Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 229
Tân Tranh thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy anh không tiếc dùng đến quan hệ với Long Nữ cũng bởi vì chưa biết mục đích của Dương Sách
là gì, sợ Trương Hân Như bị hại nên mới muốn cứu cô càng nhanh càng tốt.
Nay, nếu đã biết được chiêu trò của Dương Sách, xác định Trương Hân Như sẽ không sao trong khoảng thời gian ngắn thì anh yên tâm rồi.
“Cậu Tân Tranh, cậu…”
Trương Bách Hùng muốn nói lại thôi, ông ấy cảm thấy Tân Tranh biểu hiện quá thoải mái.
“Chủ tịch Trương, ông cứ yên tâm, nếu tôi đã hứa sẽ bảo vệ Hân Như thì sẽ cứu được cô ấy!”
Tân Tranh gằn từng chữ: “Mặt khác, vì cảm thấy có lỗi với chuyện hôm nay nên tôi sẽ tặng cho ông một
món quà!”
“Cái gì?”, Trương Bách Hùng hỏi lại theo bản năng.
“Quyền hạn ở thế giới ngầm Nam Tô!”
Tân Tranh bâng quơ nói, như đang bàn về một chuyện hết sức bé nhỏ: “Qua đêm nay, Dương Sách sẽ bị gạch tên khỏi Nam Tô!”
Là đại ưng của Đông Hải, Trương Bách Hùng nắm quyền phát ngôn trong thế giới ngầm Đông Hải, cả đời đã trải qua biết bao phong ba bão táp, thậm chí có thể nói là từng bước dẫm lên xác của kẻ thù, mới đứng được đến đỉnh cao của Đông Hải.
Tất cả việc này khiến ông ta có một trái tim kiên cường hơn người bình thường.
Nhưng.
Sau khi nghe thấy lời của Tân Tranh, ông ta vẫn bị kinh hãi đến ngấn người tại chỗ.
Giết Dương Sách, đoạt Nam Tô!
Ông ta từng không chỉ một lần nghĩ như vậy, nhưng kể cả là ông ta,
muốn làm được việc này cũng rất khó.
Dù sao, bên cạnh Dương Sách có hai cánh tay đắc lực A cửu và Kim Cương và nữ quân sư Gia Cát Minh Nguyệt, hơn nữa còn có chỗ dựa quan chức.
Cũng có nghĩa là, cho dù ông ta có thể giết Dương Sách thành công, cũng rất khó thay thế Dương Sách, nắm quyền phát ngôn trong thế giới ngầm Nam Tô.
Trừ phi lật đố chỗ dựa quan chức phía sau Dương Sách.
Việc này vượt quá phạm vi năng lực của ông ta, cho nên tuy ông ta từng nghĩ rất nhiều lần, nhưng chưa từng biến suy nghĩthành hành động,
từ đó ông ta cùng Dương Sách và Xà mỹ nữ ở Hàng Giang hình thành cục diện thế kiềng ba chân ở vùng tam giác Trường Giang.
Mà lúc này, việc này được nói ra từ miệng Tân Tranh lại dễ dàng giống như trẻ con chơi nhà chòi vậy.
Nếu không phải vì Tân Tranh có võ công đáng sợ, nếu không phải Tân Tranh từng lật đố bô’ con nhà họ Lương, ông ta thà tin rằng trên đời này có ma, cũng không tin lời của Tân Tranh.
“Cậu Tân, bây giờ việc tôi muốn làm nhất là cứu thành công con gái của tôi vê .
Sau một hồi kinh hãi, Trương Bách Hùng hơi trầm ngâm, mới lên tiếng
nói: “Hiện tại, Hân Như ở trong tay Dương Sách, cậu muốn tiêu diệt Dương Sách, liệu có dẫn đến Hân Như xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”
“Chủ tịch Trương, ông đợi tin của tôi”.
Tân Tranh không trả lời đúng câu hỏi, anh biết Trương Bách Hùng không tin lời của anh, nếu không cũng sẽ không nói ra câu như vậy.
Đương nhiên, anh cũng có thể hiểu Trương Bách Hùng, đổi lại thành anh đứng ở vị trí và góc độ của Trương Bách Hùng, cũng tuyệt đối không tin.
“Được”.
Trương Bách Hùng không nói nhiều thêm, ông ta cũng biết trong câu nói vừa nãy của mình không những có ý lo lắng, mà còn có ý không tin tưởng.
Bây giờ, trước khi đồng ý với điều kiện của Dương Sách, ông ta chỉ có thể gửi gắm tất cả hy vọng vào Tân Tranh.
“Cốc cốc…”
Lúc sau, đúng lúc Trương Bách Hùng kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Tân Tranh, tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên.
“Văn Mặc, chú vào đi”, Trương Bách Hùng đặt điện thoại xuống nói.
“Đai ca. đã thông báo cho moi
người rồi”, Chu Văn Mặc đấy cửa đi vào và báo cáo.
