Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 191
“Mình không dám bảo đảm cậu có thế đi…”, Tô Diệu Y cười không được khóc không xong.
“Đi xe của mình đi, xe của cậu gửi ở đây là được”.
Trương Hân Nhưđề nghị nói, không phải cô cảm thấy Beetle mất mặt, mà cảm thấy đi hai xe quá phiền phức, mọi người không thể ngồi nói chuyện với nhau, như vậy, trên đường đi sẽ trở nên nhàm chán.
“Được”.
Tô Diệu Y gật đầu, chấp nhận lời đề nghị của Trương Hân Như.
‘Trương Hân Như, tôi rất tò mò, cô thuyết phục được bố cô thế nào?”, Tân Tranh không nhịn được hỏi.
“Bản cô nương tự có diệu kế, lên xe đi, xuất phát!”
Trương Hân Như đắc ý đẩy kính râm phản quang màu đỏ trên sống mũi, vung bàn tay nhỏ trắng nõn, vẻ hưng phấn như sắc xuân tháng ba, không thể che đậy.
Tân Tranh nghe vậy, cười khổ một tiếng, suy nghĩ, cuối cùng không gọi điện cho Trương Bách Hùng xác thực, mà cùng Tô Diệu Y, Trần Tĩnh xuống xe, ngồi vào chiếc Maybach cùa Trương Hân Như.
‘Tinh!’
Sau đó, cùng với tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, chiếc Maybach ra khỏi bãi đỗ xe, nhanh chóng đi về phía đường cao tốc.
Lúc này, bất luận là Trương Hân Như hay Tân Tranh, đều không ngờ, chuyến đi đến Tô Thành lần này sẽ gây ra chấn động như thế nào với thế giới ngầm vùng tam giác Trường Giang.
Tô Thành, phía Đông giáp Đông Hải, phía Nam giáp Gia Hưng, phía Tây ôm Thái Hồ, phía Bắc dựa Trường Giang, tên cố là Ngô, gọi tắt là Tô, còn gọi là Cô Tô, Bình Giang…, là thành phố văn hóa và du lịch tháng cảnh nối tiếng trong lịch sử Hoa Hạ, là nền tảng công nghiệp kỹ thuật cao của Hoa Hạ.
Tô Thành là một trong thành phố trung tâm quan trọng của vùng tam giác Trường Giang, cũng là thành phố có nền kinh tế phát triển nhất của cả tỉnh Nam Tô, so sánh với Tô Thành, kể cả thủ phủ Giang Ninh cũng phải lu mờ.
Ngoài ra, Tô Thành còn là một trong những thành phố nằm trong quy hoạch quốc gia, lãnh đạo là cấp phó tỉnh, hơn nữa là phó tỉnh có quyền lực nhất Nam Tô, chắc chắn sẽ vào ban thường vụ Đảng bộ, được gọi là phúc địa bồi dưỡng quan chức.
Giang Khai Huy thông qua bàn đạp Tô Thành này, từ thị trưởng Tỏ Thành đề bạt làm phó tỉnh trưởng của Nam Tỏ, tương lai rất nhanh sẽ được thêm hai chữ Thường vụ phía trước, chen vào trung tâm quyền lực của cả
Nam Tô.
Giang Khai Huy có thể chưa đến măm mươi tuối đã có được thành tích như vậy trên quan trường, ngoại trừ năng lực bản thân, quan trọng hơn là, ông ta là học trò tự hào của ông cụ Tô.
Tô Thành cũng là đại bản doanh của nhà họ Tô, khi Giang Khai Tuy nhậm chức ở Tô Thành, có thế nói là đã chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, cả đường thuận gió thuận nước, hình dung bằng câu như cá gặp nước cũng không phải quá.
Ngày sinh của ông cụ Tỏ trùng với ngày Quốc Khánh.
Chuyện này, tất cả đại lão quan trường của Tô Thành thậm chí là
Nam Tô và vùng tam giác Trường Giang cũng đều biết rõ, bọn họ rất muốn nhân cơ hội đại thọ của ông cụ Tô để đến thám hỏi, nhưng rất ít người có tư cách và cơ hộỉ bước vào ngôi nhà cổ của nhà họ Tô.
Nhà cố của nhà họ Tô nằm ở cố Thành Tô Thành, từ thời đại nhà Minh đã thuộc về nhà họ Tô, vẩn truyền đời đến ngày nay.
Điều này cũng nghiệm chứng, trải qua gần một ngàn năm, nhà họ Tô vẫn đứng vững ở Nam Tô thậm chí là cả phía Nam mà không đổ, đến đời ông cụ Tô, lại càng có bản lĩnh cao, tiến xa một bước – ông cụ Tô lấy thân phận cố vấn cấp cao nhất, chen vào trung tâm quyền lực Hoa Hạ.
Mười một giờ, một chiếc
Panamera màu đỏ mang biển sô’ Đông Hải đến trong bãi đỗ xe đối diện nhà cổ của nhà họ Tô.
