Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 223
Tân Tranh nghe thế thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cậu Tân Tranh, có chuyện gì thế?”
Bất thình lình xuất hiện biến cố khiến tim Trương Bách Hùng chợt nhói lên, nhanh chóng bị nhấc lên đến tận cổ họng.
“Số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy…”
Không có câu trả lời nào, Tân Tranh đã trực tiếp cúp điện thoại, nhấn số của Trương Hân Như nhưng lại phát hiện ra bên kia đã tắt máy.
Phát hiện này khiến Tân Tranh cảm thấy bất an!
Cùng lúc đó, Trương Bách Hùng lại gọi điện thoại tới!
“Các cô cứ ngồi ở đây, đừng đi đâu cả!”
Tân Tranh không nghe máy, nhanh chóng dặn dò Tô Diệu Y và Trần Tĩnh, sau đó như một con báo săn đứng bật dậy khỏi sô pha, lướt qua ba cô gái sau đó đi vội về phía nhà vệ sinh.
“Chủ tịch Trương, tôi gọi lại cho ông sau!”
Trong quá trình chạy đi, Tân Tranh nhấn nhận cuộc gọi, lên tiếng trước, sau đó không chờ Trương Bách Hùng đáp lời đã cúp điện thoại một lần nữa.
Hơn mười giây sau, Tân Tranh vội vàng lướt qua đám đông, đi tới trước cửa nhà vệ sinh, có thể thấy cửa nhà vệ sinh có rất nhiều người đi ra đi vào.
Hả?
Thấy thế, Tân Tranh chợt dừng lại, không trực tiếp vọt vào nhà vệ sinh nữ mà chỉ đứng ở cửa lớn tiếng gọi: “Trương Hân Như!”
Không có ai trả lời.
“Trương Hân Như, nghe thấy thì trả lời đi!”
Tân Tranh lại lớn tiếng hơn nữa, gọi hết lần này đến lần khác.
“Nguy rồi!”
Khoảng nửa phút sau, Tân Tranh gọi mãi vẫn không có ai nghe máy, anh mới ý thức được một điều.
Trương Hân Như đã xảy ra chuyện!
Tuy đã ý thức được Trương Hân Như đã xảy ra chuyện nhưng Tân Tranh cũng không gọi điện thoại báo cho Trương Bách Hùng trước mà là nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, chạy vội ra cửa quán bar.
Theo anh nghĩ, chỉ cần Trương Hân Như chưa bị mang ra khỏi quán bar thì tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát, ngược lại thì mọi chuyện sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều.
Soạt!
Dưới ánh đèn, Tân Tranh dừng bước, như một bóng ma nhanh chóng lướt qua đám người.
“A…”
Một nữ nhân viên bưng rượu trong
quán đang chuẩn bị mang rượu đến bàn khách thì nhìn thấy một bóng người vội vàng chạy tới thì sợ đến mức nhanh chóng lùi lại phía sau, hét lên một tiếng.
Cô ta vừa lùi lại thì đã phá hỏng con đường nhỏ hẹp phía sau cùng với hai người khác.
Bốp…
Thấy thế, tốc độ của Tân Tranh vẫn không giảm, khi sắp đến gần người cô nhân viên thì hai nhân nhấn nhẹ, cơ thể đột ngột bay lên trời.
Ngay sau đó.
Khi khách xung quanh và cô nhân
viên đang trợn mắt há hốc miệng thì Tân Tranh đã như một con chim khổng lồ xẹt qua đỉnh đầu ba người họ, hai chân đáp xuống đất tiện thể nhấc một chân về phía trước, như một mũi lên đã căng dây, nhanh chóng biến mất trong đám người.
“Chẳng lẽ mình bị ảo giác rồi ư?”
“Đó… Anh ta đang đóng phim hả?”
“Mẹ ơi, anh ta có còn là người nữa không?”
Sau khi Tân Tranh biến mất trong đám đông, nữ nhân viên kia và khách xung quanh mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt không dám tin… Tất cả những gì vừa xảy ra lúc nãy họ chỉ mới được thấy trong phim mà thôi!
Không quan tâm đến những điều đó, Tân Tranh lao vội ra khỏi đám đông, sau đó trở về hành lang, đi về phía cửa.
Mười giây sau, Tân Tranh ra khỏi cửa quán bar, ánh mắt sắc như đao nhìn về phía bãi đỗ xe, có thể thấy một chiếc Audi Q7 đang chạy ra cửa.
“Cứu… Cứu tôi.
