Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 194
Nghe thấy lời của Tân Tranh, ba người Trương Hân Như, Trần Tĩnh và Tô Diệu Y không nói thêm lời nào, còn Phan Dung đầu tiên khẽ giật mình, sau đó có chút hưng phấn.
Cô ta đoán được, sự xuất hiện của Tân Tranh chắc chắn sẽ dẫn đến một số chuyện, nhưng không ngờ hai bên gặp nhau nhanh như vậy!
Ngay sau đó, trong lúc Tân Tranh và những người khác đang đợi, Chu Manh dẫn theo Vương Hải, Phan Ngạn Long, Trương Chấn Nam và bạn gái của bọn chúng đi đến chỗ chiếc xe Maybach.
Trong số đó, Vương Hải đang nhìn chằm chằm vào Phan Dung, cậu ta
hận không thể lập tức xử Phan Dung tại chỗ.
Mà hai người bạn gái của Phan Ngạn Long, Trương Chấn Nam khinh thường nhìn Phan Dung, suýt chút nữa mắng ra mấy chữ con đàn bà mưu mô.
Không giống như bọn họ, Chu Manh hoàn toàn không để ý tới Phan Dung, mà ngay lập tức chuyển ánh mắt vào trong chiếc xe Maybach.
ừm?
Khi thấy Tân Tranh ngồi trên vị trí lái, con ngươi của Chu Manh giãn to ra, không hề che đậy vẻ hưng phấn trong ánh mắt, cảm giác đó giống như gã đàn ông thèm khát gặp được mỹ nữ, càng giống như thợ săn phát hiện ra con mồi.
“Bạn học Diệu Y, thật trùng hợp, lại gặp được cậu ở đây”, Chu Manh mỉm cười nói với Tô Diệu Y trong vẻ hưng phấn.
“Các cậu có chuyện gì không?”, Tô Diệu Y hỏi.
“Không có gì, chỉ là nhìn thấy xe của bạn học Hân Như, qua đây chào hỏi các cậu thôi”.
Chu Manh cười lắc đầu, cậu ta qua đây là để xác nhận Tân Tranh có trên xe hay không, lúc này đã chắc chắn, định nói câu khách sáo đơn giản rồi cáo từ.
“Chẳng phải cô ta là vợ của cưới của cậu Giang sao? Sao cậu Giang không có ở đây?”
Chu Manh vừa dứt lời, không đợi Tô Diệu Y lên tiếng, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Chủ nhân của giọng nói là bạn gái của Phan Ngạn Long.
Vì để nâng cao giá trị bản thân, thể hiện mình lợi hại, trên đường đến Tô Thành, Phan Ngạn Long không những nói với bạn gái quan hệ giữa mình và Giang Đào rất bền chặt, mà
còn thổi phồng Giang Đào, trong đó có cả chuyện nhà họ Giang muốn làm thông gia với nhà họ Tô.
Bạn gái của Phan Ngạn Long nói ra câu này, bất luận là mấy người Tân Tranh, hay là mấy người Chu Manh cũng đều ngấn người.
Tiếp đó, nụ cười trên khuôn mặt Chu Manh biến mất, cau mày trừng mắt nhìn Phan Ngạn Long và bạn gái của cậu ta một cái.
Là con trai của phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban thành phố Đông Hải. Cậu ta không những biết nhà họ Tô, biết ông cụ nhà họ Tô, mà còn biết rất rõ một số chuyện về quan trường và hào môn.
Theo cậu ta thấy, tuy nhà họ Giang ở Nam Tô có thể khiến người ta kinh sợ, hơn nữa, Giang Khai Huy có tiềm lực rất lớn, nhưng hiện tại, nhà họ Giang muốn liên hôn thành công với nhà họ Tô là chuyện tuyệt đối không dễ dàng.
Dưới tình hình này, bạn gái của Phan Ngạn Long trực tiếp nói Tô Diệu Y và vợ chưa cưới của Giang Đào, đúng là ngu ngốc – nếu cuối cùng nhà họ Giang đề nghị kết thông gia bất thành, chuyện này lại truyền đi, Giang Đào sẽ trở thành trò cười của cả giới công tử bột vùng tam giác Trường Giang!
