Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 197
Chiếc xe đỗ lại, Tô Lê nhìn bãi đỗ xe đã chật kín xe, cũng phải khen ngợi nói.
Hiến nhiên, cô ta cũng biết, nếu Giang Khai Huy đến khách sạn trước theo đề nghị của cô ta, rồi mới đến đây, chắc chắn sẽ đến sau sáu giờ.
Như vậy, Giang Khai Huy sẽ trở thành vị khách cuối cùng.
Tuy Giang Khai Huy là một trong
những học trò tự hào nhất của Tô Nho Lâm, nhưng nếu là người có mặt cuối cùng trong đại thọ bảy mươi tuổi của Tô Nho Lâm, chắc chắn ông ta sẽ bị người ta chê cười, thậm chí sẽ bị người ta chỉ trích sau lưng.
Điều này chắc chắc không phải là chuyện tốt gì với Giang Khai Huy!
“Quốc khánh mà, đông người”, Giang Khai Huy cười.
“Bố, cô Tô, xuống xe thôi”.
Cùng lúc đó, Giang Đào xuống xe đầu tiên, mở cửa xe cho Giang Khai Huy và Tô Lê, có thể nói là rất có con mắt.
Giang Khai Huy thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, sau đó
xuống xe trước, Tô Lệ lại mở cửa xe bên khác xuống xe.
“Tiểu Trương, cậu tự đi ăn đi, sau đó ở trong xe đợi tôi”, Giang Khai Huy xuống xe rồi dặn dò lái xe.
“Vâng, tỉnh trưởng Giang”.
Tài xế vội vàng gật đầu, cơ thể hơi khom xuống, tỏ thái độ khiêm tốn.
Giang Khai Huy không nhiều lời, đi về phía nhà cổ của nhà họ Tô mà ông ta đã từng nhiều lần bước vào cùng với Giang Đào và Tô Lệ đi theo hai bên trái phải.
Sau đó, không đợi ba người đi qua bãi đỗ xe, một chiếc Maybach và một chiếc Panamera lần lượt lái vào bãi đỗ xe.
Nhìn thấy hai chiếc xe sang trọng, bất luận là Giang Khai Huy hay là Tô Lê cũng chỉ liếc một cái, Giang Đào lại mở to con mắt, nhìn chằm chằm biển số của hai chiếc xe!
Anh ta nhận ra hai chiếc xe đó!
“Đó chẳng phải là Giang Đào sao?”
Trong chiếc Maybach, Trương Hân Như tinh mắt, đã nhìn thấy bố con nhà họ Giang.
Soạt!
Ba người Tân Tranh nghe vậy, lần lượt nhìn qua.
“Đại thọ của ông cụ Tô còn chưa bắt đầu, hai bên đã đụng nhau rồi
sao?”
Cùng lúc đó, trong chiếc Panamera, Phan Dung cũng nhìn thấy bố con Giang Đào, lập tức có chút hưng phấn.
Người trong quan trường coi trọng mắt trông sáu phía, tai nghe tám hướng, đoán ý qua lời nói và sắc mặt là năng lực phải có.
Giang Khai Huy là người nổi tiếng trong quan trường Nam Tô, đương nhiên năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt không cần phải nói, ông ta lập tức phát giác ra sự bất thường của Giang Đào.
“Tiểu Đào, con quen chủ của hai chiếc xe đó à?”, Giang Khai Huy nghi hoặc hỏi.
“ừm”.
Giang Đào gật đầu theo bản năng.
“Bọn họ là?”
Giang Khai Huy cảm thấy rất bất ngờ, tuy ông ta không để ý đến hai chiếc xe đó, nhưng vừa nãy chỉ nhìn lướt qua một cái, ông ta đã thấy hai chiếc xe đó mang biển số Đông Hải.
Cũng có nghĩa là, chủ của hai chiếc xe đó đến từ Đông Hải.
