Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 19
Sắc mặt Vương Mộng Nam hơi đổi, tấm bảng tên trước ngực cũng rung lên kịch liệt, biên độ kinh người, mấu chốt quá lớn!
“Tôi tên Tân Tranh”, Tân Tranh theo bản năng nhìn lướt qua phía trước ngực đang run rẩy của Vương Mộng Nam, mở miệng nói.
“Tuổi?”
Ánh mắt của Tân Tranh không thoát khỏi mắt Vương Mộng Nam, trong lòng cô ta vô cùng căm tức nhưng cũng không lập tức thế hiện ra ngoài.
“24 tuổi”.
“Nghề nghiệp?”
Vương Mộng Nam ghi chép xong lại hỏi.
Lúc này, Tân Tranh không hề hé răng nói nửa lời.
“Nghề nghiệp?”
Vương Mộng Nam ngẩng đầu lên, nâng tone giọng hỏi lại, lúc này cô ta phát hiện Tân Tranh vốn lười nhắc thở không ra hơi đã biến mất thay vào đó là cảm giác nặng nề hơn.
“Vô công rồi nghề”.
Giống như trong nháy mắt Tân Tranh liền khôi phục bộ dạng lười biếng lúc đầu, thuận miệng đáp.
“Tôi nhắc nhở anh, anh tốt nhất nên phối hợp, nếu không thì đừng trách tôi!”
Vương Mộng Nam không quan tâm đến sự thay đổi của Tân Tranh, lạnh lùng nói: “Hai vệ sĩ bên cạnh Trương Hân Như đều là những cao thủ có tiếng trong giới vệ sĩ. Hai người đó không chịu nổi một đòn của hung thủ, mà anh lại dễ dàng chế ngự được hung thủ. Anh nói với tôi anh vô công rồi nghề, anh nghĩ tôi không có não chắc?”
“Thì cô quả thực không có não mà”, Tân Tranh thản nhiên thừa nhận đáp.
“Anh… anh nói cái gì?”
Thực lực của Vương Mộng Nam cũng không tệ, nay lại bị nói không có não liền tức giận đến đứng thẳng lên, chỉ tay vào người Tân Tranh.
“Tôi dễ dàng chế ngự được hung thủ với chuyện tôi thất nghiệp có gì liên quan vậy? Chẳng lẽ không có việc làm thì không được học võ hả? Ngày nhỏ tôi từng đến Thiếu Lâm, Nga Mi bái sư học nghệ, không được sao?”, Tân Tranh hoàn toàn không quan tâm đến sự tức giận của Vương Mộng Nam hỏi ngược lại.
Vương Mộng Nam chỉ biết nhìn chằm chằm vào Tân Tranh, không nói lên lời.
Bời chính cô ta cũng không tìm được lí do nào phản bác lại đối phương, hai chuyện này quả thực không liên quan đến nhau.
“Hừ~”
Chợt Vương Mộng Nam hít sâu một hơi hỏi: “Anh có quan hệ gì với Trương Bách Hùng?”
“Không có quan hệ”.
Trong lòng Tân Tranh khẽ động, anh lờ mờ đoán được cuộc thẩm vấn nghiêm khắc của Vương Mộng Nam với mình phần lớn có liên quan đến Trương Bách Hùng.
Trước đó khi ở ga đường sắt cao tốc, ánh mắt Vương Mộng Nam tràn đầy thù hận nhìn Trương Bách Hùng đã lọt vào tầm mắt anh.
“Không liên quan? Vậy tại sao anh lại mạo hiểm tính mạng để cứu con gái ông ta?”
Vương Mộng Nam cười lạnh, từ khi ở ga đường sẳt cao tốc đến đồn cảnh sát, cô ta không ngừng suy nghĩ tại sao Tân Tranh lại từ chối danh thiếp của Trương Bách Hùng, cuối cùng cũng nghĩ ra được hai người họ đang diễn trò người tung kẻ hứng, vì vậy mới xua tan được sự nghi ngờ của cánh sát.
“Khi còn đi học, giáo viên đã dạy chúng ta phải biết giúp đỡ người khác, học tập tấm gương Lõi Phong, cái này có gì không đúng?”
Mặc dù nhìn ra được Vương Mộng Nam muốn nhắm đến Trương Bách Hùng, nhưng Tân Tranh không muốn nhúng tay vào chuyện thị phi, anh tiếp tục cố ý trêu chọc Vương Mộng Nam.
“Anh bớt mồm mép lại cho tôi!”, Vương Mộng Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tân Tranh nói: “Anh nghĩ anh không nói thì tôi không tra ra được sao?”
“Cô cứ tự nhiên”.
