Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 178
Tân Tranh nghe vậy, biết Trương Bách Hùng có lời muốn nói với mình, liền gật đầu, đứng lên đi cùng Trương Bách Hùng.
Gần chiều tối, trên biển nối gió, sóng đánh vào những tảng đá ngầm trên bờ, tiếng sóng không dứt.
Số lượng du khách trên bãi biển không giảm, Tân Tranh và Trương Bách Hùng sánh vai cùng đi, vừa đi vừa trò chuyện.
Trương Trung đi theo phía sau, giữ khoảng cách mười mét, cảnh giác nhìn xung quanh.
Không biết qua bao lâu, Tân Tranh và Trương Bách Hùng đến chỗ một đá nham cao khoảng bổn năm mươi mét ở bãi biển, xung quanh tảng đá có cây cao chọc trời, tỏa bóng râm một vùng.
Phía dưới đá nham là một bãi biển khá nông, đá ngầm rải khắp, có không ít đôi tình nhân đón ánh hoàng hôn chụp ảnh, chơi đùa trên đá ngầm.
Tân Tranh và Trương Bách Hùng sánh vai đứng trên đá nham, ngẩng đầu nhìn, hoàng hôn rơi vào biển, giống như một quả cầu lửa khổng lồ chìm vào trong biển, nhuốm đỏ nước biển, đẹp đến mức khiến người ta hồi hộp.
“Chủ tịch Trương, ông bảo tôi đi dạo một đoạn đường dài như vậy với ông, không phải chỉ nói chuyện bình thường chứ”, Tân Tranh thu hồi ánh mắt từ mặt biển, quay đầu nói với Trương Bách Hùng.
“Vừa nãy trên bãi biến nhiều người qua lại, không tiện hỏi cậu”.
Trương Bách Hùng cũng thu lại ánh mắt, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Khoảng thời gian trước, khi cậu đấu với Lương Thế Hào, Lương Thế Hào từng tìm đến tôi, muốn dùng năm mươi triệu để mua cái đầu của cậu, tôi đã từ chối”.
“ông đã đưa ra lựa chọn chính xác”, Tân Tranh đón ánh mắt của Trương Bách Hùng, thản nhiên nói.
“Ha ha, tôi cũng nghĩ vậy”.
Có lẽ Trương Bách Hùng không ngờ Tân Tranh sẽ nói như vậy, đầu tiên ông ta ngẩn người, sau đó cười nói: “Sau này, theo đôi được biết, ông ta lại tìm đến Dương Sách của Nam Tô. Dương Sách phái Triệu Long, đội trưởng đội đặc chủng Phi Long trước đây đến đối phó cậu, kết quả cậu bình yên vô sự, còn Triệu Long cũng bình yên vô sự quay về Nam Tô – việc này có ẩn tình phải không?”
“Chúng tôi quen biết nhau”, Tân Tranh không giấu diếm.
“Thì ra là vậy”.
Trương Bách Hùng hiểu ra, sau đó do dự hỏi: “Thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi một câu, nếu hai người không quen biết nhau, người chết sẽ là ai?”
“Ông nghĩ sao?”, Tân Tranh hỏi lại
“Có lẽ là anh ta”, Trương Bách Hùng trầm ngâm nói.
“Còn có Dương Sách”.
Tân Tranh bổ sung thêm, giọng điệu thản nhiên, giống như đang nói một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến vậy.
ừm?
Nghe thấy lời của Tân Tranh, phát giác được vẻ tự tin trong lời nói của Tân Tranh, con ngươi của Trương Bách Hùng bỗng giãn to ra, vẻ kinh ngạc hiện ra rõ ràng.
“Chủ tịch Trương, thực ra ông muốn hỏi tôi, rốt cuộc Triệu Long đó mạnh thế nào, phải không?”, Tân Tranh hỏi thẳng.
“ừm”.
Trương Bách Hùng gật đầu, ông ta không cảm thấy bất ngờ với việc Tân Tranh có thể đoán được điều này.
