Cung, xế chiều Chủ tịch thành phố Chu, Bí thư Hàn và Chủ tịch thành phố Mạnh tham gia toạ đàm.
Cung Hàn Lâm trầm mặt nói:
- Trong huyện có ai tham gia?
- Trong huyện... là Chủ tịch huyện Bành và Chủ tịch huyện Quách.
Vương Hạo do dự nói.
Cung Hàn Lâm giận tím mặt:
- Tại sao không cho tôi biết? Hả?!
Vương Hạo hết chỗ nói. Y thầm nghĩ có ai cho phép báo cho ông đâu, Bí thư Hàn không có ý này, Chủ tịch huyện Bành lại càng tránh, tôi chỉ là một Chánh văn phòng, sao dám tự tiện làm chủ?
Vương Hạo cúi đầu xuống, y biết hôm nay mình phải trở thành chỗ để Cung Hàn Lâm trút giận, nhưng không có cách nào, gần đây y thường xuyên phải chịu trận như vậy.
Cung Hàn Lâm gầm thét hồi lâu, rồi trầm giọng nói:
- Lập tức sắp xếp, tôi chạy tới thành phố! Toạ đàm ở đâu? Giờ nào?
Vương Hạo ngẩn ra, rồi cúi đầu nói:
- Ở khách sạn lớn Tân An, ba giờ rưỡi chiều.
Cung Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, vội vã lấy áo khoác ra, sạm mặt sải bước đi.
Vương Hạo đi theo ra, cười khổ, trong lòng thì khinh thường. Trong lòng y hiểu, Cung Hàn Lâm dù sao cũng là Chủ tịch huyện Lân, nếu như ông ta mặt dày đến tham gia hoạt động, dù là Bành Viễn Chinh hay Hàn Duy, cũng không thể nói gì.
Chẳng qua là... mặt dày mày dạn như vậy, có ý nghĩa gì? Chưa nói đến người khác không coi ông là Chủ tịch huyện, ông làm vậy là cũng không biết tôn trọng chính bản thân mình!
Cung Hàn Lâm lên xe chạy tới thành phố, chạy thẳng tới khách sạn lớn Tân An. Lần này, ông ta quyết định tạo cơ hội chứng tỏ sự tồn tại của mình. Dù sao ta đây mới là Chủ tịch huyện huyện Lân, Bành Viễn Chinh ngươi cũng chỉ là Phó chủ tịch thường trực huyện, ngươi là trợ thủ của ta, ngươi không phục cũng phải phục!
Cung Hàn Lâm cho tài xế dừng ở bãi đậu xe của khách sạn lớn Tân An, xuống xe đi tới. Trước cửa khách sạn, ông ta thấy tấm băng rôn với chữ đỏ “ Nhiệt liệt hoan nghênh đoàn của Tổng giám đốc Phó của tập đoàn Hoa Thương Singapore “ , trước cửa còn có một số cảnh sát của Cục công an nhân viên bảo vệ của khách sạn, đang đứng làm nhiệm vụ.
Chủ tịch thành phố Chu và lãnh đạo thành phố sắp tới để toạ đàm với nhà đầu tư nước ngoài, dù là công an hay là bộ phận bảo vệ của khách sạn, cũng không dám chậm trễ.
Bình luận facebook