Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 63
Trong chốc lát.
Tay của người thanh niên giống như bị thi triển ma pháp, cứng ngắc trong không trung, không động đậy.
“Là… là mày?”
Người thanh niên quay đầu nhìn lại, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về hướng Tân Tranh.
Người tới không ai khác chính là Hoàng Giai Vĩ, kẻ đã phát hiện ra Tân Tranh tại quán bar Quốc Vương tối qua.
Mà người đang lười biếng ngồi trên ghế phụ chính là chủ nhân của hắn, Lương Bác!
Lúc này không chỉ Hoàng Giai Vĩ mà cả Lương Bác cũng mãnh liệt dựng thẳng người, nhìn Tân Tranh với nét mặt kinh ngạc.
Sau sự việc tối qua tại quán bar Quốc Vương, bọn họ đều đang nghĩ cách tìm kiếm Tân Tranh, không ngờ lại trực tiếp đụng phải anh tại đây.
Điều này… làm sao có thể không khiến họ ngạc nhiên đây?
Tân Tranh không đáp lời mà sải chân bước thẳng tới.
“Mọi… mọi người quen biết nhau sao?”
Dương Hải Quốc sửng sốt, ánh mắt không ngừng đảo qua nhìn lại giữa Tân Tranh và người thanh niên kia.
“Yo, không ngờ chúng ta lại có thể gặp lại nhau nhanh như vậy”.
Như để trả lời cho câu hỏi của Dương Hải Quốc, Hoàng Giai Vĩ mở miệng, trong giọng nói tràn ngập châm biếm: “Điều càng khiến tao không ngờ tới là mày lại chỉ là một tên bảo vệ cỏn con”.
“Tiểu Tranh, cậu biết cậu ta?”
Mặc dù nghe ra Tân Tranh và Hoàng Giai Vĩ quen biết nhau, nhưng Dương Hải Quốc vẫn không dám tin tưởng, theo góc nhìn của anh ta, hai người họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn không thể quen biết.
“Tại quán bar tối qua tôi có giáo huấn cho họ một bài học, nhưng dường như họ vẫn chưa nhớ kỹ thì phải”.
“Mày…1
Hoàng Giai vr lập tức căm phẫn trừng Tân Tranh.
Tối qua Tân Tranh đã dạy cho Lương Bác một bài học khó quên, hắn còn tưởng rằng xuất thân của anh rất lợi hại, hôm nay nhìn thấy Tân Tranh chỉ là một tên bảo vệ nhỏ bé liền bày ra dáng vẻ bệ vệ hung hăng, nhưng không ngờ anh vẫn điên cuồng như cũ.
Soạt!
Cùng lúc đó, Dương Hải Quốc cũng bị doạ tới biến sắc, sau đó vội vã kéo Tân Tranh sang một bên, đè thấp giọng nói: “Tiểu Tranh à, loại cậu ấm này chúng ta đắc tội không nối đâu, cậu đừng manh động!”
Vừa dứt lời, Dương Hải Quốc liền gấp gáp quay người, tươi cười nói với Hoàng Giai Vĩ: “Thực xin lỗi, người đồng nghiệp này của tôi mới tới, không biết nói chuyện, còn mong cậu khoan dung độ lượng, không chấp nhặt với một kẻ thiếu hiểu biết như cậu ấy….”
Trong khi nói, Dương Hải Quốc liên tục nháy mắt với Tân Tranh, ra hiệu cho anh mau xin lỗi.
“Ha ha…”
Hoàng Giai Vĩ giận quá hoá cười, quăng cho Dương Hải Quốc một ánh nhìn ngông cuồng: “Bây giờ ông quỳ xuống, dập đầu ba cái cho tôi, sau đó mở cửa cho chúng tôi tiến vào, chuyện giữa tôi và ông coi như kết thúc”.
“Về phần chuyện giữa tôi và hắn
ta…”
“Bốp!”
