Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 95
“Không, không có lý do…”
“Không có lý so? Mẹ nó cậu nghĩ tôi bị ngu à? Không thù không oán tự nhiên đi đập phá phòng khám nhà người ta, mẹ nó cậu ăn cho đẫy bụng sướng không biết làm gì à? Thành thật trả lời tại sao lại đi đập phòng khám của người ta đi!”
“Tôi, tôi thực sự không biết…”
Đám côn đồ này cái gì cũng không biết, mấy câu hỏi thuộc hạ của Trương Lâm Trạch hỏi đều là những câu Lâm Tuấn rất để ý, tuy nhiên bọn côn đồ nghe xong chỉ biết lắc đầu.
Sau khi thẩm vấn, Lâm Tuấn không lấy được bất kỳ tin tức có giá trị gì từ lũ này.
Đối mặt với một loạt các câu hỏi thẩm vấn, tất cả lũ côn đồ không ngừng lặp đi lặp lại một chuyện, đó là….
Bọn họ đi phá phòng khám là vì anh Vương.
Anh Vương nói hôm nay cần họ giúp, bọn họ liền cùng anh Vương đi đến phòng khám của Lâm Tuấn, sau đó dưới sự chỉ đạo của anh Vương, bọn họ liền ra tay phá phòng khám của Lâm Tuấn.
Ngoài ra, bọn họ cũng không biết tại sao anh Vương muốn làm vậy, cũng không biết anh Vương có mâu thuẫn gì với Lâm Tuấn.
Còn về anh Vương là ai…
Gã chính là người đàn ông trung niên Vương Cương hôm nay đã chạy thoát khỏi cuộc truy bắt lúc chiều tại nhà kho ở vành đai số một khu ngoại ô thành phố Yến Kinh, đồng thời cũng là người làm Trương Lâm Trạch bị thương.
Tin tức lấy được từ miệng mấy tên côn đồ rất ít ỏi, lúc này mấy tin tức ít ỏi kia chỉ nhằm về một điểm đó là….
“Vương Cương…”
Lâm Tuấn híp mắt, trong đầu hiện lên một bóng người…
Chương 68: Đánh mất manh mối
Với Lâm Tuấn, cái tên Vương Cương này quả thật khá xa lạ, nhưng trong đầu anh lại nhớ rõ người tên Vương Cương này trông như thế nào.
Không phải Lâm Tuấn quen biết Vương Cương, mà là bởi vì khi bắt đám côn đồ kia ở trong nhà kho, Lâm Tuấn đã cảm giác được tên Vương Cương này không tầm thường, khác với những tên nhìn thấy súng trong tay bọn họ liền sợ hãi nằm bò xuống đất, gã trong tình huống đó vẫn có thế bình tĩnh nói chuyện với Trương Lâm Trạch, điều này khiến Lâm Tuấn đặc biệt chú ý.
Sau đó, Vương Cương đột nhiên quay người bỏ chạy thục mạng, điều này càng thu hút sự chú ý của Lâm Tuấn hơn.
Vì vậy, Lâm Tuấn vẫn có chút ký ức về tên Vương Cương này.
Thế nhưng, Lâm Tuấn không thế nhớ bản thân và gã đàn ông tên Vương Cương này có mâu thuẫn hay xung đột gì, trong ký ức của Lâm Tuấn, anh hình như chưa từng quen biết gã đàn ông này, vậy thì cũng chỉ có một lời giải thích hợp lý duy nhất, đó là…
Ai đó đã sai khiến Vương Cương dẫn đám côn đồ đến đập phá phòng khám của Lâm Tuấn!
Chỉ cần tìm được tên Vương Cương này, thì có lẽ sẽ có thể biết được rốt cuộc người sai khiến đám côn đồ đến đập phá phòng khám của anh này là ai…
Không!
Là chắc chắn có thể biết!
Tất cả những tên côn đồ bị bắt về sở An Ninh đồng loạt nói rằng bọn chúng nghe theo mệnh lệnh của Vương Cương, đập phá phòng khám mới trang trí của Lâm Tuấn, như vậy, trong số đám côn đồ đập phá phòng khám của Lâm Tuấn, chỉ có duy nhất Vương Cương là nắm rõ nội tình!
Chỉ cần tìm được gã, thì có thể truy hỏi ra người đứng sau ra lệnh gã rốt cuộc là ai!
Vì vậy, sau khi thẩm vấn đám côn đồ nhưng không lấy được bất cứ thông tin giá trị nào, Lâm Tuấn liền đi tìm mấy người cấp dưới của Trương Lâm Trạch mà anh quen và hỏi: “Hôm nay, anh Trương bị thương, chắc chắn không thế tiếp tục đuổi bắt những tên còn lại, tôi muốn hỏi một chút… hành động truy đuổi của chúng ta còn tiếp tục hay không?”
Rõ ràng là Trương Lâm Trạch đã dặn dò cấp dưới của ông ấy, hoặc là đã nói cho cấp dưới biết thân phận của Lâm Tuấn, nên khi nghe Lâm Tuấn nói vậy, mấy người cấp dưới của ông ấy trả lời anh với thái độ vô cùng cung kính: “Bác sĩ Hàn, anh yên tâm! Mặc dù anh Trương đã ngã xuống, nhưng vẫn còn chúng tôi ở đây, về vụ án đạp phá phòng khám của anh, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, cho đến khi nào bắt hết những tên tham gia về quy án mới thôi!”
Lâm Tuấn lúc này mới yên tâm, mỉm cười nói: “Vậy thì vất vả cho bọn anh rồi, nếu vụ án này có tiến triển gì, thì hãy trực tiếp gọi điện cho tôi…”
“Được ạ, bác sĩ Hàn yên tâm!”
