Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 187
Trương Bách Hùng không nói gì chỉ chậm rãi nhả khói thuốc.
“Đại ca, ông nói xem Tân Tranh kia vì sao phải cố ý bảo chúng ta truyền ra tin tức đó? Chẳng lẽ vì muốn đánh lạc hướng của mọi người?”, Chu Văn Mặc do dư môt hồi rồi hỏi.
“Cậu ta không nói lý do cụ thế cho tôi, nhưng những gì ông nói rất có thể xảy ra. Dù sao thì với năng lực và cách hành xử của cậu ta thì không có lý do gì để làm nhân viên bảo vệ ở trường đại học Đông Hải, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được”.
Trương Bách Hùng nhớ lại cuộc trò chuyện đàm phán với Tân Tranh trong khu nghỉ dưỡng, ông ta bày tỏ nhận định: “Thông qua tiếp xúc với cậu ta và cuộc đàm phán ngày hôm đó, tôi nghĩ mục đích thực sự cậu ta trở thành nhân viên bảo vệ của trường đại học Đông Hải là để bảo vệ cô gái tên Trần Tĩnh đó”.
“Đại ca theo lời ông nói thì ngay cả Triệu Long của quân bộ đặc chủng Phi Long cũng không phải đối thủ của cậu ta, rốt cuộc thì cậu ta đang đề phòng ai đây?”, Chu Văn Mặc có chút tò mò hỏi.
“Không biết nữa, nhưng đối thủ của cậu ta nhất định không tầm thường, nếu không với năng lực đó, cậu ta đã sớm xử gọn kẻ địch, dập tắt nguy hiểm từ trong nôi rồi .
Trương Bách Hùng nói rồi lại nhớ tới cuộc trò chuyện với Tân Tranh trên bãi biển ngày hôm qua, vẫn như cũ có một chút dao động nhỏ – nếu Triệu Long ám sát cậu ta, cậu ta ắt phải chết!
Không biết là đế che giấu tia dao động trong lòng hay là theo thói quen, Trương Bách Hùng lại châm một điếu thuốc, hít vào một hơi: “Chúng đã ném xác tình nhân của Dương Sách xuống sông Tân Hoài tuy lão ta nuốt mối hận vào trong lòng nhưng không có nghĩa lão ta không dám trả thù, cũng không có nghĩa là không báo thù.
Theo hiểu biết của tôi về Dương Sách thì lão chỉ không dám tiến vào Đông Hải thôi. Vì vậy, Hân Như tuyệt đối không được phép đến Nam Tô. ồng tự mình đi sắp xếp, ít nhất phải có hai người luôn ở bên cạnh Hân Như mọi lúc, đặc biệt từ ngày 30 tháng 9 đến ngày 1 tháng 10”.
“Đại ca cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp Tiếu Hố và Tiếu Lang theo sát Hân Như”, Chu Văn Mặc gật đều đáp.
“Vậy là tốt rồi”, Trương Bách Hùng yên lòng, sau đó cười khổ nói: “Có phải nó vẫn còn tức giận không?”
“Phải, Tiểu CỔ đang ở dưới tầng khuyên bảo cô chủ”, Chu Văn Mặc cười nói.
“Vậy làm công tác tư tưởng cho nó đi, tôi không xuống nữa, ngộ nhỡ lại thành chỗ trút giận”.
Trương Bách Hùng cười dập điếu thuốc lá, Trương Hân Như là bảo bối trong tay ông ta, đồng thời cũng là điếm yếu chí mạng của ông ta.
Tâng một đại sảnh.
Trương Hân Như mặc bộ đồ ngủ có thêu hoa văn lớn màu trắng, cô ngồi trên ghế sofa với tư thế hai tay khoanh trước ngực, biểu cảm như thể cả thế giới đang thiếu nợ cô.
“Hân Như chuyện này liên quan đến an toàn của em, không thể tùy hứng được. Em cũng phải thông cảm cho bố nuôi, ông chỉ lo lắng em gặp phải chuyện gì không may thôi”, Trương Cổ ngồi đối diện Trương Hân Như, tận tình khuyên bảo.
“Anh nói xem đang yên đang lành mọi người gây sự với Dương Sách kia làm gì? Nếu không phải mọi người gây hiềm khích với ông ta thì em đã có thể đi chơi rồi?”, Trương Hân Như không vui, hờn dổi nói.
“ừm thì…”.
Trương Cổ sờ sờ mũi, không biết nên nói gì.
“Còn nữa, mọi người sao không làm từ sớm đi! Vì sao cũng không sớm nói cho em biết bên mình có mâu thuẫn với Dương Sách? Tại sao cứ phải chờ lúc em nói muốn đi Tô Thành mới nói chuyện này vậy?
Trong lòng Trương Hân Như buồn bực đến cực điểm, thấy Trương Cổ không nói lời nào cô lại như súng máy bắn phá tuôn ra một tràng.
“Cái này, mọi người không nghĩ đến em sẽ đi Nam Tô”.
Trương Cổ nghe vậy, trong lòng khẽ động, lộ ra vẻ mặt tươi cười, sau đó lơ đãng hỏi han: “Nếu em không thể đi thì chỉ có mình Diệu Y đi thôi đúng chưa? Em có thể cùng Tân Tranh, còn cả Trần Tĩnh kia đi chơi chỗ khác…”.