Chiếc xe dừng lại, cửa xe được mờ ra, một cô gái thân hình cao gầy xuống xe, phút chốc đã thu hút ánh mắt của người đi đường.
Cô gái có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, trên sống mũi là một chiếc kính râm, mặc váy dài bó sát màu đen, nối bật lên thân hình của cô ta một cách hoàn hảo, trước ngực ưỡn cao, cặp mông được ôm chặt, hai chân ngọc thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện.
Xét về ngoại hình, cô gái này khoảng hai mươi tuổi, nhưng cô ta không đế tóc mái như những cô gái cùng độ tuổi khác, mà vấn tóc lên và trang điểm nhẹ nhàng, trông trưởng thành thận trọng hơn nhiều so với tuổi thật của mình.
Sau khi xuống xe, cô gái liếc nhìn dinh thự cố đã tồn tại hàng ngàn năm của nhà họ Tô, vẻ mặt đầy hâm mộ cùng ghen ghét đố kị, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, bước tới chỗ lính cảnh vệ đang đứng canh gác ở cổng.
“Cô gái, xin hỏi cô có việc gì sao?”
Lúc chiếc Panamera màu đỏ lái về phía dinh thự cổ nhà họ Tô, người lính cảnh vệ phụ trách canh gác đã bắt đầu chú ý đến, lúc này nhìn thấy cô gái đi thẳng đến, liền lên tiếng hỏi
trước.
“Chào anh, tôi là bạn học của Tô Diệu Y,tên là Phan Dung”.
Phan Dung khẽ cười, dịu dàng nói: “Hôm nay Diệu Y bảo tôi đến đây mừng thọ ông nội Tô. Xin hỏi, Diệu Y đã trở về chưa?”
“Cô Tô vẫn chưa về”, người lính cảnh vệ nói xong liền nhận ra có gì đó không ổn, chau mày hỏi: “Tại sao cô không gọi điện hỏi cô Tô?”
“Tôi gọi cho cô ấy, nhưng không gọi được”.
Phan Dung mặt không đổi sắc trả lời, sau đó nói: “Cảm ơn anh, tôi gọi lại cho cỏ ấy thử xem”.
‘Không có gì”.
Người lính cảnh vệ nói xong, lần nữa quan sát Phan Dung từ trên xuống dưới một lượt, sau khi xác định trẽn người Phan Dung không có nguy hiểm gì, mới thu lại ánh mắt
Phan Dung không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía chiếc xe yêu quý của mình.
“Bọn họ vẫn chưa đến, mình nên làm thế nào đây?”
“Đi xe của mình đi, xe của cậu gửi ở đây là được”.
Trương Hân Nhưđề nghị nói, không phải cô cảm thấy Beetle mất mặt, mà cảm thấy đi hai xe quá phiền phức, mọi người không thể ngồi nói chuyện với nhau, như vậy, trên đường đi sẽ trở nên nhàm chán.
“Được”.
Tô Diệu Y gật đầu, chấp nhận lời đề nghị của Trương Hân Như.
‘Trương Hân Như, tôi rất tò mò, cô thuyết phục được bố cô thế nào?”, Tân Tranh không nhịn được hỏi.
“Bản cô nương tự có diệu kế, lên xe đi, xuất phát!”
Trương Hân Như đắc ý đẩy kính râm phản quang màu đỏ trên sống mũi, vung bàn tay nhỏ trắng nõn, vẻ hưng phấn như sắc xuân tháng ba, không thể che đậy.
Tân Tranh nghe vậy, cười khổ một tiếng, suy nghĩ, cuối cùng không gọi điện cho Trương Bách Hùng xác thực, mà cùng Tô Diệu Y, Trần Tĩnh xuống xe, ngồi vào chiếc Maybach cùa Trương Hân Như.
‘Tinh!’
Sau đó, cùng với tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, chiếc Maybach ra khỏi bãi đỗ xe, nhanh chóng đi về phía đường cao tốc.
Lúc này, bất luận là Trương Hân Như hay Tân Tranh, đều không ngờ, chuyến đi đến Tô Thành lần này sẽ gây ra chấn động như thế nào với thế giới ngầm vùng tam giác Trường Giang.
Tô Thành, phía Đông giáp Đông Hải, phía Nam giáp Gia Hưng, phía Tây ôm Thái Hồ, phía Bắc dựa Trường Giang, tên cố là Ngô, gọi tắt là Tô, còn gọi là Cô Tô, Bình Giang…, là thành phố văn hóa và du lịch tháng cảnh nối tiếng trong lịch sử Hoa Hạ, là nền tảng công nghiệp kỹ thuật cao của Hoa Hạ.
Tô Thành là một trong thành phố trung tâm quan trọng của vùng tam giác Trường Giang, cũng là thành phố có nền kinh tế phát triển nhất của cả tỉnh Nam Tô, so sánh với Tô Thành, kể cả thủ phủ Giang Ninh cũng phải lu mờ.