“Không có lý so? Mẹ nó cậu nghĩ tôi bị ngu à? Không thù không oán tự nhiên đi đập phá phòng khám nhà người ta, mẹ nó cậu ăn cho đẫy bụng sướng không biết làm gì à? Thành thật trả lời tại sao lại đi đập phòng khám của người ta đi!”
“Tôi, tôi thực sự không biết…”
Đám côn đồ này cái gì cũng không biết, mấy câu hỏi thuộc hạ của Trương Lâm Trạch hỏi đều là những câu Lâm Tuấn rất để ý, tuy nhiên bọn côn đồ nghe xong chỉ biết lắc đầu.
Sau khi thẩm vấn, Lâm Tuấn không lấy được bất kỳ tin tức có giá trị gì từ lũ này.
Đối mặt với một loạt các câu hỏi thẩm vấn, tất cả lũ côn đồ không ngừng lặp đi lặp lại một chuyện, đó là….
Bọn họ đi phá phòng khám là vì anh Vương.
Anh Vương nói hôm nay cần họ giúp, bọn họ liền cùng anh Vương đi đến phòng khám của Lâm Tuấn, sau đó dưới sự chỉ đạo của anh Vương, bọn họ liền ra tay phá phòng khám của Lâm Tuấn.
Ngoài ra, bọn họ cũng không biết tại sao anh Vương muốn làm vậy, cũng không biết anh Vương có mâu thuẫn gì với Lâm Tuấn.
Còn về anh Vương là ai…
Gã chính là người đàn ông trung niên Vương Cương hôm nay đã chạy thoát khỏi cuộc truy bắt lúc chiều tại nhà kho ở vành đai số một khu ngoại ô thành phố Yến Kinh, đồng thời cũng là người làm Trương Lâm Trạch bị thương.
Tin tức lấy được từ miệng mấy tên côn đồ rất ít ỏi, lúc này mấy tin tức ít ỏi kia chỉ nhằm về một điểm đó là….
“Vương Cương…”
Lâm Tuấn híp mắt, trong đầu hiện lên một bóng người…
Chương 68: Đánh mất manh mối
Với Lâm Tuấn, cái tên Vương Cương này quả thật khá xa lạ, nhưng trong đầu anh lại nhớ rõ người tên Vương Cương này trông như thế nào.
Không phải Lâm Tuấn quen biết Vương Cương, mà là bởi vì khi bắt đám côn đồ kia ở trong nhà kho, Lâm Tuấn đã cảm giác được tên Vương Cương này không tầm thường, khác với những tên nhìn thấy súng trong tay bọn họ liền sợ hãi nằm bò xuống đất, gã trong tình huống đó vẫn có thế bình tĩnh nói chuyện với Trương Lâm Trạch, điều này khiến Lâm Tuấn đặc biệt chú ý.
Sau đó, Vương Cương đột nhiên quay người bỏ chạy thục mạng, điều này càng thu hút sự chú ý của Lâm Tuấn hơn.
Vì vậy, Lâm Tuấn vẫn có chút ký ức về tên Vương Cương này.
Thế nhưng, Lâm Tuấn không thế nhớ bản thân và gã đàn ông tên Vương Cương này có mâu thuẫn hay xung đột gì, trong ký ức của Lâm Tuấn, anh hình như chưa từng quen biết gã đàn ông này, vậy thì cũng chỉ có một lời giải thích hợp lý duy nhất, đó là…
Ai đó đã sai khiến Vương Cương dẫn đám côn đồ đến đập phá phòng khám của Lâm Tuấn!
Chỉ cần tìm được tên Vương Cương này, thì có lẽ sẽ có thể biết được rốt cuộc người sai khiến đám côn đồ đến đập phá phòng khám của anh này là ai…
Không!
Là chắc chắn có thể biết!
Tất cả những tên côn đồ bị bắt về sở An Ninh đồng loạt nói rằng bọn chúng nghe theo mệnh lệnh của Vương Cương, đập phá phòng khám mới trang trí của Lâm Tuấn, như vậy, trong số đám côn đồ đập phá phòng khám của Lâm Tuấn, chỉ có duy nhất Vương Cương là nắm rõ nội tình!
Chỉ cần tìm được gã, thì có thể truy hỏi ra người đứng sau ra lệnh gã rốt cuộc là ai!
Vì vậy, sau khi thẩm vấn đám côn đồ nhưng không lấy được bất cứ thông tin giá trị nào, Lâm Tuấn liền đi tìm mấy người cấp dưới của Trương Lâm Trạch mà anh quen và hỏi: “Hôm nay, anh Trương bị thương, chắc chắn không thế tiếp tục đuổi bắt những tên còn lại, tôi muốn hỏi một chút… hành động truy đuổi của chúng ta còn tiếp tục hay không?”
Rõ ràng là Trương Lâm Trạch đã dặn dò cấp dưới của ông ấy, hoặc là đã nói cho cấp dưới biết thân phận của Lâm Tuấn, nên khi nghe Lâm Tuấn nói vậy, mấy người cấp dưới của ông ấy trả lời anh với thái độ vô cùng cung kính: “Bác sĩ Hàn, anh yên tâm! Mặc dù anh Trương đã ngã xuống, nhưng vẫn còn chúng tôi ở đây, về vụ án đạp phá phòng khám của anh, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, cho đến khi nào bắt hết những tên tham gia về quy án mới thôi!”
Lâm Tuấn lúc này mới yên tâm, mỉm cười nói: “Vậy thì vất vả cho bọn anh rồi, nếu vụ án này có tiến triển gì, thì hãy trực tiếp gọi điện cho tôi…”
“Được ạ, bác sĩ Hàn yên tâm!”
Bình luận facebook