Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 22
Sau khi bắt tay xong, Chu Văn Mặc lại nở nụ cười, sau đó lái chiếc xe S600 rời khỏi.
Tân Tranh cũng không dừng lại, anh đi ra khỏi khu đồn cảnh sát, nhìn thời gian, lúc này đã gần chín giờ tối.
Ban đầu, theo kế hoạch của Tân Tranh, sau khi đến Đông Hải, trước tiên anh đến thăm bạn của bố mình, nhờ đối phương giúp đỡ sắp xếp một công việc bảo vệ tại trường đại học Đông Hải để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.
Nhiệm vụ cuối cùng mà Thiếu tướng Vương Hổ giao cho Tân Tranh là gửi giấy báo tử và tiền trợ cấp cho người thân của Trần Mạnh.
Nhưng ở trong lòng anh, nhiệm vụ cuối cùng còn có một ý nghĩa khác.
Trên đường đến Đông Hải, anh đã luôn suy nghĩ về nhiệm vụ lần trước, càng nghĩ lại càng cảm thấy đây là một trò chơi đã được lên kế hoạch từ trước, mục đích là một lưới bắt hết tiểu đội đặc chiến Long Nha.
Nhưng ở trong lòng anh, nhiệm vụ cuối cùng còn có một ý nghĩa khác.
Trên đường đến Đông Hải, anh đã luôn suy nghĩ về nhiệm vụ lần trước, càng nghĩ lại càng cảm thấy đây là một trò chơi đã được lên kế hoạch từ trước, mục đích là một lưới bắt hết tiểu đội đặc chiến Long Nha.
Dù cuối cùng kẻ địch thất bại và phải trả giá đắt, nhưng kẻ địch đã có được ảnh chụp của Trần Tính, chúng nhất định sẽ làm mọi cách để điều tra thông tin của Trần Tĩnh, sau đó thông qua Trần Tĩnh mà làm điều gì đó.
Vì vậy anh phải ngụy trang thân phận, âm thầm bảo vệ Trần Tính cho đến khi kẻ thù phía sau lộ diện, rồi sau đó một lưới bắt hết bọn chúng để trả thù cho Trần Mạnh!
Đây… mới là nhiêm vụ cuối cùng của anh!
Bởi vì lúc này đã muộn, Tân Tranh đành phải thay đổi chủ ý, quyết định ngày mai mới đến chào hỏi người bạn của bô’ mình.
Hmm!
Một mình đi dạo trên phố, mặc dù Tân Tranh đang suy nghĩ về sự sắp xếp tiếp theo của mình, nhưng theo thói quen, anh vần rất cảnh giác với xung quanh và rõ ràng cảm nhận được mình bị người khác lái xe theo dõi.
Đối phương lái một chiếc xe Jeep VVrangler, dừng một chút lại đi, luôn giữ khoảng cách nhất định, chắc chắn đã có kinh nghiệm theo dõi, nhưng đối với Tân Tranh, loại phương thức theo dõi này quá thấp kém rồi.
“Người phụ nữ này đúng thật là âm hồn bất tán!”
Tân Tranh đột nhiên dừng lại, giả vờ buộc dây giày, nhìn thấy rõ ràng Vương Mộng Nam đang đi theo sau, không nhịn được tò mò: “Cô ta cùng Trương Bách Hùng rốt cuộc có bao nhiêu hận thù lại có thể cô’ chấp đến vậy?”
Anh lắc lắc đầu rồi đứng dậy xem như chưa từng phát hiện ra điều gì, lại tiếp tục đi về phía trước.
Khoảng mười phút sau, Tân Tranh phát hiện Vương Mộng Nam vẫn đang lái xe theo sau, anh nghĩ ngợi một hồi rồi đi về phía một quán bar tên Quốc Vương.
Quán bar Quốc Vương là một quán bar có tiếng ở Đông Hải, đẳng cấp vào hàng bậc nhất, hơi kém so với thiên đường nhân gian nhưng so với Tử Cấm Thành thì lớn hơn, DJ kiêm MC của sàn nhảy trong quầy bar ở tầng một đều được thuê từ nước ngoài với giá cao, vũ công đều là những người mầu trẻ, toàn bộ công chúa ở đây đều được đào tạo chuyên nghiệp, một số thẻ đỏ cũng được nắm giữ bởi những người mẫu trẻ nổi tiếng từng tham gia Đại tiệc Haiti, thú vui cực lạc xứng tầm tên gọi.
Chín giờ, bãi đậu xe trước quán bar Quốc Vương đã chật cứng xe người qua lại, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy các dòng xe thế thao, xe hạng sang.
