Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 211
*Chương có nội dung hình ảnh
Trong nháy mắt.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đố dồn vào cô gái ăn mặc giản dị đó.
Ngay sau đó.
Cô gái xuất thân từ miền núi, kể từ lúc bước vào Tô Viên, lần đầu tiên thay đổi sắc mặt.
Dưới ánh đèn, giống như bị điện giật, cả người run lên, ngẩng đầu nhìn ông lão trước mặt, người được ca ngợi là Thái Sơn Bắc Đấu trong lĩnh vực kinh tế của Hoa Hạ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng khó hiếu!
Dưới màn đêm, Tô Viên rực rỡ ánh đèn, sân sau một mảng im lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Trần Tĩnh.
Trên đời này, con cóc ba chân khó tìm, nhưng người con gái đẹp thì rất dễ kiếm, nhất là hiện nay ngành thấm mĩ ngày càng phát triển, nhan sắc nhân tạo nhan nhản khắp nơi.
Mặc dù nhan sắc, dáng người và khí chất của Trần Tĩnh đều là hạng nhất, nhưng trước khi Tô Nho Lâm đi đến chỗ cô ấy, không có mấy người chú ý tới cô ấy, người chú ý đến cơ bản đều là thanh niên trẻ.
Lúc này, bởi vì lời nói của Tô Nho Lâm, cô ấy trở thành tâm điểm chú ý duy nhất của tất cả mọi người!
Sự kinh ngạc trong lòng những vị khách so với sự kinh ngạc trong lòng cô ấy chỉ hơn chứ không kém!
Học trò cuối cùng của Tô Nho Lâm…
Đây là thân phận và vinh dự mà toàn bộ con em quyền quý Hoa Hạ đánh vỡ đầu đều muốn có được!
Tuy nhiên.
Bất kể là con cái của các ông trùm kinh doanh có thể lọt vào danh sách của Forbes, hay con cái của các quan chức cấp cao, đều không có được đãi ngộ như vậy!
Ngay cả đến Lý Tuyết Nhạn thiên kiêu trẻ tuổi nổi danh trong giới kinh doanh Hoa Hạ thậm chí là cả toàn
cầu, từng đến Tô Viên ba lần, cũng không thế trở thành học trò của Tô Nho Lâm.
Mà hiện tại, một cô gái không tiếng tăm bỗng trở thành học trò của Tô Nho Lâm…
Hơn nữa là học trò cuối cùng!
Điều này…không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra đã mang đến sự chấn động cho bọn họ như nào?
“Cô ta là ai?”
“Sao ông Tô lại nhận cô ta làm học trò cuối cùng”
“Ông Tô xem ra rất coi trọng cô gái này, không chỉ nhận làm học trò cuối cùng, còn đặc biệt giới thiệu
trong bữa tiệc mừng thọ!”
Sau vài giây, khách mời lớn tuổi đều thấp giọng bàn tán, trong lời nói ngoài sự kinh ngạc, còn có sự hâm mộ ghen ghét cùng đố kị, cảm giác hận không thể đem con cái của bọn họ thay thế vị trí của Trần Tĩnh.
Trên bàn chính, vẻ mặt của Giang Khai Huy phức tạp, ngoài kinh ngạc, còn thêm khó hiểu.
Lý trí nói với ông ta, chắc chắn còn có trò mèo gì trong đó, nhưng ông ta vắt óc cũng không thể nghĩ ra được nội tình bên trong là gì!
Bên cạnh đó, ông ta có phần khó chịu – Tô Nho Lâm làm như vậy là đang xát muối lên vết thương của hai bố con họ!
“Cậu Giang, lai lịch của cô gái đó như nào?”
“Đúng vậy, sao đột nhiên lại trở thành học trò cuối cùng của ông cụ Tô?”
Thế hệ lớn tuổi xôn xao bàn luận, thế hệ trẻ cũng không nhàn rỗi, bọn họ không hẹn mà cùng hỏi Giang Đào.
“Không biết”.
Giang Đào lắc đầu, vẻ mặt rất buồn bực, giọng điệu có phần cáu kỉnh.
Vốn dĩ, theo suy nghĩ của anh ta, nhà họ Giang và nhà họ Tô đề nghị kết thông gia thành công, anh ta không chỉ có thể trở thành con rể của
Tô Văn, mà còn có thể làm học trò của Tô Văn, nhưng hiện tại anh ta không những không trở thành học trò và con rể của Tô Văn, ngược lại còn bị người nhà họ Tô làm cho nhục nhã một trận, trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Mà trong mắt anh ta, một cô gái đến từ ngôi làng ở miền núi xa xôi hẻo lánh vùng đông bắc lại có thể lắc mình trở thành học trò cuối cùng của Tô Nho Lâm…
Sự đối lập rõ ràng này khiến anh ta có cảm giác như bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục, làm gì còn có tâm tư mà đáp lại những lời bàn tán của đám thanh niên xung quanh?
“Đây… là sao?”
Cùng lúc đó, Trương Hân Như cũng nhìn hai người Tô Nho Lâm và Trần Tĩnh với vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi tự hỏi thầm trong lòng.
Không có câu trả lời.
Theo cô thấy, đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh đến Tô Viên, trước đó cũng không qua lại với Tô Nho Lâm, cho nên không có lý do gì để Tô Nho Lâm nhận Trần Tĩnh làm học trò cuối cùng.
tại đây có hình
Trong nháy mắt.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đố dồn vào cô gái ăn mặc giản dị đó.
