Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 96
Sau khi rời khỏi sở An Ninh thành phố Yến Kinh, Lâm Tuấn không quay về phòng khám đổ nát của anh, mà đi thẳng đến bộ giao thông thành phố.
Nếu Trương Lâm Trạch còn ở đó, thì lúc này ông ấy đã đi cùng Lâm Tuấn, nhưng đáng tiếc là, vì bị thương ở vùng đầu, Trương Lâm Trạch vẫn đang nằm trong bệnh viện, nên Lâm Tuấn chỉ có thể đến đây một mình.
Nguyên nhân Lâm Tuấn đến bộ giao thông thành phố, chính là xem xem có thể sử dụng hệ thống camera giám sát quanh khu vực ngoại ô đế tìm kiếm tung tích của Vương Cương hay không, từ đó tìm ra nơi trốn của gã.
Đáng tiếc là…
Cũng không biết là do may mắn, hay vì thực sự có quá ít camera giám sát trên con đường dọc theo ngoại ô thành phố, hay do Vương Cương cố tình trách né camera giám sát, đi vào những điểm mù. Vì thế, sau khi xem một lượt camera giám sát ở bộ giao thông, Lâm Tuấn hầu như không tìm được bất cứ thông tin gì…
Một vài thu hoạch duy nhất chính là một số đoạn video ngắn quay được hình dáng chạy trốn của tên Vương Cương kia, và đại khái phán đoán được phương hướng chạy trốn của gã…
Phía Nam!
Phía Nam thành phố Yến Kinh!
Từ những đoạn video giám sát ghi được, Lâm Tuấn đoán được phần nào, con đường chạy trốn của Vương Cương có thể là từ vị trí nhà kho chạy về hướng Nam, đến phía Nam thành phố yến Kinh, hoặc thậm chí là chạy đến thành phố khác.
Do đó, Lâm Tuấn lập tức gọi điện cho mấy người cấp dưới của Trương Lâm Trạch, nói cho bọn họ biết con đường chạy trốn của Vương Cương.
Mặc dù Trương Lâm Trạch bị thương nằm viện, nhưng năng lực chấp hành của mấy người cấp dưới của ông ấy cũng thuộc dạng cao siêu, không cần Lâm Tuấn nói gì nhiều, bọn họ lập tức đưa người đến chặn tại trạm thu phí nối giữa con đường duy nhất đi qua phía Nam thành phố Yến Kinh và thành phố Giang Bắc.
Điều khiến Lâm Tuấn không thể ngờ là, tên đàn ông cao to như Vương Cương lại giống như bốc hơi trong không khí, biến mất hoàn toàn khỏi thành phố Yến Kinh, không đế lại chút dấu vết nào, cơ bản không thể điều tra ra gã đó đã đi đâu.
Cấp dưới của Trương Lâm Trạch và một số nhân viên công tác của sở An Ninh thành phố đã canh gác lại trạm thu phí một thời gian dài, nhưng không hề nhìn thấy dấu vết của Vương Cương.
Lâm Tuấn lúc này mới đột nhiên nhận ra, có lẽ Vương Cương không hề có ý định rời khỏi thành phố Yến Kinh, hoặc là đã rời khỏi thành phố bằng cách khác.
Cuối cùng, Lâm Tuấn phải tạm thời từ bỏ ý định truy lùng Vương Cương.
Suy cho cùng, sức lực cúa một mình anh cũng có hạn, truy tìm một người trong thành phố Yến Kinh rộng lớn này là một điều quá viển vông. So với việc dành thời gian sức lực cho một việc khó hoàn thành, thà rằng quay về làm những điều bản thân anh có thể làm còn hơn.
Do đó, sau khi đánh mất tung tích của Vương Cương, Lâm Tuấn giao việc truy tìm dấu vết Vương Cương cho người của bộ giao thông và sở An Ninh, để bọn họ toàn quyền phụ trách việc này, chờ bọn họ giao kết quả điều tra cho mình.
Lâm Tuấn chào hỏi người ở bộ giao thông và sở An Ninh xong, liền quay về phòng khám của mình.
Mặc dù phòng khám đã bị phá nát, nhưng vẫn phải mở cửa như thường.
Bây giờ, Lâm Tuấn đã rời khỏi nhà họ Đường, chi tiêu hàng ngày không thể tiếp tục dựa vào nhà họ Đường nữa, phải tự mình kiếm tiền, nuôi sống bản thân tại thành phố có mức chi tiêu không hề rẻ như Yến Kinh, phòng khám của Lâm Tuấn cần phải mở cửa sớm hơn.
