Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 47
Trần Tĩnh lên tiếng nói, vẻ mặt của cô ấy vẫn bình tĩnh như trước, nói ra phán đoán của mình.
ừm?
Hai người nghe thấy Trần Tính nói như vậy cũng rất ngạc nhiên, bất luận là Tô Diệu Y hay là Trương Hân Như, đều cảm thấy Trần Tĩnh nói có lý.
Két!
Liền sau đó, không đợi Trần Tĩnh và Tô Diệu Y hành động, cửa phòng tắm được mở ra.
Tân Tranh cởi trần từ bên trong đi
ra.
“Anh… anh, sao anh lại ở đây?”
Trương Hân Như nhìn thấy Trần Tranh thì rất kinh ngạc.
Vì mất mẹ từ nhỏ, lại thêm bố Trương Bách Hùng bận việc cả ngày, không có thời gian ở cùng cô, từ nhỏ cô đã sống cùng với bảo mẫu, thiếu thốn tình cảm và cảm giác an toàn.
Hôm qua trên tàu cao tốc, cảnh tượng Tân Tranh như chiến thần bảo vệ cô, đã cho cô cảm giác an toàn chưa từng có.
Cảnh tượng đó đã khắc sâu vào trong lòng cô.
Vì vậy, tối qua sau khi chia tay Tân Tranh, cô vẫn luôn nghĩ, đời này liệu còn gặp được Tân Tranh không, đến nỗi tối qua cô cũng không ngủ ngon.
Lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy Tân Tranh ở đây, sao có thể không kinh ngạc?
Không chỉ có cô, hai người Trần Tĩnh và Tô Diệu Y cũng ngẩn người.
Tân Tranh không trả lời, ngấn người tại chỗ.
Vừa nãy, anh đang tắm, đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, thậm chí nghe thấy tiếng nói chuyện của ba cô gái, suy đoán có lẽ là Tô Diệu Y quay về, nhưng anh không ngờ, Trương Hân Như và Trần Tĩnh cũng ở đây.
Trần Mạnh cho anh xem ảnh của Trần Tĩnh không chỉ một lần, hơn nữa dáng vẻ của Trần Tĩnh không thay đổi gì, còn dáng vẻ của Tô Diệu Y cũng không thay đổi đặc biệt lớn so với tám năm trước, rất dễ nhận ra.
“Tiểu Tĩnh, sao em lại ở cùng Diệu Y và cả Trương Hân Như?”, Tân Tranh hồi thần lại, kinh ngạc hỏi.
“Anh… anh là anh Tranh?”
Hai người Trần Tính và Tô Diệu Y đồng thanh nói, bọn họ đều nhận ra Tân Tranh, nhưng không dám chắc chắn.
“ừm, đợi anh đi mặc quần áo”, Tân Tranh cười khổ lắc đầu, sau đó đi vào phòng ngủ.
“Hai người đều biết anh ấy?”
Trương Hân Như nghệt mặt, tràn đầy kinh ngạc nhìn Tô Diệu Y và Trần Tĩnh.
“Anh Tranh và anh trai tôi là chiến hữu, tuy tôi chưa từng gặp anh ấy, nhưng đã từng xem ảnh của anh ấy”.
Trần Tĩnh gật đầu nói: “Trước đó, tôi nhận được điện thoại của anh Tranh, hẹn trước gặp mặt ở Đông Hải, nhưng không ngờ anh ấy lại ở đây”.
“Mẹ tôi và mẹ của anh Tranh quen biết nhau, hồi nhỏ chúng tôi đã quen nhau”, Tô Diệu Y nói, hơi hiếu kỳ nhìn Trương Hân Như: “Ngược lại là Hân Như cô, sao lại quen anh Tranh?”
“Chẳng phải tôi nói với cô lần này ra ngoài suýt bị người ta bắt cóc sao? Chính là anh ấy cứu tôi!”, Trương Hân Như giải thích, sau đó vui vẻ một cách khó hiểu, nói: “Nhưng tôi không ngờ anh ấy lại xuất hiện ớ đây, đúng là quá thần ky!”
“Diệu Y, buổi sáng tôi đến thăm chú Tô, ông ấy đưa chìa khóa phòng cho tôi, bảo tôi vào ở đây trước”.
Trương Hân Như vừa dứt lời, Tân Tranh mặc chiếc áo thun màu xanh lục quân từ phòng ngủ đi ra, cười khổ giải thích nói.
