Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 44
Ngày đó.
Tô Diệu Y mặc một bộ sườn xám thủy mặc cùng một đôi giày da nhỏ màu đen, buộc tóc đuôi ngựa và má lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn, trông giống một tiên nữ nhỏ.
“Hẳn là ngày trước Diệu Y từng ở đây, bây giờ chú Tô lại bảo mình ở chỗ này, chủ yếu là vì em ấy sắp đi du học, không có thời gian tới thu dọn mấy món đồ kia”.
Trong đầu anh hiện ra bóng dáng của Tô Diệu Y, lại nhìn thấy bàn vẽ bên ngoài ban công, Tân Tranh liền đưa ra phán đoán này.
ở trong trí nhớ của anh, Tô Diệu Y giống như tiểu thư khuê các thời cổ đại, từ nhỏ đã bắt đầu học cầm kỳ thi họa.
Phán đoán xong, Tân Tranh cũng không để ý nhiều, anh đặt túi lên trên tủ, đi tới phía ban công, nhìn thấy rõ ràng trên bàn vẽ có một bức tranh đen trắng.
Đó là cảnh một lão nông với ánh mặt trời gay gắt trên đầu, quang cảnh người nông dân trên cánh đồng vàng ruộm, bức tranh chân thực và sống
động, gợi cho người ta cảm giác hiện thực mãnh liệt.
“Theo lý thuyết thì Diệu Y hẳn không được tiếp xúc với cái nghèo khó của người nông dân vì sao có thể vẽ được sinh động đến vậy?”
Tân Tranh tiến lên trước, cẩn thận quan sát một hồi, có chút nghi ngờ tự hỏi.
Không có đáp án, Tân Tranh cũng không tiêu hao thêm tế bào noron về vấn đề này nữa mà đi xem mấy gian phòng khác.
Ngôi nhà có diện tích hơn 180m2, nó là một mô hình của năm phòng ngủ, hai sảnh và hai phòng tắm, bốn phòng ngủ thêm một phòng làm việc.
Theo như quan sát, Tân Tranh nhận thấy Tô Diệu Y là người có thói quen sinh hoạt ngăn nắp, trong phòng sạch sẽ, gọn gàng, không để bừa bộn quần áo, giày dép, túi xách thậm chí cả đồ lót linh tinh khắp nơi như mấy cô gái khác.
Trong đó, phòng làm việc khiến Tân Tranh ấn tượng nhất.
Trong phòng làm việc, hai dãy tủ đầy ắp sách, không chỉ được sắp xếp ngăn nắp mà còn được phân loại rõ ràng, rất cụ thể.
Ngoài ra, còn có đàn piano, đàn dương cầm, đàn nhị và một số nhạc cụ khác, bút lông và mực, cùng hai bộ cờ.
Một bộ cờ vua, một bộ cờ vây.
Trong số đó, cờ vây chưa xếp các quân cờ và tấm bảng, có thể coi đây là nơi bừa bộn duy nhất trong phòng.
Lúc đầu Tân Tranh nhìn thấy một màn này cũng có chút kinh ngạc, nhìn kỹ mới phát hiện ván cờ vẫn chưa kết thúc.
“Chẳng lẽ em ấy muốn sau khi trở về sẽ tìm người tiếp tục đánh ván cờ này sao?”
Tân Tranh cười trừ lắc đầu, sau đó rời khỏi phòng làm việc, anh quay lại phòng khách cầm lấy balo, bước vào một căn phòng trông giống như phòng khách, anh mở ba lô ra, lấy một chiếc quần dài màu xanh bộ đội.
Thời tiết nóng nực khiến quần áo ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp, nhân tiện anh muốn tắm nước lạnh, thay quần áo, rồi đi giặt đồ.
Ngay lúc Tân Tranh đang chuẩn bị đi tắm, một chiếc Maybach lao vào trong khuôn viên trường đại học Đông Hải khiến nhóm sinh viên đều phải liếc mắt nhìn, nhiều sinh viên còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, đăng lên mạng xã hội.
“Buồn ngủ chết bé rồi, Diệu Y, cậu nói xem máy bay thì không đi, ngồi xe lửa làm gì vậy?”, Trương Hân Như vươn vai, ngồi trên ghế lái phụ mệt mỏi than thở.
Sáng sớm nay cô đã dậy sớm đến ga tàu đón Tô Diệu Y, sau đó cùng nhau đến trường học báo cáo.
