Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 126
Bác sĩ Vương giải thích: “Ông Tiêu, tôi nói cho ông biết, bác sĩ mổ chính ở bệnh viên chúng tôi không có ai là dưới năm mươi tuổi cả, muốn trở thành bác sĩ mổ chính ngoài việc có yêu cầu vô cùng cao về mặt y học, còn phải có rất nhiều kinh nghiệm phẫu thuật khác!”
“Dù gì phẫu thuật cũng liên quan đến mạng người, cho nên bác sĩ mổ chính phải là người có kinh nghiệm vô cùng phong phú trong việc phẫu thuật, bác sĩ mổ chính trong bệnh viện chúng tôi ít nhất cũng phải có kinh nghiệm vài trăm cuộc phẫu thuật rồi mới được làm bác sĩ mổ chính”.
“Vậy mà cậu nhóc này lại dám nói mình là bác sĩ mổ chính? Ha ha, cũng chỉ là để lừa người ngoài ngành như ông thôi, theo tôi thấy cậu nhóc này có khi còn chẳng hiểu y thuật cơ bản kìa nên mới nói ra được những lời bịa đặt ngu ngốc đến vậy…”
Sau khi bác sĩ Vương giải thích một hồi, Tiêu Phương đã thật sự tin lời hắn, ánh mắt nhìn Lâm Tuấn lập tức trở lên khinh thường.
“Ông Đường, tôi biết thừa con rể ông chính là cậu ấm vô dụng nhất thành phố Yến Kinh đấy!”
“Nếu bình thường ông đưa con rể nhà ông đến chỗ tôi gây chuyện thì thôi đi, bây giờ Tiểu Vân bị bệnh nặng tôi thực sự không có tâm trạng để tiếp hai bố con ông, càng không có tâm trạng để mang chuyện của Tiểu Vân ra đùa cợt, chuyện hôm nay tôi không nhắc tới nữa, nhưng sau này mong hai người đừng mang chuyện của Tiểu Vân ra đùa với tôi”.
Dáng vẻ của Tiêu Phương thể hiện rõ ông ấy tin lời của bác sĩ Vương.
Điều này khiến Lâm Tuấn vô cùng bực bội, nếu cho anh thử chữa cho Tiêu Vân Phi đến lúc đó anh không chữa được Tiêu Phương trách móc anh thì không sao, đấy là do y thuật của anh chưa giỏi, có thể trách ai đây, nhưng mà bây giờ anh còn chưa có cơ hội chữa bệnh cho Tiêu Vân Phi mà đã bị Tiêu Phương hiểu lầm nên tất nhiên là anh cảm thấy ức chế.
Giống như cao thủ võ lâm có thừa năng lực để chinh phục danh hiệu đệ nhất thiên hạ nhưng chưa kịp thể hiện một nửa năng lực của mình thì bị ám khí bay tới cướp đi tính mạng, vô cùng khó chịu!
Không chỉ một mình Lâm Tuấn cảm thấy bực mà bố Đường cũng vậy.
Sau khi thấy Tiêu Phương hiểu lầm mình, bố Đường vội vàng giải thích: “Ông Tiêu, những lời tôi vừa nói không hề lừa ông, nếu không tin ông có thể hỏi người ở bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh! Rất nhiều bác sĩ ở đó biết tới Tiểu Khiêm, cũng biết cuộc phẫu thuật khó hôm trước mà Tiểu Khiêm làm bác sĩ mổ chính!”
Tiêu Phương còn chưa nói gì bác sĩ Vương đã cất lời.
“Rất nhiều bác sĩ biết? Tôi có rất nhiều bạn làm việc ở bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh, sao từ trước tới giờ tôi chưa nghe nói tới chuyện này vậy kìa? Hơn nữa bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh có nhiều bác sĩ như vậy, sao có đến lượt thực tập sinh mới tốt nghiệm làm bác sĩ mổ chính được?”
“Dù gì phẫu thuật cũng liên quan đến mạng người, cho nên bác sĩ mổ chính phải là người có kinh nghiệm vô cùng phong phú trong việc phẫu thuật, bác sĩ mổ chính trong bệnh viện chúng tôi ít nhất cũng phải có kinh nghiệm vài trăm cuộc phẫu thuật rồi mới được làm bác sĩ mổ chính”.
“Vậy mà cậu nhóc này lại dám nói mình là bác sĩ mổ chính? Ha ha, cũng chỉ là để lừa người ngoài ngành như ông thôi, theo tôi thấy cậu nhóc này có khi còn chẳng hiểu y thuật cơ bản kìa nên mới nói ra được những lời bịa đặt ngu ngốc đến vậy…”
Sau khi bác sĩ Vương giải thích một hồi, Tiêu Phương đã thật sự tin lời hắn, ánh mắt nhìn Lâm Tuấn lập tức trở lên khinh thường.
“Ông Đường, tôi biết thừa con rể ông chính là cậu ấm vô dụng nhất thành phố Yến Kinh đấy!”
“Nếu bình thường ông đưa con rể nhà ông đến chỗ tôi gây chuyện thì thôi đi, bây giờ Tiểu Vân bị bệnh nặng tôi thực sự không có tâm trạng để tiếp hai bố con ông, càng không có tâm trạng để mang chuyện của Tiểu Vân ra đùa cợt, chuyện hôm nay tôi không nhắc tới nữa, nhưng sau này mong hai người đừng mang chuyện của Tiểu Vân ra đùa với tôi”.
Dáng vẻ của Tiêu Phương thể hiện rõ ông ấy tin lời của bác sĩ Vương.
Điều này khiến Lâm Tuấn vô cùng bực bội, nếu cho anh thử chữa cho Tiêu Vân Phi đến lúc đó anh không chữa được Tiêu Phương trách móc anh thì không sao, đấy là do y thuật của anh chưa giỏi, có thể trách ai đây, nhưng mà bây giờ anh còn chưa có cơ hội chữa bệnh cho Tiêu Vân Phi mà đã bị Tiêu Phương hiểu lầm nên tất nhiên là anh cảm thấy ức chế.
Giống như cao thủ võ lâm có thừa năng lực để chinh phục danh hiệu đệ nhất thiên hạ nhưng chưa kịp thể hiện một nửa năng lực của mình thì bị ám khí bay tới cướp đi tính mạng, vô cùng khó chịu!
Không chỉ một mình Lâm Tuấn cảm thấy bực mà bố Đường cũng vậy.
Sau khi thấy Tiêu Phương hiểu lầm mình, bố Đường vội vàng giải thích: “Ông Tiêu, những lời tôi vừa nói không hề lừa ông, nếu không tin ông có thể hỏi người ở bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh! Rất nhiều bác sĩ ở đó biết tới Tiểu Khiêm, cũng biết cuộc phẫu thuật khó hôm trước mà Tiểu Khiêm làm bác sĩ mổ chính!”
Tiêu Phương còn chưa nói gì bác sĩ Vương đã cất lời.
“Rất nhiều bác sĩ biết? Tôi có rất nhiều bạn làm việc ở bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh, sao từ trước tới giờ tôi chưa nghe nói tới chuyện này vậy kìa? Hơn nữa bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh có nhiều bác sĩ như vậy, sao có đến lượt thực tập sinh mới tốt nghiệm làm bác sĩ mổ chính được?”
Bình luận facebook