“Nếu Triệu Long muốn ám sát ông, ông sẽ chết chắc!”
Gần chiều tối, trên biển nối gió, sóng đánh vào những tảng đá ngầm trên bờ, tiếng sóng không dứt.
Số lượng du khách trên bãi biển không giảm, Tân Tranh và Trương Bách Hùng sánh vai cùng đi, vừa đi vừa trò chuyện.
Trương Trung đi theo phía sau, giữ khoảng cách mười mét, cảnh giác nhìn xung quanh.
Không biết qua bao lâu, Tân Tranh và Trương Bách Hùng đến chỗ một đá nham cao khoảng bổn năm mươi mét ở bãi biển, xung quanh tảng đá có cây cao chọc trời, tỏa bóng râm một vùng.
Phía dưới đá nham là một bãi biển khá nông, đá ngầm rải khắp, có không ít đôi tình nhân đón ánh hoàng hôn chụp ảnh, chơi đùa trên đá ngầm.
Tân Tranh và Trương Bách Hùng sánh vai đứng trên đá nham, ngẩng đầu nhìn, hoàng hôn rơi vào biển, giống như một quả cầu lửa khổng lồ chìm vào trong biển, nhuốm đỏ nước biển, đẹp đến mức khiến người ta hồi hộp.
“Chủ tịch Trương, ông bảo tôi đi dạo một đoạn đường dài như vậy với ông, không phải chỉ nói chuyện bình thường chứ”, Tân Tranh thu hồi ánh mắt từ mặt biển, quay đầu nói với Trương Bách Hùng.
“Vừa nãy trên bãi biến nhiều người qua lại, không tiện hỏi cậu”.
Trương Bách Hùng cũng thu lại ánh mắt, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Khoảng thời gian trước, khi cậu đấu với Lương Thế Hào, Lương Thế Hào từng tìm đến tôi, muốn dùng năm mươi triệu để mua cái đầu của cậu, tôi đã từ chối”.
“ông đã đưa ra lựa chọn chính xác”, Tân Tranh đón ánh mắt của Trương Bách Hùng, thản nhiên nói.
“Ha ha, tôi cũng nghĩ vậy”.
Có lẽ Trương Bách Hùng không ngờ Tân Tranh sẽ nói như vậy, đầu tiên ông ta ngẩn người, sau đó cười nói: “Sau này, theo đôi được biết, ông ta lại tìm đến Dương Sách của Nam Tô. Dương Sách phái Triệu Long, đội trưởng đội đặc chủng Phi Long trước đây đến đối phó cậu, kết quả cậu bình yên vô sự, còn Triệu Long cũng bình yên vô sự quay về Nam Tô – việc này có ẩn tình phải không?”
“Chúng tôi quen biết nhau”, Tân Tranh không giấu diếm.
“Thì ra là vậy”.
Trương Bách Hùng hiểu ra, sau đó do dự hỏi: “Thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi một câu, nếu hai người không quen biết nhau, người chết sẽ là ai?”
“Ông nghĩ sao?”, Tân Tranh hỏi lại
“Có lẽ là anh ta”, Trương Bách Hùng trầm ngâm nói.
“Còn có Dương Sách”.
Tân Tranh bổ sung thêm, giọng điệu thản nhiên, giống như đang nói một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến vậy.
ừm?
Nghe thấy lời của Tân Tranh, phát giác được vẻ tự tin trong lời nói của Tân Tranh, con ngươi của Trương Bách Hùng bỗng giãn to ra, vẻ kinh ngạc hiện ra rõ ràng.
“Chủ tịch Trương, thực ra ông muốn hỏi tôi, rốt cuộc Triệu Long đó mạnh thế nào, phải không?”, Tân Tranh hỏi thẳng.
“ừm”.
Trương Bách Hùng gật đầu, ông ta không cảm thấy bất ngờ với việc Tân Tranh có thể đoán được điều này.
“Nếu Triệu Long muốn ám sát ông, ông sẽ chết chắc!”
Bình luận facebook