“Đi thôi”.
là gì, sợ Trương Hân Như bị hại nên mới muốn cứu cô càng nhanh càng tốt.
Nay, nếu đã biết được chiêu trò của Dương Sách, xác định Trương Hân Như sẽ không sao trong khoảng thời gian ngắn thì anh yên tâm rồi.
“Cậu Tân Tranh, cậu…”
Trương Bách Hùng muốn nói lại thôi, ông ấy cảm thấy Tân Tranh biểu hiện quá thoải mái.
“Chủ tịch Trương, ông cứ yên tâm, nếu tôi đã hứa sẽ bảo vệ Hân Như thì sẽ cứu được cô ấy!”
Tân Tranh gằn từng chữ: “Mặt khác, vì cảm thấy có lỗi với chuyện hôm nay nên tôi sẽ tặng cho ông một
món quà!”
“Cái gì?”, Trương Bách Hùng hỏi lại theo bản năng.
“Quyền hạn ở thế giới ngầm Nam Tô!”
Tân Tranh bâng quơ nói, như đang bàn về một chuyện hết sức bé nhỏ: “Qua đêm nay, Dương Sách sẽ bị gạch tên khỏi Nam Tô!”
Là đại ưng của Đông Hải, Trương Bách Hùng nắm quyền phát ngôn trong thế giới ngầm Đông Hải, cả đời đã trải qua biết bao phong ba bão táp, thậm chí có thể nói là từng bước dẫm lên xác của kẻ thù, mới đứng được đến đỉnh cao của Đông Hải.
Tất cả việc này khiến ông ta có một trái tim kiên cường hơn người bình thường.
Nhưng.
Sau khi nghe thấy lời của Tân Tranh, ông ta vẫn bị kinh hãi đến ngấn người tại chỗ.
Giết Dương Sách, đoạt Nam Tô!
Ông ta từng không chỉ một lần nghĩ như vậy, nhưng kể cả là ông ta,
muốn làm được việc này cũng rất khó.
Dù sao, bên cạnh Dương Sách có hai cánh tay đắc lực A cửu và Kim Cương và nữ quân sư Gia Cát Minh Nguyệt, hơn nữa còn có chỗ dựa quan chức.
Cũng có nghĩa là, cho dù ông ta có thể giết Dương Sách thành công, cũng rất khó thay thế Dương Sách, nắm quyền phát ngôn trong thế giới ngầm Nam Tô.
Trừ phi lật đố chỗ dựa quan chức phía sau Dương Sách.
Việc này vượt quá phạm vi năng lực của ông ta, cho nên tuy ông ta từng nghĩ rất nhiều lần, nhưng chưa từng biến suy nghĩthành hành động,
từ đó ông ta cùng Dương Sách và Xà mỹ nữ ở Hàng Giang hình thành cục diện thế kiềng ba chân ở vùng tam giác Trường Giang.
Mà lúc này, việc này được nói ra từ miệng Tân Tranh lại dễ dàng giống như trẻ con chơi nhà chòi vậy.
Nếu không phải vì Tân Tranh có võ công đáng sợ, nếu không phải Tân Tranh từng lật đố bô’ con nhà họ Lương, ông ta thà tin rằng trên đời này có ma, cũng không tin lời của Tân Tranh.
“Cậu Tân, bây giờ việc tôi muốn làm nhất là cứu thành công con gái của tôi vê .
Sau một hồi kinh hãi, Trương Bách Hùng hơi trầm ngâm, mới lên tiếng
nói: “Hiện tại, Hân Như ở trong tay Dương Sách, cậu muốn tiêu diệt Dương Sách, liệu có dẫn đến Hân Như xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”
“Chủ tịch Trương, ông đợi tin của tôi”.
Tân Tranh không trả lời đúng câu hỏi, anh biết Trương Bách Hùng không tin lời của anh, nếu không cũng sẽ không nói ra câu như vậy.
Đương nhiên, anh cũng có thể hiểu Trương Bách Hùng, đổi lại thành anh đứng ở vị trí và góc độ của Trương Bách Hùng, cũng tuyệt đối không tin.
“Được”.
Trương Bách Hùng không nói nhiều thêm, ông ta cũng biết trong câu nói vừa nãy của mình không những có ý lo lắng, mà còn có ý không tin tưởng.
Bây giờ, trước khi đồng ý với điều kiện của Dương Sách, ông ta chỉ có thể gửi gắm tất cả hy vọng vào Tân Tranh.
“Cốc cốc…”
Lúc sau, đúng lúc Trương Bách Hùng kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Tân Tranh, tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên.
“Văn Mặc, chú vào đi”, Trương Bách Hùng đặt điện thoại xuống nói.
“Đai ca. đã thông báo cho moi
người rồi”, Chu Văn Mặc đấy cửa đi vào và báo cáo.
“Đi thôi”.
Bình luận facebook