Giọng nói của Hoàng Giai Vĩ đột ngột dừng lại, thay vào đó là tiếng bạt tai giòn giã vang lên!
Hắn bị Tân Tranh vung cho một cái tát tới ngã nhào xuống đất!
“Bụp!”
Lại một âm thanh giòn giã khác vang lên, lần này là đầu của Hoàng Giai Vĩ tiếp xúc thân mật với mặt đất, khiến đầu óc gã choáng váng, gần như ngất lịm.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt đầy vẻ ngạo nghễ của hắn in rõ dấu năm ngón tay, trong giây lát liền đỏ bừng, sưng tấy phồng lên, hai chiếc răng vương máu cũng theo đó rụng rời mà rơi xuống đất, vô cùng chói mắt.
“Ong..”
Dương Hải Quốc chứng kiến một màn này liền ngẩn người ngây ngốc.
Dương Hải Quốc vốn còn lo lắng Tân Tranh nhất thời xúc động sẽ xảy ra xung đột với Hoàng Giai Vĩ, kết quả không ngờ tới Tân Tranh không nói hai lời trực tiếp vung một tát đánh ngã Hoàng Giai Vĩ.
Cùng lúc đó, nét kinh ngạc trên mặt Lương Bác, kẻ đang ngồi ở ghế phụ cũng bị quét sạch, thay vào đó là sự mờ mịt.
Chỉ thấy đồng tử hắn hơi co lại, nhìn chòng chọc Tân Tranh với ánh mắt lạnh băng, có cảm giác như đang hỏi: rốt cuộc là ai đã cho anh dũng khí đó, mỗi lần đều một lời không hợp liền ra tay đánh người?
“Là do trí nhớ của mấy người kém hay là do mất trí nhớ?”
Như để đáp lại nghi vấn trong lòng Lương Bác, Tân Tranh tiến lên hai bước, híp mắt nhìn hắn chăm chăm.
“Tiểu… Tiểu Tranh!”
Tay của người thanh niên giống như bị thi triển ma pháp, cứng ngắc trong không trung, không động đậy.
“Là… là mày?”
Người thanh niên quay đầu nhìn lại, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về hướng Tân Tranh.
Người tới không ai khác chính là Hoàng Giai Vĩ, kẻ đã phát hiện ra Tân Tranh tại quán bar Quốc Vương tối qua.
Mà người đang lười biếng ngồi trên ghế phụ chính là chủ nhân của hắn, Lương Bác!
Lúc này không chỉ Hoàng Giai Vĩ mà cả Lương Bác cũng mãnh liệt dựng thẳng người, nhìn Tân Tranh với nét mặt kinh ngạc.
Sau sự việc tối qua tại quán bar Quốc Vương, bọn họ đều đang nghĩ cách tìm kiếm Tân Tranh, không ngờ lại trực tiếp đụng phải anh tại đây.
Điều này… làm sao có thể không khiến họ ngạc nhiên đây?
Tân Tranh không đáp lời mà sải chân bước thẳng tới.
“Mọi… mọi người quen biết nhau sao?”
Dương Hải Quốc sửng sốt, ánh mắt không ngừng đảo qua nhìn lại giữa Tân Tranh và người thanh niên kia.
“Yo, không ngờ chúng ta lại có thể gặp lại nhau nhanh như vậy”.
Như để trả lời cho câu hỏi của Dương Hải Quốc, Hoàng Giai Vĩ mở miệng, trong giọng nói tràn ngập châm biếm: “Điều càng khiến tao không ngờ tới là mày lại chỉ là một tên bảo vệ cỏn con”.
“Tiểu Tranh, cậu biết cậu ta?”
Mặc dù nghe ra Tân Tranh và Hoàng Giai Vĩ quen biết nhau, nhưng Dương Hải Quốc vẫn không dám tin tưởng, theo góc nhìn của anh ta, hai người họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn không thể quen biết.