Không quá lời khi nói nếu công chúa của quán bar xuất hiện với tư cách là một người mẫu xe hơi, thì một buổi triển lãm xe hơi lớn có thể sẽ được mở ra ngay lối vào của quán bar.
Có lẽ bởi Tân Tranh đi bộ tới, hoặc bởi vì Tân Tranh ăn mặc quá mức bình thường nên khi anh bước tới cửa quán bar Quốc Vương liền trở thành đối tượng chú ý của bảo vệ ở cửa.
Không quan tâm đến sự dò xét của nhân viên bảo vệ, Tân Tranh liếc mắt nhìn ra sau, anh phát hiện Vương Mộng Nam vẫn đang lái xe đi theo, anh lắc đầu rồi đi thẳng vào trong quán bar.
“Hoan nghênh ghé thăm!”
Tân Tranh vừa vào cửa, mười tám mỹ nhân chân dài mặc đồng phục liền cúi đầu chào hỏi.
Trên mặt bọn họ nở nụ cười chuyên nghiệp, khi cúi người xuống, đỉnh núi trước ngực liền lộ rõ, khiến người ta không thế không ghé mắt liếc nhìn.
Tân Tranh không mải tán thưởng cảnh sắc quyến rũ trước ngực của mười tám mỹ nữ chân dài kia, mà đi thẳng về phía đại sảnh không thèm nhìn ngang.
“Chào buổi tối, thưa anh.
Anh muốn đến sảnh ở tầng một, hay lên phòng riêng ởtềng trên?”
Sau khi mười tám người đẹp chân dài đứng thẳng dậy, nhân viên phục vụ lễ tân bước trên đôi giày cao gót, vội vàng chào hỏi rồi nở nụ cười đầy ngọt ngào.
“Tâng một đi!”
Tân Tranh thuận miệng trả lời, anh tiến vào trong quán bar một mặt muốn Vương Mộng Nam từ bỏ việc đi theo mình, mặt khác là muốn uống vài ly, dùng rượu giải sầu.
“Được, mời anh theo tôi”.
Nữ phục vụ xinh đẹp khẽ mỉm cười, làm ra động tác mời rồi dẩn đường đi phía trước, thân hình cô ta như rắn nước phối hợp với cách bước đi uyển chuyển trái phải khiến người ta suy nghĩ miên man bất định.
Tân Tranh cũng không dừng lại, anh đi ra khỏi khu đồn cảnh sát, nhìn thời gian, lúc này đã gần chín giờ tối.
Ban đầu, theo kế hoạch của Tân Tranh, sau khi đến Đông Hải, trước tiên anh đến thăm bạn của bố mình, nhờ đối phương giúp đỡ sắp xếp một công việc bảo vệ tại trường đại học Đông Hải để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.
Nhiệm vụ cuối cùng mà Thiếu tướng Vương Hổ giao cho Tân Tranh là gửi giấy báo tử và tiền trợ cấp cho người thân của Trần Mạnh.
Nhưng ở trong lòng anh, nhiệm vụ cuối cùng còn có một ý nghĩa khác.
Trên đường đến Đông Hải, anh đã luôn suy nghĩ về nhiệm vụ lần trước, càng nghĩ lại càng cảm thấy đây là một trò chơi đã được lên kế hoạch từ trước, mục đích là một lưới bắt hết tiểu đội đặc chiến Long Nha.
Nhưng ở trong lòng anh, nhiệm vụ cuối cùng còn có một ý nghĩa khác.
Trên đường đến Đông Hải, anh đã luôn suy nghĩ về nhiệm vụ lần trước, càng nghĩ lại càng cảm thấy đây là một trò chơi đã được lên kế hoạch từ trước, mục đích là một lưới bắt hết tiểu đội đặc chiến Long Nha.
Dù cuối cùng kẻ địch thất bại và phải trả giá đắt, nhưng kẻ địch đã có được ảnh chụp của Trần Tính, chúng nhất định sẽ làm mọi cách để điều tra thông tin của Trần Tĩnh, sau đó thông qua Trần Tĩnh mà làm điều gì đó.
Vì vậy anh phải ngụy trang thân phận, âm thầm bảo vệ Trần Tính cho đến khi kẻ thù phía sau lộ diện, rồi sau đó một lưới bắt hết bọn chúng để trả thù cho Trần Mạnh!
Đây… mới là nhiêm vụ cuối cùng của anh!
Bởi vì lúc này đã muộn, Tân Tranh đành phải thay đổi chủ ý, quyết định ngày mai mới đến chào hỏi người bạn của bô’ mình.