Bận rộn một ngày, nghe thấy bụng mình kêu lên, Lâm Tuấn lúc này mới nhận ra cả ngày hôm nay anh hầu như chưa ăn gì cả…
Nếu Trương Lâm Trạch còn ở đó, thì lúc này ông ấy đã đi cùng Lâm Tuấn, nhưng đáng tiếc là, vì bị thương ở vùng đầu, Trương Lâm Trạch vẫn đang nằm trong bệnh viện, nên Lâm Tuấn chỉ có thể đến đây một mình.
Nguyên nhân Lâm Tuấn đến bộ giao thông thành phố, chính là xem xem có thể sử dụng hệ thống camera giám sát quanh khu vực ngoại ô đế tìm kiếm tung tích của Vương Cương hay không, từ đó tìm ra nơi trốn của gã.
Đáng tiếc là…
Cũng không biết là do may mắn, hay vì thực sự có quá ít camera giám sát trên con đường dọc theo ngoại ô thành phố, hay do Vương Cương cố tình trách né camera giám sát, đi vào những điểm mù. Vì thế, sau khi xem một lượt camera giám sát ở bộ giao thông, Lâm Tuấn hầu như không tìm được bất cứ thông tin gì…
Một vài thu hoạch duy nhất chính là một số đoạn video ngắn quay được hình dáng chạy trốn của tên Vương Cương kia, và đại khái phán đoán được phương hướng chạy trốn của gã…
Phía Nam!
Phía Nam thành phố Yến Kinh!
Từ những đoạn video giám sát ghi được, Lâm Tuấn đoán được phần nào, con đường chạy trốn của Vương Cương có thể là từ vị trí nhà kho chạy về hướng Nam, đến phía Nam thành phố yến Kinh, hoặc thậm chí là chạy đến thành phố khác.
Do đó, Lâm Tuấn lập tức gọi điện cho mấy người cấp dưới của Trương Lâm Trạch, nói cho bọn họ biết con đường chạy trốn của Vương Cương.
Mặc dù Trương Lâm Trạch bị thương nằm viện, nhưng năng lực chấp hành của mấy người cấp dưới của ông ấy cũng thuộc dạng cao siêu, không cần Lâm Tuấn nói gì nhiều, bọn họ lập tức đưa người đến chặn tại trạm thu phí nối giữa con đường duy nhất đi qua phía Nam thành phố Yến Kinh và thành phố Giang Bắc.
Điều khiến Lâm Tuấn không thể ngờ là, tên đàn ông cao to như Vương Cương lại giống như bốc hơi trong không khí, biến mất hoàn toàn khỏi thành phố Yến Kinh, không đế lại chút dấu vết nào, cơ bản không thể điều tra ra gã đó đã đi đâu.
Cấp dưới của Trương Lâm Trạch và một số nhân viên công tác của sở An Ninh thành phố đã canh gác lại trạm thu phí một thời gian dài, nhưng không hề nhìn thấy dấu vết của Vương Cương.
Lâm Tuấn lúc này mới đột nhiên nhận ra, có lẽ Vương Cương không hề có ý định rời khỏi thành phố Yến Kinh, hoặc là đã rời khỏi thành phố bằng cách khác.
Cuối cùng, Lâm Tuấn phải tạm thời từ bỏ ý định truy lùng Vương Cương.
Suy cho cùng, sức lực cúa một mình anh cũng có hạn, truy tìm một người trong thành phố Yến Kinh rộng lớn này là một điều quá viển vông. So với việc dành thời gian sức lực cho một việc khó hoàn thành, thà rằng quay về làm những điều bản thân anh có thể làm còn hơn.
Do đó, sau khi đánh mất tung tích của Vương Cương, Lâm Tuấn giao việc truy tìm dấu vết Vương Cương cho người của bộ giao thông và sở An Ninh, để bọn họ toàn quyền phụ trách việc này, chờ bọn họ giao kết quả điều tra cho mình.
Lâm Tuấn chào hỏi người ở bộ giao thông và sở An Ninh xong, liền quay về phòng khám của mình.
Mặc dù phòng khám đã bị phá nát, nhưng vẫn phải mở cửa như thường.
Bây giờ, Lâm Tuấn đã rời khỏi nhà họ Đường, chi tiêu hàng ngày không thể tiếp tục dựa vào nhà họ Đường nữa, phải tự mình kiếm tiền, nuôi sống bản thân tại thành phố có mức chi tiêu không hề rẻ như Yến Kinh, phòng khám của Lâm Tuấn cần phải mở cửa sớm hơn.
Bận rộn một ngày, nghe thấy bụng mình kêu lên, Lâm Tuấn lúc này mới nhận ra cả ngày hôm nay anh hầu như chưa ăn gì cả…
Bình luận facebook