“Tại quán bar tối qua tôi có giáo huấn cho họ một bài học, nhưng dường như họ vẫn chưa nhớ kỹ thì phải”.
“Mày…1
Hoàng Giai vr lập tức căm phẫn trừng Tân Tranh.
Tối qua Tân Tranh đã dạy cho Lương Bác một bài học khó quên, hắn còn tưởng rằng xuất thân của anh rất lợi hại, hôm nay nhìn thấy Tân Tranh chỉ là một tên bảo vệ nhỏ bé liền bày ra dáng vẻ bệ vệ hung hăng, nhưng không ngờ anh vẫn điên cuồng như cũ.
Soạt!
Cùng lúc đó, Dương Hải Quốc cũng bị doạ tới biến sắc, sau đó vội vã kéo Tân Tranh sang một bên, đè thấp giọng nói: “Tiểu Tranh à, loại cậu ấm này chúng ta đắc tội không nối đâu, cậu đừng manh động!”
Vừa dứt lời, Dương Hải Quốc liền gấp gáp quay người, tươi cười nói với Hoàng Giai Vĩ: “Thực xin lỗi, người đồng nghiệp này của tôi mới tới, không biết nói chuyện, còn mong cậu khoan dung độ lượng, không chấp nhặt với một kẻ thiếu hiểu biết như cậu ấy….”
Trong khi nói, Dương Hải Quốc liên tục nháy mắt với Tân Tranh, ra hiệu cho anh mau xin lỗi.
“Ha ha…”
Hoàng Giai Vĩ giận quá hoá cười, quăng cho Dương Hải Quốc một ánh nhìn ngông cuồng: “Bây giờ ông quỳ xuống, dập đầu ba cái cho tôi, sau đó mở cửa cho chúng tôi tiến vào, chuyện giữa tôi và ông coi như kết thúc”.
“Về phần chuyện giữa tôi và hắn
ta…”
“Bốp!”
Giọng nói của Hoàng Giai Vĩ đột ngột dừng lại, thay vào đó là tiếng bạt tai giòn giã vang lên!
Hắn bị Tân Tranh vung cho một cái tát tới ngã nhào xuống đất!
“Bụp!”
Lại một âm thanh giòn giã khác vang lên, lần này là đầu của Hoàng Giai Vĩ tiếp xúc thân mật với mặt đất, khiến đầu óc gã choáng váng, gần như ngất lịm.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt đầy vẻ ngạo nghễ của hắn in rõ dấu năm ngón tay, trong giây lát liền đỏ bừng, sưng tấy phồng lên, hai chiếc răng vương máu cũng theo đó rụng rời mà rơi xuống đất, vô cùng chói mắt.
“Ong..”
Dương Hải Quốc chứng kiến một màn này liền ngẩn người ngây ngốc.
Dương Hải Quốc vốn còn lo lắng Tân Tranh nhất thời xúc động sẽ xảy ra xung đột với Hoàng Giai Vĩ, kết quả không ngờ tới Tân Tranh không nói hai lời trực tiếp vung một tát đánh ngã Hoàng Giai Vĩ.
Cùng lúc đó, nét kinh ngạc trên mặt Lương Bác, kẻ đang ngồi ở ghế phụ cũng bị quét sạch, thay vào đó là sự mờ mịt.
Chỉ thấy đồng tử hắn hơi co lại, nhìn chòng chọc Tân Tranh với ánh mắt lạnh băng, có cảm giác như đang hỏi: rốt cuộc là ai đã cho anh dũng khí đó, mỗi lần đều một lời không hợp liền ra tay đánh người?
“Là do trí nhớ của mấy người kém hay là do mất trí nhớ?”
Như để đáp lại nghi vấn trong lòng Lương Bác, Tân Tranh tiến lên hai bước, híp mắt nhìn hắn chăm chăm.
“Tiểu… Tiểu Tranh!”
Bình luận facebook