Theo như trước đó Tô Lê nói, Tô Nho Lâm muốn hạn chế số người tham gia lễ mừng thọ, sẽ không có quá nhiều người có thể đến nhà cố nhà họ Tô, hơn nữa đa phần đều là người không đơn giản.
Dưới tình hình này, Giang Đào quen biết khách trong số đó, làm sao không khiến ông ta bất ngờ?
Không chỉ là Giang Khai Huy, ngay cả Tô Lê cũng hơi kinh ngạc, cô ta không ngờ năng lực giao tiếp xã hội của Giang Đào lại mạnh như vậy, quen biết với khách từ Đông Hải đến tham dự đại thọ của ông cụ.
“Nếu con không nhìn nhầm, có lẽ chiếc xe đó là của bạn học Diệu Y”, Giang Đào thấy Giang Khai Huy và Tô Lê nhìn mình, vội vàng nói.
Bạn học?
Giang Khai Huy nghe thấy hai chữ này, càng cảm thấy bất ngờ hơn.
Tô Lê trực tiếp cau mày.
Tô Nho Lâm dặn đi dặn lại yêu cầu hạn chế số người tham dự đại thọ, vì vậy, một số người chen vỡ đầu cũng muốn đến bị loại trừ ra ngoài, còn Tô Diệu Y lại đưa bạn học đến, khiến cô ta ít nhiều có chút nổi giận!
Cùng lúc đó, Tân Tranh và Phan Dung lần lượt đỗ xe vào vị trí.
Cửa xe được mở ra, bốn người Tân Tranh, Tô Diệu Y, Trương Hân Như và Trần Tĩnh xuống xe, Phan Dung chậm hơn mấy giây, nhưng sau khi xuống xe, lập tức đi về phía bốn người.
“Diệu Y, đừng để ý bọn họ, coi như không nhìn thấy!”, Trương Hân Như đề nghị nói.
“Cô của mình cũng có mặt”.
Tô Diệu Y thở dài một tiếng, đôi lông mày thanh tú bất giác nhíu lại.
ừm?
Hiến nhiên, cô ta cũng biết, nếu Giang Khai Huy đến khách sạn trước theo đề nghị của cô ta, rồi mới đến đây, chắc chắn sẽ đến sau sáu giờ.
Như vậy, Giang Khai Huy sẽ trở thành vị khách cuối cùng.
Tuy Giang Khai Huy là một trong
những học trò tự hào nhất của Tô Nho Lâm, nhưng nếu là người có mặt cuối cùng trong đại thọ bảy mươi tuổi của Tô Nho Lâm, chắc chắn ông ta sẽ bị người ta chê cười, thậm chí sẽ bị người ta chỉ trích sau lưng.
Điều này chắc chắc không phải là chuyện tốt gì với Giang Khai Huy!
“Quốc khánh mà, đông người”, Giang Khai Huy cười.
“Bố, cô Tô, xuống xe thôi”.
Cùng lúc đó, Giang Đào xuống xe đầu tiên, mở cửa xe cho Giang Khai Huy và Tô Lê, có thể nói là rất có con mắt.
Giang Khai Huy thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, sau đó
xuống xe trước, Tô Lệ lại mở cửa xe bên khác xuống xe.
“Tiểu Trương, cậu tự đi ăn đi, sau đó ở trong xe đợi tôi”, Giang Khai Huy xuống xe rồi dặn dò lái xe.
“Vâng, tỉnh trưởng Giang”.
Tài xế vội vàng gật đầu, cơ thể hơi khom xuống, tỏ thái độ khiêm tốn.
Giang Khai Huy không nhiều lời, đi về phía nhà cổ của nhà họ Tô mà ông ta đã từng nhiều lần bước vào cùng với Giang Đào và Tô Lệ đi theo hai bên trái phải.
Sau đó, không đợi ba người đi qua bãi đỗ xe, một chiếc Maybach và một chiếc Panamera lần lượt lái vào bãi đỗ xe.