“Đại ca, ông nói xem Tân Tranh kia vì sao phải cố ý bảo chúng ta truyền ra tin tức đó? Chẳng lẽ vì muốn đánh lạc hướng của mọi người?”, Chu Văn Mặc do dư môt hồi rồi hỏi.
“Cậu ta không nói lý do cụ thế cho tôi, nhưng những gì ông nói rất có thể xảy ra. Dù sao thì với năng lực và cách hành xử của cậu ta thì không có lý do gì để làm nhân viên bảo vệ ở trường đại học Đông Hải, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được”.
Trương Bách Hùng nhớ lại cuộc trò chuyện đàm phán với Tân Tranh trong khu nghỉ dưỡng, ông ta bày tỏ nhận định: “Thông qua tiếp xúc với cậu ta và cuộc đàm phán ngày hôm đó, tôi nghĩ mục đích thực sự cậu ta trở thành nhân viên bảo vệ của trường đại học Đông Hải là để bảo vệ cô gái tên Trần Tĩnh đó”.
“Đại ca theo lời ông nói thì ngay cả Triệu Long của quân bộ đặc chủng Phi Long cũng không phải đối thủ của cậu ta, rốt cuộc thì cậu ta đang đề phòng ai đây?”, Chu Văn Mặc có chút tò mò hỏi.
“Không biết nữa, nhưng đối thủ của cậu ta nhất định không tầm thường, nếu không với năng lực đó, cậu ta đã sớm xử gọn kẻ địch, dập tắt nguy hiểm từ trong nôi rồi .
Trương Bách Hùng nói rồi lại nhớ tới cuộc trò chuyện với Tân Tranh trên bãi biển ngày hôm qua, vẫn như cũ có một chút dao động nhỏ – nếu Triệu Long ám sát cậu ta, cậu ta ắt phải chết!
Không biết là đế che giấu tia dao động trong lòng hay là theo thói quen, Trương Bách Hùng lại châm một điếu thuốc, hít vào một hơi: “Chúng đã ném xác tình nhân của Dương Sách xuống sông Tân Hoài tuy lão ta nuốt mối hận vào trong lòng nhưng không có nghĩa lão ta không dám trả thù, cũng không có nghĩa là không báo thù.
Theo hiểu biết của tôi về Dương Sách thì lão chỉ không dám tiến vào Đông Hải thôi. Vì vậy, Hân Như tuyệt đối không được phép đến Nam Tô. ồng tự mình đi sắp xếp, ít nhất phải có hai người luôn ở bên cạnh Hân Như mọi lúc, đặc biệt từ ngày 30 tháng 9 đến ngày 1 tháng 10”.
“Đại ca cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp Tiếu Hố và Tiếu Lang theo sát Hân Như”, Chu Văn Mặc gật đều đáp.
“Vậy là tốt rồi”, Trương Bách Hùng yên lòng, sau đó cười khổ nói: “Có phải nó vẫn còn tức giận không?”
“Phải, Tiểu CỔ đang ở dưới tầng khuyên bảo cô chủ”, Chu Văn Mặc cười nói.
“Vậy làm công tác tư tưởng cho nó đi, tôi không xuống nữa, ngộ nhỡ lại thành chỗ trút giận”.
Trương Bách Hùng cười dập điếu thuốc lá, Trương Hân Như là bảo bối trong tay ông ta, đồng thời cũng là điếm yếu chí mạng của ông ta.
Tâng một đại sảnh.
Trương Hân Như mặc bộ đồ ngủ có thêu hoa văn lớn màu trắng, cô ngồi trên ghế sofa với tư thế hai tay khoanh trước ngực, biểu cảm như thể cả thế giới đang thiếu nợ cô.
“Hân Như chuyện này liên quan đến an toàn của em, không thể tùy hứng được. Em cũng phải thông cảm cho bố nuôi, ông chỉ lo lắng em gặp phải chuyện gì không may thôi”, Trương Cổ ngồi đối diện Trương Hân Như, tận tình khuyên bảo.
“Anh nói xem đang yên đang lành mọi người gây sự với Dương Sách kia làm gì? Nếu không phải mọi người gây hiềm khích với ông ta thì em đã có thể đi chơi rồi?”, Trương Hân Như không vui, hờn dổi nói.
“ừm thì…”.
Trương Cổ sờ sờ mũi, không biết nên nói gì.
“Còn nữa, mọi người sao không làm từ sớm đi! Vì sao cũng không sớm nói cho em biết bên mình có mâu thuẫn với Dương Sách? Tại sao cứ phải chờ lúc em nói muốn đi Tô Thành mới nói chuyện này vậy?
Trong lòng Trương Hân Như buồn bực đến cực điểm, thấy Trương Cổ không nói lời nào cô lại như súng máy bắn phá tuôn ra một tràng.
“Cái này, mọi người không nghĩ đến em sẽ đi Nam Tô”.
Trương Cổ nghe vậy, trong lòng khẽ động, lộ ra vẻ mặt tươi cười, sau đó lơ đãng hỏi han: “Nếu em không thể đi thì chỉ có mình Diệu Y đi thôi đúng chưa? Em có thể cùng Tân Tranh, còn cả Trần Tĩnh kia đi chơi chỗ khác…”.
Bình luận facebook