Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 50
Tân Tranh không làm phiền Trần Tĩnh, cũng không tiến lên an ủi, mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên từng chút từng chút cảnh tượng trận chiến đấu đó.
“Đội… đội trưởng, tôi không được
Trong rừng rậm biên giới, Trần Mạnh nằm trong lòng Tân Tranh, vừa nôn ra máu, vừa thở hổn hển nói.
“Mạnh Tử, anh cố lên, tôi cầm máu cho anh trước, sau đó nghĩ cách liên lạc với đội quân gần nhất, xin chi viện! Chỉ cần trực thăng đến, anh sẽ không có chuyện gì!”, Tân Tranh trả lời với đôi mắt đỏ ứng, sau đó lấy gạc cầm máu cầm máu cho Trần Mạnh.
Nhưng.
Trên người Trần Mạnh có mấy vết thương, ngoại trừ vết thương chí mạng ở lá phối, động mạnh chủ trên cố cũng bị cắt đứt, nếu không phải anh ta tập võ từ nhỏ, thể chất vượt xa người bình thường, thì đã chết từ lâu rồi.
Trong tình cảnh như vậy, Tân Tranh căn bản không có cách nào cầm máu cho Trần Mạnh!
“Đội trưởng, tôi thực sự không ổn
Trần Mạnh nói xong, trong đôi mắt vốn u ám xuất hiện ánh sáng rực rỡ, cũng không thở gấp nữa!
Nhìn thấy cảnh này, Tân Tranh phản ứng theo bản năng dừng động tác trong tay.
Hồi quang phản chiếu!
Anh nhìn ra, Trần Mạnh là hồi quang phản chiếu!
“Xin lỗi, đội trưởng, tôi đã làm trái quy định của đội, tự ý mang theo ảnh của em gái bên người…”, Trần Mạnh bị hồi quang phản chiếu, tự trách cùng áy náy nhìn Tân Tranh nói.
“Mạnh Tử, chuyện này không có gì to tát…”, Tân Tranh hai mắt đỏ au an ủi.
“Nhưng, đội trưởng, ảnh của em gái tôi bị kẻ địch lấy mất rồi!”, Trần Mạnh cắt ngang lời Tân Tranh, đầy tự trách cùng đau khổ.
Tân Tranh nghe thấy vậy liền ngây ra.
Anh lúc đó rất rõ, kẻ địch lấy mất ảnh của Trần Tĩnh là có ý gì!
“Đội trưởng, xin lỗi, trong lúc hành động tôi không nên mang theo ảnh của em gái trên người…”
Trần Mạnh nói xong, lại nôn ra máu, sau đó hơi thở trở nên cực kỳ gấp gáp, anh ta mở to mắt, nhìn Tân Tranh, dùng giọng gần như cầu xin nói: “ĐỘL.đội trưởng, Mạnh Tử đời này chưa từng cầu xin ai. Trước khi chết, Mạnh Tử muốn cầu xin anh một việc – Xin anh giúp tôi lấy lại ảnh của em gái tôi. Nếu không thể lấy lại được, giúp tôi bảo vệ em gái tôi…”
“Mạnh Tử, anh yên tâm, tôi sẽ lẩy lại bức ảnh, và sẽ giết sạch toàn bộ lũ khốn kiếp đó!”, Tân Tranh ôm chặt Trần Mạnh nói.
“Cảm…cảm ơn đội trưởng! Kiếp sau, Mạnh Tử vẫn muốn làm lính của anh, và sẽ không bao giờ làm trái quy định, anh còn cần tôL.tôi nữa không?”
Trần Mạnh nghe thấy vậy, hơi thở đột ngột trút xuống, ánh sáng trong mắt cũng dần mất đi, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Bởi vì, anh ta biết đội trưởng của mình là một người biết giữ lời hứa.
Đồng thời, anh ta cũng biết người đội trưởng trẻ này của mình, khả năng chiến đấu vô cùng kinh người.
Tân Tranh hai mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn.
“Tạm…tạm biệt, đội trưởng…”
Trần Mạnh khó khăn nói, trên khuôn mặt đầy máu hiện lên nụ cười nhàn nhạt, sau đó cổ nghẹo sang một bên, chết trong lòng Tân Tranh.
