Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 124
Dường như tên bác sĩ Vương khá thân với Tiêu Phương, ông chủ của Đường Vân Quán, hắn lập tức khinh bỉ hừ lạnh một cái rồi quay lại nói với Tiêu Phương: “Ông Tiêu, người này nói là bạn của con gái ông, vì thế định đến điều tra thông tin liên đến cô ấy, ông quen cậu ta không?”
Rõ ràng Lâm Tuấn đến để hỏi bệnh tình của Tiêu Vân Phi, nhưng tên bác sĩ Vương này lại bảo anh đến để điều tra thông tin cá nhân của cô ấy, lần đầu tiên trong cuộc đời anh gặp kẻ nói dối không chớp mắt như này.
Có điều Lâm Tuấn cũng lười chả thèm giải thích, bởi vì anh tin vào bản thân mình, rõ ràng là Tiêu Phương tin lời của tên bác sĩ họ Vương hơn, từ lúc bước vào bệnh viện này ông ấy chưa liếc nhìn anh lấy một cái, rõ ràng ấn tượng của ông ấy về anh vẫn là tên thiếu gia vô dụng trước kia, chứ không hề biết rằng bây giờ Lâm Tuấn không còn là phế vật nữa mà là một bác sĩ sở hữu y thuật cao siêu.
Nếu không thì khi nhìn thấy Lâm Tuấn ông ấy sẽ phải lao đến nhờ anh xem bệnh cho con gái.
Vậy nên cho dù Lâm Tuấn giải thích rằng anh không đến để điều tra thông tin của Tiêu Vân Phi mà chỉ muốn tìm hiểu bệnh tình của cô ấy mà thôi, sợ rằng Tiêu Phương cũng sẽ không tin.
Quả nhiên…
Sau khi nghe bác sĩ Vương nói xong, Tiêu Phương gật đầu rồi thừa nhận: “Cậu này là con rể của bạn tôi, đúng là bạn của Tiểu Vân, nhưng mà… Tiểu Khiêm à, cháu cần thông tin của Tiểu Vân để làm gì? Mấy ngày nay bác sĩ Vương bận bịu chữa trị cho Tiểu Vân, cháu đừng gây phiền phức cho cậu ấy nữa…”
Nhận ra sự thiên vị mình trong lời nói của Tiêu Phương, tên bác sĩ Vương đó lập tức kiêu ngạo vênh mặt lên, nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt tràn đầy sự chế giễu.
Ánh mắt đó dường như đang nói với Lâm Tuấn cho dù anh có thân phận gì, đã đến bệnh viện này thì phải ngoan ngoãn nghe theo lời của bác sĩ, ở bệnh viện này ông đây mới là người có quyền!
Lúc này Lâm Tuấn vẫn không phản ứng gì, như thể không nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự chế giễu của tên bác sĩ Vương đó, anh bình tĩnh nói với Tiêu Phương: “Không biết chú Tiêu còn nhớ không, trước đây chúng ta từng có giao ước nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho Vân Phi, chuyện giảm giá 30% tất cả các dược liệu mua tại nhà chú…”
Câu nói này khiến Tiêu Phương sững sờ, sau đó nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt ngỡ ngàng.
Tiêu Phương vẫn nhớ chuyện xảy ra mấy hôm trước, mặc dù bây giờ ông ấy đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa đến mức quên nhanh như vậy, đặc biệt là chuyện liên quan tới con gái bảo bối, ông ấy sẽ nhớ rất kỹ.
Nhưng điều khiến Tiêu Phương không hiểu là…
Rõ ràng Lâm Tuấn đến để hỏi bệnh tình của Tiêu Vân Phi, nhưng tên bác sĩ Vương này lại bảo anh đến để điều tra thông tin cá nhân của cô ấy, lần đầu tiên trong cuộc đời anh gặp kẻ nói dối không chớp mắt như này.
Có điều Lâm Tuấn cũng lười chả thèm giải thích, bởi vì anh tin vào bản thân mình, rõ ràng là Tiêu Phương tin lời của tên bác sĩ họ Vương hơn, từ lúc bước vào bệnh viện này ông ấy chưa liếc nhìn anh lấy một cái, rõ ràng ấn tượng của ông ấy về anh vẫn là tên thiếu gia vô dụng trước kia, chứ không hề biết rằng bây giờ Lâm Tuấn không còn là phế vật nữa mà là một bác sĩ sở hữu y thuật cao siêu.
Nếu không thì khi nhìn thấy Lâm Tuấn ông ấy sẽ phải lao đến nhờ anh xem bệnh cho con gái.
Vậy nên cho dù Lâm Tuấn giải thích rằng anh không đến để điều tra thông tin của Tiêu Vân Phi mà chỉ muốn tìm hiểu bệnh tình của cô ấy mà thôi, sợ rằng Tiêu Phương cũng sẽ không tin.
Quả nhiên…
Sau khi nghe bác sĩ Vương nói xong, Tiêu Phương gật đầu rồi thừa nhận: “Cậu này là con rể của bạn tôi, đúng là bạn của Tiểu Vân, nhưng mà… Tiểu Khiêm à, cháu cần thông tin của Tiểu Vân để làm gì? Mấy ngày nay bác sĩ Vương bận bịu chữa trị cho Tiểu Vân, cháu đừng gây phiền phức cho cậu ấy nữa…”
Nhận ra sự thiên vị mình trong lời nói của Tiêu Phương, tên bác sĩ Vương đó lập tức kiêu ngạo vênh mặt lên, nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt tràn đầy sự chế giễu.
Ánh mắt đó dường như đang nói với Lâm Tuấn cho dù anh có thân phận gì, đã đến bệnh viện này thì phải ngoan ngoãn nghe theo lời của bác sĩ, ở bệnh viện này ông đây mới là người có quyền!
Lúc này Lâm Tuấn vẫn không phản ứng gì, như thể không nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự chế giễu của tên bác sĩ Vương đó, anh bình tĩnh nói với Tiêu Phương: “Không biết chú Tiêu còn nhớ không, trước đây chúng ta từng có giao ước nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho Vân Phi, chuyện giảm giá 30% tất cả các dược liệu mua tại nhà chú…”
Câu nói này khiến Tiêu Phương sững sờ, sau đó nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt ngỡ ngàng.
Tiêu Phương vẫn nhớ chuyện xảy ra mấy hôm trước, mặc dù bây giờ ông ấy đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa đến mức quên nhanh như vậy, đặc biệt là chuyện liên quan tới con gái bảo bối, ông ấy sẽ nhớ rất kỹ.
Nhưng điều khiến Tiêu Phương không hiểu là…
Bình luận facebook