Tân Tranh nhún vai, tỏ vẻ không mấy quan tâm.
“Bang bang bang…”
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên!
“Tôi tên Tân Tranh”, Tân Tranh theo bản năng nhìn lướt qua phía trước ngực đang run rẩy của Vương Mộng Nam, mở miệng nói.
“Tuổi?”
Ánh mắt của Tân Tranh không thoát khỏi mắt Vương Mộng Nam, trong lòng cô ta vô cùng căm tức nhưng cũng không lập tức thế hiện ra ngoài.
“24 tuổi”.
“Nghề nghiệp?”
Vương Mộng Nam ghi chép xong lại hỏi.
Lúc này, Tân Tranh không hề hé răng nói nửa lời.
“Nghề nghiệp?”
Vương Mộng Nam ngẩng đầu lên, nâng tone giọng hỏi lại, lúc này cô ta phát hiện Tân Tranh vốn lười nhắc thở không ra hơi đã biến mất thay vào đó là cảm giác nặng nề hơn.
“Vô công rồi nghề”.
Giống như trong nháy mắt Tân Tranh liền khôi phục bộ dạng lười biếng lúc đầu, thuận miệng đáp.
“Tôi nhắc nhở anh, anh tốt nhất nên phối hợp, nếu không thì đừng trách tôi!”
Vương Mộng Nam không quan tâm đến sự thay đổi của Tân Tranh, lạnh lùng nói: “Hai vệ sĩ bên cạnh Trương Hân Như đều là những cao thủ có tiếng trong giới vệ sĩ. Hai người đó không chịu nổi một đòn của hung thủ, mà anh lại dễ dàng chế ngự được hung thủ. Anh nói với tôi anh vô công rồi nghề, anh nghĩ tôi không có não chắc?”
“Thì cô quả thực không có não mà”, Tân Tranh thản nhiên thừa nhận đáp.
“Anh… anh nói cái gì?”
Thực lực của Vương Mộng Nam cũng không tệ, nay lại bị nói không có não liền tức giận đến đứng thẳng lên, chỉ tay vào người Tân Tranh.
“Tôi dễ dàng chế ngự được hung thủ với chuyện tôi thất nghiệp có gì liên quan vậy? Chẳng lẽ không có việc làm thì không được học võ hả? Ngày nhỏ tôi từng đến Thiếu Lâm, Nga Mi bái sư học nghệ, không được sao?”, Tân Tranh hoàn toàn không quan tâm đến sự tức giận của Vương Mộng Nam hỏi ngược lại.
Vương Mộng Nam chỉ biết nhìn chằm chằm vào Tân Tranh, không nói lên lời.
Bời chính cô ta cũng không tìm được lí do nào phản bác lại đối phương, hai chuyện này quả thực không liên quan đến nhau.
“Hừ~”
Chợt Vương Mộng Nam hít sâu một hơi hỏi: “Anh có quan hệ gì với Trương Bách Hùng?”
“Không có quan hệ”.
Trong lòng Tân Tranh khẽ động, anh lờ mờ đoán được cuộc thẩm vấn nghiêm khắc của Vương Mộng Nam với mình phần lớn có liên quan đến Trương Bách Hùng.
Trước đó khi ở ga đường sắt cao tốc, ánh mắt Vương Mộng Nam tràn đầy thù hận nhìn Trương Bách Hùng đã lọt vào tầm mắt anh.
“Không liên quan? Vậy tại sao anh lại mạo hiểm tính mạng để cứu con gái ông ta?”
Vương Mộng Nam cười lạnh, từ khi ở ga đường sẳt cao tốc đến đồn cảnh sát, cô ta không ngừng suy nghĩ tại sao Tân Tranh lại từ chối danh thiếp của Trương Bách Hùng, cuối cùng cũng nghĩ ra được hai người họ đang diễn trò người tung kẻ hứng, vì vậy mới xua tan được sự nghi ngờ của cánh sát.
“Khi còn đi học, giáo viên đã dạy chúng ta phải biết giúp đỡ người khác, học tập tấm gương Lõi Phong, cái này có gì không đúng?”
Mặc dù nhìn ra được Vương Mộng Nam muốn nhắm đến Trương Bách Hùng, nhưng Tân Tranh không muốn nhúng tay vào chuyện thị phi, anh tiếp tục cố ý trêu chọc Vương Mộng Nam.
“Anh bớt mồm mép lại cho tôi!”, Vương Mộng Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tân Tranh nói: “Anh nghĩ anh không nói thì tôi không tra ra được sao?”
“Cô cứ tự nhiên”.
Tân Tranh nhún vai, tỏ vẻ không mấy quan tâm.
“Bang bang bang…”
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên!
Bình luận facebook