Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 55
Ban đầu, Trương Hân Như chuẩn bị buổi trưa mời ba người Tân Tranh, Tô Diệu Y và Trần Tĩnh đến nhà hàng lớn bên ngoài trường học chúc mừng, nhưng vì buổi chiều phải đi báo danh, chỉ đành tùy tiện ăn ở nhà ăn trong trường học.
Bởi vì ba cô gái thực sự quá nổi bật, lại thêm Tô Diệu Y và Trương Hân Như quá nổi tiếng, bốn người đi vào nhà ăn bắt đầu bị mọi người chú ý đến, Tân Tranh phải chịu vô số sự ngưỡng mộ và ghen ghét.
Sau bữa trưa, ba người Trương Hân Như, Tô Diệu Y và Trần Tĩnh đi báo danh, còn Tân Tranh nhận được điện thoại của Mạnh Vạn Ngân, trưởng phòng phòng bảo vệ.
Mạnh Vạn Ngân thông báo anh đến phòng bảo vệ làm thủ tục liên quan.
So với buổi sáng, tòa nhà hành chính buổi chiều đông người hơn, lúc hai rưỡi, nhân viên của các phòng ban lần lượt đi vào tòa nhà văn phòng, bắt đầu làm việc buổi chiều.
“Mẹ kiếp, nếu người đó thực sự có quan hệ không tầm thường với hiệu trưởng Tô, liệu có làm bảo vệ? Cậu coi tôi là đứa trẻ lên ba hả?”
Trong một văn phòng tầng một tòa nhà văn phòng, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ khinh thường nhìn Mã Bình.
Sau bữa trưa, Mã Bình nói chuyện ban sáng gặp Tân Tranh cho người bảo vệ trung niên, hơn nữa còn vô cùng khoa trương hình dung lúc tài xế của Tô Văn gặp Tân Tranh tỏ vẻ cung kính thế nào.
Người bảo vệ trung niên không tin chuyện này.
Với anh ta, nếu Tân Tranh thực sự khiến tài xế của Tô Văn cung kính như vậy giống như Mã Bình nói, thì không thể nào đến làm môt bảo vê nhỏ bé.
Bởi vì dựa vào thân phận địa vị ở Đông Hải của Tô Văn, chỉ cần một câu nói, một cuộc điện thoại, thì có thể thay đổi cuộc đời của Tân Tranh!
“Anh Thiên à, tôi cũng không tin, nhưng buổi trưa, tôi đã thăm dò hỏi trưởng phòng, trưởng phòng nói đúng là sắp có một đồng nghiệp mới…”
Mã Bình đang nói bỗng nhìn thấy Tân Tranh đi qua từ trước cửa văn phòng, đầu tiên là ngẩn người, sau đó kích động nói: “Chính… chính là anh ta!”
Bảo vệ trung niên lập tức ngoái cổ nhìn về phía cửa, nhưng chỉ thấy phần mặt nghiêng của Tân Tranh.
Tâm lý hóng hớt nhiều chuyện trong lòng Mã Bình cháy lên, lập tức đẩy ghế ngồi, bước nhanh về phía cửa, định nghiên cứu kỹ hơn.
Người bảo vệ trung niên do dự, cũng đi theo.
“Tiểu Tranh, cậu đến rồi!”
Lúc sau, đúng lúc hai người Mã Bình đi đến cửa, giọng nói của Mạnh Vạn Ngân vang lên.
Giống như buổi sáng, sau khi Mạnh Vạn Ngân gọi điện thông báo cho Tân tranh, liền đặc biệt lưu ý đến tiếng bước chân ở hành lang, nghe thấy tiếng bước chân lập tức ra cửa nghênh đón.
“Trưởng phòng Mạnh, anh khách sáo quá rồi”.
Tân Tranh bước nhanh đến, anh nhìn ra Mạnh Vạn Ngân là một người vô cùng khôn khéo, được biết Tô Văn phá lệ cho anh đi cửa sau, tuy âm thầm lấy lòng chăm sóc anh, nhưng từng chi tiết đều làm đến vừa đủ.
“Việc nên làm, chúng ta đi vào vừa uống trà vừa nói chuyện”, Mạnh Vạn Ngân cười, mời Tân Tranh vào văn phòng của mình.
“Trưởng phòng Mạnh lại đích thân cửa nghênh đón…”
Người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ lén nhìn cảnh này liền trố mắt.
“Anh Thiên, lần này anh tin rồi chứ?”
Mã Bình đắc ý, cảm giác đó giống như người khiến tài xế của Tô Văn tỏ thái độ cung kính, khiến Mạnh Vạn Ngân đích thân ra cửa đợi là anh ta, chứ không phải Tân Tranh: “Chắc chắn tên này có quan hệ không tầm thường với hiệu trưởng Tô, rất có thể là họ hàng gì đó”.
“Có mối quan hệ này, anh ta còn cần phải đến đây làm bảo vệ? Cũng thật kỳ lạ!”