Lần này, Tô Diệu Y không lên tiếng.
ừm?
Hai người nghe thấy Trần Tính nói như vậy cũng rất ngạc nhiên, bất luận là Tô Diệu Y hay là Trương Hân Như, đều cảm thấy Trần Tĩnh nói có lý.
Két!
Liền sau đó, không đợi Trần Tĩnh và Tô Diệu Y hành động, cửa phòng tắm được mở ra.
Tân Tranh cởi trần từ bên trong đi
ra.
“Anh… anh, sao anh lại ở đây?”
Trương Hân Như nhìn thấy Trần Tranh thì rất kinh ngạc.
Vì mất mẹ từ nhỏ, lại thêm bố Trương Bách Hùng bận việc cả ngày, không có thời gian ở cùng cô, từ nhỏ cô đã sống cùng với bảo mẫu, thiếu thốn tình cảm và cảm giác an toàn.
Hôm qua trên tàu cao tốc, cảnh tượng Tân Tranh như chiến thần bảo vệ cô, đã cho cô cảm giác an toàn chưa từng có.
Cảnh tượng đó đã khắc sâu vào trong lòng cô.
Vì vậy, tối qua sau khi chia tay Tân Tranh, cô vẫn luôn nghĩ, đời này liệu còn gặp được Tân Tranh không, đến nỗi tối qua cô cũng không ngủ ngon.
Lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy Tân Tranh ở đây, sao có thể không kinh ngạc?
Không chỉ có cô, hai người Trần Tĩnh và Tô Diệu Y cũng ngẩn người.
Tân Tranh không trả lời, ngấn người tại chỗ.
Vừa nãy, anh đang tắm, đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, thậm chí nghe thấy tiếng nói chuyện của ba cô gái, suy đoán có lẽ là Tô Diệu Y quay về, nhưng anh không ngờ, Trương Hân Như và Trần Tĩnh cũng ở đây.
Trần Mạnh cho anh xem ảnh của Trần Tĩnh không chỉ một lần, hơn nữa dáng vẻ của Trần Tĩnh không thay đổi gì, còn dáng vẻ của Tô Diệu Y cũng không thay đổi đặc biệt lớn so với tám năm trước, rất dễ nhận ra.
“Tiểu Tĩnh, sao em lại ở cùng Diệu Y và cả Trương Hân Như?”, Tân Tranh hồi thần lại, kinh ngạc hỏi.
“Anh… anh là anh Tranh?”
Hai người Trần Tính và Tô Diệu Y đồng thanh nói, bọn họ đều nhận ra Tân Tranh, nhưng không dám chắc chắn.
“ừm, đợi anh đi mặc quần áo”, Tân Tranh cười khổ lắc đầu, sau đó đi vào phòng ngủ.
“Hai người đều biết anh ấy?”
Trương Hân Như nghệt mặt, tràn đầy kinh ngạc nhìn Tô Diệu Y và Trần Tĩnh.
“Anh Tranh và anh trai tôi là chiến hữu, tuy tôi chưa từng gặp anh ấy, nhưng đã từng xem ảnh của anh ấy”.
Trần Tĩnh gật đầu nói: “Trước đó, tôi nhận được điện thoại của anh Tranh, hẹn trước gặp mặt ở Đông Hải, nhưng không ngờ anh ấy lại ở đây”.
“Mẹ tôi và mẹ của anh Tranh quen biết nhau, hồi nhỏ chúng tôi đã quen nhau”, Tô Diệu Y nói, hơi hiếu kỳ nhìn Trương Hân Như: “Ngược lại là Hân Như cô, sao lại quen anh Tranh?”
“Chẳng phải tôi nói với cô lần này ra ngoài suýt bị người ta bắt cóc sao? Chính là anh ấy cứu tôi!”, Trương Hân Như giải thích, sau đó vui vẻ một cách khó hiểu, nói: “Nhưng tôi không ngờ anh ấy lại xuất hiện ớ đây, đúng là quá thần ky!”
“Diệu Y, buổi sáng tôi đến thăm chú Tô, ông ấy đưa chìa khóa phòng cho tôi, bảo tôi vào ở đây trước”.
Trương Hân Như vừa dứt lời, Tân Tranh mặc chiếc áo thun màu xanh lục quân từ phòng ngủ đi ra, cười khổ giải thích nói.
Lần này, Tô Diệu Y không lên tiếng.
Bình luận facebook