Hmm!
Một mình đi dạo trên phố, mặc dù Tân Tranh đang suy nghĩ về sự sắp xếp tiếp theo của mình, nhưng theo thói quen, anh vần rất cảnh giác với xung quanh và rõ ràng cảm nhận được mình bị người khác lái xe theo dõi.
Đối phương lái một chiếc xe Jeep VVrangler, dừng một chút lại đi, luôn giữ khoảng cách nhất định, chắc chắn đã có kinh nghiệm theo dõi, nhưng đối với Tân Tranh, loại phương thức theo dõi này quá thấp kém rồi.
“Người phụ nữ này đúng thật là âm hồn bất tán!”
Tân Tranh đột nhiên dừng lại, giả vờ buộc dây giày, nhìn thấy rõ ràng Vương Mộng Nam đang đi theo sau, không nhịn được tò mò: “Cô ta cùng Trương Bách Hùng rốt cuộc có bao nhiêu hận thù lại có thể cô’ chấp đến vậy?”
Anh lắc lắc đầu rồi đứng dậy xem như chưa từng phát hiện ra điều gì, lại tiếp tục đi về phía trước.
Khoảng mười phút sau, Tân Tranh phát hiện Vương Mộng Nam vẫn đang lái xe theo sau, anh nghĩ ngợi một hồi rồi đi về phía một quán bar tên Quốc Vương.
Quán bar Quốc Vương là một quán bar có tiếng ở Đông Hải, đẳng cấp vào hàng bậc nhất, hơi kém so với thiên đường nhân gian nhưng so với Tử Cấm Thành thì lớn hơn, DJ kiêm MC của sàn nhảy trong quầy bar ở tầng một đều được thuê từ nước ngoài với giá cao, vũ công đều là những người mầu trẻ, toàn bộ công chúa ở đây đều được đào tạo chuyên nghiệp, một số thẻ đỏ cũng được nắm giữ bởi những người mẫu trẻ nổi tiếng từng tham gia Đại tiệc Haiti, thú vui cực lạc xứng tầm tên gọi.
Chín giờ, bãi đậu xe trước quán bar Quốc Vương đã chật cứng xe người qua lại, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy các dòng xe thế thao, xe hạng sang.
Không quá lời khi nói nếu công chúa của quán bar xuất hiện với tư cách là một người mẫu xe hơi, thì một buổi triển lãm xe hơi lớn có thể sẽ được mở ra ngay lối vào của quán bar.
Có lẽ bởi Tân Tranh đi bộ tới, hoặc bởi vì Tân Tranh ăn mặc quá mức bình thường nên khi anh bước tới cửa quán bar Quốc Vương liền trở thành đối tượng chú ý của bảo vệ ở cửa.
Không quan tâm đến sự dò xét của nhân viên bảo vệ, Tân Tranh liếc mắt nhìn ra sau, anh phát hiện Vương Mộng Nam vẫn đang lái xe đi theo, anh lắc đầu rồi đi thẳng vào trong quán bar.
“Hoan nghênh ghé thăm!”
Tân Tranh vừa vào cửa, mười tám mỹ nhân chân dài mặc đồng phục liền cúi đầu chào hỏi.
Trên mặt bọn họ nở nụ cười chuyên nghiệp, khi cúi người xuống, đỉnh núi trước ngực liền lộ rõ, khiến người ta không thế không ghé mắt liếc nhìn.
Tân Tranh không mải tán thưởng cảnh sắc quyến rũ trước ngực của mười tám mỹ nữ chân dài kia, mà đi thẳng về phía đại sảnh không thèm nhìn ngang.
“Chào buổi tối, thưa anh.
Anh muốn đến sảnh ở tầng một, hay lên phòng riêng ởtềng trên?”
Sau khi mười tám người đẹp chân dài đứng thẳng dậy, nhân viên phục vụ lễ tân bước trên đôi giày cao gót, vội vàng chào hỏi rồi nở nụ cười đầy ngọt ngào.
“Tâng một đi!”
Tân Tranh thuận miệng trả lời, anh tiến vào trong quán bar một mặt muốn Vương Mộng Nam từ bỏ việc đi theo mình, mặt khác là muốn uống vài ly, dùng rượu giải sầu.
“Được, mời anh theo tôi”.
Nữ phục vụ xinh đẹp khẽ mỉm cười, làm ra động tác mời rồi dẩn đường đi phía trước, thân hình cô ta như rắn nước phối hợp với cách bước đi uyển chuyển trái phải khiến người ta suy nghĩ miên man bất định.
Bình luận facebook