“Mạnh Tử!”
“Đội… đội trưởng, tôi không được
Trong rừng rậm biên giới, Trần Mạnh nằm trong lòng Tân Tranh, vừa nôn ra máu, vừa thở hổn hển nói.
“Mạnh Tử, anh cố lên, tôi cầm máu cho anh trước, sau đó nghĩ cách liên lạc với đội quân gần nhất, xin chi viện! Chỉ cần trực thăng đến, anh sẽ không có chuyện gì!”, Tân Tranh trả lời với đôi mắt đỏ ứng, sau đó lấy gạc cầm máu cầm máu cho Trần Mạnh.
Nhưng.
Trên người Trần Mạnh có mấy vết thương, ngoại trừ vết thương chí mạng ở lá phối, động mạnh chủ trên cố cũng bị cắt đứt, nếu không phải anh ta tập võ từ nhỏ, thể chất vượt xa người bình thường, thì đã chết từ lâu rồi.
Trong tình cảnh như vậy, Tân Tranh căn bản không có cách nào cầm máu cho Trần Mạnh!
“Đội trưởng, tôi thực sự không ổn
Trần Mạnh nói xong, trong đôi mắt vốn u ám xuất hiện ánh sáng rực rỡ, cũng không thở gấp nữa!
Nhìn thấy cảnh này, Tân Tranh phản ứng theo bản năng dừng động tác trong tay.
Hồi quang phản chiếu!
Anh nhìn ra, Trần Mạnh là hồi quang phản chiếu!
“Xin lỗi, đội trưởng, tôi đã làm trái quy định của đội, tự ý mang theo ảnh của em gái bên người…”, Trần Mạnh bị hồi quang phản chiếu, tự trách cùng áy náy nhìn Tân Tranh nói.
“Mạnh Tử, chuyện này không có gì to tát…”, Tân Tranh hai mắt đỏ au an ủi.
“Nhưng, đội trưởng, ảnh của em gái tôi bị kẻ địch lấy mất rồi!”, Trần Mạnh cắt ngang lời Tân Tranh, đầy tự trách cùng đau khổ.
Tân Tranh nghe thấy vậy liền ngây ra.
Anh lúc đó rất rõ, kẻ địch lấy mất ảnh của Trần Tĩnh là có ý gì!
“Đội trưởng, xin lỗi, trong lúc hành động tôi không nên mang theo ảnh của em gái trên người…”
Trần Mạnh nói xong, lại nôn ra máu, sau đó hơi thở trở nên cực kỳ gấp gáp, anh ta mở to mắt, nhìn Tân Tranh, dùng giọng gần như cầu xin nói: “ĐỘL.đội trưởng, Mạnh Tử đời này chưa từng cầu xin ai. Trước khi chết, Mạnh Tử muốn cầu xin anh một việc – Xin anh giúp tôi lấy lại ảnh của em gái tôi. Nếu không thể lấy lại được, giúp tôi bảo vệ em gái tôi…”
“Mạnh Tử, anh yên tâm, tôi sẽ lẩy lại bức ảnh, và sẽ giết sạch toàn bộ lũ khốn kiếp đó!”, Tân Tranh ôm chặt Trần Mạnh nói.
“Cảm…cảm ơn đội trưởng! Kiếp sau, Mạnh Tử vẫn muốn làm lính của anh, và sẽ không bao giờ làm trái quy định, anh còn cần tôL.tôi nữa không?”
Trần Mạnh nghe thấy vậy, hơi thở đột ngột trút xuống, ánh sáng trong mắt cũng dần mất đi, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Bởi vì, anh ta biết đội trưởng của mình là một người biết giữ lời hứa.
Đồng thời, anh ta cũng biết người đội trưởng trẻ này của mình, khả năng chiến đấu vô cùng kinh người.
Tân Tranh hai mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn.
“Tạm…tạm biệt, đội trưởng…”
Trần Mạnh khó khăn nói, trên khuôn mặt đầy máu hiện lên nụ cười nhàn nhạt, sau đó cổ nghẹo sang một bên, chết trong lòng Tân Tranh.
“Mạnh Tử!”
Bình luận facebook