“Ai cho em nói?”
Phát hiện được ánh mắt không thân thiện của Chu Manh, Phan Ngạn
Long trách nói.
“Cậu Giang còn chưa chính thức đề nghị kết thông gia, không thể gọi là vợ chưa cưới”.
Bạn gái của Trương Chấn Nam tự cho mình thông minh lên tiếng giải thích, thực tế lại là chọc một đao vào đàn heo.
“Câm miệng!”
Chu Manh không nhịn được, trực tiếp lên tiếng quát.
“Anh Tranh, chúng ta đi thôi”.
Cùng lúc đó, sắc mặt của Tô Diệu Y có chút khó coi, cô ta không để ý đến mấy người Chu Manh nữa, mà nói với Tân Tranh.
“Được”.
Tân Tranh đáp lại, trực tiếp khởi động xe, hoàn toàn coi mấy người Chu Manh là không khí.
Phan Dung thấy vậy, không chủ động chào hỏi mấy người Chu Manh, trực tiếp quay người đi về phía chiếc Panamera của mình.
Một mặt, cô ta biết lúc này phải kiên định đi theo một đội, mặt khác, cô ta sợ đi chậm, không theo được mấy người Tân Tranh, như vậy được không bằng mất.
“He, tên nhãi họ Tân, mày chết chắc rồi!”
Mắt nhìn chiếc Maybach khởi động rời đi, trong lòng Chu Manh
cười lạnh lùng một tiếng, sau đó trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện cho Giang Đào.
“Tút… xin lỗi, thuê bao quý khách đang gọi hiện đang bận…”
Nghe thấy giọng nói vang lên trong ống nghe, Chu Manh biết điện thoại vừa được kết nối, Giang Đào đã tắt điện thoại.
“Đi thôi, lên xe”.
Chu Manh suy nghĩ, cho rằng có lẽ Giang Đào không tiện nghe điện thoại, nên không gọi nữa, mà gọi mấy người lên xe.
“Gửi tin nhắn cho Giang Đào đi”.
Cô ta đoán được, sự xuất hiện của Tân Tranh chắc chắn sẽ dẫn đến một số chuyện, nhưng không ngờ hai bên gặp nhau nhanh như vậy!
Ngay sau đó, trong lúc Tân Tranh và những người khác đang đợi, Chu Manh dẫn theo Vương Hải, Phan Ngạn Long, Trương Chấn Nam và bạn gái của bọn chúng đi đến chỗ chiếc xe Maybach.
Trong số đó, Vương Hải đang nhìn chằm chằm vào Phan Dung, cậu ta
hận không thể lập tức xử Phan Dung tại chỗ.
Mà hai người bạn gái của Phan Ngạn Long, Trương Chấn Nam khinh thường nhìn Phan Dung, suýt chút nữa mắng ra mấy chữ con đàn bà mưu mô.
Không giống như bọn họ, Chu Manh hoàn toàn không để ý tới Phan Dung, mà ngay lập tức chuyển ánh mắt vào trong chiếc xe Maybach.
ừm?
Khi thấy Tân Tranh ngồi trên vị trí lái, con ngươi của Chu Manh giãn to ra, không hề che đậy vẻ hưng phấn trong ánh mắt, cảm giác đó giống như gã đàn ông thèm khát gặp được mỹ nữ, càng giống như thợ săn phát hiện ra con mồi.
“Bạn học Diệu Y, thật trùng hợp, lại gặp được cậu ở đây”, Chu Manh mỉm cười nói với Tô Diệu Y trong vẻ hưng phấn.
“Các cậu có chuyện gì không?”, Tô Diệu Y hỏi.
“Không có gì, chỉ là nhìn thấy xe của bạn học Hân Như, qua đây chào hỏi các cậu thôi”.
Chu Manh cười lắc đầu, cậu ta qua đây là để xác nhận Tân Tranh có trên xe hay không, lúc này đã chắc chắn, định nói câu khách sáo đơn giản rồi cáo từ.