“Số tiền tớ kiếm được đều tiêu hết rồi, không mua nổi vé máy bay”.
ở ghế sau, Tô Diệu Y mỉm cười nói, cô ấy không nghĩ chuyện không mua được vé máy bay là chuyện mất mặt.
Cô ấy vừa cất lời xong liền dựa vào lưng ghế, mái tóc dài đen nhánh như mực, xõa trên vai như thác nước đố xuống tạo thành một sự tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn và mịn màng.
Hoàn mỹ không giấu được.
Cô ấy có làn da trắng nõn và dịu dàng đặc trưng của phụ nữ Giang Nam, nét mặt thanh tú, dáng người cao gầy.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, khí chất dịu dàng tao nhã như hoa lan, dung mạo thoát tục, đoan trang, toát ra hương thơm phảng phất.
“Tô đại tiểu thư của tôi ơi, không nói đến nhà họ Tô của cậu, chí nói đến ông nội rồi bố mẹ cậu thôi, một người là hiệu trưởng trường Đông Hải, một người con dao sắc trong giới chỉnh hình, nhà cậu thiếu tiền hả? Cậu còn sống chết đi tìm việc làm thêm sau đó đi du lịch, thật sự không hiểu cậu nghĩ gì nữa?”
Trương Hân Như cũng phải cạn lời với người bạn thân này của mình.
Tô Diệu Y từ khi còn học tiểu học đã tinh thông cầm kỳ thi họa, bây giờ đàn dương cầm, đàn tranh và một số loại nhạc cụ khác đã đạt cấp mười, tài viết thư pháp cực đỉnh, chơi cơ vây cấp chín, khả năng hội họa cũng rất tốt, cô ấy còn là thành viên của nhiều hiệp hội như hội thư pháp, hội cờ vây, hội nhiếp ảnh!
Ngoại trừ điều đó, Tô Diệu Y còn là một học bá!
Từ nhỏ đến lớn thành tích học của cô ấy luôn đứng đầu!
vẫn luôn là vậy!
Năm nay, cô ấy thậm chí còn vào Đại học Đông Hải với danh nghĩa thủ khoa!
Con người của chủ nghĩa hoàn
hảo!
Tô Diệu Y mặc một bộ sườn xám thủy mặc cùng một đôi giày da nhỏ màu đen, buộc tóc đuôi ngựa và má lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn, trông giống một tiên nữ nhỏ.
“Hẳn là ngày trước Diệu Y từng ở đây, bây giờ chú Tô lại bảo mình ở chỗ này, chủ yếu là vì em ấy sắp đi du học, không có thời gian tới thu dọn mấy món đồ kia”.
Trong đầu anh hiện ra bóng dáng của Tô Diệu Y, lại nhìn thấy bàn vẽ bên ngoài ban công, Tân Tranh liền đưa ra phán đoán này.
ở trong trí nhớ của anh, Tô Diệu Y giống như tiểu thư khuê các thời cổ đại, từ nhỏ đã bắt đầu học cầm kỳ thi họa.
Phán đoán xong, Tân Tranh cũng không để ý nhiều, anh đặt túi lên trên tủ, đi tới phía ban công, nhìn thấy rõ ràng trên bàn vẽ có một bức tranh đen trắng.
Đó là cảnh một lão nông với ánh mặt trời gay gắt trên đầu, quang cảnh người nông dân trên cánh đồng vàng ruộm, bức tranh chân thực và sống
động, gợi cho người ta cảm giác hiện thực mãnh liệt.
“Theo lý thuyết thì Diệu Y hẳn không được tiếp xúc với cái nghèo khó của người nông dân vì sao có thể vẽ được sinh động đến vậy?”
Tân Tranh tiến lên trước, cẩn thận quan sát một hồi, có chút nghi ngờ tự hỏi.
Không có đáp án, Tân Tranh cũng không tiêu hao thêm tế bào noron về vấn đề này nữa mà đi xem mấy gian phòng khác.
Ngôi nhà có diện tích hơn 180m2, nó là một mô hình của năm phòng ngủ, hai sảnh và hai phòng tắm, bốn phòng ngủ thêm một phòng làm việc.
Theo như quan sát, Tân Tranh nhận thấy Tô Diệu Y là người có thói quen sinh hoạt ngăn nắp, trong phòng sạch sẽ, gọn gàng, không để bừa bộn quần áo, giày dép, túi xách thậm chí cả đồ lót linh tinh khắp nơi như mấy cô gái khác.