Ngoài ra, Tô Thành còn là một trong những thành phố nằm trong quy hoạch quốc gia, lãnh đạo là cấp phó tỉnh, hơn nữa là phó tỉnh có quyền lực nhất Nam Tô, chắc chắn sẽ vào ban thường vụ Đảng bộ, được gọi là phúc địa bồi dưỡng quan chức.
Giang Khai Huy thông qua bàn đạp Tô Thành này, từ thị trưởng Tỏ Thành đề bạt làm phó tỉnh trưởng của Nam Tỏ, tương lai rất nhanh sẽ được thêm hai chữ Thường vụ phía trước, chen vào trung tâm quyền lực của cả
Nam Tô.
Giang Khai Huy có thể chưa đến măm mươi tuối đã có được thành tích như vậy trên quan trường, ngoại trừ năng lực bản thân, quan trọng hơn là, ông ta là học trò tự hào của ông cụ Tô.
Tô Thành cũng là đại bản doanh của nhà họ Tô, khi Giang Khai Tuy nhậm chức ở Tô Thành, có thế nói là đã chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, cả đường thuận gió thuận nước, hình dung bằng câu như cá gặp nước cũng không phải quá.
Ngày sinh của ông cụ Tỏ trùng với ngày Quốc Khánh.
Chuyện này, tất cả đại lão quan trường của Tô Thành thậm chí là
Nam Tô và vùng tam giác Trường Giang cũng đều biết rõ, bọn họ rất muốn nhân cơ hội đại thọ của ông cụ Tô để đến thám hỏi, nhưng rất ít người có tư cách và cơ hộỉ bước vào ngôi nhà cổ của nhà họ Tô.
Nhà cố của nhà họ Tô nằm ở cố Thành Tô Thành, từ thời đại nhà Minh đã thuộc về nhà họ Tô, vẩn truyền đời đến ngày nay.
Điều này cũng nghiệm chứng, trải qua gần một ngàn năm, nhà họ Tô vẫn đứng vững ở Nam Tô thậm chí là cả phía Nam mà không đổ, đến đời ông cụ Tô, lại càng có bản lĩnh cao, tiến xa một bước – ông cụ Tô lấy thân phận cố vấn cấp cao nhất, chen vào trung tâm quyền lực Hoa Hạ.
Mười một giờ, một chiếc
Panamera màu đỏ mang biển sô’ Đông Hải đến trong bãi đỗ xe đối diện nhà cổ của nhà họ Tô.
Chiếc xe dừng lại, cửa xe được mờ ra, một cô gái thân hình cao gầy xuống xe, phút chốc đã thu hút ánh mắt của người đi đường.
Cô gái có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, trên sống mũi là một chiếc kính râm, mặc váy dài bó sát màu đen, nối bật lên thân hình của cô ta một cách hoàn hảo, trước ngực ưỡn cao, cặp mông được ôm chặt, hai chân ngọc thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện.
Xét về ngoại hình, cô gái này khoảng hai mươi tuổi, nhưng cô ta không đế tóc mái như những cô gái cùng độ tuổi khác, mà vấn tóc lên và trang điểm nhẹ nhàng, trông trưởng thành thận trọng hơn nhiều so với tuổi thật của mình.
Sau khi xuống xe, cô gái liếc nhìn dinh thự cố đã tồn tại hàng ngàn năm của nhà họ Tô, vẻ mặt đầy hâm mộ cùng ghen ghét đố kị, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, bước tới chỗ lính cảnh vệ đang đứng canh gác ở cổng.
“Cô gái, xin hỏi cô có việc gì sao?”
Lúc chiếc Panamera màu đỏ lái về phía dinh thự cổ nhà họ Tô, người lính cảnh vệ phụ trách canh gác đã bắt đầu chú ý đến, lúc này nhìn thấy cô gái đi thẳng đến, liền lên tiếng hỏi
trước.
“Chào anh, tôi là bạn học của Tô Diệu Y,tên là Phan Dung”.
Phan Dung khẽ cười, dịu dàng nói: “Hôm nay Diệu Y bảo tôi đến đây mừng thọ ông nội Tô. Xin hỏi, Diệu Y đã trở về chưa?”
“Cô Tô vẫn chưa về”, người lính cảnh vệ nói xong liền nhận ra có gì đó không ổn, chau mày hỏi: “Tại sao cô không gọi điện hỏi cô Tô?”
“Tôi gọi cho cô ấy, nhưng không gọi được”.
Phan Dung mặt không đổi sắc trả lời, sau đó nói: “Cảm ơn anh, tôi gọi lại cho cỏ ấy thử xem”.
‘Không có gì”.
Người lính cảnh vệ nói xong, lần nữa quan sát Phan Dung từ trên xuống dưới một lượt, sau khi xác định trẽn người Phan Dung không có nguy hiểm gì, mới thu lại ánh mắt
Phan Dung không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía chiếc xe yêu quý của mình.
“Bọn họ vẫn chưa đến, mình nên làm thế nào đây?”
Bình luận facebook