Nhìn thấy hai chiếc xe sang trọng, bất luận là Giang Khai Huy hay là Tô Lê cũng chỉ liếc một cái, Giang Đào lại mở to con mắt, nhìn chằm chằm biển số của hai chiếc xe!
Anh ta nhận ra hai chiếc xe đó!
“Đó chẳng phải là Giang Đào sao?”
Trong chiếc Maybach, Trương Hân Như tinh mắt, đã nhìn thấy bố con nhà họ Giang.
Soạt!
Ba người Tân Tranh nghe vậy, lần lượt nhìn qua.
“Đại thọ của ông cụ Tô còn chưa bắt đầu, hai bên đã đụng nhau rồi
sao?”
Cùng lúc đó, trong chiếc Panamera, Phan Dung cũng nhìn thấy bố con Giang Đào, lập tức có chút hưng phấn.
Người trong quan trường coi trọng mắt trông sáu phía, tai nghe tám hướng, đoán ý qua lời nói và sắc mặt là năng lực phải có.
Giang Khai Huy là người nổi tiếng trong quan trường Nam Tô, đương nhiên năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt không cần phải nói, ông ta lập tức phát giác ra sự bất thường của Giang Đào.
“Tiểu Đào, con quen chủ của hai chiếc xe đó à?”, Giang Khai Huy nghi hoặc hỏi.
“ừm”.
Giang Đào gật đầu theo bản năng.
“Bọn họ là?”
Giang Khai Huy cảm thấy rất bất ngờ, tuy ông ta không để ý đến hai chiếc xe đó, nhưng vừa nãy chỉ nhìn lướt qua một cái, ông ta đã thấy hai chiếc xe đó mang biển số Đông Hải.
Cũng có nghĩa là, chủ của hai chiếc xe đó đến từ Đông Hải.
Theo như trước đó Tô Lê nói, Tô Nho Lâm muốn hạn chế số người tham gia lễ mừng thọ, sẽ không có quá nhiều người có thể đến nhà cố nhà họ Tô, hơn nữa đa phần đều là người không đơn giản.
Dưới tình hình này, Giang Đào quen biết khách trong số đó, làm sao không khiến ông ta bất ngờ?
Không chỉ là Giang Khai Huy, ngay cả Tô Lê cũng hơi kinh ngạc, cô ta không ngờ năng lực giao tiếp xã hội của Giang Đào lại mạnh như vậy, quen biết với khách từ Đông Hải đến tham dự đại thọ của ông cụ.
“Nếu con không nhìn nhầm, có lẽ chiếc xe đó là của bạn học Diệu Y”, Giang Đào thấy Giang Khai Huy và Tô Lê nhìn mình, vội vàng nói.
Bạn học?
Giang Khai Huy nghe thấy hai chữ này, càng cảm thấy bất ngờ hơn.
Tô Lê trực tiếp cau mày.
Tô Nho Lâm dặn đi dặn lại yêu cầu hạn chế số người tham dự đại thọ, vì vậy, một số người chen vỡ đầu cũng muốn đến bị loại trừ ra ngoài, còn Tô Diệu Y lại đưa bạn học đến, khiến cô ta ít nhiều có chút nổi giận!
Cùng lúc đó, Tân Tranh và Phan Dung lần lượt đỗ xe vào vị trí.
Cửa xe được mở ra, bốn người Tân Tranh, Tô Diệu Y, Trương Hân Như và Trần Tĩnh xuống xe, Phan Dung chậm hơn mấy giây, nhưng sau khi xuống xe, lập tức đi về phía bốn người.
“Diệu Y, đừng để ý bọn họ, coi như không nhìn thấy!”, Trương Hân Như đề nghị nói.
“Cô của mình cũng có mặt”.
Tô Diệu Y thở dài một tiếng, đôi lông mày thanh tú bất giác nhíu lại.
ừm?
Bình luận facebook