Trong đó, phòng làm việc khiến Tân Tranh ấn tượng nhất.
Trong phòng làm việc, hai dãy tủ đầy ắp sách, không chỉ được sắp xếp ngăn nắp mà còn được phân loại rõ ràng, rất cụ thể.
Ngoài ra, còn có đàn piano, đàn dương cầm, đàn nhị và một số nhạc cụ khác, bút lông và mực, cùng hai bộ cờ.
Một bộ cờ vua, một bộ cờ vây.
Trong số đó, cờ vây chưa xếp các quân cờ và tấm bảng, có thể coi đây là nơi bừa bộn duy nhất trong phòng.
Lúc đầu Tân Tranh nhìn thấy một màn này cũng có chút kinh ngạc, nhìn kỹ mới phát hiện ván cờ vẫn chưa kết thúc.
“Chẳng lẽ em ấy muốn sau khi trở về sẽ tìm người tiếp tục đánh ván cờ này sao?”
Tân Tranh cười trừ lắc đầu, sau đó rời khỏi phòng làm việc, anh quay lại phòng khách cầm lấy balo, bước vào một căn phòng trông giống như phòng khách, anh mở ba lô ra, lấy một chiếc quần dài màu xanh bộ đội.
Thời tiết nóng nực khiến quần áo ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp, nhân tiện anh muốn tắm nước lạnh, thay quần áo, rồi đi giặt đồ.
Ngay lúc Tân Tranh đang chuẩn bị đi tắm, một chiếc Maybach lao vào trong khuôn viên trường đại học Đông Hải khiến nhóm sinh viên đều phải liếc mắt nhìn, nhiều sinh viên còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, đăng lên mạng xã hội.
“Buồn ngủ chết bé rồi, Diệu Y, cậu nói xem máy bay thì không đi, ngồi xe lửa làm gì vậy?”, Trương Hân Như vươn vai, ngồi trên ghế lái phụ mệt mỏi than thở.
Sáng sớm nay cô đã dậy sớm đến ga tàu đón Tô Diệu Y, sau đó cùng nhau đến trường học báo cáo.
“Số tiền tớ kiếm được đều tiêu hết rồi, không mua nổi vé máy bay”.
ở ghế sau, Tô Diệu Y mỉm cười nói, cô ấy không nghĩ chuyện không mua được vé máy bay là chuyện mất mặt.
Cô ấy vừa cất lời xong liền dựa vào lưng ghế, mái tóc dài đen nhánh như mực, xõa trên vai như thác nước đố xuống tạo thành một sự tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn và mịn màng.
Hoàn mỹ không giấu được.
Cô ấy có làn da trắng nõn và dịu dàng đặc trưng của phụ nữ Giang Nam, nét mặt thanh tú, dáng người cao gầy.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, khí chất dịu dàng tao nhã như hoa lan, dung mạo thoát tục, đoan trang, toát ra hương thơm phảng phất.
“Tô đại tiểu thư của tôi ơi, không nói đến nhà họ Tô của cậu, chí nói đến ông nội rồi bố mẹ cậu thôi, một người là hiệu trưởng trường Đông Hải, một người con dao sắc trong giới chỉnh hình, nhà cậu thiếu tiền hả? Cậu còn sống chết đi tìm việc làm thêm sau đó đi du lịch, thật sự không hiểu cậu nghĩ gì nữa?”
Trương Hân Như cũng phải cạn lời với người bạn thân này của mình.
Tô Diệu Y từ khi còn học tiểu học đã tinh thông cầm kỳ thi họa, bây giờ đàn dương cầm, đàn tranh và một số loại nhạc cụ khác đã đạt cấp mười, tài viết thư pháp cực đỉnh, chơi cơ vây cấp chín, khả năng hội họa cũng rất tốt, cô ấy còn là thành viên của nhiều hiệp hội như hội thư pháp, hội cờ vây, hội nhiếp ảnh!
Ngoại trừ điều đó, Tô Diệu Y còn là một học bá!
Từ nhỏ đến lớn thành tích học của cô ấy luôn đứng đầu!
vẫn luôn là vậy!
Năm nay, cô ấy thậm chí còn vào Đại học Đông Hải với danh nghĩa thủ khoa!
Con người của chủ nghĩa hoàn
hảo!
Bình luận facebook