Ngay sau đó.
Cô gái xuất thân từ miền núi, kể từ lúc bước vào Tô Viên, lần đầu tiên thay đổi sắc mặt.
Dưới ánh đèn, giống như bị điện giật, cả người run lên, ngẩng đầu nhìn ông lão trước mặt, người được ca ngợi là Thái Sơn Bắc Đấu trong lĩnh vực kinh tế của Hoa Hạ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng khó hiếu!
Dưới màn đêm, Tô Viên rực rỡ ánh đèn, sân sau một mảng im lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Trần Tĩnh.
Trên đời này, con cóc ba chân khó tìm, nhưng người con gái đẹp thì rất dễ kiếm, nhất là hiện nay ngành thấm mĩ ngày càng phát triển, nhan sắc nhân tạo nhan nhản khắp nơi.
Mặc dù nhan sắc, dáng người và khí chất của Trần Tĩnh đều là hạng nhất, nhưng trước khi Tô Nho Lâm đi đến chỗ cô ấy, không có mấy người chú ý tới cô ấy, người chú ý đến cơ bản đều là thanh niên trẻ.
Lúc này, bởi vì lời nói của Tô Nho Lâm, cô ấy trở thành tâm điểm chú ý duy nhất của tất cả mọi người!
Sự kinh ngạc trong lòng những vị khách so với sự kinh ngạc trong lòng cô ấy chỉ hơn chứ không kém!
Học trò cuối cùng của Tô Nho Lâm…
Đây là thân phận và vinh dự mà toàn bộ con em quyền quý Hoa Hạ đánh vỡ đầu đều muốn có được!
Tuy nhiên.
Bất kể là con cái của các ông trùm kinh doanh có thể lọt vào danh sách của Forbes, hay con cái của các quan chức cấp cao, đều không có được đãi ngộ như vậy!
Ngay cả đến Lý Tuyết Nhạn thiên kiêu trẻ tuổi nổi danh trong giới kinh doanh Hoa Hạ thậm chí là cả toàn
cầu, từng đến Tô Viên ba lần, cũng không thế trở thành học trò của Tô Nho Lâm.
Mà hiện tại, một cô gái không tiếng tăm bỗng trở thành học trò của Tô Nho Lâm…
Hơn nữa là học trò cuối cùng!
Điều này…không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra đã mang đến sự chấn động cho bọn họ như nào?
“Cô ta là ai?”
“Sao ông Tô lại nhận cô ta làm học trò cuối cùng”
“Ông Tô xem ra rất coi trọng cô gái này, không chỉ nhận làm học trò cuối cùng, còn đặc biệt giới thiệu
trong bữa tiệc mừng thọ!”
Sau vài giây, khách mời lớn tuổi đều thấp giọng bàn tán, trong lời nói ngoài sự kinh ngạc, còn có sự hâm mộ ghen ghét cùng đố kị, cảm giác hận không thể đem con cái của bọn họ thay thế vị trí của Trần Tĩnh.
Trên bàn chính, vẻ mặt của Giang Khai Huy phức tạp, ngoài kinh ngạc, còn thêm khó hiểu.
Lý trí nói với ông ta, chắc chắn còn có trò mèo gì trong đó, nhưng ông ta vắt óc cũng không thể nghĩ ra được nội tình bên trong là gì!
Bên cạnh đó, ông ta có phần khó chịu – Tô Nho Lâm làm như vậy là đang xát muối lên vết thương của hai bố con họ!
“Cậu Giang, lai lịch của cô gái đó như nào?”
“Đúng vậy, sao đột nhiên lại trở thành học trò cuối cùng của ông cụ Tô?”
Thế hệ lớn tuổi xôn xao bàn luận, thế hệ trẻ cũng không nhàn rỗi, bọn họ không hẹn mà cùng hỏi Giang Đào.
“Không biết”.
Giang Đào lắc đầu, vẻ mặt rất buồn bực, giọng điệu có phần cáu kỉnh.
Vốn dĩ, theo suy nghĩ của anh ta, nhà họ Giang và nhà họ Tô đề nghị kết thông gia thành công, anh ta không chỉ có thể trở thành con rể của
Tô Văn, mà còn có thể làm học trò của Tô Văn, nhưng hiện tại anh ta không những không trở thành học trò và con rể của Tô Văn, ngược lại còn bị người nhà họ Tô làm cho nhục nhã một trận, trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Mà trong mắt anh ta, một cô gái đến từ ngôi làng ở miền núi xa xôi hẻo lánh vùng đông bắc lại có thể lắc mình trở thành học trò cuối cùng của Tô Nho Lâm…
Sự đối lập rõ ràng này khiến anh ta có cảm giác như bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục, làm gì còn có tâm tư mà đáp lại những lời bàn tán của đám thanh niên xung quanh?
“Đây… là sao?”
Cùng lúc đó, Trương Hân Như cũng nhìn hai người Tô Nho Lâm và Trần Tĩnh với vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi tự hỏi thầm trong lòng.
Không có câu trả lời.
Theo cô thấy, đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh đến Tô Viên, trước đó cũng không qua lại với Tô Nho Lâm, cho nên không có lý do gì để Tô Nho Lâm nhận Trần Tĩnh làm học trò cuối cùng.
tại đây có hình
Bình luận facebook