“Chẳng phải cô ta là vợ của cưới của cậu Giang sao? Sao cậu Giang không có ở đây?”
Chu Manh vừa dứt lời, không đợi Tô Diệu Y lên tiếng, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Chủ nhân của giọng nói là bạn gái của Phan Ngạn Long.
Vì để nâng cao giá trị bản thân, thể hiện mình lợi hại, trên đường đến Tô Thành, Phan Ngạn Long không những nói với bạn gái quan hệ giữa mình và Giang Đào rất bền chặt, mà
còn thổi phồng Giang Đào, trong đó có cả chuyện nhà họ Giang muốn làm thông gia với nhà họ Tô.
Bạn gái của Phan Ngạn Long nói ra câu này, bất luận là mấy người Tân Tranh, hay là mấy người Chu Manh cũng đều ngấn người.
Tiếp đó, nụ cười trên khuôn mặt Chu Manh biến mất, cau mày trừng mắt nhìn Phan Ngạn Long và bạn gái của cậu ta một cái.
Là con trai của phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban thành phố Đông Hải. Cậu ta không những biết nhà họ Tô, biết ông cụ nhà họ Tô, mà còn biết rất rõ một số chuyện về quan trường và hào môn.
Theo cậu ta thấy, tuy nhà họ Giang ở Nam Tô có thể khiến người ta kinh sợ, hơn nữa, Giang Khai Huy có tiềm lực rất lớn, nhưng hiện tại, nhà họ Giang muốn liên hôn thành công với nhà họ Tô là chuyện tuyệt đối không dễ dàng.
Dưới tình hình này, bạn gái của Phan Ngạn Long trực tiếp nói Tô Diệu Y và vợ chưa cưới của Giang Đào, đúng là ngu ngốc – nếu cuối cùng nhà họ Giang đề nghị kết thông gia bất thành, chuyện này lại truyền đi, Giang Đào sẽ trở thành trò cười của cả giới công tử bột vùng tam giác Trường Giang!
“Ai cho em nói?”
Phát hiện được ánh mắt không thân thiện của Chu Manh, Phan Ngạn
Long trách nói.
“Cậu Giang còn chưa chính thức đề nghị kết thông gia, không thể gọi là vợ chưa cưới”.
Bạn gái của Trương Chấn Nam tự cho mình thông minh lên tiếng giải thích, thực tế lại là chọc một đao vào đàn heo.
“Câm miệng!”
Chu Manh không nhịn được, trực tiếp lên tiếng quát.
“Anh Tranh, chúng ta đi thôi”.
Cùng lúc đó, sắc mặt của Tô Diệu Y có chút khó coi, cô ta không để ý đến mấy người Chu Manh nữa, mà nói với Tân Tranh.
“Được”.
Tân Tranh đáp lại, trực tiếp khởi động xe, hoàn toàn coi mấy người Chu Manh là không khí.
Phan Dung thấy vậy, không chủ động chào hỏi mấy người Chu Manh, trực tiếp quay người đi về phía chiếc Panamera của mình.
Một mặt, cô ta biết lúc này phải kiên định đi theo một đội, mặt khác, cô ta sợ đi chậm, không theo được mấy người Tân Tranh, như vậy được không bằng mất.
“He, tên nhãi họ Tân, mày chết chắc rồi!”
Mắt nhìn chiếc Maybach khởi động rời đi, trong lòng Chu Manh
cười lạnh lùng một tiếng, sau đó trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện cho Giang Đào.
“Tút… xin lỗi, thuê bao quý khách đang gọi hiện đang bận…”
Nghe thấy giọng nói vang lên trong ống nghe, Chu Manh biết điện thoại vừa được kết nối, Giang Đào đã tắt điện thoại.
“Đi thôi, lên xe”.
Chu Manh suy nghĩ, cho rằng có lẽ Giang Đào không tiện nghe điện thoại, nên không gọi nữa, mà gọi mấy người lên xe.
“Gửi tin nhắn cho Giang Đào đi”.
Bình luận facebook