“Cậu Tân Tranh, có chuyện gì thế?”
Bất thình lình xuất hiện biến cố khiến tim Trương Bách Hùng chợt nhói lên, nhanh chóng bị nhấc lên đến tận cổ họng.
“Số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy…”
Không có câu trả lời nào, Tân Tranh đã trực tiếp cúp điện thoại, nhấn số của Trương Hân Như nhưng lại phát hiện ra bên kia đã tắt máy.
Phát hiện này khiến Tân Tranh cảm thấy bất an!
Cùng lúc đó, Trương Bách Hùng lại gọi điện thoại tới!
“Các cô cứ ngồi ở đây, đừng đi đâu cả!”
Tân Tranh không nghe máy, nhanh chóng dặn dò Tô Diệu Y và Trần Tĩnh, sau đó như một con báo săn đứng bật dậy khỏi sô pha, lướt qua ba cô gái sau đó đi vội về phía nhà vệ sinh.
“Chủ tịch Trương, tôi gọi lại cho ông sau!”
Trong quá trình chạy đi, Tân Tranh nhấn nhận cuộc gọi, lên tiếng trước, sau đó không chờ Trương Bách Hùng đáp lời đã cúp điện thoại một lần nữa.
Hơn mười giây sau, Tân Tranh vội vàng lướt qua đám đông, đi tới trước cửa nhà vệ sinh, có thể thấy cửa nhà vệ sinh có rất nhiều người đi ra đi vào.
Hả?
Thấy thế, Tân Tranh chợt dừng lại, không trực tiếp vọt vào nhà vệ sinh nữ mà chỉ đứng ở cửa lớn tiếng gọi: “Trương Hân Như!”
Không có ai trả lời.
“Trương Hân Như, nghe thấy thì trả lời đi!”
Tân Tranh lại lớn tiếng hơn nữa, gọi hết lần này đến lần khác.
“Nguy rồi!”
Khoảng nửa phút sau, Tân Tranh gọi mãi vẫn không có ai nghe máy, anh mới ý thức được một điều.
Trương Hân Như đã xảy ra chuyện!
Tuy đã ý thức được Trương Hân Như đã xảy ra chuyện nhưng Tân Tranh cũng không gọi điện thoại báo cho Trương Bách Hùng trước mà là nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, chạy vội ra cửa quán bar.
Theo anh nghĩ, chỉ cần Trương Hân Như chưa bị mang ra khỏi quán bar thì tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát, ngược lại thì mọi chuyện sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều.
Soạt!
Dưới ánh đèn, Tân Tranh dừng bước, như một bóng ma nhanh chóng lướt qua đám người.
“A…”
Một nữ nhân viên bưng rượu trong
quán đang chuẩn bị mang rượu đến bàn khách thì nhìn thấy một bóng người vội vàng chạy tới thì sợ đến mức nhanh chóng lùi lại phía sau, hét lên một tiếng.
Cô ta vừa lùi lại thì đã phá hỏng con đường nhỏ hẹp phía sau cùng với hai người khác.
Bốp…
Thấy thế, tốc độ của Tân Tranh vẫn không giảm, khi sắp đến gần người cô nhân viên thì hai nhân nhấn nhẹ, cơ thể đột ngột bay lên trời.
Ngay sau đó.
Khi khách xung quanh và cô nhân
viên đang trợn mắt há hốc miệng thì Tân Tranh đã như một con chim khổng lồ xẹt qua đỉnh đầu ba người họ, hai chân đáp xuống đất tiện thể nhấc một chân về phía trước, như một mũi lên đã căng dây, nhanh chóng biến mất trong đám người.
“Chẳng lẽ mình bị ảo giác rồi ư?”
“Đó… Anh ta đang đóng phim hả?”
“Mẹ ơi, anh ta có còn là người nữa không?”
Sau khi Tân Tranh biến mất trong đám đông, nữ nhân viên kia và khách xung quanh mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt không dám tin… Tất cả những gì vừa xảy ra lúc nãy họ chỉ mới được thấy trong phim mà thôi!
Không quan tâm đến những điều đó, Tân Tranh lao vội ra khỏi đám đông, sau đó trở về hành lang, đi về phía cửa.
Mười giây sau, Tân Tranh ra khỏi cửa quán bar, ánh mắt sắc như đao nhìn về phía bãi đỗ xe, có thể thấy một chiếc Audi Q7 đang chạy ra cửa.
“Cứu… Cứu tôi.
Bình luận facebook