Người bảo vệ trung niên gật đầu liên tục, với EQ và IQ của anh ta, cho dù nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra trò mèo trong đó.
Bởi vì ba cô gái thực sự quá nổi bật, lại thêm Tô Diệu Y và Trương Hân Như quá nổi tiếng, bốn người đi vào nhà ăn bắt đầu bị mọi người chú ý đến, Tân Tranh phải chịu vô số sự ngưỡng mộ và ghen ghét.
Sau bữa trưa, ba người Trương Hân Như, Tô Diệu Y và Trần Tĩnh đi báo danh, còn Tân Tranh nhận được điện thoại của Mạnh Vạn Ngân, trưởng phòng phòng bảo vệ.
Mạnh Vạn Ngân thông báo anh đến phòng bảo vệ làm thủ tục liên quan.
So với buổi sáng, tòa nhà hành chính buổi chiều đông người hơn, lúc hai rưỡi, nhân viên của các phòng ban lần lượt đi vào tòa nhà văn phòng, bắt đầu làm việc buổi chiều.
“Mẹ kiếp, nếu người đó thực sự có quan hệ không tầm thường với hiệu trưởng Tô, liệu có làm bảo vệ? Cậu coi tôi là đứa trẻ lên ba hả?”
Trong một văn phòng tầng một tòa nhà văn phòng, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ khinh thường nhìn Mã Bình.
Sau bữa trưa, Mã Bình nói chuyện ban sáng gặp Tân Tranh cho người bảo vệ trung niên, hơn nữa còn vô cùng khoa trương hình dung lúc tài xế của Tô Văn gặp Tân Tranh tỏ vẻ cung kính thế nào.
Người bảo vệ trung niên không tin chuyện này.
Với anh ta, nếu Tân Tranh thực sự khiến tài xế của Tô Văn cung kính như vậy giống như Mã Bình nói, thì không thể nào đến làm môt bảo vê nhỏ bé.
Bởi vì dựa vào thân phận địa vị ở Đông Hải của Tô Văn, chỉ cần một câu nói, một cuộc điện thoại, thì có thể thay đổi cuộc đời của Tân Tranh!
“Anh Thiên à, tôi cũng không tin, nhưng buổi trưa, tôi đã thăm dò hỏi trưởng phòng, trưởng phòng nói đúng là sắp có một đồng nghiệp mới…”
Mã Bình đang nói bỗng nhìn thấy Tân Tranh đi qua từ trước cửa văn phòng, đầu tiên là ngẩn người, sau đó kích động nói: “Chính… chính là anh ta!”
Bảo vệ trung niên lập tức ngoái cổ nhìn về phía cửa, nhưng chỉ thấy phần mặt nghiêng của Tân Tranh.
Tâm lý hóng hớt nhiều chuyện trong lòng Mã Bình cháy lên, lập tức đẩy ghế ngồi, bước nhanh về phía cửa, định nghiên cứu kỹ hơn.
Người bảo vệ trung niên do dự, cũng đi theo.
“Tiểu Tranh, cậu đến rồi!”
Lúc sau, đúng lúc hai người Mã Bình đi đến cửa, giọng nói của Mạnh Vạn Ngân vang lên.
Giống như buổi sáng, sau khi Mạnh Vạn Ngân gọi điện thông báo cho Tân tranh, liền đặc biệt lưu ý đến tiếng bước chân ở hành lang, nghe thấy tiếng bước chân lập tức ra cửa nghênh đón.
“Trưởng phòng Mạnh, anh khách sáo quá rồi”.
Tân Tranh bước nhanh đến, anh nhìn ra Mạnh Vạn Ngân là một người vô cùng khôn khéo, được biết Tô Văn phá lệ cho anh đi cửa sau, tuy âm thầm lấy lòng chăm sóc anh, nhưng từng chi tiết đều làm đến vừa đủ.
“Việc nên làm, chúng ta đi vào vừa uống trà vừa nói chuyện”, Mạnh Vạn Ngân cười, mời Tân Tranh vào văn phòng của mình.
“Trưởng phòng Mạnh lại đích thân cửa nghênh đón…”
Người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ lén nhìn cảnh này liền trố mắt.
“Anh Thiên, lần này anh tin rồi chứ?”
Mã Bình đắc ý, cảm giác đó giống như người khiến tài xế của Tô Văn tỏ thái độ cung kính, khiến Mạnh Vạn Ngân đích thân ra cửa đợi là anh ta, chứ không phải Tân Tranh: “Chắc chắn tên này có quan hệ không tầm thường với hiệu trưởng Tô, rất có thể là họ hàng gì đó”.
“Có mối quan hệ này, anh ta còn cần phải đến đây làm bảo vệ? Cũng thật kỳ lạ!”
Người bảo vệ trung niên gật đầu liên tục, với EQ và IQ của anh ta, cho dù nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra trò mèo trong đó.
Bình luận facebook